Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Trêu Chọc Chồng Cũ

Chương 3: Chương 3




Editor: Xoài
Địa chỉ: morethantenyears.wordpress.com
Tắt điện thoại, Tòng Húc đặt điện thoại trở lại bàn trà, đứng dậy ra ban công hít thở.
Hôm nay thời tiết không tốt, mưa một chút, không trung xám xịt, lan can ban công bị ướt.

nhiệt độ không khí mát mẻ.
Thật trùng hợp, "mấy hôm trước" trong trí nhớ của Tòng Húc cũng là thời tiết kiểu này ——
Đại học năm tư, phòng ngủ 6 người chỉ còn lại 2 người, 4 người khác đều đã về quê hoặc được ba mẹ người thân giúp tìm công việc hoặc đã bắt đầu đi thực tập.

Còn lại 2 người là: Lỗ Đạt Đạt bận rộn yêu đương, Tòng Húc viết luận văn, làm thêm, tìm việc làm.
Chuyện tìm việc làm cũng không thuận lợi, dù sao cũng chỉ là sinh viên ngành kinh doanh của trường đại học hạng 3, cần bằng cấp không có bằng cấp, cần kỹ thuật không có kỹ thuật, sơ yếu lý lịch nộp cho các công ty, họ liếc mắt nhìn đến tên trường đại học tốt nghiệp một cái, có thể thấy được trong mắt họ là lạnh nhạt.
Trong phòng ngủ không có ai khác, một mình Tòng Húc ngồi nhìn máy tính trên bàn lục tìm thông tin tuyển dụng, luôn chọn việc làm ở thành phố A, không có ý định về quê thành phố C, bởi vì cậu và Lục Thận Phi đã nói sẽ cùng nhau ở lại đây cố gắng làm việc.
Lúc tìm được công ty, đang chuẩn bị nộp sơ yếu lý lịch, tiếng điện thoại di động vang lên.
Tòng Húc bắt máy, mở loa ngoài, di động để bên cạnh máy tính, thở dài: "haiz!"
Lục Thận Phi: "Sao thế em?"
Tòng Húc nói thầm: "Tìm việc thật là khó, em nộp rất nhiều công ty, nhưng nhiều công ty còn không lọt được vào vòng sơ tuyển."
Nói xong cũng không nhụt chí, tự cổ vũ bản thân: "Thôi được rồi, em lại tiếp tục tìm việc, dù sao vẫn còn thời gian."
Hỏi: "Bên anh thì sao?"
"Sắp xong rồi."
Lục Thận Phi đang gây dựng sự nghiệp, đúng như dự đoán, từ khi còn học đại học, đã hợp tác với những người khác để điều hành một công ty văn hóa, chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực giải trí.
Tòng Húc không tham gia lĩnh vực này, cũng không hiểu, nghe nói sắp xong, thế nên cậu vui vẻ nói: "Vậy em cũng phải cố gắng nắm bắt."
Lục Thận Phi đột nhiên nói: "Anh thuê phòng ở."
Tòng Húc sửa sơ yếu lý lịch, mắt nhìn chằm chằm màn hình, tay đang gõ gõ trên bàn phím: "Hả?"
Lục Thận Phi giống như đang nói một sự việc thật bình thường: "Em dọn đến đây ở chung với anh.".

Truyện Phương Tây
Tay đang hõ bàn phím của Tòng Húc dừng lại, nhìn về phía di động trên bàn.
Ở chung?
....
Ở hiện tại, chuyện này thật ra đã qua 6 năm rồi, nó đã xảy ra vào năm cuối tốt nghiệp.

Trong trí nhớ của Tòng Húc, những việc này vẫn còn sống động như vừa mới hôm qua: Lục Thận Phi thuê phòng ở, muốn ở chung, cậu đồng ý, Lục Thận Phi nói mấy ngày nữa cùng nhau đi xem phòng ở, cậu còn cực kỳ mong chờ.
Hiện tại, phòng ở chắc chắn đã xem rồi, cũng đã ở rồi, nhưng trong lòng Tòng Húc chờ mong xem phòng ở chung, nhắm mắt mở mắt một cái, đã trực tiếp 27 tuổi.
Tòng Húc đứng ở ban công, tay chống lên lan can ướt đẫm, nhìn nơi xa, trong lòng buồn cười: Vậy phòng ở kia rốt cuộc hình dáng ra sao?!
Đang suy nghĩ, mẹ Tòng bước vào phòng, vừa kinh ngạc vừa la: "Ban công gió lớn như vậy! Hôm nay thời tiết chuyển lạnh! Mau vào trong phòng! Mau vào trong phòng!"
Vừa bước ra ban công, bà suýt nữa thì chửi: "Con còn không mặc nhiều quần áo, còn không có mang tất?!"
Tòng Húc thành thành thật thật đi vào trong phòng: "Đã cuối tháng tư rồi, không lạnh."
Mẹ Tòng kéo cửa ban công: "Không lạnh cái gì! Người hóng gió thì biết lạnh gì!"
Tòng Húc nhìn trên bàn trà có thêm 2 túi hoa quả to, ngồi xuống, tiện tay sờ một quả chuối, vừa lột vỏ vừa nói: "Đúng rồi mẹ, sau khi con tốt nghiệp đại học tìm được việc gì."
Mẹ Tòng đóng xong cửa ban công lại đóng cửa sổ, động tác nhanh nhẹn, vừa kéo vừa nói: "Con làm nhân viên công chức."
Tòng Húc ngạc nhiên, cầm quả chuối, nghiêng đầu.
Mẹ Tòng quay đầu lại nhìn cậu một cái: "Vẻ mặt gì đây."
Tòng Húc có chút ngạc nhiên hỏi: "Con thế mà có thể trúng tuyển nhân viên công chức?"
Mẹ Tòng đóng xong cửa, đi trở lại, hỏi lại cậu: "Sao con không thể đậu? Sinh viên chuyên ngành, có vị trí phù hợp, có thể báo danh, thi viết, thi đậu, phỏng vấn, có gì mà không thể làm nhân viên công chức?"
Mặt Tòng Húc lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng, thì ra vấn đề khó khan tìm việc sau khi tốt nghiệp của cậu cuối cùng đã được giải quyết như vậy.
Nhắc tới chuyện này, mẹ Tòng ngồi xuống, vẻ mặt cũng đắc ý: "Năm đó con thi đậu đã làm rạng danh gia đình ta."
Còn nhắc tới một người: "Chương Chí Hoa lúc trước chèn ép mẹ, nói mẹ không bằng bà ta, ba con chức vụ cũng không cao bằng chồng bà ta, kiếm được nhiều tiền hơn, con trai họ còn thi đậu ba kỳ thi."
Mẹ Tòng thẳng sống lưng: "Sau khi con thi đậu, gia đình ta so với nhà họ cũng không thua kém, đứa con của bà ta thi từ năm 23 đến năm 28 tuổi, đến tận năm nay vẫn còn đang thi, tưởng thế nào, còn không phải là thi mãi đều không đậu sao."
Tòng Húc dù quên ai cũng không quên dì Chương kia, những năm trước mỗi lần mẹ cậu dậm chân, trong 10 lần thì có 7 lần đều là do dì Chương chèn ép.
Thời điểm học cấp 3, Lục Thận Phi thỉnh thoảng đến nhà cậu ăn cơm, dì Chương nhìn thấy, dùng giọng điệu chèn ép mẹ Tòng: "Thành tích học tập của con bà trung bình, đây là muốn cho con bà tiếp xúc nhiều hơn với học bá* à." (* học bá: chuyên cần học cho nên vì vậy điểm cao)
Còn nói với Tòng Húc đang trò chuyện với Lục Thận Phi: "Tiểu Húc à, bạn học của cháu có phải điều kiện trong nhà rất kém hay không? Nhà thằng bé có phải đến thịt cũng không có để ăn, nên tới nhà cháu ăn ké."
Trước đâu Tòng Húc rất ít khi phản ứng lại dì Chương.
Mẹ Tòng nói tiếp: "Cũng không biết bà ta nghe được chuyện con gặp tai nạn xe cộ nằm bệnh viện từ đâu, hai ngày trước gọi điện thoại cho mẹ, muốn tới thăm con."
Tòng Húc bình tĩnh: "Được."
Vừa ăn chuối, ánh mắt vừa nhìn nhẫn đính hạt kim cương to trên tay mẹ Tòng, cười đùa nói: "Mẹ đeo thêm hai cái, chói cho dì choáng luôn."
Mẹ Tòng bị chọc cường: "Mẹ từ chối, không cho bà ta tới."
Giải thích: "Con cũng biết bà ta mà mở miệng, người không bằng bà ta thì bà ta chèn ép, người hơn bà ta thì bà ta chỉ có thể ghen tị.

Dù sao hiện tại nhà chúng ta cũng không còn là hàng xóm của bà ta, không có liên hệ gì, nghe bà ta khua môi múa mép làm gì.

Không có bà ta, ít nhất được yên tĩnh bên tai."

Tòng Húc cười: "Đây không phải do con năm dưỡng bệnh đến buồn chán sao."
Mẹ Tòng cầm túi trái cây lấy ra: "Buồn chán thì ăn trái cây đi."
Kết quả trong thời gian dùng cơm chiều, dì Chương không báo tiếng nào trực tiếp tới đây.
Vào cửa chính là giọng nói: "Tòng Húc à, nghe nói cháu gặp tai nạn xe cộ! Không sao chứ! Cánh tay, chân ổn không?"
Ba Tòng nháy mắt với mẹ Tòng: Sao bà ta lại tới!?
Mẹ Tòng nhíu mày: Làm sao tôi biết được!
Tòng Húc vừa mới ăn cơm chiều xong, bị ba mẹ cứng rắn thúc dục quay lại giường bệnh, nhìn thấy dì Chương, cũng có chút ngoài ý muốn.
Dì Chương mang theo giỏ trái cây, dù sao cũng là tới thăm bệnh, Tòng gia đều là người giữ thể diện, phun tào thì phun tào, không đến mức đuổi người, nhận giỏ hoa quả, khách sáo chiêu đãi: "Ngồi đi, mau ngồi đi."
Dì Chương ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, còn chưa nhìn Tòng Húc, trước tiên xoay chuyển đôi mắt một vòng nhìn phòng bệnh, bệnh cũ nhanh chóng tái phát: "Phòng VIP này rất đắt tiền nhỉ?"
Mẹ Tòng đang yên lặng trợn trắng mắt, ba Tòng đi tiếp đón: "Uống nước đi."
Dì Chương nhận nước, lại thuận thế liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay ba Tòng một cái: "Đồng hồ này của ông chắc chắn cũng rất đắt tiền."
Ba Tòng cười cười, không phản ứng lời này.
Tòng Húc ngồi ở đầu giường nhìn, cảm thấy dì Chương này ngoại trừ già đi một chút, những thứ khác không hề thay đổi, trước kia như thế nào, hiện tại vẫn như thế.
Quả nhiên, dì Chương lại bắt đầu chèn ép: "Vẫn là nhà các ngươi biết "đầu tư", người khác đều đầu tư cổ phiếu, nhà các ngươi đầu tư người, còn không phải phát tài sao."
Nhìn xung quanh hỏi: "Sao Lục Thận Phi lại không có ở đây?"
Ba mẹ Tòng nghe thấy ba chữ này liền bắt đầu lo lắng, cùng nhìn về phía Tòng Húc, sợ dì Chương nói ra điều gì, càng sợ con trai sẽ biết được cái gì.
Tòng Húc thật ra rất bình tĩnh, trả lời: "Anh ấy bận rộn làm việc."
Dì Chương: "Nói tới Tiểu Lục, năm đó đúng là ta không nhìn nhầm, trước kia là học bá, hiện tại là Thần Tài, cháu xem hiện tại cuộc sống của các ngươi dễ chịu như thế này, chậc chậc, nằm việc còn phải là phòng đơn."
Sinh hoạt của mẹ Tòng giàu có không ngừng, còn có tính tình, vừa nghe liền nổi điên, bực mình đáp: "Nhà chúng tôi có tiền, liên quan gì tới Lục Thận Phi."
Dì Chương liếc mắt nhìn bà: "Á à, lời này nói giống như các ngươi không hưởng thơm lây ấy."
Dì Chương dùng hết khả năng phát huy mặt khiến người ghét của bà ta: "Có điều cũng thật là, tai nạn xe cộ nặng như vậy.

không thể chỉ rải tiền, mặt còn không thấy."
Lần này không cần Tòng Húc, mẹ Tòng một ngụm cắn chết: "Đã nói là cậu ta bận."
Dì Chương cười thành thục, nhìn Tòng Húc: "Tuổi trẻ, cháu vẫn là còn quá trẻ, đàn ông nói bận, thăm cũng không thăm cháu, cháu cũng thật sự tin là cậu ta bận à."
Tòng Húc bình tĩnh nhìn lại dì Chương, nhướng nhướng mày.
Ba mẹ Tòng đều có linh cảm dì Chương chưa biết chuyện ly hôn, nếu bà ta định nói gì, nhanh chóng cắt ngang.
Ba Tòng tiến lên: "Bà Chương à, đã ăn cơm chưa, đã lâu không gặp muốn tụ tập hay không."

Mẹ Tòng nhìn mặt dì Chương: "Bà nhìn bà kìa, dãi nắng dầm mưa, không chăm sóc bảo dưỡng sao, vừa đúng lúc tôi có thiếp, cùng đi chăm sóc mặt đi."
Dì Chương: "Thôi, không cần đâu, tôi đã ăn rồi, ăn xong mới đến.

Không bảo dưỡng, có gì mà cần bảo dưỡng, già rồi."
Ba Tòng: "Không sao, ăn rồi thì ăn thêm một chút."
Mẹ Tòng: "Già rồi cũng cần bảo dưỡng."
Dì Chương: "Không cần, thật sự không cần."
Nhất thời trong phòng bệnh gà bay chó sủa.
Bỗng nhiên Tòng Húc nói: "Dì Chương."
Ba mẹ Tòng dừng lại, ánh mắt dì Chương quay lại đầu giường.
Tòng Húc bình tĩnh: "Cảm ơn dì đến thăm cháu, tâm ý cháu nhận." Nhìn giỏ trái cây trên ghế gần cuối giường: "Thăm cũng thăm xong, mời dì về đi."
Dì Chương tức giận: "Ha, ta có ý tốt đến đây..."
Tòng Húc cắt ngang lời bà: "Ý tốt, không phải dì, mà là ba mẹ cháu."
"Bọn họ mềm lòng, xem dì là hàng xóm cũ, vẫn luôn thật khách sáo.

Còn dì nói là đến thăm cháu, nhưng lời nói lại khó nghe như vậy, bọn họ cũng chưa ngay trực tiếp trở mặt đuổi dì ra ngoài."
Dì Chương tức giận đứng lên: "Đứa nhỏ này, sao cháu nói chuyện với người lớn như thế hả!"
Thái độ Tòng Húc kiên định: "Mời đi cho."
Dì Chương cầm túi xách: "Có tiền thì ghê gớm! Còn không phải đều là tiêu tiền người khác."
Tòng Húc lười nói lời vô nghĩa, thái độ cứng rắng: "Mời."
Dì Chương xoay người, trong miệng lầm bầm: "Làm như ta không biết, ngươi và cậu kia đã sớm ở riêng!"
Ba mẹ Tòng liên thủ cùng Lỗ Đạt Đạt giấu diếm lâu như vậy, làm sao cũng không nghĩ đến cuối cùng sắp bị hủy do cái miệng của hàng xóm cũ.
Mẹ Tòng gần như không thể nhẫn nhịn, giận dữ nói: "Chương Chí Hoa!"
Dì Chương quay đầu lại: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Ba Tòng nhíu mày, trực tiếp giơ tay chỉ cửa: "Đi ra ngoài!"
Lại là một trận gà bay chó sủa.
Tòng Húc không cảm thấy khó chịu, ầm ĩ, ngược lại có cảm giác dùng góc nhìn của thượng đế bình tĩnh quan sát, cậu nhìn một lát, nhấc chăn lên, xuống giường.
Ba mẹ Tòng bao che cho con, không cần cậu lo, dì Chương 1m6, nhìn một người đàn ông 1m8 đến gần, căng thẳng theo bản năng: "Làm gì?"
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị kéo ra.
Dì Chương giống như một con gà chiến, đối với cái gì cũng nhạy bén, ngoài cửa vừa có tiếng động liền quay đầu, là người đầu tiên nhìn thấy người tới là ai, ngẩn người, khí thế kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn mất đi, cười gượng: "Lục tổng."
Sau đó lại sửa miệng gọi: "Tiểu Lục à."
Lục Thận Phi bước vào, phía sau là trợ lý xách theo hộp quà.
Người đàn ông này gần 30 tuổi, khí chất càng ngày càng lạnh lùng, vừa bước vào, áp suất không khí trong phòng đã giảm xuống, vừa rồi còn ồn ào lộn xộn, ngay lập tức liền im lặng không tiếng động.
Nhìn thấy anh, dì Chương vừa rồi còn nói chuyện ở riêng liền cảm thấy xấu hổ.


ba mẹ Tòng chỉ cảm thấy ngạc nhiên, dù sao thì việc Tòng Húc gặp tai nạn ngoại trừ họ hàng và bạn bè thân thiết, chưa có ai liên hệ với Lục Thận Phi.
Sao cậu ta lại đến đây?
Lục Thận Phi lại "quen thuộc", kết hôn ly hôn, có người đến, vào cửa liền gọi: "Ba mẹ."
Nếu là bình thường, tiếng gọi ba mẹ này sẽ bị hai vợ chồng ném xuống đất, tuyệt đối không trả lời.
Tuy nhiên, lúc này...
Mẹ Tòng nhẫn nhịn, kéo kéo khóe miệng, biểu diễn trước mặt con trai: "Ừ."
Trợ lý rất có mắt nhìn, thấy tình thế này, lập tức xách theo hộp quà đưa tới: "Đây đều là do Lục tổng tự mình chọn."
Mẹ Tòng bình tĩnh giả cười: "Ta nói rồi, đừng lãng phí tiền bạc."
Ba Tòng khá tự nhiên: "Trễ thế này mới chạy đến, đã ăn cơm chưa?"
Thái độ của dì Chương đã thay đổi, vừa rồi bản thân còn gây sự, bây giờ lại thành người một nhà, giúp ba mẹ Tòng tiếp đón: "Ba mẹ cháu vừa rồi còn nhắc cháu mãi."
Chỉ có Tòng Húc cách mấy mét lặng lẽ nhìn Lục Thận Phi 28 tuổi: Giày da, quần tây, sơ mi trắng, áo vest khoác trên khuỷu tay, thân hình cao lớn hơn hồi 20 tuổi không ít, khí chất cũng trưởng thành hơn trước rất nhiều, khí chất lạnh lùng mạnh mẽ.
Trước kia Tòng Húc thích nhất đôi mắt anh, cảm thấy vừa đẹp vừa ưa nhìn, hiện tại đôi mắt càng thêm sắc bén, kết hợp cùng với khí thế càng thêm vài phần lạnh lẽo thấu xương.
Anh vào phòng, nhìn thấy dì Chương đang làm phiền, anh hơi nhíu mày, ánh mắt băng lãnh, lúc gọi ba mẹ mới buông xuống biểu tình, cụp mắt xuống, hạ thấp tư thái, sau đó nhìn...
Khoan đã!
Tòng Húc đột nhiên bắt được điểm chính: Ba mẹ?
Lục Thận Phi từ khi nào đã sửa cách gọi chú dì Tòng thành ba mẹ?
Sửa cách gọi?
Tòng Húc mở to mắt nhìn về phía ba mẹ Tòng.
Ba Tòng cầm hộp quà đặt xuống sô pha, dời mắt, mẹ Tòng vờ như không nhìn thấy.
Tòng Húc chuyển mắt nhìn về phía Lục Thận Phi, chớp chớp mắt, chớp chớp mắt.
Lục Thận Phi nhìn biểu tình mở mịt của cậu, lướt qua dì Chương mà đến gần, như vượt qua thiên sơn vạn thủy*, ánh mắt trầm tĩnh, yêu lặng nhìn cậu chăm chú, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Anh tới muộn."
Tòng Húc không biết nội tình, cũng không hiểu được vẻ mặt này, tưởng anh nói thời gian muộn, nhìn thử cũng mới hơn 7 giờ, nói: "Không muộn."
Nói xong không muộn, nhìn dì Chương, lặng lẽ chớp chớp mắt với Lục Thận Phi, trở thành một diễn viên trong phòng bệnh, đỡ trán nói: "Ai da, cái đầu của ta."
Lục Thận Phi duỗi tay ôm cậu.
Dì Chương luôn phản ứng rất nhanh, bà vươn cổ: "Làm sao vậy làm sao vậy?"
Lục Thận Phi vừa ôm Tòng Húc vừa quay đầu nhìn hướng mép giường, lạnh lùng nói: "Đi."
Uy áp của Lục tổng hạ xuống, rốt cuộc có tác dụng, dì Chương ngượng ngùng cầm túi xách: "Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây."
Căn bản không ai tiễn bà ta, bà ta còn nhìn ba mẹ Tòng liên tục vẫy tay: "Không cần tiễn, không cần tiễn, tôi tự về."
Trợ lý vừa định thể hiện, liền khách sáo một chút, giả vờ tiễn bà ta, hai người cùng nhau ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Tòng Húc đang trên giường nhìn Lục Thận Phi, nhìn ba mẹ Tòng, hỏi ra câu hỏi ở dưới đáy lòng kia.
"Con kết hôn?"
Tòng Húc: Chuyện này có chút quá bùng nổ.
Hết chương 3..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.