Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 13



Lâm Uyển vốn phải đến khám bệnh cho Xa Sơn Tuyết vẫn từ chối chưa tới.

Nỗi oan ức tiết lộ đề thi Đông Thí này không phải chỉ cần đánh một phát vào gáy Lưu Bá Quang như vậy là xong ngay.

Những người kể chuyện Lâm Uyển lén lút dẫn tới hiện tại có chút gấp gáp. Tuy rằng đám người này cho dù không tận mắt chứng kiến cũng có thể não bổ ra hàng loạt thoại bản hấp dẫn, gay cấn, chứ đừng nói tới việc bọn họ đã thực sự trực tiếp xem được trò hay trong Quân Tử đường. Trước khi Lưu Bá Quang kịp phản ứng lại thì chuyện Lưu gia làm thế nào trộm được đề thi Đông Thí ở các khách điếm, quán rượu tại trấn Thanh Thành đã phát triển được ba phiên bản ki kì, lại còn dùng tốc độ xe kéo Thiết Long đuổi không kịp cực nhanh truyền đi khắp bốn phương tám hướng rồi.

Thế nhưng cho dù chuyện Lưu gia trộm đề thi Thanh Thành Đông Thí có lan truyền nhanh hơn nữa cũng chẳng thể nào so được với tin có người vượt qua Thanh Vân lộ.

Sau một trăm năm, mấy lão nhân nói, thế mà lại có người đi qua được Thanh Vân lộ.

Cứ cho là tốp người kể chuyện của Lâm Uyển kia liều mạng chế đề tài thì tin tức đề thi Thanh Thành ngoại môn Đông Thí bị tiết lộ cuối cùng vẫn bị đoạt danh tiếng mà thôi.

Cuối năm dân chúng về nhà đoàn tụ dồn dập cảm thán rốt cuộc năm nay đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng mười một tháng trước đều hết sức yên bình, đùng một cái, tháng cuối cùng này đột nhiên lại xảy ra hàng loạt sự kiện chấn động, thật giống như muốn nhanh chóng bù đắp lại những tháng ngày đã qua.

Chuyện một vài viên quan tại Cung Phụng viện và Bạch Trạch cục lục tục bắt đầu từ quan đã không còn đủ sức hấp dẫn dân chúng.

Mà muốn hỏi người dân chốn nào đàm tiếu hăng hái nhất, tất nhiên vẫn là dưới chân núi Thanh Thành.

Thôn trang dưới chân núi Thanh Thành hay thành trấn đều thuộc về Đại Diễn, nhưng trái tim đều một lòng hướng về Thanh Thành. Mà bởi vì hai năm qua, Lưu gia bắt đầu lộng hành trong thôn nên việc người dân chốn này không biết hoàng đế, chỉ thuận theo Thanh Thành chưởng môn mới giảm đi đôi chút.

Hơn nữa tháng này biết bao đại sự phát sinh, bất kể là đại quốc sư bỏ mình, Kham chưởng môn xuất quan, có người đi qua Thanh Vân lộ hay là đề thi Đông Thí bị tiết lộ đều liên quan đến Thanh Thành kiếm môn, vậy nên dân chúng dưới chân núi tự nhận là bá tánh Thanh Thành mỗi lần ngồi uống trà sau bữa ăn đều phải trò chuyện về ít nhất một, hai chủ đề này.

Ở một hiệu son tại Thanh Thành trấn, nhóm bà tám mới từ chợ về họp lại, vừa đánh giá son mới, vừa thuật lại lời chồng các nàng kể tối hôm qua.

“Chuyện tiết lộ đề thi, nếu không phải là do Lưu gia gây ra thì làm gì còn ai vào đây nữa? Ngoại trừ nhà hắn, con cháu người khác ai chẳng phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để thi đậu.”

“Haiz, các ngươi biết không? Cái chúc sư leo lên Thanh Vân lộ kia cũng là người Lưu gia đấy.”

“Người nhà họ Lưu lấy đâu ra chúc sư? Phu quân ta rõ ràng nói đó là người Man tới đây kiếm chuyện cơ?”

“Ôi trời, thế mà lại còn có người dám tới kiếm chuyện. Ai nấy đều muốn bắt nạt chưởng môn bế quan hết rồi.”

“Sao có thể là người Man? Chồng ta là phu xe ngựa, ai đến ai đi đều biết rõ. Chúc sư kia chính là người mà khi y chưa tới đã được Lưu gia để ý đến. Các mụ còn nhớ buổi tối ngày hôm ấy ngoài đường có rất nhiều kiếm phó chạy đi thành Đông không? Đó là để tìm vị chúc sư này đấy.”

“Ủa, vị kia không phải là người Lưu gia đắc tội sao? Còn làm cho Lưu Ngũ thiếu phải đi xin lỗi đó, tiểu tử nhà ta đã tận mắt chứng kiến mà.”

“Ngươi làm sao biết đó là xin lỗi hay là chúc sư và Lưu gia hợp tác diễn trò?  Ta nghĩ chuyện này khẳng định là có mưu đồ.”

“Có mưu đồ thì sao? Chưởng môn đã xuất quan rồi.”

“Đúng đúng, chưởng môn xuất quan rồi sẽ sớm dọn dẹp sạch sẽ đống âm mưu bẩn thỉu xấu xa này thôi haha.”

Sau khi tám chuyện hồi lâu, nhóm bà  tám cuối cùng cũng nhất trí quan điểm. Thế nhưng ông chủ hiệu son mãi mà không thấy đâu, các nàng hô vài tiếng vẫn như cũ không gặp người liền tạm biệt nhau, ai lại về nhà nấy.

Rất lâu sau khi nhóm bà tám rời đi, hậu đường hiệu son mới truyền ra một chút động tĩnh nho nhỏ.

Ông chủ nọ đang trốn trong một căn phòng, đóng chặt cửa sổ. Sau đó hắn lôi từ gầm giường ra một chiếc gương bạc cao bằng nửa người, đặt trên sàn nhà.

Một chậu nước mưa sạch sẽ đã sớm được chuẩn bị, ông ta dùng nước rửa kỹ mặt gương. Sau khi tỉ mỉ xác nhận trên đó không còn tí tro bụi nào mới lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Áo trong lẫn ngoài của hắn đều ướt đẫm, đủ để thấy rõ mức độ căng thẳng của ông ta.

Hắn không phải chờ đợi quá lâu, rất nhanh gương bạc liền phát ra ánh sáng, đẩy lùi bóng tối trong căn phòng nhỏ này.

Đây là gương truyền tin. Trên mặt gương đã có người chờ sẵn, ông chủ hiệu son trò chuyện với người kia vài câu thì người kia rời đi. Ngay lập tức, một nam nhân không nhìn ra tuổi tác tới, xuất hiện trên mặt gương bạc.

Nếu như Mẫn Cát ở đây, đại khái sẽ cảm thấy ngoại hình người trong gương hơi giống với tiên sinh nhà hắn. Đó là hình dạng khóe môi và mắt giống nhau như đúc bởi vì cùng huyết thống. Tuy nhiên khóe mắt nam nhân trong gương có vài nếp nhăn nhỏ, nếu so với đại quốc sư cũng hơn một trăm tuổi nhưng nhìn vẫn như hồi hai mươi mà nói, hắn nhìn qua có vẻ già và ổn trọng hơn nhiều.

Người này mặc một thân áo bào tím cẩm tú, trước ngực có thêu kỳ lân, tà áo có bạch hạc. Đây là quan phục triều đình Đại Diễn.

Áo bào tím thêu kỳ lân, y phục này chỉ có thừa tướng mới được mặc.

Mà Đại Diễn chỉ có một thừa tướng.

Ngu Thao Hành.

“Thừa tướng!” Ông ta vừa thấy hắn liền quỳ xuống, nói: “Hạ quan có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”

Hóa ra hiệu son nho nhỏ này là mật thám triều đình an bài tại dưới chân núi Thanh Thành.

Thế nhưng mật thám sao có thể bỏ qua cấp trên và cấp trên của cấp trên của vô số cấp trên mà trực tiếp báo cáo với thừa tướng được? Huống hồ hai người hình như cũng không cùng một hệ thống.

Điều này chỉ có thể lý giải rằng, người nọ vừa là mật thám triều đình an bài tại dưới chân núi Thanh Thành, vừa là nội gián Ngu Thao Hành xếp vào đội ngũ mật thám của Đại Diễn.

Chắc hẳn đó cũng là lý do tại sao trong tay tên mật thám này lại có loại gương bạc đã được các chúc sư tế luyện để truyền tin. Bằng không, dựa theo quy định đại quốc sư Xa Sơn Tuyết đặt ra thì khi có sự kiện khẩn cấp, mật thám triều đình trước tiên phải liên lạc với chúc sư, thỉnh chúc sư báo cáo hộ.

Chúc sư liên lạc thì nhanh rồi, nhưng lại lại đoạt quyền báo cáo tin tức của mật thám. Xa Sơn Tuyết sở dĩ khiến cho toàn bộ lão thần triều đình bất mãn với y chính là vì loại nguyên nhân này.

Ngoài sáng tranh quyền đoạt chức, trong bóng tối âm thầm sắp xếp nội gián, mà điều càng khiến người ta lo sợ là các lão thần lại chẳng hề hay biết gì. Bởi vậy, Ngu Thao Hành thành công giăng một cái lưới lớn trải rộng khắp Đại Diễn. Tất nhiên mục đích của hắn tuyệt đối không thể là vì thiên hạ thái bình.

Mật thám hồi báo tin tức những ngày qua mình tìm hiểu được cho Ngu thừa tướng, hắn đặc biệt nhấn mạnh những tin đồn của bà con trên trấn về việc Lưu gia phải đi xin lỗi kia.

Ngu thừa tướng lúc bắt đầu còn đang viết tấu chương, không tập trung nghe. Lúc sau mật thám nói càng nhiều, hắn hạ bút càng chậm, cuối cùng trực tiếp quăng bút qua một bên, giương mắt cau mày.

Hắn hỏi: “Tướng mạo người kia như thế nào?”

Mật thám: “Ách, thuộc hạ không biết…”

Tìm hiểu nhiều như vậy, thế nhưng điểm mấu chốt là ngoại hình lại không hỏi thăm được, mật thám hơi xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn thẳng Ngu thừa tướng.

Ngu Thao Hành cũng không vội vàng khiển trách mật thám làm việc không chu đáo, hắn tiếp tục dò hỏi: “Vì sao không biết?”

“Kể ra cũng rất kỳ quái”, mật thám nói: “Những lời đồn liên quan đến người này trong trấn thanh Thành thuộc hạ đều ghi chép lại đầy đủ, thế nhưng lại không có ai từng nhắc tới tướng mạo của y. Thuộc hạ đã đặc biệt đi dò hỏi chưởng quầy và tiểu nhị khách điếm. Chỉ là, bọn họ đều không thể miêu tả được, trả lời đã quên rồi.”

“Quên mất?” Ngu thừa tướng truy hỏi.

“Chưởng quầy khách điếm nói rằng bọn họ có hai người, một vị trẻ tuổi hình như là đệ tử. À đúng rồi, lúc đó hai người này xung đột với Lưu gia, bọn họ đã dùng quỷ đánh tường để ngăn cản người nhà họ Lưu.”

“Quỷ sứ”, Ngu Thao Hành lẩm bẩm: “Y không cần quỷ sứ.”

Tuy rằng nói là vậy nhưng Ngu Thao Hành cũng không từ bỏ nghi ngờ trong lòng, hắn gọi một tên thuộc hạ tới, hỏi bọn họ tiến triển của chuyện tìm người dọc theo thủy hệ hồ Lạc Nhạn đến đâu rồi.

Không có chút tiến triển nào.

Không, cũng không phải là không chút tiến triển, người được phái đi tìm phát hiện ra còn có một đám thám tử cũng đang tìm kiếm tin tức dọc theo dòng sông. Thông qua thân thủ có thể đoán những thám tử kia đến từ Võ Di lâu nhưng không biết là ai dùng tiền mời tới.

Thuộc hạ của Ngu Thao Hành và thích khách Võ Di lâu đã từng phát sinh một vài xung đột nhỏ, thiệt hại mất mấy người. Ngoài ra thì không có đại sự gì khác.

Bởi vì không một ai tìm ra được tung tích của Xa Sơn Tuyết, cho dù có ngọn nến đã tắt tại Vi Quang các làm chứng, trong mắt Ngu Thao Hành, đại quốc sư vẫn như cũ chỉ là “không rõ sống chết”.

“… Ta sẽ phái hai đội chim sẻ đi Thanh Thành”, cách một mặt gương, Ngu Thao Hành nói với mật thám trong hiệu son: “Ngươi an bài một chút, trước tiên tiếp xúc với Lưu gia, nhất định phải xác nhận thân phận chúc sư đi qua Thanh Vân lộ kia.”

“Nếu”, mật thám cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Nếu quả thật là đại quốc sư thì…”

“Không tiếc bất cứ giá nào”, Ngu Thao Hành trầm giọng nói ra mấy chữ: “Giết chết không tha!”

***

Bên ngoài hiệu son, trên đường cái, cạnh con hẻm nhỏ, một nam một nữ đang cong mông nằm nhoài trên tường nghe trộm.

Bọn họ ghé tai vào vách tường đã dùng phấn viết mấy phù văn, chính là dựa vào thứ đồ này hai người mới có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa mật thám và Ngu thừa tướng bên trong hiệu son.

Hai người này, nam tên Lý Nhạc Thành, nữ là Cung Nhu – tam và tứ đồ đệ của đại quốc sư.

Từ cái ngày đưa mệnh đèn sư phụ mình đến chỗ Kham Nguy, hai người, không, phải nói là Cung Nhu ngay lập tức bắt đầu đóng gói hành lý của nàng và tam sư huynh, sau đó liền đánh ngất cái con người không chịu rời khỏi thư viện Đại Diễn kia, trong một đêm tối, vượt qua sự theo dõi của đám ám vệ trốn khỏi Hồng Kinh.

Lý Nhạc Thành bản thân hắn luôn chỉ muốn lưu lại thư viện Đại Diễn, còn Cung Nhu thì hay gây họa, bị đại quốc sư trách phạt nhốt lại. Khi tin Xa Sơn Tuyết bỏ mình truyền đến Hồng Kinh, bọn họ là hai đệ tử thân truyền của đại quốc sư duy nhất ở Hồng Kinh.

Bên trong Hồng Kinh bây giờ sóng lớn sóng ngầm mãnh liệt, mà Cung Nhu biết mình và Tam sư huynh đều không có năng lực tranh đấu gì, tiếp tục ngồi chờ ở đó chỉ có kết cục là ra đường nằm thôi, bèn nhanh chóng quyết định rời đi.

Mục đích bọn họ đến Thanh Thành thật ra là muốn cậy nhờ người bảo vệ mệnh đèn của sư phụ trên danh nghĩa – Kham chưởng môn một hồi. Kết quả, khi vừa vào thành, Lý Nhạc Thành liền nói cách đó không xa có người ngoài nghề đang sử dụng bí thuật gương bạc.

Hai người dựa vào cảm ứng đi tới bên ngoài hiệu son, vừa vặn nghe trộm được một phen mật đàm này.

“Quả nhiên là Ngu Thao Hành”, Cung Nhu nhấc chân đá mạnh vào tường: “Gã là anh em họ của sư phụ đấy! Thế mà lại tàn nhẫn như vậy!”

“Thánh thượng và sư phụ cũng là chú cháu ruột”, Lý Nhạc Thành đáp một câu, lẩm bẩm trong miệng: “Thủy hệ ở hồ Lạc Nhạn, đúng rồi, trong “Diễn Thủy Chú” có viết: Nước hồ Lạc Nhạn bị đất liền chặn không thông với dòng sông nào, nhưng nước chảy nghiêng. Do đó, trong lòng đất nhất định có sông ngầm tồn tại. Tác giả “Bản đồ sông ngòi Cửu phủ” cũng từng khảo chứng, sông ngầm dưới lòng đất hồ Lạc Nhạn có liên quan với thượng nguồn một con sông… Đúng rồi, chính là sông Tiểu Cùng! Nơi dễ bị mắc cạn của con sông này gồm có Tam Tiên trấn, Vương gia bình, trấn Cùng Cùng(*), Sông Nhỏ độ…”

“Lão tam”, Cung Nhu mặt không cảm xúc: “Nói tiếng người đi.”

“Lão tứ”, Lý Nhạc Thành nhét sách rơi ra ngoài vào hòm: “Sư phụ đã từng nói phải đọc nhiều sách.”

“Há”, Cung Nhu vung tay lên: “Vậy thì đợi đến khi tìm được sư phụ rồi muội sẽ đọc sách. Bây giờ chúng ta nói chuyện khác đi, chúc sư đi qua Thanh Vân lộ có phải là sư phụ không?”

“Tất nhiên rồi.” Lý Nhạc Thành có lẽ là người bình tĩnh nhất: “Ngoại trừ sư phụ ra thì không còn chúc sư nào có thể đi qua Thanh Vân lộ được cả.”

Họ Lý cuồng-sách phán đoán nhưng thật ra rất ít khi sai, Cung Nhu nghe vậy lập tức cảm thấy phấn chấn: “Vậy chúng ta lên núi tìm sư phụ luôn đi!”

Lý Nhạc Thành: “Muội chắc chắn chúng ta sẽ không bị Kham chưởng môn đánh bay ra ngoài đấy chứ?”

Cung Nhu: “Người tới là khách…”

Lý Nhạc Thành: “Có lần nào sư phụ đi tìm Kham chưởng môn mà không đánh nhau không?”

Thực sự là không có, Cung Nhu nhất thời nhụt chí.

Hai người rời khỏi hẻm nhỏ, đi trên đường cái.

Bầu không khí tại Thanh Thành trấn hôm nay khác xa cái ngày Xa Sơn Tuyết và Mẫn Cát đi đến. Thí sinh từ khắp mọi miền đã lục tục đến, bên ngoài khách điếm đều treo lên các loại cờ vải chào mừng thí sinh Đông Thí, các bàn ăn bên trong đều chật ních người. Trên đường cái cũng đông nghịt, dòng người chen chúc nhau, tựa hồ đứng run cạnh nhau sẽ không sợ lạnh nữa.

Con ngươi Cung Nhu hơi chuyển động, nghĩ đến một chủ ý tự-cho-là-vô-cùng-thông-minh.

Nàng chỉ vào ngoài trấn Thanh Thành, nói với Lý Nhạc Thành: “Chúng ta cũng đi tham gia Đông Thí đi!”

“… Lão tứ”, Lý Nhạc Thành nói: “Muội muốn bị sư phụ đánh gãy chân đúng không?”

***

Trên núi Thanh Thành, trong Cung Phụng quan, đối mặt với Lưu Bá Quang tâm thần không yên, chỉ có thể đến đây xin mình kế sách, Xa Sơn Tuyết tâm tình không tốt bèn quăng ra một câu tương tự.

“Muốn thoát khỏi hiềm nghi? Trước tiên Lưu huynh hãy đánh gãy chân đám con cháu trong nhà muốn tham dự Đông Thí đi.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.