Lưu Minh Nghiệp theo bản năng nín thở, dừng bước lại.
Sau khi ẩn thân xong, trong đầu người trẻ tuổi này mới chậm rãi phân tích câu nói vừa nghe được kia.
Chuyện gì có liên quan tới chưởng môn? Lại còn không phải giết đại quốc sư? Không phải chưởng môn đã thừa nhận là ngài ấy giết đại quốc sư rồi sao?
Giọng người vừa nói đối với Lưu Minh Nghiệp rất xa lạ, nhưng ngay lập tức liền vang lên âm thanh hắn rất quen thuộc.
Chính là giọng tộc trưởng của bọn họ – Lưu Bá Quang.
“Chưởng môn đã thừa nhận, sao thừa tướng còn muốn lật lại bản án? Chẳng lẽ người giết đại quốc sư chính là ngài sao?”
Thừa tướng? Thừa tướng Ngu Thao Hành?
Đây là nhân vật dù có bắn pháo xa ra ngàn dặm cũng không liên quan gì tới Lưu gia, sao gã lại đột nhiên xuất hiện ở hậu đường Lưu viên? Lưu Minh Nghiệp nhất thời tò mò, lặng lẽ ló đầu ra, trốn trong góc phòng xem tình hình.
Hậu đường hơi tối, chỉ thấy một gương bạc cao nửa người nằm trên mặt đất, một người đứng lơ lửng phía trên gương bạc.
Không, chờ chút, Lưu Minh Nghiệp định thần nhìn lại, mới nhận ra người kia cũng không phải là đứng lơ lửng phía trên gương bạc. Đó là một ảo ảnh hình thành từ bí thuật, rất giống người thật, trông sống động vô cùng.
Lưu Minh Nghiệp từng nghe nói chúc sư có thể thông qua một chiếc gương nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài vạn lý, mà cái bí thuật trước mắt này tựa hồ cũng ảo diệu như truyền thuyết đồn vậy.
Hắn tiếp tục đánh giá, phát hiện bên cạnh gương bạc còn có một người khác, nhìn hơi quen mắt. A, đây không phải là ông chủ hiệu son phía thành Nam sao? Bởi vì hiệu son này có nhiều hàng mới được nhập từ Hồng Kinh nên rất nổi tiếng đối với các nữ đệ tử ngoại môn Thanh Thành. Lưu Minh Nghiệp đã từng đi cùng mấy sư muội vào hiệu son kia, nhưng khí chất của ông ta lúc đó và bây giờ khác nhau vô cùng.
Lại nói tiếp, mấy ngày nay, rất nhiều huynh đệ tỷ muội của hắn hình như nhận được mệnh lệnh nào đó trong nhà, dẫn người đi đập phá không ít cửa hàng trong thành và nhà người dân?
Ban nãy, lúc hắn đi ngang qua hiệu son thì thấy hiệu son đóng cửa.
Những việc này có liên quan gì tới việc ông chủ hiệu son đột nhiên xuất hiện ở Lưu viên không, Lưu Minh Nghiệp tạm thời không rõ. Thế nhưng, là một thanh niên ưu tú có chí hướng trở thành Thanh Thành chưởng môn, hắn rất hứng thú đối với những việc liên quan tới Kham Nguy.
Rõ ràng biết là không nên tiếp tục nghe trộm, Lưu Minh Nghiệp do dự một chút rồi vẫn như cũ trốn ở trong góc.
À, chúng ta cũng nên nghe một chút về người họ là ông chủ hiệu son, tên là mật thám này một chút nhỉ.
Ông chủ hiệu son thật ra là đã xông thẳng vào hậu đường từ nhà giam của Lưu gia. Hắn có thể được coi là tâm phúc của Ngu Thừa tướng, ngay từ đầu vốn không cảm thấy mình sẽ chết ở chỗ này. Sau đó hắn lại ngẫu nhiên nhìn thấy bóng quỷ lóe lên bên ngoài phòng giam, nhận thấy không ổn mới moi móc sử dụng tất cả thủ đoạn để trốn khỏi địa lao Lưu gia.
Hắn cũng không có ý định chạy khỏi Lưu viên, bản thân là mật thám chủ quản của triều đình ở Thanh Thành, ít nhất hắn cũng phải tìm hiểu xem rốt cuộc Lưu gia đang muốn làm gì.
Vì vậy hắn trực tiếp tìm tới Lưu Bá Quang.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn, Lưu Bá Quang căn bản không thèm để ý tới hắn.
Lưu Bá Quang tự ý thức được mình đã liên thủ với một phe thế lực ở Hồng Kinh rồi, không muốn dây dưa không rõ cùng bất kì kẻ nào đến từ hay tự xưng là người Hồng Kinh, sợ đó là gian tế Kham Nguy phái tới. Ông chủ hiệu son hết cách đành phải trực tiếp liên lạc với người đứng sau lưng mình.
Trên thực tế, hắn ta cũng không dám chắc liệu Ngu thừa tướng có xuất hiện hay không, dù sao thừa tướng bận trăm công nghìn việc, nói không chừng lúc này đang ở trong cung. Chỉ có điều, lần này lão ta vẫn phải quyết định đánh cược mạng sống của mình vào để gọi mà thôi.
May mắn thay, hắn cược thắng.
Ngu Thừa tướng không so đo chuyện bị hắn quấy rầy. Sau khi biết Thanh Thành phát sinh chuyện gì xong liền lập tức đoán được người giở trò quỷ sau lưng là ai.
Xa Sơn Tuyết.
Người này…
Quả nhiên còn sống.
Trong một tích tắc, Ngu Thao Hành không biết tâm trạng mình lúc này là bi thương hay là cao hứng.
Xa Sơn Tuyết không chết, gã không thể đổ hết thảy âm mưu lên đầu hoàng đế, tẩy trắng bản thân, mua chuộc nhân tài Xa Sơn Tuyết để lại, phản loạn Đại Diễn, có thể nói, toàn bộ kế hoạch tiếp theo đã đổ xuống sông xuống bể, Ngu Thao Hành đáng ra không nên vui vẻ gì mới đúng. Nhưng Xa Sơn Tuyết không chết, trong lòng gã trái lại lại sinh ra một loại cảm giác thả lỏng, nhẹ nhõm, hòa tan mấy phần không vui.
Trên mặt Ngu Thao Hành không một gợn sóng, nghe thấy thanh âm mang theo trào phúng của Lưu Bá Quang bèn chậm rãi gật đầu.
“Đúng vậy”, gã nói: “Lúc đó người muốn giết Đại Quốc Sư chính là ta.”
Trong hậu đường, sắc mặt Lưu Bá Quang nhất thời có chút quái lạ.
Ngày đó tại Quân Tử đường, Kham Nguy thẳng thắn nhận tội, kết quả hôm nay lại có thêm một người cũng thẳng thắn không kém phần. Hai người này đều là hai đại nhân vật bậc nhất Đại Diễn, khiến cho Lưu Bá Quang không kìm nổi lòng hiếu kỳ đối với Đại Quốc Sư đã chết.
Nhưng bây giờ, ứng phó với Ngu Thừa tướng đột nhiên tìm tới cửa quan trọng hơn.
“Đúng”, Lưu Bá Quang ngoài cười nhưng trong không cười: “Các ngài hợp tác lại giết Đại Quốc sư, không có gì sai cả.”
“Sai rồi”, Ngu Thao Hành cong lên khóe miệng mang theo một tia lãnh ý, gã nói: “Ngài sai hai điểm. Thứ nhất, ta và Kiếm Thánh tuyệt đối không thể hợp tác. Thứ hai, Lưu phó chưởng môn vừa nãy đã nghe rồi, một kiếm kia của Kiếm Thánh không phải để giết Đại Quốc sư, nếu vậy thì hiển nhiên là Đại Quốc sư chưa chết.”
Ngu Thao Hành không hổ là xuất thân công báo, nói chuyện một câu liền tạo ra bước ngoặt.
Lưu Minh Nghiệp nghe trộm trong góc cảm thấy không khí ngập tràn nguy hiểm, vừa định lặng lẽ rời đi thì câu nói tiếp theo của Ngu Thao Hành như một cái đinh đóng hắn đứng yên tại chỗ.
“Lưu phó chưởng môn cũng đã gặp Đại quốc sư không chết rồi đấy… Y chính là người được ngài tiến cử làm chủ Cung Phụng quan Thanh Thành mấy ngày trước —— Yêu chúc sư!”
***
Đại Quốc sư.
Yêu chúc sư.
Sau tấm bình phong, Lưu Minh Nghiệp hai tay che kín miệng, không ngừng hồi ức lại về người kia trong đầu, toàn thân như bị giội một chậu nước đá.
Bên trong hậu đường, Lưu Bá Quang cũng bị chân tướng đập cho choáng đầu hoa não, theo bản năng hồi tưởng lại hành vi cử chỉ của mình trước mặt Xa Sơn Tuyết, tỉ mỉ suy xét xem mình có biểu hiện chỗ nào không ổn không, có đắc tội Đại Quốc Sư chuyện gì không.
Theo lý mà nói, Xa Sơn Tuyết bằng tuổi Kham Nguy, vậy cũng được xem là hậu bối của Lưu Bá Quang. Nhưng Lưu Bá Quang đối mặt với những thiên chi kiêu tử bao giờ cũng cẩn thận từng li từng tí một, giờ phút này hắn chỉ lo khảo chứng lại thái độ của mình, đủ để thấy rõ hắn đang hoảng sợ đến nhường nào.
Cũng may Lưu Bá Quang đã làm Thanh Thành Phó chưởng môn nhiều năm, sớm đã được tôi luyện, hắn bình tĩnh, ít nhất là ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Thì sao?”
Yêu chúc sư là Đại Quốc sư, thì sao?
Đại Quốc Sư và Kham Nguy là kẻ thù, cả thiên hạ ai ai cũng biết điều đó. Cho nên Đại Quốc Sư tuyệt đối sẽ không đi giúp Kham Nguy. Bây giờ y đã đứng về phía Lưu gia, nếu vậy, thân phận của y là gì sẽ tương đương với việc Lưu Bá Quang có thể thu được nhiều hay ít lợi ích từ trên người y. Chúc sư phái quý tộc đến từ Hồng Kinh? Cái này rất tốt. Nhưng nếu là bản thân Đại Quốc Sư? Cái này còn tốt hơn nhiều.
Dù sao lúc trước Lưu gia cũng không tham gia vào vụ thiết kế Đại quốc sư ở Nhạn Môn Quan, nên việc y còn sống hay chết liên quan gì tới người Thanh Thành?
“Lưu phó chưởng môn nghĩ sai rồi.” Ngu Thao Hành lắc đầu, giấu đi sự châm biếm.
Trên mặt gã hiện ra một điểm thương xót, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi không ít, ảo ảnh trên gương bạc nổi lên từng gợn sóng. Nếu là người đã từng nghiên cứu bí thuật gương bạc truyền tin, ví dụ như giờ phút này Lý Nhạc Thành đứng ở đây, thì hẳn là sẽ lập tức phân tích được một điều từ sự dao động của gợn sóng —— có người đang sử dụng chú thuật “mê hoặc nhân tâm”.
Ngu Thao Hành nói: “Ta nhắc lại cho Lưu phó chưởng môn một lần nữa, một kiếm kia của Kiếm Thánh không phải là để giết Đại Quốc Sư. Trên thực tế, một kiếm kia của hắn đã chém đứt mũi tên độc mà Đằng Lương Trạch phái Thiên Sơn bắn về phía Đại Quốc sư, cứu y một mạng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc… Ngài còn cảm thấy hai người bọn họ là kẻ thù sao?”
Nhìn thấy Lưu Bá Quang sắc mặt đột nhiên tái nhợt, Ngu Thao Hành gật gật đầu: “Xem ra Lưu phó chưởng môn rốt cuộc hiểu rõ tình trạng bây giờ là gì. Đương nhiên, ngài cũng đừng cảm thấy tự trách, dù sao Đại Quốc sư và Kiếm thánh đã hợp tác với nhau để lừa gạt toàn bộ dân chúng, nếu không phải Đằng Lương Trạch là đệ nhất thần xạ thủ trong thiên hạ, tuyệt đối không thể không biết mũi tên của mình vì sao không bắn trúng thì ta cũng không tin hai người này lại đột nhiên hợp tác —— aida, Lưu phó chưởng môn, sắc mặt ngài rất kém, có cần phải gọi đại phu tới không?”
Giờ phút này sắc mặt Lưu Bá Quang tuyệt đối không thể dùng vẻn vẹn một từ “kém” để hình dung, căn bản phải gọi là “sắc mặt như tro tàn” mới đúng. Lưu Minh Nghiệp sau tấm bình phong lặng lẽ ló đầu ra liếc mắt nhìn, trong nháy mắt bị biểu tình trên mặt của tộc trưởng làm hoảng sợ đến mức nhanh chóng thu đầu vào.
Thật lâu sau, Lưu Bá Quang mới như là sống lại, nói: “Hôm nay Thừa tướng đến là để nói riêng tin tức này cho ta sao?”
“Ta tới là để kết minh”, Ngu Thao Hành cười cười, ảo ảnh trên gương bạc phản ra biểu cảm chân thật trên mặt gã —— ôn hòa, chín chắn, khiến cho bất luận ai đang bị tổn thương cũng muốn nhào vào lồng ngực gã khóc lóc một trận, nói với Lưu Bá Quang: “Đại Quốc sư và Kiếm Thánh hợp tác thì đời này mấy ai có thể đấu lại được? Ta chính là quá sợ hãi, xuất phát từ bản năng tự vệ, chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường(*) giết Đại Quốc sư. Nhưng mà Thanh Thành kiếm môn dù sao cũng không phải là địa bàn của ta, hơn nữa nó còn được Lưu phó chưởng môn quản lí chặt chẽ, ta không chen tay vào được, chỉ có thể giúp Lưu phó chưởng môn nhận rõ tình thế bây giờ, hợp tác cùng ta.”
(*)Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để chiếm ưu thế.
Lưu Bá Quang được khen ngợi thì sướng lắm, hơn nữa hắn suy nghĩ thêm một chút, so với Kham Nguy đệ nhất thiên hạ thì Đại Quốc sư không võ công hình như là dễ đối phó hơn, nhưng hắn vẫn do dự: “Các ngài ngàn tính vạn tính mà cũng chẳng giết được Đại Quốc Sư tại Nhạn Môn Quan…”
“Lưu phó chưởng môn à”, Ngu Thao Hành nghiền ngẫm nở nụ cười, nụ cười này rơi vào trong mắt Lưu Bá Quang thế nhưng lại rất giống với khi Xa Sơn Tuyết vừa cười vừa nâng chén trà tại chính đường, yêu mỵ bức người nghẹt thở: “Lưu gia nguy to rồi, chẳng lẽ Lưu phó chưởng môn cho rằng bây giờ ngài không động thủ thì sẽ còn đường sống sao?”
Lưu Bá Quang đứng nơi đó nhất thời suy sụp, không còn chút khí độ tiên phong đạo cốt nào, ngược lại giống hệt một hòn đá to bất động.
Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: “Ngài muốn làm như thế nào?”