Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 2



Ánh kiếm dứt khoát chặt đứt mũi tên, không mảy may tổn thương tới Xa Sơn Tuyết.

Đại Quốc sư mặt không cảm xúc, làm bộ bản thân chưa hề nói gì, nhìn về phía mũi tên được phóng tới — là người Man, phái Thiên Sơn.

Sau đó nước hồ Lạc Nhạn đột nhiên dâng lên, y không kịp giãy giụa bị cuốn vào đáy nước, va đầu vào một tảng đá lớn.

Trước khi ngất xỉu, Xa Sơn Tuyết chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Quả nhiên gặp phải tên đó không có gì là tốt đẹp cả mà.

… Kham Nguy!

***

Mấy ngày sau.

Tin tức Kiếm Thánh và Đại Quốc sư lại đánh nhau, sau đó Đại Quốc sư bỏ mình ở hồ Lạc Nhạn đã lan truyền khắp nơi nơi. Mà ở trấn Hòa Hòa – một trấn nhỏ ở Côn phủ gần núi Thanh Thành cũng cho ra một cái tin tức không lớn không nhỏ.

— Vị chúc sư của trấn nọ vớt được một người ở con sông nhỏ phía ngoài trấn.

Lúc đó người vây xem hỗ trợ không ít, sau khi trở về liền trở thành đề tài nóng bỏng. Bọn họ kể rằng người được vớt lên là một người đàn ông trưởng thành, bị thương ở đầu, mặc một bộ đồ dù đã rách nhưng vẫn có thể nhìn ra là đồ đắt giá xa xỉ, có khi là bất hạnh gặp phải giặc cướp ở nơi nào đó, bị đánh ngất rồi quăng xuống nước.

Mùa đông khắc nghiệt như thế, cũng không biết là đã ở trong nước bao lâu rồi, vậy mà lúc được vớt lên người này vẫn còn có chút hơi thở yếu ớt, thực sự là mạng lớn.

“Quả đúng là mạng lớn”, chúc sư Mẫn Cát ra tay cứu người nghĩ.

Chúc sư là một chức quan triều đình ở địa phương này, thuộc về sự quản lý của Cung Phụng viện, dưới trướng Đại Quốc sư. Dựa theo quy định của người nọ, cho dù là thị trấn nhỏ thì cũng phải phái một vị, thường ngày phụ trách truyền công báo, bói toán cầu mưa, hàng ma trừ tà, đôi khi rảnh rỗi còn có thể gieo một quẻ tính đường nhân duyên cho các cô nương.

Nghe đâu mấy chục năm trước chúc sư còn phải học y, bốc thuốc, nhưng kể từ khi Đại Quốc sư lên nắm quyền rồi thực hiện cải cách thì mấy năm gần đây Cung Phụng viện chỉ chú tâm bồi dưỡng các chúc sư chuyên về trận pháp hay chúc chú phù văn, đại khái là không biết khám bệnh.

Thế nhưng cái người mang tên Mẫn Cát này, năm nay mới chỉ 16 tuổi, lại hiếm thấy là một chúc sư am hiểu y dược.

Mẫn Cát mang nam nhân kia về ngôi nhà nhỏ của mình. Sau khi kiểm tra kỹ càng một phen thì phát hiện người này bị nhiễm lạnh do ngâm trong nước quá lâu, tay chân bị bỏng lạnh, đầu thì bị sưng một cục và tụ máu.

Nhiễm lạnh có thể uống thuốc, bỏng lạnh không nghiêm trọng lắm, cho ngâm nước nóng nhiều một chút là được, thế nhưng tổn thương trên đầu thì Mẫn Cát cũng đành phải bó tay thôi. Cậu chỉ biết một chút y thuật, không phải là thần y, chỉ có thể thoa thuốc rồi dùng gạc dày quấn lên, tránh cho bệnh nhân bị nhiễm trùng mà chết.

Lúc đang bôi thuốc trên tay phải, Mẫn Cát chợt phát hiện ngón trỏ người này có một phù văn màu đỏ sẫm kỳ quái. Đây là bằng chứng của việc ký khế ước với đồ vật không thuộc về thế giới này, người bình thường không thể có. Cái người vừa được vớt ra từ trong nước này hiển nhiên cũng là một chúc sư giống cậu.

Hơn nữa còn là một chúc sư rất lợi hại, Mẫn Cát đoán.

Suy đoán chỉ là suy đoán, trên cơ thể người này không có bất kỳ đồ vật nào để chứng minh thân phận, vả lại y còn đang hôn mê bất tỉnh nữa. Sau khi bôi thuốc xong, đến tối y lại phát sốt, Mẫn Cát vất vả chăm sóc cả đêm, cuối cùng y cũng dần dần hạ sốt. Lúc tiếng gà gáy thứ nhất vang lên cũng chính là lúc thiếu niên 16 tuổi nằm úp sấp xuống giường, thiếp đi.

Tới khi tỉnh dậy, cậu lại cảm thấy hoang mang đến tột độ.

Căn phòng nhìn như vừa bị cuồng phong quét qua này là sao hả trời? Trong lúc cậu ngủ đã xảy ra chuyện gì?!

Bàn ghế nằm chỏng chơ trên đất, bức bình phong bị thổi dựng nghiêng vào tường, chăn bông bay lên tận xà nhà, mảnh vỡ của chậu rửa mặt bằng sứ men xanh đáng giá một lượng bạc rơi khắp nơi, lúc mới tỉnh dậy suýt chút nữa là Mẫn Cát đã đạp trúng nó.

Còn người đàn ông được cậu cứu thì không nằm trên giường mà lại ngồi trên chiếc ghế gỗ còn lành lặn duy nhất trong phòng, mặc dù toàn thân y đều toát ra một luồng hơi thở yếu ớt nhưng sống lưng vẫn cứ ưỡn thẳng, khoảng cách giữa lưng với ghế có lẽ cũng đủ chỗ cho Mẫn Cát. Y ngồi ngay ngắn, tựa như bất động.

Nếu muốn nói người này có chỗ nào kỳ quái thì đại khái chỉ có lúc y nghe thấy tiếng của Mẫn Cát, quay đầu lại, đôi mắt vẫn cứ nhắm chặt.

“Xin lỗi”, y rất thản nhiên nhận tội: “Không cẩn thận làm bừa bộn nhà ngươi rồi.”

Đây có thể là tình cảnh do bất cẩn gây ra sao? Mẫn Cát nghe thấy vậy giật giật khóe miệng, nhưng hết sức hài lòng với thái độ nhận sai của đối phương, cậu cũng không quá truy trách, để ý tới một phương diện khác: “Thân thể huynh đài đã khôi phục rồi ư? Mắt huynh bị sao vậy?”

“Sau khi tỉnh dậy thì thấy không mở ra được”, bệnh nhân bình tĩnh trả lời: “Ta nghĩ có lẽ ta là người mù.”

Mẫn Cát: “… Ngươi nghĩ có lẽ ngươi là người mù?!”

“Đại khái là vậy”, bệnh nhân gật đầu: “Bởi vì hình như ta không nhớ được cái gì cả.”

Mẫn Cát: “…”

Tiểu chúc sư 16 tuổi hỏi vài câu thì thấy tuy rằng người này không đến nỗi không biết mặt trời mọc ở đằng đông hay đằng tây, nhưng cũng có rất nhiều kiến thức phổ thông không trả lời được, lập tức hiểu ra ngay.

Bệnh mất trí nhớ!

Tổn thương ở đầu có thể dẫn đến mất trí nhớ, chỉ là không hay gặp mà thôi.

Thế nhưng, mang trên mình bệnh thương hàn chưa lành, đầu thì bị thương dẫn đến mất trí nhớ, lại có khả năng là người mù, rốt cuộc là làm thế nào mà y có thể biến căn phòng trở thành dáng dấp hỗn loạn như hiện tại? Ấy thế y vẫn còn có thể bình tĩnh trả lời cậu nữa chứ!

Mẫn Cát không biết nên nói gì, đành phải yên lặng dìu người bệnh có lá gan lớn này về giường. Xong xuôi lại dọn dẹp những mảnh sứ vụn trên đất, đặt từng đồ vật trong phòng về vị trí cũ.

Vừa dọn dẹp, cậu vừa hỏi: “Huynh đài còn nhớ được gì nữa không?”

Bệnh nhân nói: “Lúc ẩn lúc hiện có nhớ tới một cái tên.”

Mẫn Cát nghe vậy hào hứng hỏi: “Là tên của ngươi sao?”

“Tên của ta … ư?”

Nói xong mi mắt bệnh nhân khẽ run lên, lông mày nhíu chặt, một vòng gạc trên mái tóc đen rối tung rơi xuống, uốn lượn bày khắp nửa bên giường. Ánh mặt trời ngày đông yếu ớt chiếu vào qua khe cửa sổ, vừa vặn rơi trên mặt y, càng làm lộ rõ hơn màu da tái nhợt của người này.

Lúc trước, bởi vì ngâm trong nước quá lâu nên mặt y bị sưng lên, hiện tại đã giảm được hơn nửa, ngũ quan lập tức trở nên rõ ràng. Tới lúc này, Mẫn Cát mới nhận ra tướng mạo người này hết sức diễm lệ, mà diễm lệ đến vô cùng có nguyên tắc, khi yên lặng không nói gì thì hầu như không cảm nhận được sự tồn tại, chỉ khi chú ý tới thì mới có thể thoáng chốc kinh diễm.

Giờ khắc này, mỹ nhân như hoa chần chừ hỏi: “Tên ta là Kham Nguy?”

“Nghe có chút quen tai.” Mẫn Cát theo bản năng nói.

Trong phòng nháy mắt an tĩnh.

“Ai cơ?!!!”

***

Sống tại trấn nhỏ gần núi Thanh Thành, Mẫn Cát không đến nỗi là chưa từng nghe thấy tên của Thanh Thành chưởng môn. Trên thực tế, không chỉ đã nghe qua danh tự này mà cậu còn cất giữ rất nhiều đồ vật liên quan đến Thanh Thành chưởng môn. Tỉ như kiếm gỗ mà thợ mộc chế tạo phỏng theo bội kiếm của Kiếm Thánh, hay là cuốn truyện viết về Thanh Thành chưởng môn,… đều được cậu cất giữ như của báu, chất kín một gian thư phòng.

Cũng nhờ đó mà cậu đã nghe được rất nhiều lời đồn về tướng mạo của Thanh Thành chưởng môn, nào là mày kiếm mắt sao, tướng mạo đường hoàng, chiều cao tám thước, tay vượn eo ong, vân vân và mây mây. Vì thế cậu đã tự động liên tưởng Thanh Thành chưởng môn tới dáng vẻ của các đấng anh hùng, chứ nào có điểm gì tương đồng với mỹ nhân như hoa này?

“Thanh Thành chưởng môn? Hắn là ai?” Bệnh nhân mất trí nhớ không biết lời bản thân vừa nói kinh thiên động địa đến nhường nào, cũng đang nghi ngờ: “Thật vất vả ta mới nhớ ra một cái tên, thế mà lại không phải là tên của ta ư?”

“Có lẽ ngươi là người hâm mộ Kiếm Thánh đấy.” Mẫn Cát suy bụng ta ra bụng người.

Bệnh nhân nghe vậy sững sờ, đột nhiên dùng hai tay che ngực, màu da vốn đã tái nay lại càng nhợt hơn.

Mẫn Cát hoàn toàn không biết lời mình nói có chữ nào làm bệnh tình nam nhân kia nặng thêm, hoang mang cầm lấy tay y để bắt mạch.

Bệnh nhân rút tay lại, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là ta đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn thôi mà.”

“Vì sao lại buồn nôn?” Mẫn Cát vội vàng hỏi: “Ngươi có thấy choáng hay đau đầu, tức ngực gì không?”

Bệnh nhân tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đáp lời: “Đại khái là nghe thấy hai từ “Kiếm Thánh” và “hâm mộ” xuất hiện trong cùng một câu nên mới buồn nôn ấy mà.”

Mẫn Cát: “…”

Bệnh nhân cong cong khóe miệng: “Ta đùa thôi.”

Y cười rộ lên trông thật đẹp mắt, khiến người ta nhớ tới những bông tuyết tinh xảo chợt xa chợt gần, nhưng lại không có mấy phần “hơi người”, Mẫn Cát biết y đang mang bệnh trên người, không đành lòng quở trách, cũng chỉ có thể nhắc nhở: “Ngươi đừng nói những lời này trước mặt người khác ở trên trấn.”

“Ồ?” Bệnh nhân rất có hứng thú: “Vì sao vậy?”

Vì đám người hâm mộ Thanh Thành kiếm môn sẽ xé xác ngươi ra chứ sao, Mẫn Cát nghĩ, nhưng không nói câu này ra mà lại hỏi: “Ngoại trừ tên Thanh Thành chưởng môn thì ngươi còn nhớ gì nữa không?”

Bệnh nhân lắc đầu.

Mẫn Cát bỗng cảm thấy bế tắc.

Cậu mới đến trấn này được hai năm, giỏi lắm thì cũng chỉ dám chữa bệnh phong hàn cho người dân hoặc gia súc, chứ đừng nói gì tới trị vết thương nặng. Vậy thì làm sao cậu có thể chữa được bệnh mất trí nhớ đây?

“Hay là thế này nhé”, bệnh nhân cắt đứt dòng suy nghĩ của Mẫn Cát: “Ngươi kể cho ta nghe một chút về những chuyện xảy ra gần đây đi? Nói không chừng ta sẽ có ấn tượng?”

Nghe qua có vẻ là một biện pháp tốt, Mẫn Cát gật đầu liên tục, một hồi lâu sau mới nhớ ra người bệnh không thể nhìn thấy…

Cậu lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Những chuyện mới xảy ra gần đây… A, vừa vặn cũng liên quan tới Thanh Thành chưởng môn, ngươi có biết không, Đại Quốc sư đã bị chưởng môn giết đó!”

“Hả”, bệnh nhân ngồi trên giường mờ mịt: “Đại Quốc sư là ai?”

Ngay cả cái này cũng không nhớ rõ, quả nhiên là mất trí nhớ thật rồi.

Mẫn Cát giảng giải cho y: “Đó là thúc thúc của Hoàng đế hiện tại, là huynh đệ cùng cha cùng mẹ với tiên đế. Hơn mười năm trước Túc vương tạo phản chính là một tay y ngăn cơn sóng dữ. Sau này lại cùng tiên đế cải cách đất nước, thay đổi phương pháp cai quản, giữ điều tốt, bỏ điều xấu, đề cao thương nhân, còn xây dựng cả Bạch Trạch cục. Ngươi có nhớ Bạch Trạch cục không? Không nhớ rõ? Đằng kia chính là phát minh khung cửi bốn vòng dệt của Bạch Trạch cục – nơi hội tụ những thợ thủ công ưu tú nhất thiên hạ, tạo ra các tuyệt tác tinh xảo. Nghe nói họ còn có thể làm ra chim báo giờ nữa, đáng tiếc là ta chưa từng được nhìn thấy.”

“Chim báo giờ?” Bệnh nhân nghiêng đầu, hỏi: “Rất hiếm sao?”

“Trên trấn chỉ có mỗi mình trấn lệnh là có chim báo giờ, nhưng mà hắn giấu rất kỹ, không cho người khác xem.” Mẫn Cát ước ao nói.

“Không phải chúng ta đang nói về Đại quốc sư sao?” Bệnh nhân nhắc nhở.

“Ồ nhỉ”, Mẫn Cát nhớ ra chuyện chính, tiếp tục nói: “Đại Quốc sư ấy…”

Cậu dừng một chút, thở dài.

“Đại Quốc sư là người tốt, trước đây ta không có muối để ăn, bây giờ đã có; quá khứ không mua nổi một mảnh vải, hiện tại một năm ta cũng có thể đổi được hai, ba bộ quần áo mới; những năm trước đọc công báo đôi khi còn thấy có nơi mất mùa, mấy năm nay ngược lại là không thấy chỗ nào không đủ cơm ăn. Tất cả đều là nhờ phúc của y… Thanh Thành chưởng môn cũng là người tốt, hắn đã cứu ta, hai người đều tốt, tại sao lại phải giết nhau…”

Bệnh nhân nghe thấy giọng điệu trầm thấp của tiểu chúc sư, liền chuyển đề tài: “Aida, ta đói quá, có gì ăn không?”

“Ối, đúng rồi, còn chưa có dùng bữa”, bụng Mẫn Cát cũng bắt đầu kêu ran. “Bây giờ đã muộn rồi, không kịp nấu ăn. Ta sẽ đãi ngươi một bát mì vằn thắn nha, trong Cung Phụng quan này rất yên tĩnh, huynh đài cứ an tâm nghỉ ngơi để dưỡng thương cho thật tốt!”

Cậu đi ra khỏi phòng, xoay người đóng cửa.

Trước khi đóng cửa, Mẫn Cát nhìn thấy người bệnh ngồi trên giường, ngoan ngoãn gật đầu.

Cạch.

Cửa phòng khép lại.

Gian phòng chuyên dùng cho bệnh nhân nghỉ ngơi rơi vào một mảnh yên tĩnh đầy quỷ dị, theo tiếng bước chân tiểu chúc sư rời đi, chim chóc ngoài cửa sổ, lá cây bị gió thổi xào xạc cũng đồng thời đi xa.

Mây che ánh mặt trời, một luồng âm khí hôi thối lạnh lẽo bốc lên từ bốn góc phòng. Trong chốc lát ngắn ngủi, nước trong ấm trà trên bàn đã kết một lớp băng mỏng.

Trong góc tối hình như có rất nhiều bóng đen đang di chuyển, chúng nó dò xét người bệnh diễm lệ ở trên giường, bàn tán xôn xao.

“Ngươi nghe thấy không, y nói y đã quên mất…”

“Y quên rồi, y đã đáp ứng chúng ta…”

“Báo thù, ta phải báo thù…”

“Ta chết thảm quá… Ta không muốn chết đâu…”

Căn phòng mới được dọn dẹp lại rung chuyển, chậu đồng vừa được Mẫn Cát đặt về chỗ cũ lại rơi loảng xoảng trên đất. Nếu như cậu vẫn còn ở đây thì đại khái sẽ hiểu ra vì sao sau khi mình thức dậy lại nhìn thấy căn phòng bừa bộn như vừa bị cuồng phong quét qua.

Âm thanh của nhóm ác quỷ đang ẩn nấp trong bóng tối ngày càng oán độc, một tiếng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên.

“Nếu như y quên rồi, vậy thì chúng ta hãy giết y đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.