Trên thực tế, dưới chân núi Thanh Thành đã hội tụ đủ loại người, sứ giả triều đình là một nhóm cuối cùng đi tới.
Bây giờ dù sao cũng không giống mười mấy năm trước, muốn chạy từ trời Nam xuống đất Bắc phải mất hơn nửa năm. Tuy rằng đã qua nhiều năm như thế, ngặt nỗi bởi vì số lượng sắt sản xuất không đủ nên Thiết Long trạm chỉ được đặt ở một số thương lộ trọng yếu. Nhưng cho dù là vậy, cái mạng lưới đơn sơ này cũng đã đủ cho dân chúng đi lại thuận tiện hơn rất nhiều.
Lấy ví dụ như Đông Thí.
Núi Thanh Thành chỉ phong sơn một ngày, ngày hôm sau liền mở rộng sơn môn. Các trưởng lão trấn an nhóm thí sinh đang sợ hãi không thôi, một lần nữa tổ chức lại Đông Thí. Sau khi khảo thí kết thúc, đệ tử nội ngoại môn cùng nhau xông trận, hỗ trợ phê duyệt bài thi. Xế chiều hôm đó sẽ có kết quả, nhóm thí sinh cầm danh thiếp có kết quả, đồng loạt xuống núi.
Trong bọn họ, một số thì sẽ sau mùa xuân lên xe kéo Thiết Long trở lại, bái nhập Thanh Thành kiếm môn, một số thì rời đi vĩnh viễn.
Đây là quy củ mấy đời này mới có. Trước kia không có xe kéo Thiết Long, đệ tử nhập môn chỉ có thể cùng các sư huynh đệ đồng thời đón năm mới ở ngoại môn, mãi cho đến tận khi học xong xuống núi mới có thể gặp lại người thân.
Mà tuyến đường dễ dàng đến núi Thanh Thành nhất hiện giờ, tất nhiên là từ Hồng Kinh.
Yêu thú được thuần hóa kéo xe Thiết Long rất dài chạy băng băng, một ngày rưỡi là có thể từ Hồng Kinh đến Thanh Thành.
Theo lý mà nói, sau khi nghe tin Đại Quốc sư xuất hiện ở Thanh Thành, triều đình hẳn là phải lập tức xử lý, cấp tốc phái sứ giả tới. Mà bằng tốc độ của xe kéo Thiết Long, chiều hôm qua đáng ra người đã đến rồi. Kham Nguy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng tới tận trưa hôm nay mới nhận được tin sứ giả đi tới, không biết tên hoàng đế ngu xuẩn và Ngu Thao Hành đang làm cái gì.
Chẳng lẽ thiếu mất Xa Sơn Tuyết, triều đình Đại Diễn liền không thể vận hành được nữa sao?
Kham Nguy âm thầm oán giận trong lòng, bảo thanh y kiếm phó dẫn sứ giả triều đình lên núi gặp hắn.
Sứ giả lần này không phải là tên hôm trước bị Kham Nguy doạ chạy, người này lớn tuổi hơn rất nhiều, mặt mày sạch sẽ, y phục đang mặc chính là áo choàng của thái giám đại nội. Tại Quân Tử đường, Kham Nguy mơ hồ cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.
Cũng may sứ giả rất nhanh nhắc nhở hắn.
“Nhiều năm không gặp, Kham chưởng môn vẫn cứ hiên ngang oai hùng như trước, phong thái uy nghiêm hơn năm đó nhiều.”
Cho dù là đã giảm âm lượng nhưng thanh âm vẫn cứ lanh lảnh hơn người bình thường kia trong nháy mắt làm cho Kham Nguy nhớ lại hắn đã gặp qua sứ giả này ở đâu.
Hơn mười năm trước, hắn có việc tới Hồng Kinh, tiện đường đi vào hoàng cung một chuyến. Lúc đó vị công công này đang đứng phía sau hoàng đế, rõ ràng là tâm phúc trong cung.
Hắn cũng nghe nói một ít chuyện liên quan tới vị công công này. Ví dụ như, gần hai mươi năm trước, cái tên Xa Sơn Xương chết tiệt kia bị ám sát băng hà, trong hoàng cung Đại Diễn hỗn loạn suốt một tháng, mấy vị hoàng tử được các đại thần khác nhau nâng đỡ thì cứ ngươi đánh ta ta đánh ngươi, suýt chút nữa làm cho Đại Diễn chết trong tay người nhà.
Sau đó, Xa Hoằng Vĩnh kế vị là tên tầm thường nhất trong số các hoàng tử, cũng không có đại thần nào đứng về phía hắn. Bởi vì quá nhỏ yếu, huynh đệ Xa Hoằng Vĩnh ban đầu còn không thèm đi đối phó hắn, mãi cho đến tận khi đám hoàng tử đã giết nhau hết chỉ còn dư lại hai người, Xa Hoằng Vĩnh mới được người khác nhớ tới.
Đáng ra Xa Hoằng Vĩnh không có thế lực vốn đã phải chết vào lúc ấy.
May mắn duy nhất của hắn chính là thái giám chăm sóc hắn lớn lên lại là người của phụ thân hắn, là lão nhân biết được rất nhiều sự tình người khác không biết đến.
Cái đêm hắn bị chính huynh đệ truy giết ấy, lão thái giám nọ đã mang Xa Hoằng Vĩnh trốn vào đại Cung Phụng viện, trốn vào cái viện nho nhỏ hẻo lánh kia của Xa Sơn Tuyết.
Cũng không biết hắn đã thuyết phục Xa Sơn Tuyết như thế nào, cuối cùng thế nhưng nhờ có Xa Sơn Tuyết nâng đỡ mới có thể nghịch tập thành công, bước lên đế vị.
Về phần tình hình hiện tại, chỉ có thể coi là một con bạch nhãn lang lấy oán báo ân.
Kham Nguy biết lão thái giám này họ Vương, sau đó lão được phong làm đại nội tổng quản, tham tài có tiếng được dân gian biên ra bài đồng dao mười tám câu về hắn, chính là một nhân vật khá nổi danh trong Đại Diễn.
Vấn đề ở đây là, tại sao cái nhân vật nổi danh này lại làm sứ giả đi tới Thanh Thành? Từ trước đến giờ, Đại Diễn chưa từng có tiền lệ thái giám được tham gia vào chính sự.
Kham Nguy suy nghĩ này đó, mất tập trung gật đầu với Vương công công, hỏi: “Có việc?”
Vương công công không hề bị thái độ lạnh nhạt của Kham chưởng môn đả kích một chút nào, nụ cười trên mặt bất biến, ít nhất ở điểm này, hắn so với đám sứ giả triều đình phái tới trước kia mạnh hơn nhiều.
“Thực ra lão thân tới là để tìm Đại Quốc sư”, Vương công công nói: “Nghe nói thân thể Đại Quốc sư không khỏe, lão thân đã đặc biệt lấy một ít dược liệu trong kho. Ngoài ra còn có phương thuốc dưỡng thân ngự y kê cho Đại Quốc sư, lão thân cũng đồng thời mang đến, không biết Thanh Thành Lâm thần y có cần xem qua hay không?”
Kham Nguy cho rằng lão già này cũng giống sứ giả lần trước, mở miệng ra liền đọc chỉ dụ của tên Xa Hoằng Vĩnh thiếu đòn kia, đã chuẩn bị xong bảo lão cút đi. Không nghĩ tới Vương công công nói chuyện rất khoan khoái ôn hòa, trên mặt vẫn luôn tươi cười, Kham Nguy không thể ngay lập tức đuổi lão ta đi được.
“Thanh Thành còn chưa đến mức phải tính toán một chút dược liệu với Xa Sơn Tuyết”, Kham Nguy nói: “Trả đống đồ vật của Xa Hoằng Vĩnh trở về đi.”
Vương công công khom lưng nịnh nọt cười.
“Lão thân biết rằng Thanh Thành kiếm môn gia đại nghiệp đại, không thèm để ý chút chuyện nhỏ này, nhưng mà, thứ nhất, dược liệu chỉ là để biểu thị một chút tâm ý của lão thân mà thôi. Thứ hai, nụ cười của Vương công công có chút kỳ dị: “Những dược liệu này không phải là được lấy ra từ trong kho của Thánh Thượng, đó đều là từ tư khố của lão thân.”
Kham Nguy vừa định lấy sổ sách của Thứ Vụ đường ra đọc khựng lại.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn lão thái giám dung mạo không có gì nổi trội một cái, có chút hoài nghi điều Vương công công muốn nói có phải là cái ý tứ hắn lý giải được kia hay không.
“Khụ”, Vương công công hắng giọng: “Một ít đồ trong nhà của Đại Quốc sư lão thân cũng mang tới, đều là đồ Đại Quốc sư đã quen dùng rồi, trước hết mang đến Cung Phụng quan đi.”
Kham Nguy: “…”
Bên cạnh chúc sư Cung Phụng viện, thợ thủ công Bạch Trạch cục, quan viên phái cải cách, các quản sự lớn nhỏ thì bây giờ, trong đám thuộc hạ của Xa Sơn Tuyết lại có thêm một loại người nữa đến nương nhờ —— thái giám.
Có lẽ là do biểu cảm của Kham Nguy quá mức khó tả, Vương công công che miệng ngượng ngùng cười.
“Thực ra, lão thân vẫn luôn là người của Đại Quốc sư.”
“…” Kham Nguy.
Thanh Thành Kiếm Thánh dường như nghe thấy âm thanh thứ gì đó vỡ nát, đại khái là hình tượng của Xa Sơn Tuyết trong lòng hắn đi.
Nếu như Vương công công ban đầu đã là người của Đại quốc sư, như vậy trận tranh chấp giữa các hoàng tử gần hai mươi năm trước kia, Xa Sơn Tuyết đến cùng đã âm thầm làm gì trong bóng tối thực khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Một phần ấn tượng của Kham Nguy với Xa Sơn Tuyết còn dừng lại ở câu nói tám mươi năm kia: “Hắn là đại ca ta.” Hừ, trăm triệu lần không nghĩ tới cái quan niệm kẻ thù gia đình thế nhưng đã biến hóa lớn như vậy… Một khi tiếp nhận cái ấn tượng mới này, việc Xa Sơn Tuyết trước đó giả vờ hôn mê bất tỉnh làm hắn phán đoán lầm, Xa Sơn Tuyết nói hắn đẹp… Những chuyện này đó vốn vẫn luôn làm cho Kham Nguy như nghẹn ở cổ họng đột nhiên liền dễ dàng tiếp thu hơn rất nhiều——
Cái rắm.
Kham Nguy thở ra một hơi thật sâu, giống như là muốn phun ra hết cái ý nghĩ muốn đánh Xa Sơn Tuyết một trận đang lớn lên trong lòng.
“Nếu như vậy, ngươi lưu lại bên cạnh hoàng đế không phải tốt hơn sao?” Hắn bình tĩnh chỉ ra: “Hoàng đế rất tin tưởng ngươi.”
“Lần này Đại Quốc sư bị hãm hại, lão thân lại không nghe ngóng được chút tin tức gì, quả thực là không còn mặt mũi nào để gặp lại Đại Quốc sư”, Vương công công lắc lắc đầu: “Huống hồ, Kham chưởng môn sợ là không hiểu Thánh Thượng rồi, ngài ấy không tin ta, Thánh Thượng không tin bất luận người nào.”
“Ồ”, Kham Nguy cúi đầu tiếp tục đọc sổ sách Thứ Vụ đường: “Ta cũng không tin ngươi.”
Vương công công đứng yên tại chỗ, có chút kinh ngạc Kham Nguy nói như vậy.
“Thế nhưng, ngươi đã là người của Xa Sơn Tuyết, xử lý ngươi như thế nào là chuyện của y”, Kham Nguy tiếp tục nói: “Kiếm phó sẽ sắp xếp nơi ở cho ngươi, người cứ ở đó chờ đi.”
Kết quả như vậy đối với Vương công công mà nói, đã được coi là hoàn thành mục tiêu.
Bên ngoài Quân Tử đường, kiếm phó theo lệnh mà đến. Kham Nguy ngay trước mặt Vương công công dặn dò kiếm phó trông giữ người cẩn thận, không thèm để ý tới sắc mặt Vương công công bên cạnh đang xấu dần đi.
“Bao giờ Đại Quốc sư có thể triệu kiến lão thân?” Vương công công trước khi rời đi hỏi.
“Rất nhanh.”
Kham Nguy đáp như vậy, đồng thời ở trong lòng nói tiếp, mới là lạ.
“Đa tạ chưởng môn”, nghe ra sự có lệ trong lời nói của hắn, Vương công công cắn răng, như là bỗng dưng bây giờ mới nhớ ra chuyện này, nói: “Xin hãy thay mặt lão thân vấn an Đại Quốc sư. Đúng rồi, lão thân còn mang theo thánh chỉ của Hoàng thượng tới đây, chỉ là… để tốt cho thân thể Đại Quốc sư thì tạm thời không muốn ngài ấy nhìn thấy.”
Nói xong, Vương công công tránh né kiếm phó muốn kẹp lấy tay lão, cung kính xin cáo lui, để lại Kham Nguy cùng phong chỉ dụ còn chưa mở ra trên bàn mắt to trừng mắt nhỏ.
Tên Xa Hoằng Vĩnh kia đã nói những lời hay ho gì trong chỉ dụ, mà có thể khiến cho Xa Sơn Tuyết tâm rộng như biển tức đến phát bệnh?
Kham Nguy suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đưa tay mở ra phong chỉ dụ này.
***
Sau khi Kham Nguy rời đi không lâu, trong Thanh Thành Cung Phụng quan.
Được Lâm Uyển mang đi Dược Thanh phong dạo chơi một vòng, biết rằng chưởng môn đã quay về Quân Tử đường, Cung Phụng quan không ai chăm sóc, Mẫn Cát vội vội vàng vàng chạy về, đầy đầu đều là mồ hôi mà đẩy cửa phòng Xa Sơn Tuyết ra.
Kết quả hắn bước qua tấm bình phong, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện trên giường không hề có bóng dáng của cái người đáng ra đang ngủ kia.
“…!!!”
Trong phút chốc, Mẫn Cát cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, may mà một giây sau, Xa Sơn Tuyết nghe thấy tiếng mở cửa nói vọng ra: “Tiểu Mẫn?”
“Tiên sinh ngài hù chết ta rồi”, Mẫn Cát vội vã chạy vào buồng trong: “Mới vừa tỉnh dậy sao đã đi lại trong phòng rồi? Ngài… Ặc…”
Chợt nhớ ra Xa Sơn Tuyết đã lừa hắn như thế nào, trong lòng Mẫn Cát hãy còn cảm thấy xấu hổ và tức giận im miệng, quyết định kiên trì thực hiện kế hoạch chiến tranh lạnh hắn đã định ra mấy ngày trước.
Thực đáng tiếc, kế hoạch này vừa bắt đầu liền bị đổ bể, bởi vì Mẫn Cát phát hiện ra Xa Sơn Tuyết đang lựa chọn y phục để xuất môn.
“Ngài ngài ngài định làm gì!” Mẫn Cát xông lên, nắm lấy y phục Xa Sơn Tuyết chọn ra không buông tay: “Lâm trưởng lão nói rằng hiện tại ngài không thể ra ngoài!”
Xa Sơn Tuyết nỗ lực đoạt y phục lại.
“Nghe nói ta đã ngủ trên giường hai ngày, chẳng trách gì cảm thấy xương cốt đều mềm hết cả rồi”, y nói: “Yên tâm, ta không đi xa, chỉ là xuống núi một chuyến.”
Y thế nhưng không phải là muốn đi dạo trong viện mà là muốn xuống núi ư! Cái tên này thật sự không biết chữ “chết” viết như thế nào hả?!
Mẫn Cát ngăn cản.
Mẫn Cát ngăn cản không thành công.
Nửa canh giờ sau, Mẫn Cát cùng Xa Sơn Tuyết xuất hiện trên trấn Thanh Thành.
… Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẫn Cát ngơ ngác.
Xa Sơn Tuyết cởi áo choàng bên ngoài ra, để xuống được núi mà bây giờ cả người y đều là mồ hôi. Y treo áo choàng ở khuỷu tay, dường như đang suy tư lắng nghe dòng người đến người đi trên trấn Thanh Thành.
“Hình như còn náo nhiệt hơn cả hồi Đông Thí.” Y nói.
“Tiên sinh, chúng ta đi về đi”, Mẫn Cát vẫn muốn thuyết phục Xa Sơn Tuyết về núi: “Chưởng môn đã nói sẽ không cho những người này lên núi.”
“Đúng vậy”, Xa Sơn Tuyết gật đầu: “Cho nên ta xuống núi.”
Mẫn Cát sắp khóc đến nơi: “Chưởng môn sẽ đánh chết ta…”
Xa Sơn Tuyết an ủi sờ sờ đầu hắn: “Thật đáng thương.”
Mẫn Cát: “…”
Vào giây phút này, tiểu chúc sư sâu sắc hiểu rõ vì sao lại có nhiều người muốn cho Đại Quốc sư chết như vậy.
Đáng tiếc cái Đại Quốc sư tai họa này chính là bất tử, không chỉ không chết mà còn vui vẻ thoải mái tản bộ trong trấn Thanh Thành.
“Công báo! Công báo! Công báo hôm nay đến rồi!”
Lão bản quầy sách la lớn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của đám đông trên phố.
Từ sau khi Đại Quốc sư để cho quan viên đi vào bách tính, một tờ giấy hơi mỏng manh kia mỗi ngày đều gió mặc gió, mưa mặc mưa mà đúng hạn được giao đến quầy sách, hai ngày này đến trễ chính là lần ngoại lệ đầu tiên. Đám người tò mò chen chúc về phía quầy sách, rất nhanh bởi vì tin tức trong công báo mà bùng nổ một trận xôn xào ồn ào.
Xa Sơn Tuyết cũng chen trong đám người này, y không nhìn thấy báo, chỉ có thể tìm người hỏi.
Nam tử được y dò hỏi không chút keo kiệt chia sẻ tin tức với y…
“Đầu đề hôm nay là, một vạn ba ngàn quân canh giữ Nhạn Môn Quan, là bị Đại Quốc Sư bán đứng!”