Mọi người đồng loạt quay đầu sang, nhìn về phía Lưu thiếu gia đang tràn đầy vẻ dữ tợn, rồi lại thuận theo hướng ngón tay hắn ta chỉ tới, nhìn vào Xa Sơn Tuyết.
Xa Sơn Tuyết vốn là không thấy được những ánh mắt này, y đang bận rộn đưa ra kiến nghị cho Mẫn Cát: “… Ngươi đã soạn hành lý xong chưa? Không thì chúng ta lên đường sớm chút, đến đó hỏi dò xem năm nay Thanh Thành sẽ ra đề gì để còn biết mà chuẩn bị cho chu toàn…”
“Ừm… tiên sinh ơi?” Mẫn Cát chảy mồ hôi ròng ròng, nhắc nhở y một câu.
“Hả?”
“Lưu công tử hắn…”
“Có phải là ngươi động tay động chân không hả? Ban nãy ta đã thấy cái bóng của ngươi di chuyển.” Lúc này tất cả mọi người trong sân Cung Phụng quan đều đang rất yên lặng, cho nên ai nấy cũng có thể nghe rõ mồn một âm thanh phẫn nộ của Lưu thiếu gia. Xa Sơn Tuyết hơi nghiêng mặt, ngưng thần lắng nghe thì chỉ nhận ra Lưu thiếu gia đang rít gào lung tung một tràng, sau đó đầy giận dữ bước tới gần y: “Cái đồ yêu chúc này! Dám làm xấu mặt Lưu gia ta…”
Kiếm gỗ trong tay hắn lại một lần nữa lấp lóe sóng xanh, bổ về phía Xa Sơn Tuyết, kiếm khí vút đến mang theo gió, thổi tung mái tóc đen của Xa Sơn Tuyết.
“… Để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?!”
Rắc!
Kiếm gỗ trong tay Mẫn Cát miễn cưỡng đỡ được một đòn đầy tức giận này, nhưng mà chất lượng kiếm không tốt, bị chém thành hai đoạn, văng ra ngoài.
“Tiên sinh!”
Tiểu chúc sư vội vàng muốn nhào tới chỗ Xa Sơn Tuyết, nhưng lại quên mất hai chân mình còn đang dính trên đất, tất nhiên là sẽ cách xa y một khoảng, không với tới.
…Gay go rồi, Mẫn Cát thầm nghĩ, lúc trước hắn đã kiểm tra qua, tiên sinh không có võ, sợ là không tránh được.
Vừa mới nghĩ vậy, Mẫn Cát đã thấy Lưu thiếu gia lại một lần nữa bay về phía vách tường.
Hả?
Mẫn Cát sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy có một người lạ xuất hiện ở bên cạnh Yêu công tử. Người này mặc áo giáp, cầm trên tay huyết đương thương(*), bảo vệ cho y.
(*)Huyết đương thương: Cây thương có tua chỉ đỏ.
Đây vốn không phải là việc gì đáng kinh ngạc, thế nhưng… áo giáp của người lạ này đầy những vết máu loang lổ, quanh thân tỏa ra khói đen, Mẫn Cát tập trung nhìn kĩ thì còn có thể xuyên thấu qua thân thể người nọ, thấy được mặt đất phía sau hắn ta.
…Thân hình hư vô, khí oán hận nợ máu.
Hai chữ “MÁ ƠI” to đùng hiện lên trong đầu Mẫn Cát, chân hắn mềm nhũn, ngồi dưới đất, hét lớn: “Ác ác ác quỷ!”
Vừa dứt lời, bà con xóm giềng đang xem trò vui lập tức giải tán như chim vỡ tổ.
“Hắn là quỷ sứ của ta”, tuy rằng không nhìn thấy nhưng Xa Sơn Tuyết cũng có thể đoán được đại khái chuyện gì xảy ra: “Đừng sợ.”
Nói xong y liền quay đầu sang chỗ có oán khí dày đặc nhất, nói: “Ta không gọi ngươi đi ra, mặt trời đang lên cao, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Xa Sơn Tuyết còn chưa dứt lời, Lưu thiếu gia đã tuột khỏi bức tường, run rẩy chỉ về y: “Quả, quả nhiên là yêu chúc!”
“…” Xa Sơn Tuyết ghét bỏ đáp: “Người chỉ biết nói một từ này thôi à?”
Chu tiểu tướng quân: “Đại, khụ… Chủ nhân, hắn…”
Xa Sơn Tuyết giơ tay, ra hiệu hắn ta đừng nói chuyện, sau đó đi lên trước hai bước, ước chừng là đã đi tới trước mặt Lưu thiếu gia rồi mới dừng lại.
Lưu thiếu gia theo bản năng lùi về sau, nghe thấy một âm thanh hết sức thản nhiên truyền từ trên xuống, hỏi: “Thứ ngươi học là tàn chiêu phải không?”
“Gì cơ?” Lưu thiếu gia nghe không hiểu.
Xa Sơn Tuyết nhếch miệng, nở nụ cười không-có-một-chút-thành-tâm-nào: “Đại khái là ngươi học trộm được một chiêu nửa thức này ở đâu đó, không lĩnh ngộ được, chỉ biết áp dụng một cách rập khuôn cứng nhắc. Ta nói có đúng không?”
Không sai chút nào, Lưu thiếu gia cảm thấy lông tơ sau lưng dần dựng hết cả lên, theo bản năng lùi tiếp về sau một bước nữa, giả vờ tỏ vẻ bình tĩnh: “Yêu, yêu chúc! Đừng có mà nói bậy lừa người!”
Xa Sơn Tuyết ngắt lời hắn, nói: “Ngươi có biết tại sao tâm pháp kiếm quyết càng cao thâm thì càng không thể chỉ học một chiêu nửa thức không?”
Không chờ Lưu thiếu gia đáp, y đã tự hỏi tự trả lời: “Bởi vì càng là tâm pháp kiếm quyết cao thâm thì càng cần công phu xuất sắc. Người ngoài nhìn vào cho rằng đó chỉ là tâm pháp kiếm chiêu thông thường, trên thực tế căn cứ vào cách triển chiêu có thể luận ra chiêu kiếm đó nói không chừng có thể làm một đóa hoa đang nở rộ trở nên khô héo, một đám mây bay tới lại bị thổi bay, trăng đêm bỗng mọc giữa ban ngày. Nếu không biết những điều đó mà lại bất chấp học chiêu thức thì đứt gãy kinh mạch là còn nhẹ đấy, nặng hơn thì bị tẩu hỏa nhập ma… Có phải là Lưu thiếu gia gần đây thường cảm giác huyệt thần môn và huyệt thủ tam lý khi thì nóng khi thì lạnh không? Lúc nửa đêm canh ba có phải là hay cảm thấy tứ chi sưng lên đầy đau đớn không?”
Xa Sơn Tuyết phân tích một đoạn thật dài cho hắn ta, Lưu thiếu gia nghe xong, sắc mặt hết hồng rồi lại xanh, từ xanh chuyển trắng bệch, cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, trán bỗng đổ một tầng mồ hôi dày đặc.
Hắn ta đứng tại chỗ nửa ngày, đột nhiên ôm quyền chắp tay: “Hẳn là lại có người hại ta… Đa tạ tiên sinh đã chỉ cho.”
Xa Sơn Tuyết nhẹ nhàng né tránh cái cúi đầu này, chỉ tay về phía đại môn Cung Phụng quan: “Ngươi hiểu rõ là tốt rồi. Ngươi luyện chiêu này chưa lâu lắm, vẫn cứu kịp, mau đi đi thôi.”
“Ân tình này ngày sau ta xin báo đáp!” Lưu thiếu gia chạy vội ra ngoài, nửa câu nói còn lại vẫn văng vẳng xung quanh: “Nếu ngài tới trấn Thanh Thành dưới chân Thanh Thành kiếm môn, chỉ cần báo tên ta thì nhất định sẽ được tiếp đãi chu toàn!”
Hắn ta đi rồi, trong Cung Phụng quan ngoài Xa Sơn Tuyết và Chu tiểu tướng quân thì chỉ còn lại Mẫn Cát và trấn lệnh.
Mẫn Cát và trấn lệnh: “…”
Trấn lệnh vuốt vuốt râu mép, gượng cười đùa: “Yêu công tử quả là phi phàm.”
“A”, dường như bây giờ Xa Sơn Tuyết mới nhớ ra sự tồn tại của trấn lệnh, quay đầu sang đáp: “Thật là đúng dịp, trấn lệnh đại nhân, tại hạ có một chuyện xin nhờ.”
Mẫn Cát thấy y mới trò chuyện được dăm ba câu thôi mà một chốc sau hai người đã xưng huynh gọi đệ, trấn lệnh còn đáp ứng lát nữa sẽ cho y một cái lộ dẫn tạm thời, quyết định cho y và Mẫn Cát đi tới Thanh Thành trước. Mẫn Cát nghe xong hai con ngươi đều như sắp rớt xuống đất.
Đợi đến khi trấn lệnh vui vẻ hớn hở rời đi, Chu tiểu tướng quân cầm một con dao phay tới cạo nhựa cây cho Mẫn Cát thì tiểu chúc sư mới tỉnh táo lại.
“Những lời ngài nói đều là thật!”
“Ta chưa từng nói bậy bao giờ.”
“Ồ…”
“Chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Tuy rằng kiếm pháp Lưu thiếu gia dùng không phải là hạng thường nhưng cũng chẳng phải là kiếm pháp cao thâm. Trên người hắn có những phản ứng ấy chẳng qua là bởi vì hắn tích lũy đã đủ, sắp đột phá mà thôi.”
Tiểu chúc sư không tự chủ được kính xưng với y, Xa Sơn Tuyết nghe thấy mà sung sướng vô cùng.
Ờm, nhưng mà tại sao mình lại sung sướng nhỉ? Xa Sơn Tuyết cảm thấy thật là kỳ quái.
Tuy rằng y tạm thời quên mất phần lớn ký ức, nhưng theo lời Chu tướng quân thì y đã từng là hoàng tử, nay vẫn thuộc hoàng tộc, đến cả Hoàng đế cũng phải gọi y hai tiếng thúc thúc. Hơn nữa, y có thể làm cho nhiều người nhớ nhung như vậy, hẳn là vị trí Đại Quốc sư này cũng được ngưỡng mộ lắm? Chẳng lẽ không phải là y vốn nên được người người kính xưng hay sao?
Đứng trong bóng của Xa Sơn Tuyết, Chu tiểu tướng quân nhìn khuôn mặt ngây thơ của tiểu chúc sư, sờ sờ mũi, nhớ tới một tin đồn.
Đại quốc sư thích thu đồ đệ.
Hay là nói, Đại Quốc sư thích rèn dũa người trẻ tuổi thành tài.
Đại Quốc sư không ở Cung Phụng viện thường xuyên. Để thực hiện cải cách, y luôn phải lui tới khắp chín phủ của Đại Diễn, chỉ cần gặp được lương tài đáng đào tạo thì sẽ giới thiệu thầy tốt cho, nếu thấy người ưng ý thì sẽ tự mình thu làm đồ đệ.
Trong Cung Phụng viện, Đại Quốc sư có 6 đệ tử thân truyền. Hiện giờ mỗi người đều có thể một mình đảm đương một phương.
Tiểu chúc sư này có chỗ nào không tầm thường mà lọt được vào mắt của Đại Quốc sư nhỉ? Còn nữa… Giờ này cái tin tức giả: Đại Quốc sư bị chết nhất định đã truyền về Hồng Kinh, sáu đệ tử thân truyền kia của y ra sao rồi?
***
Núi Thanh Thành, tại Quân Tử đường, chóp núi Dương Thanh.
Kham Nguy xem xong tin tức đệ tử môn hạ vân du khắp nơi đưa tới, ném xấp giấy vào trong lò sưởi bên cạnh.
Chữ đen giấy trắng nhanh chóng bốc cháy, sau đó có một con hỏa tinh bé nhỏ nhảy một bước, hai bước, ba bước lên trên bàn Kham Nguy, lập là lập lòe.
Động tĩnh khác thường này làm cho Kham Nguy nhìn sang. Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, những hòn than sắp tắt bên trong lò sưởi bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, một khuôn mặt hiện ra từ ngọn lửa, mở hai con mắt đỏ chót của nó nhìn Kham Nguy.
“Hỏa tinh?”
Kham Nguy đã từng thấy loại sinh linh hiếm lạ này, chúc sư cường đại có thể điều khiển nó. Nó được tạo ra từ lửa nên dễ dàng lui tới bất kỳ chỗ nào có lửa, nhưng mà tông môn có trận pháp, nơi ở của Kham Nguy không phải là chỗ hỏa tinh bình thường có thể đi vào.
Con hỏa tinh này tới truyền tin. Nó mở to cái miệng đỏ tươi, phát ra âm thanh được chủ nhân ghi lại bên trong.
“Đã lâu không gặp, Kham chưởng môn vẫn khỏe chứ? Tại hạ là Lý Nhạc Thành, gửi thư từ Cung Phụng viện, á…”
Gia hỏa vừa há mồm đã toát ra mùi mọt sách nồng nặc chần chừ một chút, một giọng nữ phía sau liền chen vào: “Này, lão Tam, cái này của huynh thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Kham Nguy: “…”
Là cái tên thiên phú dị bẩm tìm ra bí thuật thời gian, con mọt sách Lý Nhạc Thành – tam đồ đệ của Xa Sơn Tuyết, và tứ đồ đệ, cũng là nữ đệ tử duy nhất của y – Cung Nhu – người nếu như là con gái hắn thì chắc chắn đã bị hắn một kiếm chém chết, đồng thời không hiểu sao luôn luôn gặp rắc rối.
Bọn họ tìm hắn làm gì?
Trước khi trùng sinh, tam đồ đệ của Xa Sơn Tuyết nói với hắn rằng sau khi đảo ngược thời gian, ngoài Kham Nguy thì sẽ không còn ai nhớ tới chuyện đã từng xảy ra, kể cả người sử dụng bí thuật. Nói cách khác, Lý Nhạc Thành không biết là mình dám làm trái với lẽ trời, nghịch chuyển thời gian. Vào lúc này, bọn họ chưa từng quen biết, cũng không có giao tình gì.
Chứ đừng nói gì tới bây giờ cả thiên hạ đều đang đồn đại là hắn giết Xa Sơn Tuyết.
Tên khốn này được lắm, dùng oán báo ân, làm cho hắn phải gánh một nỗi oan ức lớn trên lưng.
“Đang ghi âm rồi, lão tứ muội đừng có chen mồm”, Lý Nhạc Thành quát lớn, sau đó lắp bắp nói tiếp: “Kham chưởng môn có biết Vi Quang các không?”
Kham Nguy nghe vậy nhíu mày lại.
Vi Quang các thờ cúng tổ tiên hoàng tộc Đại Diễn, nếu như tôn thất Đại Diễn chưa chết thì ở Vi Quang các sẽ có một cây nến, chỉ cần người không chết thì ánh nến sẽ không tắt. Chưa tìm ra thi thể của Xa Sơn Tuyết, nếu những người khác muốn xác định y chết hay chưa thì có thể dùng biện pháp này.
Lý Nhạc Thành nói: “Mệnh đèn của sư phụ bọn ta chưa tắt, cho nên chắc chắn là có ẩn tình gì đó về lời đồn ngài giết chết sư phụ. Nhưng mà việc khẩn cấp nhất trước mắt là Thánh thượng đột nhiên phái cấm vệ quân bao vây Vi Quang các…”
Kham Nguy cười ha ha ở trong lòng, ai bảo Xa Sơn Tuyết giả chết làm gì cơ chứ!
Lý Nhạc Thành nói tiếp:”… Lão tứ đã lén lút trộm mệnh đèn của sư phụ ra ngoài, không để Thánh thượng nhìn thấy. Thế nên bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng sư phụ ta đã chết. Vốn là bọn ta định giấu nó thật kĩ, nhưng bên người có ám vệ đi theo, không biết nên cất ở đâu.”
Đuôi lông mày Kham Nguy nảy một cái, bỗng có một dự cảm không lành.
“… Sư phụ từng nói rằng nếu như y chết thì người duy nhất có thể tin tưởng được trong Đại Diễn chính là Kham chưởng môn. Chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy giao cho ngài bảo quản là tốt nhất. Xin ngài yên tâm, chúng ta không mong ngài xem đây là việc hệ trọng, Kham chưởng môn cứ coi nó là vật trang trí đi. Chúng ta xin nhờ, kính mong ngài chấp nhận, Lý Nhạc Thành kính bẩm.”
Lý Nhạc Thành vừa dứt lời, ngọn lửa trong lò sưởi bỗng nhiên rung động, ánh sáng xoay tròn như gió, hỏa linh nổ tung, đốm lửa rơi đầy đất. Đợi đến khi ánh sáng tiêu tan, một chân nến hình hoa sen bằng đồng xuất hiện trên mặt bàn Kham Nguy.
Cây nến bé nhỏ cắm trong đó, ngọn lửa yếu ớt nhưng rất vững vàng, tượng trưng cho tính mạng đã không cần hắn lo lắng nữa của Xa Sơn Tuyết lúc này.
Kham Nguy yên lặng nhìn chằm chằm ánh nến trong chốc lát, ghét bỏ mà dời tầm mắt.
“…”
Ngứa tay quá, thật sự là muốn bóp tắt nó luôn cho rồi.
Kham Nguy đang rục rà rục rịch ngo ngoe chuẩn bị hành động thì bị một thông báo cắt ngang.