Xa Sơn Tuyết suy nghĩ một chút, giới thiệu với hắn: “Hắn là Trang Lập, thanh danh không hiển hách nhưng ta vẫn luôn có để ý tới hắn. Trong số các quan võ trẻ tuổi của triều đình, nếu muốn nói ai nhất định có thể đột phá tông sư thì người đó chính là hắn.”
Kham Nguy kinh ngạc nhướng mày.
Hắn kinh ngạc không phải là bởi vì thiên tư hay nỗ lực của Trang Lập, thế gian này luôn có thiên tài mà hắn không biết tới, thế nhưng hắn cũng coi như là đã từng gặp mấy con Chim Sẻ, vẫn luôn cảm thấy võ công của những thích khách này khá là hỗn tạp, ngoại trừ thuật ẩn nấp ra thì thậm chí không có một bộ võ công thượng phẩm có thứ tự để truyền thừa. Dưới điều kiện ấy mà Trang Lập vẫn có thể đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư, mới nghĩ thôi cũng đã cảm thấy không dễ dàng gì rồi.
Hậu bối đáng để mong chờ như vậy, bây giờ lại bị tổn thất không rõ ràng, thật là đáng tiếc.
Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy trò chuyện không giảm thấp âm lượng, thích khách Chim Sẻ trong gương tất nhiên là nghe được.
Vị thích khách này còn nhỏ tuổi, là một thiếu niên, nghe thấy âm thanh lạ thì đầu tiên là hơi nhướng mày, giờ phút này mới có thời gian tỉ mỉ quan sát cảnh tượng xung quanh Bạch Ma đại ca của hắn.
Càng quan sát hắn lại càng giật mình hơn, tuy rằng thuật truyền tin qua gương không yêu cầu gì về địa điểm, nhưng dạng người không thể lộ ra ngoài ánh sáng như bọn họ tất nhiên là cũng chỉ có thể liên lạc với người của mình ở nơi không có ánh sáng. Nhưng phía sau Bạch Ma ấy thế mà lại là tường trắng ngói đen, cỏ vàng lá khô, rõ ràng là đang quang minh chính đại ở ngay giữa sân.
Chẳng lẽ nào Bạch đại ca bị bắt cóc!
Hoàn cảnh dị thường như thế, nhất định là Bạch đại ca đang truyền tín hiệu cho hắn biết!
Đáng tiếc hắn cứ mải đau thương với sự ra đi của thống lĩnh, hoàn toàn không chú ý tới điểm này.
Thích khách thiếu niên vội vàng nói: “Bạch đại ca…”
“Chờ đã”, Bạch Ma giơ tay lên ngắt lời hắn: “Để ta suy nghĩ cẩn thận một chút.”
Thích khách trong gương sững sờ, vô cùng nghe lời mà yên tĩnh lại.
Bạch Ma tiếp tục trầm tư.
Hắn cần phải quyết định một chuyện, mà chuyện này lại không chỉ liên quan tới một mình hắn.
Hắn nhận được tin tức là thống lĩnh chết ở trong tay Thanh Thành chưởng môn. Nhưng Thanh Thành chưởng môn lại đang tràn đầy sức sống mà ở chỗ hắn, không thể ra tay với thống lĩnh của bọn họ. Tình huống này chỉ có hai loại khả năng, một là thống lĩnh không chết ở trong tay Thanh Thành chưởng môn, hai là Thanh Thành chưởng môn trước mắt hắn là giả.
Cứ cho Thanh Thành chưởng môn là giả đi, thế thì Đại quốc sư cũng là giả sao? Coi như hai người ấy đều là giả, vậy chẳng lẽ chưởng môn Thiên Nhận phái – Tôn Đại Dũng cũng là giả à? Thật lòng mà nói thì ngụy trang thành ba người này chẳng có ích lợi gì cả, huống chi vị Đại quốc sư này còn biết đến chuyện xảy ra trong cứ điểm của mật thám ngày hôm đó ở trấn Thanh Thành, thân phận có tính chân thực rất cao.
Vậy thì là thống lĩnh không chết ở trong tay Thanh Thành chưởng môn sao? Điều này lại dẫn đến hai vấn đề khác. Rốt cuộc là thống lĩnh không chết, hay là chết ở trong tay người khác?
Bạch Ma chìm đắm trong nỗi băn khoăn, mỗi câu hỏi trên đều làm hắn cảm thấy nghi ngờ, nhưng lúc này lại không thể nào đi điều tra ngay được.
Cuối cùng hắn cũng hành động, chuyển mặt gương sang phía bên cạnh, để cho huynh đệ của mình nhìn thấy Đại quốc sư và Kham chưởng môn trong sân, cùng với Tôn Đại Dũng.
Vị thích khách thiếu niên nọ đang lo sợ mình sẽ nghe thấy di ngôn của Bạch đại ca, cho nên hết sức nghiêm túc mà chờ đợi phía trước gương, thấy thế lại sửng sốt một lần nữa.
“Đại ca, ba người này là ai?”
“…” Bạch Ma.
Chu tiểu tướng quân đã mang quỷ quân trở về bên trong cái bóng Xa Sơn Tuyết, không ở trong sân. Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy không xóa dịch dung liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Tôn Đại Dũng căn bản không dịch dung, mà cũng tương tự không được nhận ra.
Tôn Đại Dũng mặt già đỏ ửng, nhưng cũng chẳng tức giận như lúc ở cửa thành.
Dù sao thì Thiên Nhận phái chỉ là một môn phái nhỏ, chính là kiểu có mười người thì cả mười người đều chưa từng nghe thấy tên bao giờ. Mà thích khách Chim Sẻ lại không có mối quan hệ thông gia như Trường Tí môn với Thiên Nhận phái bọn hắn, không nhận ra cũng là điều hiển nhiên.
Thấy Xa Sơn Tuyết bất động, Kham Nguy giơ tay lên lau mặt một cái, lộ ra chân dung.
Tướng mạo Thanh Thành chưởng môn ra sao là điều mà mỗi con Chim Sẻ đều phải học thuộc lòng, thiếu niên thích khách nọ đầu tiên chỉ là cảm thấy quen mắt, sau một khắc liền nhận ra hắn.
“Kham Nguy!” Hắn kêu lên đầy sợ hãi, ngay lập tức nhìn sang Bạch Ma, rồi lại nhìn Kham Nguy, như hiểu ra điều gì, hắn hô lên: “Bạch đại ca, huynh dám phản bội thống lĩnh!”
“Tiểu Ma”, Bạch Ma nói: “Ta vẫn đang ở Đan Châu.”
“Cho dù là ở Đan Châu thì huynh cũng không thể phản bội thống lĩnh được!” Thiếu niên tên là Tiểu Ma thoạt nhìn như hận không thể nhào qua gương đâm cho Bạch Ma một kiếm: “Thống lĩnh có ơn nặng như núi với chúng ta, thế mà huynh lại!”
Thái dương Bạch Ma nhảy nhảy, nhìn thấy ánh mắt thương hại của đám người Đại quốc sư ở bên cạnh, không muốn để cho người ta cười chê đầu óc của Chim sẻ bọn họ nữa, hắn liền vội vã vỗ bàn, ngăn không cho Tiểu Ma nói tiếp, đồng thời nâng giọng lên tám độ.
“Ngươi suy nghĩ thật kỹ cho ta!” Hắn quát: “Nếu như Kham chưởng môn đang ở Đan Châu cùng ta, vậy thì thống lĩnh tại Thuần An là chết ở trong tay người phương nào?”
“Cho dù là ở Đan Châu… Ặc, Đan Châu?”
Thích khách thiếu niên với vành mắt ửng hồng rốt cuộc phản xạ lại, hắn nhìn Bạch Ma một chút, rồi nhìn Kham Nguy ở xa kia một chút, gian nan mất nửa ngày để sửa lại dòng suy nghĩ, sau đó đột nhiên thấp giọng hỏi Bạch Ma: “Hắn thật sự là Kham… Kham chưởng môn sao?”
Bạch Ma rất tin tưởng nhãn lực của mình: “Không thể nào sai được.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Rốt cuộc là thống lĩnh đã chết như thế nào, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe.”
Tiểu Ma có chút ngẩn ngơ, kể lại chuyện mà mình nghe được: “Trưa hôm qua thống lĩnh dẫn theo hai huynh đệ xuất phát, bởi vì Thiết Long trạm ở Hồng Kinh đã ngừng vận hành cho nên bọn họ đến thành Hưng Tuyền cải trang rồi lên xe, nửa đường nhảy xe, không nghỉ ngơi mà đi suốt đêm ra khỏi Hồng Kinh. Nghe đâu đêm qua phái Thiên Nhận bị Đại quốc sư bắt đã gây náo loạn bỏ trốn, nhưng mà còn một số không thể đào tẩu thành công, vẫn đang trốn ở trong thành cho nên thống lĩnh đã chia người ra đi đón bọn họ, còn hắn thì đi tới bên ngoài Cung Phụng quan quan sát một chút. Nào ngờ đâu… nào ngờ đâu, xui xẻo đụng phải Thanh Thành chưởng môn vừa ngậm quả đắng ở chỗ Đại quốc sư, bị hắn nhận ra, xuất một kiếm giết chết từ xa…”
Nghe vậy, Kham Nguy nghiêng đầu sang hỏi Xa Sơn Tuyết: “Ngươi sắp xếp người giả trang ta?”
“Không có kiếm thuật của ngươi thì ai mà dám giả trang ngươi cơ chứ?” Xa Sơn Tuyết nói: “Nhưng hẳn là “ta” kia đã thả tin tức ra nói rằng ngươi ta một lời không hợp, ngươi nổi giận rời đi. Những người nọ nghe thấy tin tức giả ấy cho nên mới ngụy tạo câu chuyện thành ra thế này, quả thực cũng rất phù hợp với tính cách của ngươi. Chẳng trách không cần quá nhiều bằng chứng cũng có người tin tưởng.”
“Tính tình của ta là kiểu sẽ giết người để cho hả giận sao?” Kham Nguy xoắn xuýt mà nhíu mày lại.
“Đương nhiên là thế rồi.” Xa Sơn Tuyết đáp, sau đó không cho Kham Nguy nửa cơ hội để phản bác, trái lại nói với Bạch Ma: “Có cần ta điều tra hộ ngươi một chút không?”
Bạch Ma không chút do dự chắp tay bái.
Tuy rằng “Xa Sơn Tuyết” đi cùng Kham Nguy tới Hồng Kinh chỉ là con rối, thế nhưng bên trong con rối có một đạo phân thần của Xa Sơn Tuyết thật, dù cho cách nhau rất xa thì vẫn có thể giao lưu với chủ thần được.
Y trầm tư mặc tưởng một lát, sau đó mở mắt ra nói: “Bên ngoài tường rào Cung Phụng viện quả thật là phát hiện được một bộ thi thể, không tìm thấy hung thủ, xem vết thương là bị một mũi tên xuyên tim. Bởi vì địa điểm chết quá mẫn cảm cho nên đã có chúc sư đã dùng thuật chiêu hồn để tra hỏi, nhưng lại không thể gọi hồn người này trở về nhân gian.”
Mới chết được một lát như thế, linh hồn hẳn là vẫn phải đang bồi hồi ở nơi chết đi mới đúng. Không triệu hồn được, tất nhiên là đã xảy ra vấn đề.
Bạch Ma và Tiểu Ma đều nghĩ tới một khả năng mà bọn họ hết sức quen thuộc.
Hồn phi phách tán mới thật sự là giết người diệt khẩu.
Đầu ngón tay Xa Sơn Tuyết vẫn luôn gõ nhẹ trên mặt bàn đá lạnh lẽo, nhìn thấy hai tên thích khách hoàn toàn không vờ ra vẻ bi thống, khóe mắt nổi lên một chút ý cười.
“Nhưng mà”, y dùng hai chữ này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong sân, sau đó mới chậm rãi nói: “Trên bộ thi thể kia có dịch dung, ta đã cho người rửa đi. Hắn không phải là Trang Lập.”
Tiểu Ma trợn mắt nói: “Thống lĩnh không chết ư?”
Bạch Ma thì lại cau mày: “Nếu như không chết, tại sao lại phải làm như vậy?”
Hắn nhanh chóng hiểu ra gì đó, liền vội vàng hỏi Tiểu Ma: “Thừa tướng đã chỉ định thống lĩnh mới chưa?”
“Rồi, là Tông Ma, à không, hiện tại phải gọi là Mã thống lĩnh”, Tiểu Ma nói: “Phái bọn họ vẫn luôn không thân cận với chúng ta lắm, bây giờ Mã Thiên Nhiêu lên làm thống lĩnh, sau này chắc chắn là chúng ta sẽ bị làm khó dễ.”
“Tông Ma”, sắc mặt Bạch Ma trắng nhợt: “Ta nghe nói hắn có thù oán riêng với thống lĩnh.”
“Ồ?” Xa Sơn Tuyết chậm rãi nói: “Khả năng Trang Lập giả chết theo mệnh lệnh không lớn lắm, vậy thì chắc là chết thật. Sở dĩ vứt một cái thi thể giả là để di dời sự chú ý của những người trung thành với hắn như các ngươi.”
Xa Sơn Tuyết kết luận đúng như những gì Bạch Ma đang nghĩ đến.
Nếu là xuất phát từ yêu cầu của nhiệm vụ mà phải giả chết thì thống lĩnh mới tất nhiên sẽ là người bên phái của Trang Lập, như vậy khi hắn trở lại thì vị trí thống lĩnh sẽ được trao trả dễ dàng. Mà thừa tướng lại giao vị trí thống lĩnh cho Tông Ma – một người cũng chẳng phải là có tài năng xuất chúng gì cho cam, luôn làm cho bọn họ cảm thấy khác thường.
Kham Nguy đã hiểu ra chuyện gì phát sinh.
“Ngu Thao Hành muốn giết hắn, người lên làm thống lĩnh mới giúp đỡ một tay.”
“Sao có thể chỉ là hỗ trợ?”, Xa Sơn Tuyết lắc đầu: “Có thể được đề bạt cao như vậy, chí ít hắn cũng phải là người ra tay”.
Nói xong Xa Sơn Tuyết lại thở dài: “Đại Diễn của ta vốn dĩ cũng có nhiều nhân tài, thế mà tất cả đều chết hoặc bị thương bởi các loại nguyên nhân buồn cười thế này đấy.”
Cho dù hiện tại cái chết của Trang Lập có lợi với y, Xa Sơn Tuyết vẫn cứ cảm thấy đau lòng.
Là một người đã được nửa bước tông sư đấy! Trong số các quan võ của triều đình thì cũng chỉ có một mình đại soái Nhiếp Tinh Văn là tông sư thôi đấy!
Huống hồ, mặc dù Trang Lập xuất thân là thích khách, thế nhưng bản tính lại được cho là chính trực, rốt cuộc là đã chọc giận Ngu Thao Hành thế nào mà để gã đành lòng từ bỏ một thuộc hạ tốt như vậy?
Một nghi vấn mơ hồ nảy lên trong lòng Xa Sơn Tuyết, y cảm thấy dường như mình sắp nghĩ ra điều gì đó, thế nhưng lại không kịp bắt lấy.
Ở bên cạnh, Bạch Ma đã bình tĩnh lại.
Sở dĩ hắn đi theo Ngu thừa tướng là bởi vì Trang thống lĩnh nói bọn họ phải trợ giúp Ngu thừa tướng tiêu diệt Ma Vực, Bạch Ma cũng tin tưởng hắn. Mà một khi thống lĩnh đã nói vậy thì tất nhiên là sẽ toàn tâm toàn ý cống hiến cho Ngu thừa tướng, làm việc chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót gì.
Thế nên cho dù thống lĩnh có sai sót đi chăng nữa thì cũng sẽ không phải là sai lầm lớn, Ngu Thao Hành lại âm thầm giết hắn, điều này rõ ràng biểu thị sự tình có biến.
Hơn nữa… Chim Sẻ trung thành như vậy, mà lại bị Ngu Thao Hành đối xử như thế.
“Gã coi chúng ta là cái gì cơ chứ!” Tiểu Ma nắm chặt tay: “Nhất định phải báo thù!”
Thực ra Bạch Ma có chút sợ hãi khi phải đối đầu với Ngu Thao Hành, nhưng hắn liếc nhìn Đại quốc sư và Thanh Thành chưởng môn ở trong sân, đột nhiên nhận ra cơ hội tốt ngàn năm có một.
Hắn chần chừ chốc lát, sau đó ôm quyền nửa quỳ trước mặt Xa Sơn Tuyết.
“Thống lĩnh có uy tín rất cao ở trong quân, nếu như truyền ra tin tức Thừa tướng giết hắn, ta chắc chắn hơn phân nửa người sẽ làm phản. Tiểu nhân nguyện ý mang theo bọn họ quy phục Đại quốc sư, chỉ cần ngài có thể giết chết Ngu Thao Hành, báo thù cho thống lĩnh của chúng ta…”
Xa Sơn Tuyết đứng lên, đỡ Bạch Ma dậy.
“Đương nhiên rồi”, y nói: “Không cần các ngươi thỉnh cầu, ta với Ngu Thao Hành lúc này đã là không chết không xong.”
***
Mấy canh giờ sau, trời chạng vạng tối.
Hồng Kinh, ngoại ô.
Trang Lập bị đau tỉnh lại, hoảng hoảng hốt hốt mở mắt ra.
Mình thế mà không chết? Hắn mờ mịt cảm thấy nghi hoặc, phát hiện bản thân đang ở bên trong một hang núi.
Có người bưng nước nóng đi tới, tiếng bước chân lôi kéo sự chú ý của Trang Lập.
Hắn ráng chống người lên để nhìn, phát hiện ra đó thế mà lại là người phụ nữ xinh đẹp hắn cứu bên đường ngày hôm qua.