Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 84



Ngày hôm sau.

Xa Sơn Tuyết bị từng hồi đau nhức trên cơ thể giày vò cho tỉnh lại.

Giữa đất trời tối tăm, y và Kham Nguy vùi vào một chiếc giường nhỏ hẹp còn tăm tối hơn, cửa sổ đóng chặt làm cho phòng chữ Thiên số một của Thanh Vân lâu vẫn đang đắm chìm trong màn đêm. Ngoài trời mưa vẫn rơi tí tách không ngớt trên mái hiên, cho nên lúc Xa Sơn Tuyết mở mắt ra còn tưởng rằng giờ này mới chỉ là nửa đêm canh ba.

May thay một khắc sau, tiếng bước chân bịch bịch bịch lên lầu của tiểu nhị đã thức tỉnh y. Xa Sơn Tuyết trước tiên là cảm thấy đầu đau muốn nứt, sau đó mới chú ý tới tiếng nói chuyện của người đi đường xen lẫn trong màn mưa và tiếng khách nhân ăn cơm hô to gọi nhỏ phía dưới lầu.

Trời đã sáng rồi ư? Xa Sơn Tuyết kinh ngạc nghĩ.

Y cảm thấy mình chưa ngủ được bao lâu, giống như thể một khắc trước Kham Nguy mới bắt đầu nổi lòng từ bi, buông tha y. Thiếu ngủ và say rượu kết hợp với nhau khiến Xa Sơn Tuyết hận không thể đập đầu xuống gối hôn mê luôn cho rồi.

Cái loại cảm giác lưu luyến chăn giường mềm mại này đã rất lâu y không có, bình thường Đại Quốc sư là một người rất tự kiềm chế bản thân.

Nhưng hôm nay, bởi vì cảm giác khó chịu như xương cốt toàn thân vừa bị xe ủi qua một lần, bởi vì trên da vẫn còn lưu lại cảm giác một số bộ phận chạm vào nhau, bởi vì máu tứ chi không lưu thông được dẫn đến cảm giác tê dại, bởi vì cái kẻ đang đè trên người y lúc này… Bởi vì tất cả những điều trên mà đến giờ Xa Sơn Tuyết vẫn không thể rời giường được.

Y nhìn Kham Nguy còn chưa tỉnh lại bằng ánh mắt đầy hung tợn, sau đó nhớ tới sự thất thố và mất khống chế của mình tối hôm qua thì lại càng hận không thể đạp tên này một phát xuống giường.

Xa Sơn Tuyết thậm chí còn nhấc chân lên rồi, nếu không phải là đột nhiên bị chuột rút thì chắc chắn giờ phút này Thanh Thành Kiếm Thánh đã nằm ở dưới gầm giường!

Cơ mà, nói nhiều thế thôi chứ cũng chẳng thay đổi được sự thật là Xa Sơn Tuyết vẫn không hề làm gì cả.

Nhưng sự chuột rút ấy lại đánh thức Kham Nguy.

Khác hẳn với một Xa Sơn Tuyết đau nhức toàn thân, mặc dù Thanh Thành Kiếm Thánh cũng không nghỉ ngơi mấy canh giờ nhưng lúc mở mắt ra thì vẫn minh mẫn lắm.

Đây chính là điểm khác biệt giữa tu vi nội tức và tu vi chúc chú, khi người tập võ luyện được nội, ngoại công đến đỉnh điểm thì sẽ có được một bộ thân thể rắn chắc, đến nỗi sắt thép bình thường không đâm xuyên nổi, chỉ có kình khí ngoại phóng hoặc thần binh lợi khí mới có thể làm cho bọn họ bị thương. Nhưng chúc sư thì lại khác, ngay cả chúc sư có thể xuyên u minh ngự quỷ thần như Xa Sơn Tuyết, nếu không có cấm chế hộ thân thì vẫn chỉ là một thân thể phàm trần, thậm chí còn không bằng người thường bởi vì đủ loại nguyên nhân.

Túng dục một đêm, Kham Nguy nhìn chẳng khác gì bình thường cả.

Xa Sơn Tuyết thầm hận ở trong lòng, đồng thời vô cùng hoài niệm thân thể rắn chắc thời còn trẻ của mình.

Khi y đang thất thần, Kham Nguy tỉnh lại đã hôn khẽ lên khóe môi y một cái, sau đó một đường đi xuống, lưu luyến dừng lại trên khuôn ngực trần gầy yếu của Xa Sơn Tuyết.

Xa Sơn Tuyết hoảng sợ nhận ra rằng: mặc dù rõ ràng là y chưa nghỉ ngơi đủ, nhưng Kham Nguy mới chỉ nhẹ nhàng châm ngòi một chút thôi mà cái thân thể thực tủy biết vị của y đã nóng lên rồi.

Y thậm chí còn chưa kịp lên tiếng kháng nghị thì đã bị Kham Nguy kéo vào biển sóng dập dờn không ngừng, sau đó bị một con sóng khổng lồ nuốt chửng.

***

Nửa canh giờ sau.

Kham Nguy mặc quần áo xong đi tìm tiểu nhị, thỉnh hắn chuẩn bị nước tắm đưa đến phòng chữ Thiên số 1.

Sau đó hắn âm thầm nhẩm lại tên mấy cửa hàng Xa Sơn Tuyết vừa nói ở trong lòng, cầm ô xuyên qua màn mưa. Đầu tiên là lén đi tới thiên viện nọ ở Đại Cung Phụng viện lấy một bộ y phục, gói kỹ vào trong giấy dầu. Sau đó vừa đi vừa hỏi đường, tìm đến toàn bộ bảy cửa hàng mà Xa Sơn Tuyết đã chỉ định, mua điểm tâm về.

Việc này rất không dễ dàng, bởi vì ngoại trừ Bạch Thủy lâu nổi tiếng khắp thiên hạ ra thì sáu cái khác đều nằm ở trong các con hẻm nhỏ, ba trong số đó còn không phải là cửa hàng mà chỉ là nhà dân bình thường. Nếu không phải Kham Nguy nói rõ thân phận của mình thì ba đầu bếp đó căn bản là không muốn bán cho hắn.

Kham Nguy nghi rằng đây thật ra là chiêu thức mới để gây sự của Xa Sơn Tuyết, nhưng mà hôm nay cho dù có bị tác yêu tác quái hơn nữa thì hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Lúc hắn trở lại Thanh Vân lâu thì tiểu nhị đã đưa nước nóng vào phòng rồi. Kham Nguy chưa đẩy cửa ra đã có thể nghe thấy tiếng xối nước ở trong thùng tắm.

Thế là sau khi vào phòng, hắn liền hỏi trong vô thức: “Ngươi có thể xuống giường rồi à?”

Sau tấm bình phong, Xa Sơn Tuyết khựng người lại.

Một khắc sau, cuồng phong đột nhiên bật tung cửa sổ, những giọt mưa bên ngoài bị đóng thành băng, sau đó theo lực vô hình hấp dẫn, phóng về phía Kham Nguy.

Sau khi thốt lên thì cũng đã tự biết mình sai, lúc này Kham Nguy không dám trốn mà ỷ vào da dày thịt chắc đi tới đóng cửa sổ lại, sau đó đặt y phục mới lên trên bức bình phong, rồi mới hỏi: “Có cần hỗ trợ gì không?”

Xa Sơn Tuyết từ chối ngay lập tức.

Y nói: “Cút.”

Kham Nguy bất đắc dĩ sờ sờ mũi, hiểu ra lúc trước hắn đã chọc Xa Sơn Tuyết giận rồi.

Người thực tủy biết vị không phải là một mình Xa Sơn Tuyết, Kham Nguy cũng vậy.

Lần đầu tiên ở Thiên Thanh phong, mặc dù Kham Nguy có kinh nghiệm sống trăm năm, không đến nỗi không biết phải làm thế nào, nhưng nếu nói là rất thích thú thì tuyệt đối không phải.

Cho nên sau khi tỉnh dậy, hắn chủ yếu là cảm thấy kinh hoàng bởi vì bọn họ đã làm chuyện hoang đường như thế, chứ không mấy để tâm tới dư vị của nó. Sau này thì đủ thứ ập tới, Kham Nguy căn bản là không có thời gian để suy nghĩ nhiều về nó.

Còn Xa Sơn Tuyết, nhìn từ thái độ lúc trẻ của y là biết ngay y cũng là một tân thủ mới đến không thể mới hơn như hắn.

Đêm qua là lần đầu tiên Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy phóng túng bản thân mình đắm chìm trong đó, từ góc độ của Kham Nguy thì hắn cảm thấy rất là tuyệt vời, hơn nữa tự nhận là Xa Sơn Tuyết cũng có cùng cảm xúc với hắn.

Tuy rằng cuối cùng đều ép cho người ta chảy cả nước mắt, nhưng Kham Nguy cũng không cảm giác được sự không muốn từ hành động của y.

Cho nên là bây giờ y đang giận dỗi cái gì đấy? Thật sự là không thể hiểu nổi.

Một đêm trôi qua, suy nghĩ của bọn họ buồn cười đảo lộn cho nhau, nhưng hai nhân vật chính không hề hay biết về sự trùng hợp này, đại khái cũng coi như là một loại duyên phận khác đi.

Khi Xa Sơn Tuyết đi ra từ sau bức bình phong, trên người đã không còn bất kỳ dấu vết nào Kham Nguy để lại.

Cũng giống như lần đầu tiên, y dùng bí thuật y chúc để xóa sạch tất cả những vệt xanh tím sưng đỏ. Nếu không phải là bước đi vẫn hơi cứng ngắc thì Kham Nguy đều phải hoài nghi liệu chuyện xảy ra đêm qua có phải là một giấc mơ hay không.

Chỉ là hoài nghi mà thôi, Kham Nguy biết rằng đó là sự thực.

Quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi thật rồi.

Lúc ăn điểm tâm Xa Sơn Tuyết một mực im lặng không lên tiếng, ban đầu trên mặt y còn có chút tức giận, thế nhưng sau khi đặt đũa xuống thì đã bình tĩnh lại rồi.

Ngày hôm qua lúc ra cửa, Xa Sơn Tuyết không có dự định thổ lộ.

Y chưa từng nghĩ tới điều đó, bởi vì y vẫn cảm thấy khá là bi quan trước tương lai.

“Quyết đoán, nắm chắc mọi việc”, “trí tuệ uyên thâm”, “thủ đoạn độc ác”, “lòng dạ nham hiểm” là những gì mà Xa Sơn Tuyết đã khoác lên người mình bấy lâu nay. Trên thực tế y lại rất thận trọng trong từng bước đi, bởi vì nắm giữ một đất nước to lớn không phải là sở trường của mình, cho nên y phải cẩn thận vô cùng. Mâu thuẫn đến độ nhiều lúc chính y cũng không nhìn nổi.

Y vừa phải tỏ vẻ “không phải chỉ là phục sinh dương địa mạch thôi sao, đứng đó nhìn cho kĩ, lão tử làm cho các ngươi xem”, vừa bị sự thật là đến giờ vẫn chưa tìm được phương pháp phục sinh dương địa mạch, cộng với chân tướng Linh Mạch Bảo Châu mới nói, rồi lại còn cái kế hoạch khó hiểu của Ngu Thao Hành,… làm cho sốt ruột đến nửa đêm mất ngủ. Sau đó lại thêm cái đồ đáng ghét Kham Nguy này, một đống chuyện trộn vào nhau, có lúc Xa Sơn Tuyết cũng tự thấy lạ vì sao bản thân chưa rụng hết tóc nhỉ?

Vào cái giai đoạn lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm thế này, Xa Sơn Tuyết vốn là không có dự định đưa ra lời hứa hẹn.

Nhưng mà, tại sao đêm qua lại thốt ra cơ chứ?

“Bởi vì ngươi cũng cần ta đó.” Kham Nguy bây giờ đã có thể nói rất chắc chắn.

Xa Sơn Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, còn Thanh Thành Kiếm Thánh thì lại nở một nụ cười hết sức dịu dàng.

“Có lẽ là ta không hiểu ngươi nhiều như ta nghĩ”, Kham Nguy thừa nhận: “Nhưng mà ta biết tâm trạng của ngươi bây giờ không tốt, rốt cuộc là sao vậy, là vì nhị đồ đệ của ngươi hả?”

Xa Sơn Tuyết trầm mặc chốc lát, phủ nhận: “Không phải.”

Y dừng một chút, sau đó lại phủ nhận câu nói ấy: “Đó chỉ là một trong số các chuyện mà thôi.”

Kham Nguy rót trà cho Xa Sơn Tuyết và mình, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe.

“Hôm 15 vừa rồi, Đại Kim Liên Bạch Thủy trận khai trận, Linh Mạch Bảo Châu đã nói cho ta một chuyện.”

Xa Sơn Tuyết dừng chốc lát, sắp xếp lại ngôn từ rồi mới nói tiếp: “Ta đã từng rất nghi hoặc, tại sao tổ tiên Ngu thị lại phải bất chấp tất cả lời khiển trách để chém một đoạn dương địa mạch… Không, hẳn phải nói là, tại sao tiền triều 700 năm trước lại phải triệu tập chúc sư Ngu thị, mấy đại tông sư cùng không ít tông môn cường thịnh lúc bấy giờ và tính mạng của hơn mười vạn nô lệ để chém một đoạn dương địa mạch.”

Chuyện này Kham Nguy cũng nghĩ không ra, nhưng nếu Xa Sơn Tuyết nói vậy thì ắt hẳn là y đã biết nguyên nhân rồi, thế nên hắn cất giọng hỏi: “Linh Mạch Bảo Châu đã nói gì?”

Xa Sơn Tuyết không trả lời vấn đề này, trái lại chuyển sang một chuyện khác: “Ta đã kể cho ngươi thứ ta nhìn thấy bên trong Linh Mạch Bảo Châu lúc trước chưa nhỉ?”

Tất nhiên là chưa rồi, Kham Nguy lắc đầu.

Xa Sơn Tuyết bỏ ra một chút thời gian, kể sơ qua cho Kham Nguy nghe về mối liên hệ giữa sự thay đổi của trời đất với Chúc Long trong bí văn thượng cổ.

Trước đây Kham Nguy chưa từng để tâm tới thần thoại, nghe thấy vậy thì cau mày, bởi vì hắn không thể tưởng tượng nổi con rồng mà đôi mắt có thể biến thành mặt trăng, mặt trời sẽ lớn ra sao, chứ đừng nói gì tới việc liên tưởng cái bóng đen nhỏ quỷ dị trong mắt Xa Sơn Tuyết tới Chúc Long nghe đâu cường đại như thế.

Nhìn kiểu gì thì cũng thấy không giống cùng một mẹ sinh ra, Kham Nguy nghiêm túc nghĩ.

Quả nhiên câu sau Xa Sơn Tuyết liền nhắc tới Chúc Long Chi loại.

“Linh Mạch Bảo Châu nói cho ta, trước khi chết, Chúc Long đã giữ lại một giọt tinh huyết của mình, sau đó giọt tinh huyết này trở thành Chúc Long Chi loại.”

Thấy Kham Nguy nhìn về phía mắt mình, Xa Sơn Tuyết lắc đầu nói: “Không phải là con ta nuôi trong mắt.”

Con Chúc Long khổng lồ có lẽ có thể gọi là thần linh kia, trước khi chết đã để lại đời sau của mình trên mảnh đất này. Sinh vật nọ ẩn nấp ở dưới mặt đất, hấp thu sức mạnh của Chúc Long đã chết để lại, cuối cùng phá vỏ chào đời vào 700 năm trước.

“Năm Đại Chu thứ 32, động đất ở khắp nơi.” Xa Sơn Tuyết nói: “Mấy ngày trước ta đã đọc lại sách sử tiền triều một lần, tìm được ngày Chúc Long Chi loại… À không, phải nói là tiểu Chúc Long phá vỏ.”

Một nửa số quận của tiền triều bị động đất.

Cũng vào ngày ấy, nữ tử có thiên phú chiêm bao của Ngu thị mơ thấy một con rồng đen cắn nuốt toàn bộ đất trời, sau đó bay vào hư không, để lại một mớ hỗn độn.

Chúc Long vừa ra đời muốn lớn nhanh thì cần phải uống máu, cắn thịt đồng loại, biện pháp tốt nhất là ăn sạch thi thể của Chúc Long đã chết.

Có lẽ thiên tính của bọn nó là như vậy, không thể dùng luân lý đạo đức của Nhân tộc để phán xét được. Nhưng mà máu thịt của đại Chúc Long đã sớm dung hợp với mảnh đất này rồi, nếu để cho tiểu Chúc Long ăn thì hàng trăm, hàng vạn Nhân tộc sống ở trên mặt đất biết phải đi đâu về đâu?

Kham Nguy nghe tới đấy là hiểu chuyện năm đó đã diễn ra như thế nào.

“Cho nên, tổ tiên lúc bấy giờ hợp lực chém đoạn dương địa mạch mà tiểu Chúc Long đã ăn mất một nửa, sau đó giết chết nó.” Xa Sơn Tuyết nói, vô thức sờ lên hốc mắt của mình.

Y nói: “Đây là, hành động cứu thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.