Sau Khi Mất Trí Nhớ Tình Yêu Của Tôi Muốn Lật Xe

Chương 20: Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Browniie
Hoắc Thành miệt mài viết xong văn, Tạ Hoài Thanh cầm lấy nhìn vài lần, lãnh khốc nói: "Lạc đề, viết lại."
"Á?" Hoắc Thành khóc không ra nước mắt, "Lạc đề chỗ nào hả bé cưng?"
Tạ Hoài Thanh đang muốn mở miệng, lại bị hai chữ không biết xấu hổ kia làm cho kinh ngạc đến ngây cả người, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, hiếm thấy lộ ra dáng vẻ ánh mắt ngơ ngẩn môi khẽ nhếch, tục xưng ngốc nghếch đáng yêu.
Hoắc Thành nhìn mà ngứa hết lòng mề, hận không thể mở điện thoại ra chụp lại.
Nhưng Tạ Hoài Thanh chỉ sửng sốt mất hai giây đã hồi thần, xụ mặt: "Cậu nói linh tinh cái gì đấy?"
Hoắc Thành nghe lời lặp lại một lần nữa: "Bé cưng."
"Không cho gọi." Tạ Hoài Thanh không so được da mặt, đành phải cau mày chuyển chủ đề, giải thích cho hắn lạc đề chỗ nào.

Hoắc Thành liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi, lại xin tha có thể cho hắn đến tối viết lại được không.
"Được." Tạ Hoài Thanh bắt đầu đuổi người, "Thế cậu về nhà đi."
Đương nhiên là Hoắc Thành không muốn đi rồi, chưa đợi hắn mở miệng chơi xấu, bụng đã phối hợp kêu lên một tiếng.
"Tớ đói quá đi." Hoắc Thành tủi thân khóc lóc làm nũng.
Tạ Hoài Thanh: "...!Tôi không muốn ăn cơm hộp."
"Vậy bé ăn cái gì?" Mắt Hoắc Thành sáng rực lên.
"Đồ tự làm."
Hoắc Thành trưng cặp mắt trông mong nhìn Tạ Hoài Thanh: "Có thể thuận tiện cho tớ mấy miếng không? Tớ ăn không nhiều đâu, thật đó."
Tạ Hoài Thanh phát hiện mình không thể chịu được Hoắc Thành làm nũng, hơi bất đắc dĩ: "Trong nhà không có đồ ăn, tôi đi siêu thị."
Hoắc Thành nhiệt tình nói: "Đương nhiên tớ sẽ đi cùng bé rồi."
*
Tạ Hoài Thanh còn muốn mua thêm mấy đồ dùng sinh hoạt cho nên đi xa nhà một chút đến siêu thị lớn, lúc đi vào Hoắc Thành tự giác đẩy xe.
Tạ Hoài Thanh gần như chưa bao giờ đi dạo siêu thị cùng người khác, có hơi không tự nhiên, cứ có cảm giác đi siêu thị cùng nhau chỉ có người cực kỳ thân thiết mới có thể làm thôi, bởi nó sẽ làm bại lộ rất nhiều chi tiết trong sinh hoạt cá nhân.
Hơn nữa hai đứa con trai cùng nhau dạo siêu thị, kỳ kỳ lạ lạ.
Ví dụ như lúc đi ngang qua chỗ để vật dụng hàng ngày, Tạ Hoài Thanh muốn mua sữa tắm cũng hơi xấu hổ, nhanh chóng cầm một chai trước kia đã từng dùng bỏ vào xe.
Kết quả Hoắc Thành cũng dừng lại, cầm lấy chai sữa tắm ngắm nghía cẩn thận.
Tạ Hoài Thanh thấy tình huống không ổn, khẩn trương nói: "Sao không đi tiếp?"
"Hương sữa bò, bảo sao trên người bé cứ có mùi như sữa vậy." Hoắc Thành như suy tư gì đó, còn bổ sung một câu, "Cực kỳ dễ ngửi."
"..." Tạ Hoài Thanh xù lông, nhưng lại không biết nên nói gì, rất muốn ném lại chai sữa tắm hương sữa bò kia lên lại kệ hàng.
Hoắc Thành người này cứ như chưa bao giờ biết xấu hổ là gì, cầm chai giống như đúc bỏ vào xe đẩy, lại còn giải thích với Tạ Hoài Thanh: "Tớ cũng mua một chai, trong nhà dùng hết rồi."
Tạ Hoài Thanh: "..."
Cậu vốn đang muốn mua dầu gội kem đánh răng sữa rửa mặt, lại sợ lát nữa Hoắc Thành nói ra lời gì kỳ kỳ quái quái nên dứt khoát từ bỏ, đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống.
Tạ Hoài Thanh hỏi Hoắc Thành: "Cậu thích ăn cái gì?"
Hoắc Thành bởi vì mua được chai sữa tắm giống người thương mà rạo rực trong lòng: "Bé ăn gì tớ ăn nấy."
"Tôi ăn cay." Tạ Hoài Thanh lạnh lùng đáp.
Hoắc Thành: "...!Vậy, tớ thích ăn mì."
*
Hai người xách theo một đống đồ về nhà.


Tạ Hoài Thanh lấy thịt và đồ ăn đi vào bếp, Hoắc Thành theo sau nóng lòng muốn thử nên nói muốn hỗ trợ, ảo tưởng khi nhào bột được sờ sờ tay nhỏ gì gì đó.

Kết quả cắt đồ ăn thôi mà tay chân cũng vụng về, dưa chuột cắt dày như khoai tây chiên, bị Tạ Hoài Thanh vô tình đá đít ra ngoài.
Hoắc Thành ngượng ngùng: "Tớ đi rửa trái cây vậy."
Tạ Hoài Thanh định làm ít mì trộn, mì sợi thì đương nhiên cán bằng tay là tốt nhất, chỉ là hơi phí công.
Hoắc Thành đã tới nhà cậu vài lần, đây là lần đầu tiên Tạ Hoài Thanh xuống bếp nấu cơm, trước kia vẫn luôn gọi cơm hộp.

Bởi vì Tạ Hoài Thanh chưa bao giờ làm cơm cho người khác, không biết mình nên làm gì mới hợp khẩu vị của Hoắc Thành nhưng cậu ngán cơm hộp lắm rồi.
Tạ Hoài Thanh vừa làm vừa hỏi: "Sao dạ dày cậu lại không tốt, khi còn nhỏ không ngoan ngoãn ăn cơm à?" Không thể ăn cay thật sự rất thảm.
Hoắc Thành: "Tớ đáng thương cực kỳ luôn ý, mẹ tớ nấu cơm khó ăn đến mức không giống cho người ăn."
Cấp 2 trước thì hắn đi theo mẹ, khi đó mẹ chưa tái hôn.

Nhưng mà mẹ hắn cũng là một người tùy tiện, đến mình còn không chăm sóc được ổn thỏa nên đồ ăn đơn giản cũng không thể ăn.

Vậy nên hồi nhỏ Hoắc Thành thường xuyên đến nhà bạn học ăn chực, thành tích hắn tốt, phụ huynh các bạn đều hoan nghênh hắn chơi cùng con nhà mình nên không so đo gì một miếng cơm với hắn.
Nhưng mà mỗi nhà lại có khẩu vị khác nhau, có khẩu vị nặng có thanh đạm, thực đơn của Hoắc Thành thay đổi thất thường, qua một thời gian thì dạ dày hỏng luôn.
Tuy rằng nghe chua xót nhưng lại có hơi buồn cười, Tạ Hoài Thanh không nhịn được cười.
Tạ Hoài Thanh nhào nhào bột, Hoắc Thành đứng trước bồn rửa rửa dâu tây suy nghĩ linh tinh, bọn họ như vậy thật giống một đôi chồng chồng kết hôn lâu năm nha...!Mấy năm sau mà cũng vẫn luôn như vậy thì thật quá hạnh phúc.
Chỉ là mới rửa dâu tây xong hắn đã lại bị đuổi ra, Tạ Hoài Thanh ghét bỏ hắn chen chật bếp.
Hoắc Thành ngồi trong phòng khách ăn dâu tây xem TV, một lát sau Tạ Hoài Thanh bưng mì trộn ra, còn có cả hai bát canh rong biển.

Hoắc Thành cứ như cô gái nhỏ, không nói hai lời đã lôi điện thoại di động ra chụp ảnh.

Tạ Hoài Thanh mặc kệ hắn, tự mình ăn trước.
Hoắc Thành ăn một thìa, Tạ Hoài Thanh mới ngẩng đầu lên, có chút khẩn trương: "Ăn ngon không?"
"Ăn quá ngon!" Hoắc Thành cảm thán, "Tớ muốn khóc luôn đây này."
Tạ Hoài Thanh cạn lời, người này sao lại lố lăng thế, nhưng thế cậu cũng yên tâm, Hoắc Thành không thấy khó ăn là được.
Hoắc Thành thật lòng cảm thấy ăn ngon, không phải cố ý nịnh cậu.

Mì trộn này nhìn đơn giản, nhưng món Tạ Hoài Thanh làm hương thịt băm tỏa ra bốn phía, mì cán tay thì không có gì đặc biệt, nhưng dù sao đây cũng là món ngon nhất Hoắc Thành từng ăn.
Hắn hận không thể mỗi cuối tuần đến ăn chực nhà Tạ Hoài Thanh, tiếc là bị từ chối rồi.
————————————————
Sau khi Trịnh Hạo Từ bị lừa, học tập như thêm buff tăng vọt lên.
Anh chàng phát hiện mỗi lần không nhịn được nhớ lại về quá khứ khuất nhục lại lập tức đi làm đề toán, sau đó sẽ tiến vào cảnh giới tứ đại giai không (1).
Bởi vì mấy phiền não nho nhỏ đấy so với đề toán học đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Hết tiết, Trịnh Hạo Từ cầm một đề đến hỏi Tạ Hoài Thanh.


Bây giờ cậu chàng đã nhận thấy Tạ Hoài Thanh cũng không hẳn khó ở chung như vậy.
Tạ Hoài Thanh: "Khi cậu không có hướng giải cho đề nào thì hãy nghĩ tới mục đích của người ra đề là đang muốn kiểm tra phần kiến thức nào."
Trịnh Hạo Từ: "Người ta muốn tớ đi chết."
Hoắc Thành một tét một phát lên ót Trịnh Hạo Từ: "Có thể nghiêm túc tí được hay không?"
"Anh Thành, anh quá độc ác." Trịnh Hạo Từ đau đến nhe răng, "Sao mà ót của anh Tạ anh ve vuốt nhẹ nhàng thế, mà đến em thì hung tàn như vậy?"
Tạ Hoài Thanh: "...!Cậu còn muốn nghe hay không?"
Hoắc Thành làm bộ nghiêm túc, cảnh cáo Trịnh Hạo Từ: "Nói chuyện chú ý tí đi, Tạ Hoài Thanh da mặt mỏng."
*
Mấy hôm nay tập thể dục theo đài, có cậu học sinh đeo phù hiệu kiểm sát viên trên tay áo cứ liên tục ghim hàng ngũ lớp hai, tần suất xuất hiện hơi bị nhiều.
Nhất là mỗi khi Hoắc Thành duỗi tay duỗi chân vận động cố ý đụng vào Tạ Hoài Thanh, cậu trai kia sẽ lập tức đi ra ngăn lại, cảnh cáo Hoắc Thành tập cẩn thận nếu không sẽ bị trừ điểm.
Sau khi ra khỏi sân tập, Hoắc Thành phiền muộn quá đỗi: "Tên kia là ai đấy?"
Tạ Hoài Thanh: "Sao tôi biết được?"
Cậu trai cũng cũng trắng trẻo đấy, khá..

xinh đẹp.
Anten hóng hớt của Trình Phỉ cực kỳ nhanh nhạy, hóng chuyện: "Ai cơ? Kiểm sát viên kia á?"
"Đúng vậy, chính nó." Hoắc Thành nói, "Nó cứ nhìn chằm chằm tôi để trừ điểm ấy, tật xấu đâu ra vậy."
"Người nọ học lớp 8, tên Tô Hàm." Trình Phỉ liếc mắt nhìn Tạ Hoài Thanh, "Là người trong giới LGBT nổi tiếng của trường ta đấy, nhiều đứa con trai bị cậu ta dỗ dành đến điên đảo, muốn chết muốn sống với cậu ta.

Hoắc Thành, ông phải cẩn thận đấy, khả năng cao là nhìn trúng ông rồi."
Hoắc Thành thì không để trong lòng.
Từ tiểu học đã có bạn gái muốn theo đuổi hắn, hắn từ chối người khác cũng không lưu tình.

Hiện tại đổi thành con trai cũng không có gì khác, hắn sẽ không có khả năng khiến Tạ Hoài Thanh hiểu nhầm.
Hoắc Thành thờ ơ cũng không khiến Tô Hàm từ bỏ.

Cậu ta coi trọng một người, thẳng cũng có thể bẻ cong, chớ nói Hoắc Thành cong sẵn, cậu ta càng muốn bắt vào tay.

Hơn nữa cậu ta thấy Tạ Hoài Thanh cũng chả phải đối thủ gì, Tạ Hoài Thanh ngoại trừ khuôn mặt thì còn cái gì chứ, vừa nhìn đã biết không có tình thú.
*
Tiết thể dục.
Giáo viên lười dạy nên để học sinh tự do hoạt động.
Sức khỏe của Tạ Hoài Thanh đã sớm khôi phục bình thường, Hoắc Thành rủ rê cậu cùng chơi bóng rổ.

Tiết thể dục có mấy lớp cùng học.


Hai người họ vừa xuất hiện cùng nhau đã khiến những nữ sinh đọc sách nói chuyện phiếm kéo ra đây, xung quanh sân bóng chật như nêm cối khiến Trịnh Hạo Từ hâm mộ ghê gớm.
Tạ Hoài Thanh úp rổ rất chuẩn, mỗi lần tiến đến gần biên đều làm dấy lên một trận ồn ào.

Đánh được chốc lát cậu đã ngại nóng đi ra, ngồi dưới gốc hòe nghỉ ngơi, Trịnh Hạo Từ ân cần lấy lòng đưa cho cậu một cây Middle Street 1946.

(2)
Tạ Hoài Thanh ăn kem nhìn về giữa sân, tư thế chơi bóng của Hoắc Thành rất tùy ý, chân tay thả lỏng, động tác gọn gàng lưu loát, mỗi khi úp rổ ngẫu nhiên sẽ lộ một phần eo thon săn chắc.
Hoắc Thành ném một cú 2 điểm, khi bóng rơi xuống đất thì quay đầu, chính xác nhìn về phía Tạ Hoài Thanh.
Tạ Hoài Thanh đang ngậm kem:...!Nhìn cái gì mà nhìn.
Tạ Hoài Thanh không trong sân, Hoắc Thành chơi chốc lát cũng mất hứng thú, đi về phía cây hòe cạnh sân bóng.
Tô Hàm đợi một bên sân vừa thất thần, Hoắc Thành đã không thấy đâu, cậu ta nhìn thấy bóng dáng hắn xa xa thì nhanh chóng đuổi theo.

Hoắc Thành chân dài đi nhanh, Tô Hàm chạy chậm đuổi theo phía sau, đi tới dưới cây hòe thì gọi tên Hoắc Thành.
Hoắc Thành vốn dĩ đang tươi cười đi về phía Tạ Hoài Thanh, xoay người thấy là cậu ta, nhíu mày không vui.

Ý tứ của hắn đã đủ rõ ràng, cứ lì lợm la liếm như vậy thật sự không biết điều gì cả.
Tô Hàm không để bụng thái độ của Hoắc Thành, đi qua đưa một chai Coca lạnh: "Tớ mua đồ uống giúp cậu nè."
Hoắc Thành: "Tôi không uống Coca, Coca diệt t*ng trùng."
"Đợi đã." Tô Hàm gọi với Hoắc Thành đang chuẩn bị xoay người rời đi, lấy một chai nước khoáng ra khỏi túi xách, "Thế cậu uống cái này nhé."
Trịnh Hạo Từ xem màn biểu diễn, nhỏ giọng cảm thán: "Chà, chuẩn bị cũng đầy đủ phết."
Tạ Hoài Thanh cắn kem, nhìn cũng không thèm nhìn về phía kia.
"Không cần, tôi có nước rồi." Hoắc Thành đi tới vài bước, lấy bình nước trong tay Tạ Hoài Thanh, ngửa đầu uống hết nửa bình.
Môi chạm vào miệng bình.
Tạ Hoài Thanh cuối cùng cũng phản ứng: "...!Tôi uống rồi."
Hoắc Thành đương nhiên: "Tớ biết mà."
Hắn thả bình nước xuống, lại nắm tay Tạ Hoài Thanh kéo qua, giơ cây kem lên cao, cắn một miếng đúng chỗ Tạ Hoài Thanh đang ăn.
Tạ Hoài Thanh: "....." Kem này không biết có nên ăn nữa không đây.
Trịnh Hạo Từ xem đến thế là đủ: Đúng là chỉ có hai người gay.
Toàn bộ quá trình Tô Hàm bị làm lơ, nhưng cậu ta hiển nhiên không phải người bình thường, đối mặt với trường hợp này cũng không xấu hổ chút nào, trên mặt vẫn mỉm cười: "Hoắc Thành, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
"Chúng ta không có gì để nói." Hoắc Thành thờ ơ nói, "Cậu muốn nói gì thì nói luôn tại đây đi."
"Được." Tô Hàm buông lời dọa người, "Thư tình lần trước tớ đưa cho cậu, cậu đã xem chưa? Cậu nghĩ thế nào?"
Hoắc Thành theo bản năng liếc nhìn Tạ Hoài Thanh một cái, Tạ Hoài Thanh hoàn toàn không phản ứng, thế mà Trịnh Hạo Từ lại bày vẻ mặt quá kích thích quá xuất sắc.
"Tôi không nhận thư tình của cậu, cậu đừng nói bậy."
Tô Hàm: "Tháng trước tớ đặt thư tình vào trong hộc bàn của cậu ấy, chẳng lẽ cậu không thấy sao?"
Hoắc Thành ngẫm lại, thì ra là lá thư kia, viết trên giấy kraft, hắn vừa đọc câu đầu tiên đã không xem tiếp rồi.
Trước kia Tô Hàm chỉ lượn lờ trước mắt hắn, không biểu đạt rõ ràng ý tứ, Hoắc Thành cũng không tiện từ chối.

Nhưng nếu hiện tại cậu ta nói rõ ràng như vậy rồi thì Hoắc Thành cũng nghiêm túc: "Tôi có đối tượng rồi, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa."
"Người ta nói nếu cậu từ chối người khác thì sẽ không nhận thư, thư cũng sẽ trả lại." Tô Hàm giương mắt nhìn Hoắc Thành, cười cười, "Cậu không trả lại cho tớ."
Hoắc Thành không kiên nhẫn: "Tào lào, cậu để trong hộc bàn của tôi lại còn không ký tên, có quỷ mới biết đấy là của ai."
Tô Hàm: "Cậu từ chối tớ cũng được, trả thư tình cho tớ đi."
Hoắc Thành nhíu mày, vừa định nói cậu có bệnh à thì Tạ Hoài Thanh bên cạnh đột nhiên đứng dậy, que kem trong tay bay ra ngoài, vẽ một đường cong trong không trung, chuẩn xác rơi vào thùng rác.
Ngay lúc rơi xuống có một tiếng động rất nhỏ phát ra, như nện vào lòng Hoắc Thành, trái tim không khỏi run lên.
Xong rồi.


Tạ Hoài Thanh giận rồi.
Hoắc Thành tự nhủ, báo ứng, đây là báo ứng.
Hắn vội vã đuổi theo Tạ Hoài Thanh, lạnh lùng nói với Tô Hàm: "Cậu cứ như vậy thật nhàm chán, đã đưa đồ cho người ta nào có đạo lý quay về.

Thư kia của cậu tôi ném rồi, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Hoắc Thành đi rồi, Tô Hàm nhẹ giọng nói dữ quá đi.

Thật ra trong nháy mắt vừa rồi cậu ta có sợ thật, ánh mắt của Hoắc Thành cực kỳ dọa người, nhưng như vậy mới càng có mị lực chứ.
*
Trịnh Hạo Từ đi theo Tạ Hoài Thanh, Hoắc Thành lúc trở lại lớp đã thấy Tạ Hoài Thanh ngồi làm bài tại chỗ.
Rõ ràng Tạ Hoài Thanh không khác gì bình thường, lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng Hoắc Thành vẫn rén lắm.
Hắn tìm Trịnh Hạo Từ nghe ngóng: "Lúc mới về hai người có nói gì không?"
Trịnh Hạo Từ tranh công với Hoắc Thành: "Em khuyên cậu ấy Hoắc tiên sinh là người chung tình để cậu ấy yên tâm."
Hoắc Thành: "Cậu ấy nói thế nào?"
Trịnh Hạo Từ: "Cậu ấy đáp, liên quan gì đến tôi."
Hoắc Thành đỡ trán.
Trịnh Hạo Từ còn ngốc nghếch khuyên nhủ: "Không có việc gì đâu, anh Tạ không giận đâu, em thấy giống bình thường mà."
"Mày hiểu cái khỉ gì." Hoắc Thành ngó xa xa đã thấy tâm tình Tạ Hoài Thanh không tốt rồi.
Trịnh Hạo Từ: "Làm sao vậy làm sao vậy, nói cho em đi, sao em không thấy gì?"
Hoắc Thành đã sớm thăm dò rồi.

Lúc Tạ Hoài Thanh không vui sẽ làm bài cực kỳ nhanh, chốc lát đã lật một tờ, tâm trạng vui vẻ thì thường không học mà sẽ đọc sách, xem phim, nếu có làm bài thì cũng sẽ nghiêm túc làm từng bước một.
Trịnh Hạo Từ đến lạy: "Quá đỉnh, học thần không giống người phàm chúng ta, tức giận cũng ảo ma như vậy."
Hoắc Thành trở về chỗ, mặt dày thò lại gần: "Thư tình của cậu ta tớ chưa xem đâu."
Tạ Hoài Thanh không ngừng bút: "Cậu không cần giải thích với tôi."
"Tớ phải giải thích với bé chứ, tớ vốn dĩ còn có thể trả cho cậu ta, nhưng bây giờ không được." Hoắc Thành đột nhiên lại gần, ghé vào bên tai Tạ Hoài Thanh thấp giọng nói, "Bởi vì lá thư kia bị bé ném đi rồi."
Tạ Hoài Thanh không giải nổi đề toán nữa.

Hoắc Thành thật là...!ngậm máu phun người, ỷ cậu mất trí nhớ mà cái gì cũng dám bịa.
Hoắc Thành sau lần uống say buông thả bản thân ấy, càng thêm không biết xấu hổ, ngoài miệng không ngừng: "Thật ra bé không cần khẩn trương, tớ không thích kiểu đấy, ai cũng không vừa mắt tớ hết......"
"Tớ chỉ thích bé."
Hơi nóng phả vào tai, mặt Tạ Hoài Thanh không tự chủ được nóng lên, bút đang nắm trong tay cũng sắp gãy mất rồi.
***
(1) Tứ đại giai không: thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật)
(2) Kem Middle Street 1946 (tên này tớ để theo tiếng anh nên không chắc lắm)

Gấu: Mọi người đừng cmt mắng bạn Tô Hàm hay có những lời quá đáng nha.

Bạn này về sau buồn cười lắm, không gây ra sóng gió gì đâu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.