“Hả? Lại là ba phần chín!”
Vừa cắt được một miếng nhỏ đã ghét bỏ vứt dao nĩa xuống, cô gái dùng tay phẩy phẩy, tỏ vẻ ghê tởm: “Ngày nào cậu cũng mổ xẻ xác chết, còn ăn miếng bò bít tết đầy máu như vậy, đám bác sĩ pháp y các cậu đều biế,n thái thế à?”
Nhìn phần thịt tươi màu đỏ sậm trên miếng bò bít tết, cô gái thấy buồn nôn mất sạch cảm giác thèm ăn.
“Đâu bắt cậu ăn.
” Tô Cẩn ngồi xuống không thèm nhìn bạn lấy một cái, cắt miếng bò bít tết thành từng miếng nhỏ, sau đó vừa ăn vừa đọc sách.
Diệp Ái Lạp cảm thấy dạ dày quay cuồng, cô rót cốc nước cố bình tĩnh lại, nói sang chuyện khác: “Này, tớ nghe nói Lục Chính Hùng chết rồi à? Tối hôm qua đã đưa đến sở Pháp y của các cậu, là cậu giải phẫu à?”
Tô Cẩn chuyên tâm đọc sách, dường như không nghe thấy bạn nói gì.
Diệp Ái Lạp nhếch môi, biết Tô Cẩn không thích bị người khác làm phiền trong lúc ăn, sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào hết, đành phải dựa vào cánh cửa tủ bát kiên nhẫn chờ đợi.
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi, Diệp Ái Lạp đánh giá xung quanh, đã nửa năm rồi không đến đây, phong cách trang trí vẫn giống hệt như trước.
Phòng bếp mở theo phong cách phương Tây thông với phòng khách, trong phòng khách có rèm cửa màu đen che kín ánh sáng, ánh đèn trong phòng mờ ảo, công suất mỗi ngọn đèn không cao hơn năm mươi watt, cộng thêm phong cách trang trí theo tông trắng đen khiến trong nhà tối tăm nặng nề.
Diệp Ái Lạp chuyển tầm mắt sang chủ nhân ngôi nhà…
Tô Cẩn, sinh viên xuất sắc Viện Y học, chỉ số IQ 165, rõ ràng là một người mạnh mẽ nhưng tính cách lập dị, còn mắc một căn bệnh kỳ quái.
Cô sợ ánh sáng, ngoại trừ ánh đèn ra thì không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, vì vậy trong nhà luôn kéo kín rèm, không để một tia nắng nào lọt vào.
Không chỉ nhạy cảm với ánh nắng, cô còn bị dị ứng với người khác phái, chỉ cần đàn ông đến gần cô trong vòng một mét lập tức gây ra triệu chứng khó chịu, nổi mẩn đỏ, run rẩy, thậm chí là ngạt thở và bị ngất.
Chính vì những căn bệnh kỳ lạ này, một người được gọi là thiên tài y học như cô chỉ có thể lựa chọn ngành pháp y.
Hiển nhiên, Tô Cẩn rất thích hợp với công việc này, ngay từ nhỏ cô đã có tính cách lập dị không giao du với bạn bè, càng không nói chuyện với người khác, bác sĩ pháp y chỉ nói chuyện với người chết là sự lựa chọn tốt nhất của cô.
Thật ra Diệp Ái Lạp không hiểu nhiều về Tô Cẩn, cũng không phải là bạn thân, chỉ vì ba cô là bác sĩ tâm lý của Tô Cẩn nên hai người mới tiếp xúc với nhau.
Diệp Ái Lạp từng hỏi ba mình về Tô Cẩn, vì điều này liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân nên ba không nói nhiều, chỉ nói Tô Cẩn là một người đáng thương.
Căn bệnh kỳ lạ của Tô Cẩn không phải bẩm sinh mà xuất hiện sau khi xảy ra chuyện gì đó, nếu có thể ông muốn con gái tiếp xúc với Tô Cẩn nhiều hơn, có lẽ giao tiếp nhiều hơn sẽ có ích cho bệnh tình.
Ba Diệp Ái Lạp là một giáo sư tâm lý học có tấm lòng nhân ái, sau khi hướng dẫn tâm lý cho Tô Cẩn xong vẫn luôn quan tâm đến cô, thậm chí còn âm thầm chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của cô.
Lúc đầu Tô Cẩn rất khó chịu, sau khi lên đại học mới chậm rãi tiếp nhận, tuy không thích tiếp xúc với người khác nhưng ít ra vẫn để giáo sư Diệp và con gái ông đến nhà.
Năm nay Diệp Ái Lạp 24 tuổi, bằng tuổi Tô Cẩn, còn lớn hơn Tô Cẩn sáu tháng.
Cô thuộc chòm sao Song Ngư nhiệt tình, tính cách hoạt bát là một ưu điểm, cũng khiến cô trở thành một phóng viên can đảm xông xáo.
Diệp Ái Lạp nhìn Tô Cẩn chằm chằm, dáng vẻ khi ăn rất tao nhã, tính tình trầm ổn, dường như không có việc gì trên thế gian này có thể làm Tô Cẩn kích động.
Tô Cẩn luôn bình tĩnh như đã tính toán từ trước, nắm giữ mọi việc trong lòng bàn tay, cho người ta một cảm giác bí ẩn khó đoán.
Diệp Ái Lạp rất khâm phục Tô Cẩn vì cô có chỉ số IQ cao, tính cách bình tĩnh cẩn thận, còn có năng lực chỉ cần nhìn qua là không quên được, cô đã đọc được một nửa cuốn sách y học trong thời ăn một miếng bò bít tết