“Cậu ăn xong rồi à?” Thấy cô đóng sách lại, Diệp Ái Lạp vội chạy đến ngồi đối diện, cười hì hì nói: “Có thể trả lời câu hỏi của tớ không?”
Tô Cẩn dùng khăn giấy lau tay, im lặng đứng dậy.
Cô rửa đĩa rồi lau khô, đặt đĩa vào trong tủ khử trùng, thờ ơ làm hết những công việc này như thể đang sống trong thế giới riêng.
Diệp Ái Lạp cau mày, nếu không phải hiểu rõ tính cách Tô Cẩn thì sẽ tưởng cô bị bệnh tự kỷ.
“Tô Tô, tiết lộ một ít tin tức thôi mà!” Thật ra trước khi Diệp Ái Lạp đến đây đã biết người giải phẫu là Tô Cẩn, vì cô thăm dò được xác Lục Chính Hùng đã được đưa đến bộ phận Pháp y Thành Nam.
Ngoại trừ Tô Cẩn thì không còn ai làm ca đêm ở đó.
Tô Cẩn không quan tâm, bình tĩnh rời khỏi nhà bếp, coi đối phương như không khí.
Diệp Ái Lạp đã quen với điều này, nghe nói ngoại trừ lúc làm việc, thính lực của pháp y Tô nhà chúng ta không online.
Hỏi ba câu trả lời một câu đã là kỳ tích.
“Tô Tô, tiết lộ một chút, một chút thôi…”
Diệp Ái Lạp là ai chứ? Phóng viên có triển vọng nhất ở tòa soạn Dịch Chu, nếu không có lòng kiên trì thì còn làm ăn cái gì được: “… Tớ biết các cậu có nguyên tắc làm việc, không thể tùy tiện tiết lộ tin tức, cậu chỉ cần nói cho tớ biết người đó có phải Lục Chính Hùng không? Chết như thế nào? Ok?”
Diệp Ái Lạp đi theo Tô Cẩn đến cửa phòng tắm nhưng không dám đi quá gần, dù Tô Cẩn không dị ứng với phụ nữ nhưng Diệp Ái Lạp khá sợ cô.
Từ khi thấy Tô Cẩn giải phẫu thi thể ở Học viện Pháp y, cảnh tượng đó đã khiến Diệp Ái Lạp gặp ác mộng cả tháng trời, sau này cứ đến gần Tô Cẩn lại có ảo giác giây tiếp theo cô sẽ giải phẫu mình.
Tô Cẩn mở cửa nhưng không bước vào, lạnh lùng quay sang, ánh mắt đen láy như lưỡi dao băng.
Diệp Ái Lạp cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng, vội vàng lùi lại một bước.
Tô Cẩn rất đẹp nhưng không phải vẻ đẹp quyến rũ, đường nét khuôn mặt tinh tế, mắt to, sống mũi thon thả thẳng tắp, đôi môi anh đào nhỏ nhắn phối hợp với khuôn mặt trái xoan, đúng là một người đẹp hiếm có.
Chỉ có điều, vì không thể ra nắng một thời gian dài nên làn da trắng nõn gần như trong suốt, chất da rất mỏng, có thể mơ hồ thấy được từng sợi gân xanh nhỏ bé dưới làn da.
Cơ thể gầy gò mỏng manh, thoạt nhìn chỉ khoảng 45 cân, cả người thể hiện ra vẻ đẹp bệnh tật.
Mỗi khi đôi mắt lạnh như băng của cô nhìn chằm chằm vào người đối diện, đôi mắt đen láy phối hợp với khuôn mặt trắng bệch khiến người ta sợ hãi, dường như có một luồng khí lạnh chạy lên từ gan bàn chân khiến người đối diện hoảng hốt.
Đặc biệt là ánh sáng trong phòng lại mờ ảo khiến da đầu Diệp Ái Lạp tê dại, có cảm giác rơi vào hầm băng.
Diệp Ái Lạp không dám hỏi tiếp nữa, cười gượng: “Được rồi, tớ im miệng.
”
Tô Cẩn thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: “Đi thong thả, không tiễn.
”
Nói xong, cô đóng sầm cửa phòng tắm lại.
“Cô bác sĩ pháp y vô tình… Không! Cô ma cà rồng!” Diệp Ái Lạp trợn mắt nhìn cánh cửa, lẩm bẩm một tiếng.
Ở trong mắt Diệp Ái Lạp, Tô Cẩn không thể ra nắng, thích xác chết, nói chung giống hệt ma cà rồng trong phim.
“Tô Cẩn! Ba tớ nói đã nửa năm rồi cậu không đến chỗ ông ấy, nếu rảnh rỗi thì phải nhớ đến một lần, hoặc là gọi điện thoại.
” Trước khi Diệp Ái Lạp đi còn không quên lời dặn của ba, gõ cửa dặn dò.
Trong phòng tắm không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy…
“Cậu phải nhớ đấy, đừng quên!” Diệp Ái Lạp nhắc một lần nữa, sau đó rời khỏi căn hộ.
Nửa tiếng sau, Tô Cẩn khoác áo choàng tắm rộng rãi đi ra, cô ngồi xuống ghế sofa, mặt hướng vào vách tường.
Phía đối diện không phải tivi mà là một ngăn tủ, trong tủ đặt một loạt mô hình xương sọ, đồng hồ được treo ở bên trên.
Cô ngồi nhìn chằm chằm đồng hồ, mãi đến khi kim đồng hồ chỉ vào chín giờ.