Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 38: 38: Truyền Thuyết Đế Thành 2




Trong lịch sử nước H, đây là gia tộc duy nhất được hưởng vinh dự này, mặc dù đó chỉ là danh hiệu không có thực quyền trên mặt quân sự, nhưng vẫn được quân đội phân chia những thứ cần thiết.

Đây cũng là lý do vì sao lại có quân nhân xuất hiện ở đường Lan Lăng.

Trung tâm thương mại, bệnh viện và rất nhiều thứ khác nhau trên đường Lan Lăng đều là sản nghiệp của nhà họ Đan, những nơi này không nhằm mục đích thu lợi nhuận mà chỉ cung cấp phục vụ cho Đan thị.

Nhân viên công tác ở đây có lương cao, phúc lợi cao, công việc khá thoải mái, là công việc mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.

“Chàng trai trẻ, chỉ có thể đến đây thôi.

” Tài xế dừng xe trước trạm kiểm soát, vừa nói vừa nhìn con đường thẳng tắp ở đằng xa.


Nhìn thoáng qua không thấy được cuối đường, đã hơn hai giờ sáng nhưng siêu thị vẫn sáng đèn, trên đường không có một bóng người, ánh đèn neon sáng rực.

Tài xế vừa tò mò vừa lo lắng quân nhân sẽ xuất hiện, nhưng vẫn nhìn ngó xung quanh.

Ở đây quá hoành tráng! Một con đường chỉ buôn bán vì một gia tộc mà quy mô của trung tâm thương mại giống hệt với trung tâm thương mại lớn nhất trong Đế thành, còn có khu vực bệnh viện cao mười mấy tầng nuôi một đám bác sĩ, đúng là quá xa xỉ.

Số 888 đường Lan Lăng đúng là truyền thuyết của Đế thành, cứ như thành phố trong thành phố, khiến người ta phải than thở.

Mãi mà Đan Thần Huân vẫn không xuống xe, trong lúc tài xế đang cảm thán, anh chỉ nhìn vào điện thoại.

“Chàng trai trẻ, mau xuống xe đi, tôi không thể ở lại đây quá lâu, lát nữa quân đội sẽ ra đây đấy!” Tài xế tỉnh táo lại, thúc giục.

“Cậu! ” Tài xế lại cau mày, dò hỏi: “Cậu là người nhà họ Đan à?”
Cho nên mới dám đến đây?
Đan Thần Huân không nhìn ông ta, trả tiền rồi xuống xe.

“Ngạc nhiên chưa! Nghèo khó hạn chế sự tưởng tượng của con người!” Tài xế nhìn anh rồi nhìn đường phố, vừa than thở vừa lái xe đi.

Người đàn ông đút tay vào túi quần đứng ở đầu đường, một lúc sau lại đi đến trước trạm kiểm soát, anh nghiêng người dựa vào chỗ chặn xe, ánh đèn đường kéo cái bóng của anh rất dài.

Anh đứng thẳng tắp dưới đêm trăng, khắp nơi toàn là máy giám sát, anh đứng khuất trong bóng đêm nên không thấy rõ mặt mà chỉ thấy dáng người.

Đan Thần Huân xuất hiện ở đây vào lúc hai giờ sáng chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của vệ sĩ.


Đúng như dự đoán, chỉ vài phút sau đã có một đám vệ sĩ áo đen chạy tới, tổng cộng có sáu người, đều đeo súng bên hông.

“Ai đừng đó?” Vệ sĩ dẫn đầu là người đàn ông họ Lưu khoảng 30 tuổi, là người phụ trách ca trực đêm nay.

Đan Thần Huân chỉ quay sang nhìn, đôi mắt sắc bén xuyên qua màn đêm nhìn chằm chằm bọn họ.

“Đi ra!” Lưu Tĩnh Hùng cầm đèn pin chiếu về phía anh, năm vệ sĩ còn lại đều đặt tay ở bên hông, chuẩn bị sẵn sàng rút súng.

“Đi ra! Có nghe thấy không?!” Vệ sĩ lại quát lên, những người kia nhanh chóng bao vây lại.

Người đàn ông nhướng mày, anh sải bước rời khỏi bóng tối, đứng trước ánh đèn đường, ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt anh như ngôi sao chói mắt.

Lưu Tĩnh Hùng ngạc nhiên, lập tức kịp phản ứng lại, anh ta vô cùng sợ hãi: “Là! là! là! ”
Anh ta lắp bắp nói không ra lời, mấy vệ sĩ khác không biết người đàn ông trước mắt nên đều tỏ ra nghi ngờ.


“Cậu! cậu! ” Từ ngạc nhiên đến kích động, mãi mà vệ sĩ Lưu không nói được một câu hoàn chỉnh.

Đan Thần Huân đặt hai tay ở thắt lưng, sải bước đi vào đời đường Lan Lăng.

“Đứng lại!”
“Câm mồm!”
Một vệ sĩ vừa quát lên đã bị Lưu Tĩnh Hùng quát ngược lại, anh ta trợn mắt nói: “Không muốn sống nữa đúng không? Biết cậu ấy là ai không? Bám theo bảo vệ cẩn thận!”
Lúc này anh ta mới có thể nói chuyện được, sau khi dặn dò xong lại gọi điện thoại.

Phải có chuyện quan trọng thì mới dám gọi điện vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, chẳng mấy chốc đã có người nghe máy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.