Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 46: 46: Kẻ Tình Nghi 3




“Dì có biết Đỗ Vĩ Lập không?” Hạ Bân hỏi nhân viên công tác.
“Biết chứ, cậu ta là người nổi tiếng ở chỗ chúng tôi!” Người phụ nữ chỉ vào một cái bàn chế biến trống ở cách đó không xa: “Đó là bàn làm việc của cậu ta.

Đỗ Vĩ Lập không phải người bình thường, cậu ta gần như không cần nghỉ ngơi, làm việc cả ngày lẫn đêm, tiền lương gấp mấy lần người khác!”
Hạ Bân cau mày, lý do giống hệt với giám đốc, xem ra Đỗ Vĩ Lập này đúng là người rất nổi tiếng
Chẳng trách anh ta có thể nói năng hùng hồn như thế, nói ông chủ và đồng nghiệp có thể chứng minh anh ta đang làm việc khi vụ án xảy ra.
Một người nổi tiếng tất cả mọi người đều biết thế này, nếu anh ta thật sự làm việc, đồng nghiệp đều rất biết rõ.

Đan Thần Huân vẫn im lặng, anh đi vòng quanh chiếc bàn quan sát kỹ từng chỗ một, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Không thể nào...!Anh từng học tâm lý học phạm tội, vẻ mặt Đỗ Vĩ Lập không giống đang nói dối.

Nếu anh ta không giết người, vậy phải giải thích những điều trước mặt thế nào?
“Sếp, có vấn đề sao?” Hạ Bân đi đến cạnh anh, hỏi nhỏ.
“Ừ.” Người đàn ông khom lưng để đầu ở dưới lưỡi dao, rồi quay mặt sang nhìn chằm chằm lưỡi dao sắc bén, khuôn mặt tuấn tú phản chiếu rất rõ ràng trên mặt dao.
“Cẩn thận!”
Ánh dao lóe lên, một bóng đen lướt qua từ trên mặt dao, lưỡi dao trên đầu Đan Thần Huân bị người ta kéo ra.
“Cảnh sát, là các cậu sao!” Người đến là Đỗ Vĩ Lập, anh ta mặc quần áo lao động, trên tai còn đeo khẩu trang, nghiêm mặt nói: “Tôi đã nói tôi không giết người, tại sao các cậu lại tìm đến đây?”
“Anh Đỗ, anh đừng kích động, chúng tôi chỉ đến tìm hiểu tình hình.” Hạ Bân lấy bản ghi chép ra, bắt đầu hỏi thăm theo thông lệ: “Anh Đỗ, chúng tôi tìm được một tờ hóa đơn mua sắm ở hiện trường vụ án, tờ hóa đơn này được in ra từ quầy tự phục vụ của nhân viên.

Xin hỏi anh có biết tờ hóa đơn này không?”
Anh ta giơ túi vật chứng lên, vừa rồi Hậ Bân đã hỏi rất nhiều người, bọn họ đều nói chưa từng thấy tờ hóa đơn này.

Đỗ Vĩ Lập đến gần nhìn, rồi lắc đầu với vẻ chắc chắn: “Không biết, tôi chưa từng mua những thứ này.”
“Anh chắc chắn chứ?” Hạ Bân nhìn Đan Thần Huân, người kia đang quan sát Đỗ Vĩ Lập.
“Chắc chắn.” Đỗ Vĩ Lập cau mày: “Cậu cảnh sát, việc này thật sự không liên quan đến tôi, ngoại trừ chặt thịt, tôi còn chưa giết cả một con gà, sao có thể giết người được?”
“Có phải anh giết người hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Hạ Bân viết mấy chữ vào cuốn sổ rồi đóng lại.
“Anh Đỗ, tôi còn một câu hỏi...” Cuối cùng Đan Thần Huân đã lên tiếng, đôi mắt đen láy sâu thẳm như muốn nhìn thấu người ta: “Lần trước ở đồn cảnh sát, anh đã nói ngày ngủ đêm làm.

Nhưng theo tôi được biết, anh thường xuyên liên tục làm việc cả ngày lẫn đêm, là anh đang nói dối hay người khác nhận nhầm người?”
“Tôi...!Thỉnh thoảng tôi sẽ làm liên tục hai ca để kiếm tiền.


Con gái tôi đi học ở nước ngoài, tốn rất nhiều chi phí, cũng vì áp lực cuộc sống...” Đỗ Vĩ Lập đeo khẩu trang đi đến chiếc bàn chế biến, chuẩn bị làm việc.
Ánh mắt Đan Thần Huân lạnh lùng, anh hừ lạnh, nói với Đỗ Vĩ Lập đã cúi đầu xuống: “Vậy sao? Thế thì vì sao trước đó không nói? Anh Đỗ, anh đang che giấu tình tiết, chúng tôi có thể kiện anh tội làm ảnh hưởng việc phá án của cảnh sát! Hạ Bân...”
Anh hất cằm lên, Hạ Bân hiểu ý lập tức bước tới.
“Anh Đỗ Vĩ Lập, bây giờ tôi nghi ngờ anh làm giả lời khai, mời anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát.”
“Tôi đã nói là tôi không giết người!” Đỗ Vĩ Lập đột nhiên gào to, đôi mắt phía trên khẩu trang đỏ ngầu, trên trán nổi gân xanh.
Dì trung niên đứng bên cạnh cũng bị hoảng sợ, trong ấn tượng của bà, Đỗ Vĩ Lập là một người ôn hòa, hiếm khi nào anh ta lại nóng nảy như thế.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.