Tất cả mọi người đều nghe được câu nói này của anh, mấy người đàn ông cười mờ ám, phần lớn đám cảnh sát nam đều nhìn Đan Thần Huân với vẻ khâm phục.
Anh đang trêu pháp y Tô à? Dám trêu chọc cô ma cà rồng lạnh lùng kỳ quái này?
Người này! quá ngang tàng?
Mấy cô gái đều trơn to mắt ngạc nhiên, vẻ mặt vừa sợ vừa chờ xem trò hay.
Người ngạc nhiên nhất là Tiết Linh Âm, sắc mặt cô ta tối sầm, nhìn bóng lưng người đàn ông với vẻ không tin nổi.
Đội trưởng Đan chưa từng có bạn gái, anh luôn lạnh nhạt với phụ nữ, ngoại trừ lúc bàn công việc thì anh rất ít chủ động nói chuyện với phụ nữ, chứ đừng nói đến giọng điệu xen lẫn sự trêu chọc này.
Trước đó Tiết Linh Âm đã phát hiện hình như sếp chú ý đến cô bác sĩ pháp y này, cô tưởng anh chỉ quan tâm đến năng lực chuyên nghiệp, dù sao anh cũng là người yêu thích người tài.
Nhưng lúc này cô mơ hồ có cảm giác, dường như giữa hai người sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cảm giác này rất mãnh liệt khiến cô cảm thấy bực bội.
Cô không thích cô bác sĩ pháp y này, trong lòng rất bài xích, càng không chịu nổi khi cô ấy đến gần đội trưởng.
“Sếp!” Cô vội vàng bước tới.
Bả vai Tô Cẩn cứng đờ nghe ra người đàn ông trên mình, ám chỉ đến ‘mục đích khác’ mà cô đã nói tối qua.
Ánh mắt tối sầm, cô nheo mắt, lúc người đàn ông cách cô khoảng hai mét, cô vội lùi lại.
Tô Cẩn trợn mắt nhìn người đàn ông, anh vẫn đang bước tới.
Anh ta đang cố ý! Rõ ràng con đường rộng như vậy! Biết rõ cô không thể tiếp xúc với người khác phái!
Tô Cẩn im lặng tiếp tục lùi lại, hành động của cô khá vội vàng nên không để ý đến việc mình đã lùi đến mép bãi đá.
Thủy triều xuống lộ ra từng tảng đá trơn trượt ẩm ướt, độ bám khi để giày chạm xuống đất cũng không tốt, bàn chân cô trượt đi, cơ thể ngửa ra sau!
“Pháp y Tô!” Tiếu Dương kêu lên, anh ta đứng quá xa nên không kịp chạy tới.
Đan Thần Huân đứng gần nhất nhưng tay lại không với tới, anh nhanh chóng bước đến nhưng không kịp kéo cô, trơ mắt nhìn cô gái ngã xuống sông.
Phía dưới tảng đá là bờ sông, Tô Cẩn rơi xuống nước, dòng nước cuồn cuộn tràn vào miệng mũi, nước sông màu vàng đục ngầu khiến trước mắt cô tối đen.
“Ưm.
.
”
Cô không biết bơi nên chỉ vùng vẫy theo bản năng, nhưng càng vùng vẫy lại chìm càng nhanh,
Xung quanh toàn là nước, bóng tối bao phủ lấy cô, cô trợn to mắt, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn.
Trong đó có máu, có rắn, có quỷ quái dữ tợn, còn mơ hồ nghe thấy tiếng hét chói tai vô cùng đau lòng của một người phụ nữ!
Những hình ảnh này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần.
Cảm xúc bất lực, hoảng hốt và sợ hãi đan xen vào nhau, cô như đứng trong vực thẳm lạnh giá, cơn lạnh buốt thấu xương khiến cơ thể cô run rẩy, tay chân cứng đờ không thể động đậy.
Cô không giãy giụa nữa, đôi mắt mở to nhìn ánh sáng yếu ớt trên mặt sông, cơ thể dần chìm xuống.
Cô sẽ chết!
Cũng tốt!
Có thể đoàn tụ với người nhà rồi.
Tô Cẩn nhắm mắt thở ra một hơi cuối cùng, mặc kệ dòng nước tràn vào trong miệng.
Trong bóng tối, đột nhiên có một bàn tay túm lấy cánh tay cô, bàn tay kia rất mạnh mẽ như muốn bóp nát xương cô.
Tô Cẩn mở mắt nhưng không nhìn thấy gì xung quanh, chỉ mơ hồ cảm thấy có một bóng người lắc lư trước mặt.
Cô biết đó là đàn ông, vì lúc này cơ thể cô bắt đầu xuất hiện triệu chứng.
“Ưm! ” Cô muốn hất tay người kia ra, nhưng người đàn ông càng túm chặt hơn, không cho phép cô vùng vẫy.
Đan Thần Huân kéo cô bơi lên mặt nước, lúc đầu cô gái còn giãy giụa, anh cảm nhận được cơ thể cô run lên nhè nhẹ, sau đó là co giật, triệu chứng giống hệt lần đầu tiên gặp mặt.
Sau khi nổi lên mặt nước, người đứng trên bờ chiếu đèn về phía bọn họ.
“Pháp y Tô sao rồi?” Tiếu Dương lo lắng, những người khác cũng tỏ ra nghiêm nghị.