“Đúng là không nghe thấy! ”
“Tầng này thật đáng sợ, đã chết người còn có tội phạm liên hoàn, mau chuyển đi thôi! ”
Mấy cảnh sát mặc đồng phục ra hiệu các hàng xóm về nhà, lúc này hiện trường mới yên tĩnh lại.
Thành viên tổ trọng án xem xét hết hiện trường rồi cùng nhau rời khỏi nhà trọ, hai đội lái hai chiếc xe riêng phi như ngựa trên đường.
Đỗ Vĩ Lập ngồi xe Hạ Bân, anh ta được yêu cầu gọi cho Đỗ Hương Lệ nhưng vẫn không gọi được, khoảng mười phút sau nhận được một tin nhắn ngắn.
Tin nhắn đến từ một số lạ: Em sẽ không để bọn họ làm hại anh, người làm hại anh đều phải chết!
Mọi người biết tin nhắn này do Đỗ Hương Lệ gửi đến, cô ta rất thông minh khi biết dùng số khác, đồng thời cũng rất ngu xuẩn.
“Biết rõ Đỗ Vĩ Lập đang ở trong tay cảnh sát còn gửi tin nhắn, có ai không biết do cô ta gửi?” Tiết Linh Âm cười mỉa, lão Dương đang liên lạc với công ty truyền thông, kiểm tra vị trí tin nhắn.
“Cô ta biết nên mới gửi tin nhắn này.
” Đan Thần Huân ngồi trên ghế phụ, tùy ý gác cánh tay dài lên khung cửa sổ, nhìn Đỗ Vĩ Lập ngồi giữa hai người ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu: “Cô ta cố ý đặt xác ở bờ sông, cô ta còn chưa kịp giết người thứ năm thì Đỗ Vĩ Lập đã bị bắt, cô ta ra tay sớm vì muốn chứng minh anh ta không giết người.
”
“Để rửa sạch tình nghi cho anh ta mà không tiếc giết chết một người?” Tiết Linh Âm nhìn Đỗ Vĩ Lập, không thể tưởng tượng được Đỗ Hương Lệ biến thái đến mức nào.
Đan Thần Huân nhìn chằm chằm Đỗ Vĩ Lập, người đàn ông cúi đầu đạn hai tay vào nhau trông rất căng thẳng, sắc mặt anh ta trắng bệch, có lẽ cũng đang đau khổ.
Bố mẹ chết sớm, hai anh em sống nương tựa vào nhau, anh trai như bố, đứa em gái mà anh ta một tay nuôi lớn lại là ác ma giết người.
Anh ta tự trách, áy náy, nhiều hơn là lo lắng, sợ em gái xảy ra chuyện.
“Nếu muốn cô ta không sao thì hãy hợp tác với cảnh sát, suy nghĩ xem cô ta có thể đi đâu.
” Đan Thần Huân hiểu rõ suy nghĩ của anh ta, nhân cơ hội hướng dẫn.
“Đúng vậy, bắt cô ta vì giúp cô ta, không phải hại cô ta! Anh cũng không muốn cô ta sống trong cảnh giết chóc đúng không?” Lão Dương ngồi bên cạnh khuyên bảo: “! Người bị hại đã bị cắt tay chân, nếu không tìm được sẽ chết, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, cũng có thể cứu giúp em gái anh!”
“Để tôi nghĩ xem! ” Đỗ Vĩ Lập suy nghĩ, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu: “Nghĩ ra rồi! Có lẽ nó ở đó!”
“Dẫn đường.
” Sắc mặt Hạ Bân nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp.
Đỗ Vĩ Lập nói cho anh ta biết địa chỉ, Hạ Bân không quan tâm đang chạy trên đường một chiều, trực tiếp quay đầu xe.
Xe Tiếu Dương chạy theo sau suýt đã đâm trúng, lão Dương đưa tay ra ngoài cửa sổ ra hiệu bọn họ đuổi theo.
Mặc dù đêm đã khuya nhưng đây là thủ đô, trên đường có rất nhiều xe cộ, hai chiếc xe đột nhiên quay đầu khiển xe phía sau dùng hết lại, cả con đường trở nên hỗn loạn.
Trong chốc lát, tiếng còi không ngừng vang lên!
Cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ thấy là xe cảnh sát cũng không cản, còn giải tỏa làn xe trên đường cho bọn họ.
Hạ Bân lái xe cực nhanh, nhất là bây giờ thời gian gấp gáp, chiếc xe chạy đi như bay giành giật từng giây.
Tiết Linh Âm và lão Dương đã quen với việc này, Đan Thần Huân bình tĩnh ngồi trên ghế phụ, chỉ có Đỗ Vĩ Lập không hay ngồi xe suýt nữa nôn ra ngoài.
Xe chạy khoảng mười phút thì rời khỏi khu Thành Nam, tiến vào khu vực quản lý của tổng khu.
Đan Thần Huân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đèn đường lướt qua như bay, khuôn mặt điển trai của người đàn ông lúc sáng lúc tối.
Điện thoại rung lên, có cuộc gọi tới.
Đan Thần Huân cầm điện thoại, anh nhìn lướt qua màn hình thì thấy là một dãy số xa lạ.
“Xin chào.
” Anh nhận cuộc gọi.