Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 62: 62: Cô Ta Có Còn Là Người Không




Đỗ Hương Lệ có bệnh tâm thần, trí nhớ lúc tốt lúc xấu, nhưng vẫn có ấn tượng sâu sắc với nơi này.
Anh ta chắc chắn em gái sẽ ở đây.
Đan Thần Huân đột nhiên đưa tay ra hiệu bọn họ im lặng, lúc này một căn phòng ở phía trước phát ra tiếng động nhỏ.
Bọn họ bước thật nhẹ, áp sát vào tường dần tiếp cận, lúc đến trước cửa phòng đã giơ súng nhắm thẳng vào cánh cửa.
Đan Thần Huân gật đầu với Hạ Bân, anh ta giơ chân đá thật mạnh, cánh cửa ầm ầm mở ra.
“Không được nhúc nhích!” Hạ Bân và lão Dương lao vào trước.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng chiếu vào có thể thấy rõ tình hình trong phòng.
Trong phòng bẩn thỉu, trên mặt đất đầy rác rưởi, một người đàn ông dáng người to khỏe đang chuyển đồ.
Hắn đang dùng một tay lôi bao tải ra ngoài, nghe thấy tiếng quát thì ngạc nhiên ngoảnh lại, buông bao tải ra.

Miệng bao tải không bị buộc lại, một cái đầu lộ ra.
“Giơ tay lên! Động đậy nữa chúng tôi sẽ nổ súng!” Lão Dương quát, chĩa súng vào hắn.
Người đàn ông chậm rãi giơ tay lên, khóe mắt giật giật, đầu lắc lư, động tác của hắn cứ như đã mất khống chế, trông khá kỳ quái.
“Đỗ Hương Lệ, cô đã bị bắt!” Đan Thần Huân cất súng, bước vào trong phòng.
Tiết Linh Âm cầm đèn pin chiếu vào trong phòng, ngạc nhiên trợn to mắt.

Người có cơ thể rắn chắc không khác gì đàn ông kia là Đỗ Hương Lệ sao?
Thật sự không tin nổi, nếu không biết rõ từ trước, không ai tin người trước mặt là phụ nữ!
Nhìn từ vẻ ngoài, dáng vẻ cô ta không khác gì Đỗ Vĩ Lập, lúc đứng chung với nhau rất khó phân biệt được, chẳng trách đồng nghiệp trong siêu thị không phát hiện bọn họ là hai người.
“Ha ha, không có anh trai tao, đám cảnh sát chúng mày vĩnh viễn không bắt được tao!” Đỗ Hương Lệ cười lạnh, giọng nói chất phác giống hệt Đỗ Vĩ Lập: “Anh trai tao đâu? Anh ấy ở đâu? Chúng mày không thả anh ấy ra, tao sẽ giết chết cô ta!”

Cô ta đạp một cái vào bao tải, vừa hay đạp trúng cổ người bên trong.
Tiết Linh Âm chiếu đèn pin lên mặt đất, rõ ràng thấy những nơi bao tải bị kéo qua đầy vết máu, có lẽ người trong bao tải là chủ nhân của đống tay chân ở bên sông, là người bị hại thứ năm.
Chảy nhiều máu thế này, người trong bao tải cũng không có phản ứng gì, dù không chết cũng khó sống được.
“Hương Lệ!” Tiết Linh Âm kéo Đỗ Vĩ Lập đang bị buộc trên cây cột vào trong: “...!Là em giết người sao?”
“Anh...” Thấy anh trai, ánh mắt hung dữ của Đỗ Hương Lệ đã dịu đi nhiều: “Ai làm người đấy chịu, em sẽ không để bọn họ làm hại anh!”
“Hương Lệ!” Đỗ Vĩ Lập giậm chân, đau lòng: “Vì sao? Sao em lại giết người?”
“Bọn chúng đáng chết, tất cả đều đáng chết!” Đôi mắt Đỗ Hương Lệ đỏ ngầu, cảm xúc rất kích động: “Bọn chúng là ma quỷ, mỉa mai em là yêu quái, nói em không phải là người!”
“Anh...!Em không phải người à? Nếu là người sao lại có dáng vẻ này? Cơ thể em...!rõ ràng cơ thể là đàn ông nhưng vì sao lại có bộ phận của phụ nữ? Anh...!Em hận bọn chúng, bọn chúng đáng chết! Đáng chết!”
Trăng lúc nói chuyện, cô ta đã kích động đến mức muốn lao đến, Hạ Bân và lão Dương lập tức chặn đường.
“Dừng lại! Nếu không tôi nổ súng!”
Đỗ Hương Lệ thở hổn hển nhìn họng súng đen ngòm, không di chuyển nữa.
“Hương Lệ, em là người xinh đẹp nhất trong lòng anh, dù em là nam hay nữ cũng không cần quan tâm người khác nói thế nào, em còn có anh, anh sẽ bảo vệ em cả đời!” Đỗ Vĩ Lập bật khóc, trên khuôn mặt người đàn ông cao lớn thô kệch này đầy nước mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.