Cảm xúc của cô ta lập tức bùng nổ, khuôn mặt đỏ bừng, điên cuồng kéo mạnh còng tay, chẳng mấy chốc trên cổ tay đã xuất hiện vết máu.
Hạ Bân và Lý Bạch đè cô ta xuống, mấy phút sau mới yên lặng lại.
“Tôi không phải! không phải! không phải! ” Đỗ Hương Lệ thở hổn hển không ngừng nhắc lại, đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt hơi vặn vẹo vô cùng dữ tợn.
“Cô không phải người quái gở, mà là kẻ cuồng giết người! Bốn mạng người và một người đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bọn họ có lỗi gì?” Tiếu Dương tức giận vỗ bàn.
“Bọn chúng đều là phụ nữ xấu, đều thích dụ dỗ đàn ông, đều đáng chết!” Đỗ Hương Lệ vỗ mạnh xuống mặt bàn, trong mắt lộ ra sát khí.
“Đừng quên cô cũng là phụ nữ!”
“Tôi không phải là phụ nữ!” Cô ta chỉ vào mình: “Nhìn khuôn mặt và cơ thể này đi, có chỗ nào giống phụ nữ hả? Tôi là đàn ông, sinh ra đã vậy!”
“Cô! ”
Tiếu Dương còn muốn nói tiếp, Đan Thần Huân ngồi bên cạnh đã đưa tay ra hiệu anh ta đừng vội vàng.
“Cô đang nói đến ai? Bạn học khi còn bé? Hay bạn bè?” Từ lời nói của cô ta, Đan Thần Huân đã đoán được đôi phần.
10 tuổi hơn 40 cân chắc chắn đang nhắc đến khi còn bé, bóng ma thời thơ ấu khiến tâm lý của cô ta trở nên vặn vẹo trong quá trình trưởng thành, đây đúng là biểu hiện điển hình của tội phạm bị bệnh tâm lý.
“Bọn chúng là cặn bã, tôi không có loại bạn học đó!” Đôi mắt Đỗ Hương Lộ trống rỗng, cô ta đắm chìm vào ký ức khi còn bé.
Từ bé cô ta đã mập mạp, cơ thể còn cao to hơn cả con trai, chưa đến 10 tuổi đã nặng 60 cân, rất xấu xí.
Ở trong trường, các bạn học đều chê cười cô ta, mắng cô ta là heo, không ai chịu chơi với cô ta.
Đỗ Hương Lệ phải chịu sự sỉ nhục, chế giễu nên dần trở nên quái gở, cộng thêm việc bị bố mẹ ghét bỏ, cô ta dần khó khống chế cảm xúc, một khi nổi nóng sẽ đập phá đồ.
Có một ngày cô ta bóp chết con mèo được nuôi trong nhà chỉ vì bố mẹ rất thích con mèo đó, còn đối xử với nó tốt hơn với cô ta.
Cô ta căm hận, muốn nó biến mất khỏi cõi đời này!
Đan Thần Huân nhìn chằm chằm đôi mắt trống rỗng của cô ta, “40 cân” đã ăn sâu vào trong lòng cô ta, coi người chết trở thành những người từng tổn thương cô ta, trút ra hết những nỗi căm hận trong lòng, tâm lý vô cùng vặn vẹo, cách giết người khiến người ta giận sôi gan.
“Vì Phạm Diễm là thợ cắt tóc nên cô tập trung mục tiêu vào nhân viên nữ trong tiệm cắt tóc, tất cả đều là những người phụ nữ tương tự với cô ấy! ”
“Tôi không khống chế được cảm xúc, tôi không muốn giết người, nhưng trong đầu cứ có thứ gì đó đang ép tôi phải làm vậy!” Đỗ Hương Lệ lắc đầu: “Tôi muốn mời luật sư! Mời luật sư! Tôi không muốn giết người!”
Đan Thần Huân hừ lạnh, đôi mắt đen láy sắc bén: “Diễn đi, tiếp tục diễn đi.
”
Muốn dùng bệnh tinh thần để thoát tội, nằm mơ à?
“Không, tôi vẫn đang uống thuốc! ”
“Còn ngụy biện!” Đan Thần Huân ném mạnh năm bức ảnh đến trước mặt cô ta.
Đỗ Hương Lệ quay đi, không dám nhìn.
“Không muốn nhìn sao?” Đan Thần Huân gõ gõ đầu ngón tay xuống bàn, giọng nói trầm thấp: “Chỉ cần lúc cô giết người còn có một ít lòng thương hại thì bọn họ sẽ không chết.
Việc cô phải chịu chèn ép và sỉ nhục rất đáng thương nhưng ít ra còn có cơ hội sống.
Còn bọn họ thì sao? Cô có cho bọn họ cơ hội đó không?”
Người đàn ông đứng dậy, nhìn xuống đỉnh đầu cô ta: “Đỗ Hương Lệ, cảnh sát sẽ chính thức kiện cô tội danh giết người cấp một, cô đừng hòng dùng bệnh tình để trốn tránh hình phạt, bệnh của cô không thể giúp cô thoát tội đâu.
”
Nghe vậy, Tiếu Dương giật mình nhìn anh, Đỗ Hương Lệ ngẩng đầu, lúc này đôi mắt cô ta trong veo, không còn vẻ trống rỗng mất hồn nữa.
(Editor: má ơi, giết người xong thì kêu sướng, giờ còn đòi dùng bệnh để biện mình, nghĩ hay thiệt :)) )