Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 7: 7: Nhân Vật Truyền Kỳ Trong Giới Điều Tra Hình Sự




“Ý cô là… có hai người bị hại?” Vẻ mặt Tiếu Dương nghiêm nghị, anh ta muốn đến gần nửa thâ.n dưới kia để xem xét cẩn thận, nhưng Tô Cẩn đang đứng đó nên đành phải nhìn từ xa.

Có điều buổi đêm không đủ ánh sáng nên không nhìn ra cái gì.

Tô Cẩn không nói chuyện, phần khung xương nửa thâ.n dưới này lớn hơn thi thể bên trong một đốt ngón tay, rõ ràng không phải của một người.

Cô nhìn kỹ vết cắt trên nửa thâ.n dưới, hung thủ ra tay rất quyết đoán, tàn nhẫn, gần như một dao mất mạng.

Vết cắt rất gọn gàng không hề dính liền, đây phải là một con dao lớn cực kỳ sắc bén, tương tự với loại dao chặt mới có thể làm được.

Con dao chặt này lớn đến mức nào?
Nếu đây là hiện trường vụ án thì dao đâu? Hung thủ vận chuyển thế nào?

Ngay lúc Tô Cẩn đang suy nghĩ, tiếng bước chân vang lên ở đằng xa, mọi người ngoảnh lại thấy ba cảnh sát mặc cảnh phục đang đi thẳng tới.

Người đàn ông đi đầu tiên cao lớn khỏe mạnh, dáng người thẳng tắp khí thế mạnh mẽ, ánh sáng đèn pha được dựng lên tạm thời chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh mang tới cảm giác mạnh mẽ cho người đối diện.

Cô cảnh sát vừa nôn xong quay về cũng trợn to mắt, trong mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Những người đàn ông đi ra từ trường cảnh sát đều rất kiên cường, nhưng chưa từng thấy ai đẹp trai thế này, cứ như nam chính trong phim vậy!
Tiếu Dương hơi nheo mắt lại, anh ta biết người này…
“Đội trưởng Đan, ngọn gió nào thổi anh đến đây thế?” Anh ta bước lên mấy bước, đưa tay ra.

“Đội trưởng Đan?”
“Đội trưởng Đan?!”
Xung quanh liên tục vang lên tiếng hít sâu, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn người đàn ông mặc cảnh phục đi đầu tiên.

Đội trưởng Đan? Ở Đế thành có mấy đội trưởng Đan?
Anh ta là… Đan Thần Huân? Ngôi sao tương lai giới cảnh sát, nhân vật truyền kỳ giới điều tra hình sự!? Nghe nói không có vụ án nào mà anh ta không phá được.

Đan Thần Huân – Tổ trưởng tổ trọng án thành phố? Đội trưởng Đan?!!
Đan Thần Huân không bắt tay anh ta mà sải bước đi đến bụi cỏ.

Khi anh thấy bóng người màu trắng đang ngồi xổm trong bụi cỏ thì dừng chân.


Lại là cô gái đó!
Người đàn ông cao lớn che khuất ánh đèn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Cẩn, cô vừa quay lại đã đối mặt với ánh mắt sâu thẳm đó…
Lại là anh ta!
Tô Cẩn chộp lấy con dao mổ trong hòm khảo sát thực địa, chĩa thẳng mũi nhọn về phía đối phương, ánh dao sáng loáng chiếu thẳng vào mặt người đàn ông.

Cô nheo mắt lại, ánh mắt cảnh giác như thể người đàn ông này tiến thêm một bước nữa thôi thì cô sẽ giết anh ta ngay.

Đan Thần Huân nhớ lại lời cảnh cáo của cô vào một tiếng trước: Còn dám đến gần cô, cô chắc chắn sẽ biến anh thành cái xác không hồn.

Anh thấy rất khó hiểu cũng rất tò mò, chỉ chạm vào tay thôi mà, vì sao cô gái này suýt thì ngừng thở, thậm chí còn tuyên bố muốn giết anh!?
“Pháp y Tô, lần này hiệu suất của cô rất cao, chưa gì đã đến rồi à?” Đan Thần Huân tháo mũ cảnh sát xuống, trong lời nói lộ rõ vẻ mỉa mai.

Tô Cẩn nghe ra sự châm biếm trong lời nói của anh, thấy anh không tiến lên nữa thì mặc kệ, cúi đầu tiếp tục kiểm tra nửa th.ân dưới.

“Đội trưởng Đan, sao anh…” Tiếu Dương bị phớt lờ thì hơi lúng túng, lại bắt chuyện.


Lúc này Đan Thần Huân mới quay người lại, trả lời vấn đề của anh ta: “Tôi nhận được tin tức, cách thức gây án trong vụ án này tương tự với một vụ giết người mà tôi đang điều tra, tôi nghi ngờ hung thủ là cùng một người nên đến đây xem thử.


“Ý anh là vụ án phân xác vào nửa tháng trước?” Tiếu Dương biết vụ án khiến cả thành phố xôn xao kia, người chết được phát hiện ở dưới sông, chỉ có cơ thể, tay chân và đầu đều biến mất.

Bởi vì ngâm trong nước một thời gian dài nên rất khó phán đoán chính xác thời gian tử vong, càng tăng thêm độ khó cho việc phá án.

Sau này đã tìm thấy đầu người chết trong tủ lạnh ở nhà, đến nay vẫn không thấy tay chân đâu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.