Tô Cẩn nhấc chân lên, cố gắng muốn hất tay anh ra, những người đàn ông không hề giống người bị thương nghiêm trọng, bàn tay càng siết chặt hơn.
Mắt cá chân của cô mảnh mai, một bàn tay lớn có thể nắm hết được, muốn thoát được cũng không dễ dàng.
Thấy không tránh được, cô dừng động tác, đặt tay lên đỉnh đầu người đàn ông.
“Chết thì chết đi, còn vùng dậy cái gì!” Cô ấn mạnh đầu anh xuống.
Hiển nhiên người đàn ông không ngờ cô lại làm thế, sống mũi cao đập thẳng xuống đất.
Khuôn mặt anh đen sì, anh hít thật sâu...
Thật ra lúc cô lật người anh lại còn “giở trò”, Đan Thần Huân đã tỉnh lại rồi.
Bởi vì mất máu quá nhiều và kiệt sức nên anh không nhúc nhích, đến khi cô lấy đồng hồ của anh thì anh mới phản ứng.
Người đàn ông vẫn không buông tay, cứ nắm chặt lấy chân cô, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu hiện ra sát khí.
“Cứu tôi...”
Cuối cùng anh đã nói ra hai chữ, giọng người đàn ông khàn đặc, đôi môi mỏng tái nhợt có thể chết vì mất máu bất cứ lúc nào.
Tô Cẩn cau mày, nhận ra người đàn ông đã thật sự sống lại, cô hơi cúi người: “Họ Đan, anh cũng có ngày hôm nay à? Tôi từng nói tốt nhất anh đừng rơi vào tay tôi!”
Cô nheo mắt, nhớ đến khóe môi còn sưng tấy, trong lòng lại nổi giận.
Lúc này, cô thật sự muốn đâm cho anh ta mấy nhát dao.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén khát máu, đâu giống người bị thương nặng.
Anh đột nhiên chống một cánh tay, nửa người trên nhổm dậy, nhưng bàn tay phải vẫn không buông mắt cá chân cô ra.
“...!Cô dẫn tôi rời khỏi nơi này coi như một vụ giao dịch, tôi có thể cho tất cả những thứ mà cô muốn.” Khuôn mặt điển trai của người đàn ông không còn chút máu nào, hàng lông mày cau chặt.
“Hả?” Tô Cẩn ngơ ngác, lập tức thờ ơ: “Anh cảm thấy...!anh có thứ hấp dẫn tôi giao dịch với anh sao?”
“Chỉ cần có muốn, tôi sẽ cho hết.”
Tô Cẩn: “..”
Người đàn ông này đúng kỳ lạ, bị thương nặng thế này, không phải anh ta nên nhờ cô báo cảnh sát hoặc gọi xe cứu hộ sao? Tại sao lại muốn cô dẫn anh ta đi?
“Anh...” Cô im lặng một lúc mới nói: “Có phải anh đã làm chuyện phạm pháp không?”
Vì vậy mới muốn rời khỏi đây?
Nhưng anh ta là cảnh sát, cố tình vi phạm tội tăng một bậc.
“Đừng...!nói linh tinh.” Giọng người đàn ông càng lúc càng khàn, vết thương vẫn đang chảy máu, dù cơ thể bằng sắt cũng không chịu được: “Hôm nay cô cứu tôi, tôi nợ cô...!Tôi sẽ cho cô đồng hồ và những thứ cô muốn...”
Tô Cẩn nghe vậy mới nhớ đến việc đồng hồ, cô nhìn biểu tượng trên mặt đồng hồ, vội vàng hỏi: “Anh mua chiếc đồng hồ này sao?”
Trước mắt Đan Thần Huân dần mờ đi, anh đã không thể trả lời vấn đề của cô nữa, chỉ có thể nhìn cô chằm chằm, còn chút sức lực gắng gượng chống đỡ.
Thấy vậy, Tô Cẩn không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Tôi có thể cứu anh, nhưng...”
Còn chưa nói hết câu, người đàn ông đột nhiên nghiêng người về phía trước, cô không kịp né tránh, cứ thế trơ mắt nhìn anh ta ngã vào bả vai mình...
Lần đầu tiên tiếp xúc với đàn ông ở khoảng cách gần như vậy, cô vô thức đẩy anh ra, cơ thể cao lớn của người đàn ông ngã xuống đất.
Tô Cẩn do dự một lát, liếc nhìn biểu tượng chữ S trên mặt đồng hồ.
Vì cô muốn tìm ra đáp án nên lấy băng vải, rượu cồn và dao giải phẫu ở trong balo ra.
Cô thường xuyên chuẩn bị những thứ dùng để cấp cứu này ở trên người, đó đã trở thành một thói quen, dù chưa dùng đến một lần nào.
Không ngờ lần đầu tiên dùng đến những thứ này lại để cứu người khác!
Hơn nữa còn là người đàn ông mà mình ghét nhất!
Tô Cẩn biết giải phẫu xác chết, đây lại là lần đầu tiên cứu người, vì vậy không hề chú ý và cẩn thận.
Cô cầm cốc thủy tinh đổ thẳng vào vết thương để khử trùng khiến người đàn ông đau đớn tỉnh lại.
Anh rất giỏi chịu đựng, chỉ cau mày trợn mắt nhìn cô chằm chằm với vẻ “tôi biết cô đang báo thù mà”.
(Editor: haha, hài xỉu ~~)