“Cô chắc chắn phải giữ khoảng cách hơn hai mét với người khác giới sao?” Câu hỏi của anh rất kỳ quặc.
Tô Cẩn sắp dựa lưng vào tường, thấy anh ta không bước tới nữa thì nặng nề thở dài một hơi.
“Anh còn đến gần tôi nữa thì cút ngay!” Cô hung dữ lườm anh rồi bỏ chạy.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng thon gầy của cô, đôi mắt đen sâu thẳm mãi không nhìn sang hướng khác!
Cả trưa nay Tô Cẩn không rời khỏi phòng, trong nhà có thêm một người lạ khiến cô ngủ không ngon, lúc nhắm mắt lại chỉ thấy tình cảnh lần đầu tiên người đàn ông túm lấy cô.
Trong lòng sợ hãi, cả người cô không thoải mái, trằn trọc một lúc lâu đành rời giường.
Cô thay quần áo rời khỏi phòng ngủ nhưng vẫn đeo khẩu trang và găng tay.
Đan Thần Huân đang nghỉ ngơi, anh ngủ không sâu giấc, chỉ một tiếng động nhẹ cũng khiến anh cảnh giác mở mắt.
Trước sofa, cô gái mặc đồ trắng, cả người lạnh lẽo đứng đó như một hồn ma.
Anh ngồi dậy nhìn cô.
“Anh đi đi! ” Giọng cô gái thản nhiên, không lộ ra cảm xúc gì.
Đan Thần Huân cau mày: “Không phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Sao nào? Cô muốn lật lọng hả?”
“Đi đi.
” Tô Cẩn kiệm lời, khuôn mặt vô cảm.
Thấy cô kiên quyết như thế, người đàn ông vừa đứng dậy, cô gái đã lùi lại một bước nhỏ.
Đan Thần Huân thấy rõ động tác này nên đã hiểu rõ.
“Cô sợ tôi đến gần cô nên mới đổi ý sao?”
Tô Cẩn không nói gì, đôi mắt đen láy như mắt nai lạnh lùng nhìn anh, rõ ràng đã quyết định rồi.
Người đàn ông cười khẽ lùi lại, đôi chân chạm vào thành ghế sofa, kéo giãn khoảng cách với cô.
“Từ giờ trở đi, tôi đảm bảo không đến gần cô trong khoảng cách ba mét, nếu còn tái phạm, không cần cô nói tôi sẽ tự đi.
”
“Tôi không tin anh.
” Giọng cô vẫn lạnh lùng, lập tức đi đến mở cửa.
Cô chỉ ra ngoài cửa, ra hiệu anh đi ngay.
Người đàn ông cau mày đứng yên tại chỗ, anh biết cô sẽ không tin anh nữa.
Không còn cách nào, anh đành cất bước đi về phía trước.
Đan Thần Huân đi rất chậm, lối vào căn hộ không lớn, chỉ khoảng bảy tám mét vuông, chiều rộng không quá hai mét.
Tô Cẩn đứng cạnh cửa, lúc anh đi qua bên cạnh cô, cô gái ngửa người dựa lưng vào tường.
Mặc dù thế thì hai người vẫn đứng rất gần nhau, cộng thêm người đàn ông không tránh sang bên cạnh, khoảng cách giữa hai người chỉ được một mét.
Đan Thần Huân đi ra cửa đột nhiên lùi lại một bước.
Tô Cẩn đang muốn đóng cửa không ngờ anh sẽ lùi lại, cô không kịp phản ứng, ngước mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Hai người chỉ cách nhau nửa mét!
Cô giật mình, ngạc nhiên nhìn anh!
Đan Thần Huân nghiêng đầu cụp mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau!
Tô Cẩn giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó vô thức lùi lại một bước.
Người đàn ông hành động nhanh hơn cô, bước tới một bước nhỏ.
“Tránh xa tôi ra!” Tô Cẩn quát to, hiếm khi nào lại kích động đến thế, đôi mắt hoảng sợ và hung ác như thể rất muốn giết anh.
Cô không ngừng lùi lại, nhưng gót chân đã chạm vào chân tường, không còn đường lui nữa.
“Cô đừng nhúc nhích! ” Đan Thần Huân không chỉ không dừng bước mà còn bước nhanh đến trước mặt cô.
Anh đột nhiên túm lấy cổ tay cô như lần đầu tiên gặp mặt!
Tô Cẩn trợn to mắt, không tin nổi rằng anh ta lại chạm vào mình lần nữa!
Cô muốn giết anh ta! Nhất định phải mổ xẻ anh ta!
Hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, cô cảm thấy mình sắp ngạt thở.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy cảm giác khó thở xuất hiện, cả người cũng không run rẩy.
Tô Cẩn ngạc nhiên, cô nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông đang nắm lấy cổ tay cô, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng vết chai mỏng trên lòng bàn tay anh.