Anh ta bằng tuổi Đan Thần Huân, hai nhà quen biết nhiều đời, hai người giáo đến cấp ba.
Năm đó đã giao hẹn cùng đến nước Y học Đại học, ai ngờ sau khi cậu chủ Đan nói câu nào đã thi vào Học viện cảnh sát.
Lăng Thiếu Lâm vô cùng buồn bực, anh ta cũng khuyên nhủ Đan Thần Huân giúp người nhà họ Đan, nhưng cậu lớn này đã quyết ý, mười con trâu cũng không kéo lại được, không do dự lựa chọn đội ngũ cảnh sát.
Sau này, Lăng Thiếu Lâm đành phải đến Oxford một mình.
“Hôm nay phải công bố thân phận của A Huân với bên ngoài, tìm kiếm cả thành phố, mặc kệ sống hay chết, tôi muốn gặp được nó trước ngày mai!” Cuối cùng ông cụ đã lên tiếng, giọng nói mạnh mẽ không giận mà uy.
Mọi người nghe vậy đều ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt khác nhau.
Đổng Nghệ Trân kéo áo vest của chồng, vẻ mặt lo lắng ra hiệu ông hãy nói gì đó.
Đan Nguyên Khôn đè tay bà xuống nhẹ nhàng lắc đầu, hàng lông mày cau chặt lại.
“Anh nói đi!” Đổng Nghệ Trân nóng nảy giục: “Anh mau nói với bố đi!”
Ông Đan không chịu nói gì, ông nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của bố mình, nào dám nói câu nào.
Đổng Nghệ Trân thấy vậy tức giận hất tay chồng ra, bà gạt nước mắt, hít thật sâu rồi nói với ông cụ: “Bố, A Huân! A Huân không muốn tiết lộ thân phận trước khi từ chức, xin bố! ”
Giọng bà vô cùng cẩn thận, thấy ánh mắt sắc bén của ông cụ nhìn sang mình thì lập tức im lặng.
Đan Chấn Thiên hừ lạnh, gõ mạnh ba toong xuống, giọng nói mạnh mẽ: “Nó đã mất tích rồi, còn sợ để lộ thân phận sao?”
“Thế nhưng! ” Đổng Nghệ Trân muốn nói lại thôi, không ai lo lắng cho con trai bằng bà, nhưng bà cũng tôn trọng mong muốn của con trai: “Chẳng may A Huân không sao, chúng ta lại để lộ thân phận của thằng bé, chắc chắn thằng bé sẽ không vui! ”
Bà không muốn mâu thuẫn giữa hai ông cháu càng căng thẳng hơn, chỉ mong gia đình hòa thuận.
“Không vui? Có lúc nào nó vui hả?” Ông cụ tức giận trợn mắt, cứ nhắc đến thằng nhóc kia lại nổi giận: “Từ lúc nó lừa gia đình thi Học viện cảnh sát, nó đã không coi tôi ra gì rồi!”
“Bố, A Huân sẽ giữ đúng lời hứa năm năm, thằng bé! ”
“Bây giờ nó đã mất tích rồi, còn lời hứa năm năm gì nữa?” Đan Chấn Thiên ngắt lời con dâu: “Tôi đã nhiều lần nói với nó rằng công việc này rất nguy hiểm, nó lại không chịu nghe.
Bây giờ thì hay lắm, mất tích luôn rồi! Còn không biết sống chết thế nào!”
Ông cụ gõ ba toong xuống sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp khiến mọi người vô cùng sợ hãi, bà Đan cúi đầu không dám nói gì nữa.
“Thưa ông! ” Người nhà họ Đan không dám nói gì, Lương Tiêu lại can đảm đứng dậy: “Còn chưa điều tra việc này rõ ràng, chưa chắc Thần Huân đã gặp rắc rối vì công việc cảnh sát! ”
Anh ta vừa nói xong, trong phòng khách càng yên tĩnh hơn, bầu không khí như đóng băng lại.
Lương Tiêu nhướn mày, Lăng Thiếu Lâm ngồi bên cạnh lắc đầu với anh ta, ra hiệu anh ta đừng nói nhiều, tránh việc cãi cọ không vui.
Lương Tiêu thấy sắc mặt ông cụ không tốt lắm đành im lặng, anh ta nhìn những người đang có mặt, tất cả đều cúi đâu không nói gì.
Anh ta thầm than thở, nhà họ Đan Đế thành nổi tiếng là gia tộc giàu có nhất cả nước.
Mối quan hệ trong gia tộc tưởng đơn giản mà lại rất phức tạp.
Đan Chấn Thiên có hai đứa con trai, con trai trưởng Đan Nguyên Khôn, con thứ Đan Nguyên Sâm.
Theo quy tắc nhà họ Đan, xí nghiệp gia tộc truyền trưởng không truyền thứ.
Đan Nguyên Khôn tiếp quản sản nghiệp gia tộc vào năm bốn mươi tuổi, mặc dù ông là Tổng giám đốc nhưng trên thực tế ông cụ vẫn chưa giao cho toàn bộ quyền lực.
Ông cụ yêu cầu rất nghiêm khắc, không lập công thì không yên tâm giao quyền.
Hiển nhiên, Đan Nguyên Khôn không phải người giỏi kinh doanh khiến ông cụ không hài lòng, con thứ Đan Nguyên Sâm lại không giỏi giao tiếp, trung thực tốt bụng càng khiến ông không vui.