Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He

Chương 27





Edit: Phong Nguyệt
Chủ đề của chương trình yêu đương kỳ 7 là《Nhóm người thừa kế》, bối cảnh của trò chơi là sau cái chết của quốc vương vương quốc rau diếp, bốn vị vương trữ bắt đầu cướp ngôi, chỉ khi nào tìm được tín vật đại diện cho quyền lực và phúc lành của vương quốc rau diếp mới có thể kế thừa ngai vị và ban phúc cho con dân.

Trong trò chơi, 4 MC sẽ chọn đi theo một vương trữ để cùng nhau vượt qua các cửa ải.
Khi bốc thăm vương trữ, người được chọn là Ngụy Yến, Tạ Ly, Tạ Diễm, Trình Hoài.
Bốn người còn lại lựa chọn vương trữ đi theo, Đàm Trì nhấc chân bước đến trước mặt Trình Hoài định chọn anh, ai ngờ vừa duỗi tay ra đã bị Ngụy Yến mang bao tay khử trùng túm lấy, hắn mỉm cười nói: “Quả nhiên chúng ta là cộng sự mạnh nhất.”
Ngụy Yến thân thiện ôm chầm lấy Đàm Trì đang ngơ ngác, ghé tai cậu thấp giọng nói: “Cậu đã hứa sẽ đoạt tôi.”
Chỉ ba giây ngắn ngủi đã tách ra.
Đàm Trì bất giác quay đầu nhìn, Mặc Tô Tô khoanh tay nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo từ xa, lại quay đầu cùng Ngụy Yến mắt đối mắt, đồng tình nắm chặt tay Ngụy Yến, gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta là cộng sự mạnh nhất.”
Ngụy Yến sợ Mặc Tô Tô không phải chỉ một chút.
Như phát hiện tầm nhìn nóng rực bên cạnh, cậu giương mắt nhìn sang, bỗng chạm phải đôi mắt đen như mực, Đàm Trì hoảng hốt vội vàng buông tay Ngụy Yến, giải thích: “Chúng tôi chỉ là anh em!”
Trình Hoài ôm ngực, rủ mắt nhàn nhạt nói: “Ồ.”
Ý vị không rõ, không nhìn ra hỉ nộ.
Đàm Trì: “…”
Rốt cuộc có ghen hay không?
“Trình Hoài, tớ với cậu chung tổ.” Văn Yến Bác đến trước mặt Trình Hoài, duỗi tay cười nói: “Rất mong được hợp tác với cậu.”
Trình Hoài liếc nhìn Đàm Trì ngẩn người, thầm hít mấy hơi, lễ phép bắt tay Văn Yến Bác, nhàn nhạt cười: “Hợp tác vui vẻ.”
Văn Yến Bác nghe vậy càng cười tươi hơn, lòng bàn tay vươn hơi ấm của đối phương, làm y đứng bên cạnh mà như lơ lửng trên mây.
Trình Hoài nhìn Đàm Trì, ý cười thêm đậm, hơi gật đầu: “Chúng ta cũng cộng sự mạnh nhất.”
Đàm Trì: “…”
Quả nhiên là ghen.
【Trình Hoài và Văn Yến Bác hẹn hò, ván này Trình Hoài thắng!】
【Ỏ, ánh mắt của hai người này, sắp đánh nhau rồi! Không biết Tạ Ly thế nào? Tình địch của tình địch chính là bạn bè!】
【Tiểu Thảm Tử của mẹ! Lẽ ra ngay từ đầu con nên chọn Trình Hoài, vậy thì có thể ngang tay với Trình Hoài rồi! Huhu!!!】

Kế tiếp, Mặc Tô Tô đen mặt chọn Tạ Ly, Trình Tranh Tranh chọn Tạ Diễm, sau đó họ lần lượt mặc đồng phục và mang công cụ liên lạc lên.
“Vương trữ cần có phải có đủ đức hạnh và văn võ song toàn, công cụ liên lạc trong tay chư vị vương trữ sẽ chỉ đường cho các ngài.” Quốc sư vương quốc rau diếp thâm trầm nhìn mọi người nói: “Hiện tại, ải thứ nhất là khảo nghiệm trí tuệ, mời nhóm vương trữ mở app vương trữ ra.”
Ải thứ nhất trong app vương trữ là 100 câu hỏi thông minh, đáp sai sẽ bị reset lại từ đầu.
Tạ Ly và Mặc Tô Tô cầm di động trả lời trước, chưa đến ba phút đã bị reset năm lần, nhìn đề bài mà ngỡ đâu mình chưa được đi học.

Trình Tranh Tranh bên cạnh xung phong làm ba lần, chưa làm câu số sáu đã bị cho về vạch xuất phát, Tạ Diễm lấy di động từ trong tay cô, nhíu mày suy nghĩ đáp án.
Văn Yến Bác muốn xoát hảo cảm của Trình Hoài, cực kỳ tích cực, song chưa được mấy câu đã không kiên nhẫn nổi nữa, toàn mấy câu hỏi liên quan đến lịch sử âm nhạc, lâu rồi y không tiếp xúc nên chẳng nhớ gì, đáp án toàn ba phải.
Sau đó, chữ “Lose” xuất hiện trên giao diện, lại quay về câu hỏi thứ nhất.
【… Không thể nào, Văn Yến Bác xuất thân từ nhóm nhạc nam mà? Sao không trả lời được câu này? Không khoa học!】
【Lầu trên, Văn Yến Bác xuất thân từ nhóm nhạc nam, nhưng chuyên ngành của cậu ấy không phải là âm nhạc, không biết mấy cái này cũng bình thường.】
【Đệt, đại số tuyến tính, phải tính toán đó! 】
【Tổ chương trình biết chơi ghê, tôi hoài nghi họ đặc biệt mời chương trình trí tuệ nhà bên làm app cho, toàn câu lạ hoắc, đm còn có lịch sử trong ngoài nước nữa chứ.】
【Thơ từ ca phú, âm nhạc nhạc lý, phong tục văn hóa các nơi.】
【Độ khó cấp học sinh giỏi x3!! Tôi hoài nghi tổ chương trình muốn nhốt họ ở đây không cho ra.】
【Không được, xin lỗi tôi chịu thua! Chín năm giáo dục bắt buộc đem vứt sọt rác, tôi sai rồi, lẽ ra tôi phải chăm chỉ học hành, nếu không ngay cả xem chương trình cũng không hiểu.】
Bên kia, Đàm Trì và Ngụy Yến yên lặng làm xong 100 câu hỏi, một thông báo xuất hiện trên giao diện:
【Mời đến “Lâu đài rau diếp” lấy bản đồ】
Hai người liếc nhau, ăn ý lẻn khỏi phòng, thấy không ai chú ý, ăn ý chạy vào thang máy bấm xuống lầu, ăn ý vỗ tay.
Trong phòng, Trình Hoài liếc thấy bọn họ rời đi, lễ phép lấy điện thoại trong tay Văn Yến Bác, nghĩ đến mèo con lén lút chạy trốn kia, tâm tình hơi khoan khoái, nhàn nhạt cười: “Để tôi.”
“Được.” Văn Yến Bác thất bại mười mấy lần, lúng túng nói.
【Kéo Tiểu Thảm Tử tới là đúng rồi!! Con của mẹ giỏi quá!】
【Đàm Trì lợi hại quá, trả lời không cần nhìn đề! Gần như xem đề xong là có đáp án.】
【Đỉnh, trâu bò!】
【Trình Hoài cũng đáp nhanh lắm! Tốc độ không hề chậm hơn Đàm Trì…】
【Mị tưởng mình xem chương trình yêu đương, ai dè là chương trình trí tuệ, mị không khác gì đứa không não.】
Tìm lâu đài rau diếp không khó, Đàm Trì dựa vào tin tức ẩn nhanh chóng cùng Ngụy Yến đi nhờ xe đến thành phố rau diếp- Trung tâm thoát khỏi mật thất với diện tích cực lớn, rất nhiều chủ đề, tùy ý chọn lựa.
Khi hai người đến thành phố rau diếp, quả thực nhìn thấy NPC mặc trang phục rau diếp thân thiết cười: “Chúc mừng hai vị đã đến đây, mời hai vị nhận bản đồ này.

Tín vật ở chỗ sâu nhất trong rừng, chỉ có dũng khí và nghị lực đánh bại ác long và tìm cách giải cứu công chúa mới có thể tới phòng mới, hai vị sẵn sàng chưa?”
Đàm Trì và Ngụy Yến gật đầu.
“Vì chủ đề khu rừng rau diếp phải có 4 người trở lên mới có thể mở nên hai vị phải tìm thêm người.” NPC cười nói.
【Ha ha ha ha ha, thêm người!!! Cái này tui biết! Để tui!】
【Thoát khỏi mật thất】
【Chương trình biết bày trò ghê, vung một mớ tiền mời khách quý chơi thoát khỏi mật thất.】
Vì thành phố rau diếp bị tổ chương trình thuê, tạm thời không mở cho người ngoài nên Đàm Trì muốn kiếm người ghép cũng không kiếm được.

May mà vài phút sau Trình Hoài đã dẫn Văn Yến Bác bước vào.
Nghe NPC tự thuật xong, bốn người ký hợp đồng an toàn theo yêu cầu, tiếp đó họ được phát vòng tay phát quang đại diện cho sinh mệnh, nghe dặn dò những điều cần chú ý.
Bốn người bị NPC đeo bịt mắt dẫn vào khu rừng rau diếp.
Bốn phía đen nhánh, rồi bỗng dưng hỗn loạn, họ bị người trong bóng tối tập kích, lôi kéo.
“Sao lại thế này?”
“Đừng kéo tôi!”
“Á!”
Đàm Trì sửng sốt, nhanh chóng phát hiện người phía sau, xoay người quật ngã đối phương, cậu gỡ bịt mắt ra, thấy Ngụy Yến và Văn Yến Bác bị hắc y nhân bịt miệng mang đi, cánh tay bị ai đó túm lấy, đương lúc hoảng loạng thì thấy bả vai dày rộng quen thuộc chắn trước cậu.
“Chắc là quy tắc trò chơi.” Trình Hoài nhìn xung quanh.
Xung quanh u ám và tối tăm, đâu đâu cũng là cành cây khô héo đen nhánh, ánh sáng xanh yếu ớt phát sáng trong rừng rậm có vẻ quỷ dị, thỉnh thoảng có vài tiếng quạ đen truyền đến, hệt như ác ma cư trú trên đỉnh núi trong truyện cổ tích.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở của NPC từ trên cao vọng xuống: “Hai vị vương trữ, hiện tại công chúa của các ngài đã bị cướp mất, hy vọng hai vị có thể dựa vào dũng khí của mình đến đích cầm tín vật giải cứu công chúa.”
Đàm Trì mấp máy khóe miệng: “… Công chúa?”
Hèn gì NPC nói nghĩ cách cứu công chúa, hóa ra là bắt người tại hiện trường? Đạo diễn, ngài đúng là thiên tài!
【Hahahha cười chết tui! Ngụy Yến không phải vương trữ sao! Tự dưng biến thành công chúa!】

【Trời trời, tình địch gặp mặt đỏ mắt! Dù muốn cứu công chúa cũng nên cứu Văn Yến Bác chứ! Tới đích rồi hai người này sẽ tranh đoạt lần nữa!】
【U1S1, vừa rồi hắc y nhân muốn bắt Văn Yến Bác với Đàm Trì! Nhưng giá trị vũ lực của Đàm Trì quá mạnh nên mới bắt Ngụy Yến đi! Đàm Trì ơi là Đàm Trì, sao anh ngốc vậy! Nếu anh bị bắt thì đã có thể tâm sự với người ta!】
【Lại là một ngày thuận lợi xé cp!】
【Oh, tình địch gặp mặt cực kỳ đỏ mắt, phỏng chừng Trình Hoài và Đàm Trì đã đánh nhau tại chỗ!】
Âm thanh thông báo biến mất, Đàm Trì kinh ngạc nhìn Trình Hoài còn túm tay cậu, lo lắng chức nghiệp đối thủ một mất một còn của hai người, lập tức gỡ tay Trình Hoài ra, không kiên nhẫn nói: “Đừng túm tôi.”
Trình Hoài ngẩn ra, quay đầu thấy cậu xoa tay, dịch xa anh hai mét, hai mắt u ám, một cảm giác quái dị quanh quẩn dưới đáy lòng.
Giống như chỉ cần thoáng chạm nhau dưới ống kính, Đàm Trì hận không thể lập tức bảo trì khoảng cách với anh.
Bị Trình Hoài nhìn chằm chằm nghiên cứu, trong lòng mềm nhũn, ngoài mặt lại tận lực ra vẻ đối chọi: “Chúng ta tạm thời là đồng đội, nhưng người lấy được tín vật chỉ có một, chúng ta vẫn là kẻ địch.”
Trình Hoài rũ mắt, thấy Đàm Trì muốn thắng như vậy, khẽ mỉm cười, thậm chí mang theo cưng chiều: “Được.”
Hóa ra là muốn thắng.
Đàm Trì có cảm giác diễn một mình, ngơ ngác nhìn anh: “…”
Không! Đáng ra anh phải ưu nhã cãi hai câu để củng cố mối quan hệ một mất một còn của chúng ta mới đúng chứ?
Trình Hoài lấy bản đồ ra tìm đường: “Đi thôi.”
Không khí xung quanh âm trầm, sống lưng Đàm Trì lành lạnh, không dám mở mắt nhìn, nhanh chóng đuổi theo Trình Hoài, lại không dám dựa gần quá, để củng cố thiết lập “Đối thủ một mất một còn”, cậu gây sự một lần nữa: “Trình Hoài, nếu chúng ta đồng thời đến đích thì tín vật sẽ là của tôi hay cậu?”
Trình Hoài đi phía trước, đáp: “Em rất muốn?”
“Đương nhiên rồi, thắng có thể chọn đối tượng hẹn hò mà!” Đàm Trì có chút hưng phấn, ôm ngực cong mắt cười.
Trình Hoài dừng bước, quay đầu nhìn cậu, khẽ cười: “Muốn chọn ai?”
Trông có vẻ kiêu căng không khác gì ngày thường, nhưng đáy mắt lại tràn đầy cưng chiều.
“Chọn Tạ Diễm!” Đàm Trì không dừng bước, chợt đâm sầm vào ngực Trình Hoài, cậu đau đớn xoa mũi, cau mày lui về sau hai bước: “Còn cậu?”
Trình Hoài hơi ngạc nhiên, bị tức đến bật cười, chọt chọt trán cậu, ẩn ý nói: “Đoán xem.”
Lần trước đến hiện trường hẹn hò đoạt anh, không cho anh và Văn Yến Bác hẹn hò, lúc này sao lại ngốc nghếch như vậy?
“Hả?” Đàm Trì bị chọt đến ngửa ra sau, khi hồi thần thì Trình Hoài đã đi về phía trước rồi.
Cậu vội vàng đi theo, sờ cằm suy nghĩ, thỉnh thoảng quan sát bóng dáng của Trình Hoài, đem tất cả MC ra suy xét một lần, linh quang chợt lóe, vừa kinh ngạc vừa trì độn nhìn Trình Hoài, thử hỏi: “Cậu… muốn chọn Văn Yến Bác?”
Hiện giờ hai người đang ẩn hôn, không thể không giả vờ thành đối thủ một mất một còn, Trình Hoài không có khả năng chọn hẹn hò với cậu; còn Văn Yến Bác, trên mạng có Trình Mặc Quả Yến, hai người có nghi án xào CP, lúc Trình Hoài vừa tới chương trình cũng lập tức chọn Văn Yến Bác… Vấn đề này… Thấy thế nào cũng khả nghi!
Bằng không sao Trình Hoài không nghiêm túc đóng phim mà chạy đến đây làm gì?
Có phải trước khi mất trí nhớ cậu đã thừa nhận quá nhiều chuyện rồi không?
【Ngừng nói chuyện!!! Cmn đây là tiết tấu muốn đánh nhau!!】
【Tôi đệt, chọt trán kìa!!! Aaaa!! Không được, một giây đứng thuyền Hoài Trì, dù phải đối đầu với toàn bộ cư dân mạng! Nhưng… Tương tác này quá trêu người!】
【Đánh rồi đánh rồi!!】
“Ầm ầm ầm ——”
“Xoẹt xoẹt——”
Tiếng sấm vang lên ầm ầm, làm người ta sợ run, mặt đất chấn động, Đàm Trì thấy có bàn tay níu lấy áo cậu ở đằng sau, đầu óc lập tức đình chỉ, hoảng hốt bất chấp tất cả nhảy lên lưng Trình Hoài.
Nào ngờ Trình Hoài bất chợt xoay người, hai chân Đàm Trì vừa vặn kẹp bên hông anh, hai tay ôm cổ anh, run lẩy bẩy: “Má ơi, sợ muốn chết!”
【…】
【Mị quên là Đàm Trì sợ ma.】
【Vậy sao lại muốn tới nhà ma? Tự tìm mất mặt hả?】
【!!! Trời ạ trời ạ, xấu hổ qué!】
Trình Hoài vô thức đỡ eo thanh niên, đề phòng cậu té xuống, ngẩng đầu thấy NPC ngụy trang thành zombie đang lết về phía này, thanh niên run lẩy bẩy trong lòng vùi đầu vào vai anh, hiếm khi ôm chặt anh.
Chờ NPC đến, anh đưa tay rút cây đèn xanh trên cổ NPC.
NPC lập tức bất động.
Sấm sét biến mất, ánh mặt trời trở lại.
“Không sao.” Trình Hoài có chút buồn cười, vỗ vỗ Đàm Trì sợ tới mức co rụt, ôn nhu trấn an: “Tôi đã giải quyết zombie rồi.”
Đàm Trì co rúm người, thử mở mắt nhìn, thấy cách đó không xa có hai lâu đài nhỏ, trên lâu đài có Ngụy Yến và Văn Yến Bác bị bịt miệng đang “ưm ưm” cầu cứu.
“Ò.”
Khi nhận ra mình đang ôm eo Trình Hoài, hai mắt Đàm Trì trợn lớn, kinh hách nhảy xuống, va phải NPC zombie, cậu nhanh chóng thu liễm cảm xúc, phân rõ giới hạn: “Tôi không cố ý, tôi khuyên cậu không nên có ý tưởng không nên có với kẻ địch!”
Không thể OOC dù chỉ một giây!
Trình Hoài nhàn nhạt cười, gật đầu chắc nịch: “Là kẻ địch.”
Ngữ điệu nhu hòa, nhìn không ra chút dấu hiệu đối chọi gay gắt nào, ngược lại còn xen lẫn hàm xúc khác.
Đàm Trì nghe thấy câu này, cảm thấy nên như vậy, rồi lại cảm thấy không nên như vậy, nhất thời bực bội không biết dùng câu gì đối đáp.
【Chỉ có tôi thấy đoạn đối thoại này quái quái hả?!】

【Gặm Trình Hoài x Đàm Trì, quá sủng!!! Tôi có bệnhx3!】
Giải cứu Văn Yến Bác và Ngụy Yến không khó, chỉ cần hai người leo lên núi cứu họ là được, ai đến trước sẽ nhận được tín vật.

Đàm Trì và Trình Hoài cùng nhau leo núi, lúc Trình Hoài sắp đến đích dường như bị trượt chân ngã, Đàm Trì thuận lợi giải cứu Ngụy Yến và nhận được tín vật.
Trong vòng thi đấu này, Ngụy Yến và Đàm Trì giành được hạng nhất, Trình Hoài và Văn Yến Bác hạng hai, bốn người còn lại bị nhốt trong phòng làm bài, cuối cùng dứt khoát nằm trên sofa nói chuyện phiếm, mỏi mắt chờ bốn người kia trở về.
Tiếp theo là chọn đối tượng hẹn hò, Đàm Trì chọn Tạ Diễm, Ngụy Yến chọn Tạ Ly, Trình Hoài chọn Mặc Tô Tô, Văn Yến Bác và Tranh Tranh ở cùng nhau.
Vì hai ngày sau phải hẹn hò, nhóm MC phải chuẩn bị một chút nên họ tạm thời về nhà.
Ghi hình xong, Đàm Trì nằm ườn trên xe Trình Hoài, nói đông nói tây một hồi lại nói đến chuyện đối thủ một mất một còn hôm nay: “Trình Hoài, hôm nay anh không thích hợp lắm nha.”
Trình Hoài nhướng mày, bình tĩnh lái xe, chờ cậu nói tiếp.
“Anh đã cầm ảnh đế, sao hôm nay sắm vai đối thủ một mất một còn quái quái thế?” Đàm Trì nhích người, sốt ruột nhìn anh: “Anh như vậy, em không diễn được.”
Trình Hoài ngây ngẩn, một dự cảm xấu dâng lên, đáy mắt tràn ngập nôn nóng: “Em… không hi vọng chúng ta có quan hệ khác dưới ống kính?”
Tình huống quái dị ở hiện trường ghi hình cuối cùng cũng có đáp án.
“Tạm thời… Không hy vọng.” Đàm Trì do dự.
Không phải trước kia họ đã giao ước rồi sao?
Trái tim lạnh lẽo của Trình Hoài vì câu “tạm thời” mà ấm lại, e là Đàm Trì còn đang suy xét chuyện tình cảm, anh quá nóng vội rồi, suy nghĩ một chút, cười nói: “Được.”
“Em có thể hỏi anh một vấn đề không?” Đàm Trì châm chước tìm từ.
“Hỏi đi.”
“Có phải anh muốn xào cp với Văn Yến Bác không?”
Khóe môi Trình Hoài nhếch cao hơn, ngửi được mùi dấm nhàn nhạt trong không khí: “Không muốn.”
Đàm Trì khẽ thở phào.
Khoảng 7 giờ tối hai người mới về đến nhà, Trình Hoài vừa quay phim ở sa mạc xong là lập tức trở về tham gia chương trình yêu đương, bảo Tô Yến đẩy lùi lịch trình nên có dư thời gian ở bên Đàm Trì.
Đàm Trì tắm rửa xong ra ngoài thì Trình Hoài đã nấu cơm xong, có điều hơi cho nhiều dấm vào đồ ăn, chua lòm.
Chưa ăn xong, di động Trình Hoài đã vang lên, anh gắp cho Đàm Trì một miếng thịt kho tàu, không để ý đến nó.
Đàm Trì cắn thịt kho tàu, thấy trên giao diện hiển thị tên “Văn Yến Bác”, “Ồ” lên, chế nhạo: “Thiếu gia, ngài xác định không nhận điện thoại hả, nói không chừng Văn tiên sinh có việc gấp tìm ngài đó.”
9 giờ tối, thời gian thích hợp để trò chuyện bồi dưỡng tình cảm.
Trình Hoài thấy cậu ghen, tâm tình tốt đẹp nhận điện thoại, anh bật loa ngoài, âm thanh đau đớn và bất lực của Văn Yến Bác lập tức truyền đến: “Trình Hoài, tớ bị ngã không đứng dậy nổi, hình như trật eo rồi, cậu có thể đến giúp tớ một chút không.”
Đàm Trì một tay chống đầu, mỹ mãn nhai thịt kho tàu, còn chu đáo gắp một miếng thịt sườn cho Trình Hoài, dùng khẩu hình nói: Tớ bị ngã, cậu có thể đến giúp một chút không.
Không đợi Trình Hoài từ chối, Văn Yến Bác khẽ thở hổn hển, suy yếu nói: “Mật mã vào nhà là 154782, di động của tớ sắp hết pin rồi, nếu cậu không tới tớ không biết nên làm gì bây giờ… Trình Hoài…”
Di động bị cúp cái rụp.
Đàm Trì gác đũa, vỗ tay bốp bốp, ngoài cười trong không cười nói: “Giúp người làm niềm vui là phẩm chất tốt đẹp của con người, bạn Trình, chúng ta có nghĩa vụ giúp đỡ một người bị ngã không đứng dậy nổi.”
“…” Trình Hoài nhìn thấy sự tinh quái trong mắt cậu, cười nói: “Tất cả do bạn Đàm quyết định, có điều trước đó ăn cơm xong đã.”
“Đương nhiên!” Đàm Trì tủm tỉm nói.
Hai người ăn xong, ngụy trang một chút rồi lái xe đến nhà Văn Yến Bác, dưới sự thúc giục của Đàm Trì, Trình Hoài ấn mật mã trên cửa, cửa nhà lập tức mở ra, Đàm Trì nhìn quanh phòng khách, nhưng không thấy một bóng người.
Trong phòng tắm truyền đến âm thanh nghi hoặc và mong đợi của Văn Yến Bác: “Là Trình Hoài sao?”
“Là tôi.” Trình Hoài hơi nhíu mày, không hăng hái như Đàm Trì.
Văn Yến Bác nhẹ nhàng thở ra, như thật sự khó cử động: “Cậu có thể giúp tớ lấy áo khoác tắm không? Tớ… Tớ không mặc quần áo.”
Đàm Trì ôm ngực xem kịch vui, tri kỷ quan sát phòng ngủ, lấy áo khoác tắm trong tủ đưa cho Trình Hoài, dùng ánh mắt thúc giục “Nhanh cầm đi”.
Trình Hoài không cầm, hơi nhăn mặt, thấy Đàm Trì sợ thiên hạ không loạn, môi mỏng khẽ mở, thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”
Đàm Trì thầm nói sao ngài không hiểu phong tình gì hết vậy, oán trách liếc anh một cái, dứt khoát bước tới phòng tắm, hé cửa đưa đồ vào.
Đối phương không nhận, do dự nói: “Tớ lấy không tới.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.