Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 22: 22: Tâm Trạng Bất An




"Sao đã đông chí rồi?"Hôm nay mới ngày mười tháng mười một, thời gian cách đông chí khoảng chừng còn gần nửa tháng cơ mà.

Không chỉ Liễu thị không hề chuẩn bị, chỉ sợ Đại Khánh triều cùng có không ít người đều không có chuẩn bị.

Bởi vì sau khi tiếng chuông vang lên, tiếng pháo những năm qua có thể nghe được cũng không có vang lên, cả thành yên lặng một hồi, tiếp theo chung quanh vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ.

"Đông chí?""Năm nay sao lại sớm vậy?""! ! "Hai bên đường mặc kệ người có nhận ra hay không, đều bắt đầu châu đầu ghé tai, nói đến chuyện quái dị năm nay.

Sắc mặt Liễu thị có chút ngưng trọng.

Bà tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Liễu Tịnh Chu, kiến thức cũng có, lúc này đã có ý thức được bất thường.

"Hỏng bét.

"Trong đầu Liễu thị hiện ra cuộc đối thoại tối hôm qua với trượng phu, trận mưa lớn này mang đến nhiều biến hóa.

Hiện giờ lời đồn đãi còn chưa lắng xuống, Đông Chí đến sớm làm rối loạn tiết tấu của cả Đại Khánh triều, lần này chỉ sợ có nhiều thứ không áp chế được.

"Cái gì?" Diêu Thủ Ninh xoa nhẹ hai má, trì hoãn trong chốc lát, cuối cùng tiếng ù tai dần dần nhỏ đi, mơ hồ giống như là nghe Liễu thị thở dài một tiếng, lại từ thần sắc cùng khẩu hình của Liễu thị, đoán ra lời bà nói:"Cái gì hỏng bét?""Cha con có thể sẽ bị phiền toái quấn thân.

"Không nói Diêu Hồng sắp gặp phải dạng phiền toái gì, thì Liễu thị cũng không giúp được gì, chỉ có ổn định trong nhà, để cho ông tránh lo âu về sau.

Bà không nói chuyện với nữ nhi, mà là quay đầu nhìn nhũ mẫu của mình:"Ma ma, chút nữa bà thay ta an bài nha đầu, đi chọn mua một ít nến thơm, pháo nổ các loại.


"Chuông mặc dù vang lên, nhưng cấp bậc lễ nghĩa ngày lễ là không thể bỏ, Tào ma ma gật đầu, trong lòng ghi nhớ lời dặn dò của Liễu thị.

Bị chuyện này gián đoạn, tâm trạng muốn tìm Tôn thần y của Liễu thị phai nhạt đi rất nhiều, bà lo lắng cho trượng phu, ngay cả nói chuyện với Diêu Thủ Ninh cũng không quan tâm.

Lúc này Diêu Thủ Ninh cũng không để ý nói chuyện với Liễu thị, không biết vì sao, nghe được tiếng chuông vang lên, sắp tới đông chí, trong đầu của nàng lại nhớ tới giấc mơ tối hôm qua.

Thật kỳ lạ! Thật kỳ lạ!Đang yên đang lành, trước đó mơ thấy tiểu Liễu thị sống không qua đông chí, đêm qua lại không hiểu sao lại mơ thấy biểu tỷ dùng tên giả Hồ Diệu Chân gõ cửa phòng nàng.

Vốn dĩ đây chỉ là một giấc mộng kỳ ảo mà lại quái dị, nhưng kết hợp với tiết Đông Chí hôm nay đột nhiên đến sớm, lại làm cho Diêu Thủ Ninh mơ hồ cảm thấy sự tình chỉ sợ không nhẹ nhàng giống như trong tưởng tượng của nàng.

Sau cơn mưa lớn, rất nhiều chuyện đều đã xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Sáu tiếng chuông dồn dập này, không chỉ có nghĩa là ngày lễ đến, giống như còn nhắc nhở nàng rất nhiều thứ - ví dụ như cái chết của tiểu Liễu thị, và nó như đang biểu thị một điều gì đó.

Nhưng nhiều điều được báo trước sau khi tiếng chuông này vang lên, trước mắt nàng còn "nhìn" không thấu, chỉ có thể thông qua quan hệ huyết thống, cảm ứng được một ít chuyện liên quan đến nàng.

Mà những chuyện này, trước mắt Diêu Thủ Ninh nghĩ không ra.

Nàng chỉ cảm thấy lo lắng bất an.

Bên ngoài xe ngựa, một hồi chuông nhắc nhở tương lai về ngày Đông Chí dường như triệu hoán tất cả những người ẩn nấp khắp Thần Đô thành đi ra.

Mọi người nhét tay mình vào trong ống tay áo, vây quanh ở đầu đường cuối ngõ, có chút tò mò nhìn sang phương hướng Quan Tinh Lâu, nghị luận sôi nổi.

Loại náo nhiệt này, luôn tạo cho Diêu Thủ Ninh một loại cảm giác không ổn.

"Nương ——"Nàng hiếm khi tâm thần có chút không tập trung, quay đầu muốn nhắc tới giấc mộng tối hôm qua với Liễu thị, cùng với dự cảm đối với tiểu Liễu thị sống không qua Đông Chí, nào ngờ vừa mới mở miệng, Liễu thị liền đè nàng lại:"Ngoan, an tĩnh một hồi, lúc này nương có chút phiền lòng, một chút nữa mới nói nhé.

"Bà lo lắng cho trượng phu, nhíu chặt đôi lông mày.

Môi Diêu Thủ Ninh khẽ động, cuối cùng thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu.

Xe ngựa xuyên phố qua hẻm, chưa tới nửa giờ sau, cuối cùng dừng lại.

Người đánh xe ở bên ngoài cung kính hô một tiếng:"Phu nhân, đến rồi.

"Lời này thoáng cái đánh thức hai mẹ con đang ngẩn người.

Liễu thị ngẩn người một chút, tiếp theo thân thể chấn động, rất nhanh kịp phản ứng đã đến y quán của Tôn thần y.


Vẻ lo lắng trên mặt bà nhanh chóng phai nhạt, thay vào đó là ý chí chiến đấu sôi sục.

Lúc này Liễu thị híp hai mắt lại, thần sắc biến thành sắc bén.

Diêu Hồng bận rộn bà tạm thời không giúp được, việc cấp bách là trước tiên bắt tên lừa đảo Tôn thần y này ra rồi mới nói sau!"Đi! Bà đội đấu bồng, người đánh xe vừa mở cửa xe ra, bà vịn tay Tào ma ma xuống xe.

Loại chuyện này đúng là tìm người làm phiền, Liễu thị không muốn mang theo nữ nhi, bởi vậy phân phó mã phu đánh xe chạy tới cửa hàng đối diện chờ.

Cứ như vậy, vừa có thể để Diêu Thủ Ninh chứng kiến trò khôi hài này, lại có thể khiến nàng không đến mức rơi vào nguy hiểm.

Người đánh xe họ Trịnh tên Sĩ, năm xưa từng đi theo bên cạnh Diêu Hồng, lớn lên cao lớn khôi ngô, vừa nhìn liền biết là không dễ chọc.

Lúc trước khi Diêu Hồng từ Nam Chiêu được điều vào Thần Đô, hắn rời khỏi binh nghiệp, tự nguyện vào Diêu gia làm tôi tớ, Liễu thị đối với hắn thập phần tín nhiệm, cố ý để hắn ở lại xe, bảo vệ an nguy của nữ nhi.

Diêu Thủ Ninh chờ Liễu thị vừa đi, lập tức ghé vào bên cửa sổ xe nhìn ra ngoài.

Nơi Trịnh Sĩ đậu xe, chính xác là ở góc cua đầu phố.

Phía sau xe dựa lưng vào vách tường cửa hàng, cửa sổ xe nhìn ra mặt đường, vừa vặn có một y quán, trên đó có đề chữ: Tôn Dược Vương y phố.

Mặc dù nói mưa to vừa mới dừng lại, trên mặt đất vẫn chưa khô ráo, nhưng bên ngoài y phố đã xếp thành hàng dài.

Mấy người học việc trẻ tuổi mặc áo ngắn màu xám đang hét lớn, thỉnh thoảng vênh váo hống hách xua đuổi một ít khách qua đường mặc quần áo lam lũ, chê bọn họ xui, không cho phép bọn họ đi ngang qua cửa y quán.

Tôn Dược Vương y phố này chính là mục đích chuyến đi lần này của Liễu thị.

Diêu Thủ Ninh lần trước muốn nghe Lạc Diệp tiên sinh kể chuyện xưa, nên cũng không có đi theo, lúc này nhìn y quán này ngược lại có chút khí phái, khó trách Trách Liễu thị lần trước đều bị hù dọa.

Tôn thần y này nhìn qua tài đại khí thô, y quán được phân thành nội ngoại các, cùng lúc mời mấy đại phu coi tiệm.


Trong cửa hàng chỉ sợ có sáu bảy người học việc, có người đã có tuổi, đang giúp cân thuốc cắt thuốc, thập phần bận rộn.

Mặt đất trơn trượt, chỗ trũng nước lại nhiều, Liễu thị đi cũng không nhanh, sắp đến cửa hàng Tôn thần y, còn dừng lại một lát.

Diêu Thủ Ninh biết bà đang tìm người.

Diêu Hồng đã sắp xếp xong xuôi ứng cử viên đập quán cho bà, chỉ chờ bà vừa đến, sẽ bắt đầu gây sự.

Thế nhưng trên đường người đến người đi, sau khi mưa to, người xuất hành đặc biệt nhiều, căn bản nhìn không ra ai là du côn do Diêu Hồng an bài.

Liễu thị hiển nhiên cũng không nhận ra, dừng lại một chút, chờ ở đó.

Nơi này là đường lớn Hồi Thăng của bắc thành, cách nơi này mấy trăm thước chính là cửa nội thành của thành bắc, bởi vì mưa đã tạnh thời tiết chuyển biến tốt, hôm nay người vào nội thành đặc biệt nhiều.

Tầm mắt Diêu Thủ Ninh vừa dịch qua, có thể thấy không ít người gánh sọt cầm giấy thông hành vào thành.

Ánh mắt nàng đảo quanh, rất nhanh rơi vào bên hông tiệm thuốc Tôn Dược Vương.

Bên cạnh y quán mở một cửa hàng trà nước, nhờ có nhiều người đến y quán xem bệnh, cho nên trong tiệm trà cũng chật kín người chờ đợi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.