Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 53: 53: Nhớ Lại Kiếp Trước




Liễu thị trước khi ngủ đã hạ quyết tâm, buổi sáng trời còn chưa sáng đã đứng dậy bận rộn chuẩn bị lễ vật, thẳng đến giờ ăn sáng, tỷ đệ Tô Diệu Chân đều đến vấn an, mới giật mình cảm thấy canh giờ không còn sớm, mà Diêu Thủ Ninh thế nhưng còn chưa tới.

Đúng như Đông Quỳ suy đoán, nếu là bình thường, con gái yêu muốn ngủ nướng, Liễu thị mở một mắt nhắm một mắt coi như xong.

Nhưng Tô Diệu Chân vừa đến, Diêu Thủ Ninh liền chậm chạp không xuất hiện, hơn nữa tối hôm qua trong lời nói của nàng đối với Tô Diệu Chân phá lệ bất mãn, trong lòng Liễu thị kinh hãi, hoài nghi nàng mượn cớ muốn trốn không gặp biểu tỷ.

Kể từ đó, Liễu thị làm sao dễ dàng tha thứ, lập tức phái Phùng Xuân tới kéo người.

Nếu bình thường, vừa nghe có thể ra ngoài, Diêu Thủ Ninh đã sớm vui mừng nhảy dựng lên.

Nhưng những chuyện phát sinh hôm qua khiến nàng đối với việc ra ngoài đều sinh ra vài phần do dự lùi bước.

"Ta đi cùng nương sao?”Nàng tùy ý Đông Quỳ kéo mình dậy, thuận theo phối hợp với động tác của Phùng Xuân mặc quần áo vào.

Lời này vừa hỏi xong, động tác của Phùng Xuân dừng một chút, đáp:"Biểu tiểu thư cũng phải đi.

”"Biểu tỷ cũng đi?" Thần sắc Diêu Thủ Ninh lộ ra vài phần chần chờ, cảm thấy càng không muốn ra ngoài.

Nàng không hiểu sao có chút mâu thuẫn với Tô Diệu Chân, hơn nữa đối với giọng nói thần bí trên người biểu tỷ này cũng không rõ ràng, bởi vì giấc mộng kia, nàng luôn cảm thấy Tô Diệu thật sự là nhân vật nguy hiểm, không muốn ở chung với nàng ta.


"Phu nhân nói, Thế tử đối với biểu tiểu thư, biểu thiếu gia cũng có ân cứu mạng, hẳn là dẫn nàng ấy cùng đi qua bái kiến, để thể hiện thành ý của Diêu gia.

”Diêu Thủ Ninh lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nàng nghĩ đến hôm qua nghe được giọng nói trên người Tô Diệu Chân nói:"Lục Chấp! Kiếp trước cùng ngươi! "Nếu biểu tỷ thật sự có ký ức kiếp trước, như vậy quan hệ giữa Lục Chấp và kiếp trước của nàng đến tột cùng như thế nào?Hôm nay đi tướng quân phủ, nếu có thể nhìn thấy Thế tử, không biết biểu tỷ là phản ứng gì đây?Nàng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy lòng hiếu kỳ dần dần dâng lên, tâm muốn ra ngoài xem náo nhiệt lại không kìm nén được nữa.

"Được rồi.

”Sau khi sinh ra hứng thú, Diêu Thủ Ninh liền không giống như lúc trước nữa, ngược lại thúc giục Đông Quỳ nhanh chóng lấy nước, rửa mặt xong liền dẫn Phùng Xuân, Đông Quỳ hai người chạy tới viện Liễu thị.

"Nương!”Người nàng còn chưa vào phòng Liễu thị, đã hô thành tiếng.

Liễu thị đang ở trong phòng cùng Tô Diệu Chân nói chuyện, đồng thời phân tâm lưu ý động tĩnh bên ngoài, khi nghe được tiếng bước chân, suy đoán là nữ nhi tới.

Bà vốn còn lo lắng tối hôm qua mình nói nặng lời, cãi nhau với Diêu Hồng, có thể sẽ dọa Diêu Thủ Ninh.

Thẳng đến lúc này nghe được tiếng hô trung khí mười phần của Diêu Thủ Ninh, tức giận hơi nhấc lên trong lòng mới rốt cuộc rơi trở về chỗ cũ.

"Biểu muội con đến rồi.

"Liễu thị trong lòng buông lỏng, nụ cười trên mặt đều sâu hơn rất nhiều, nói với Tô Diệu Chân:"Ngày thường ta chiều chuộng con bé, khiến con bé dưỡng thành tính cách không kiềm chế được như vậy, cũng không biết giống ai.


”Tô Diệu Chân nghe bà nói xong, mím môi mỉm cười, cúi đầu, lộ ra bộ dáng có chút ngượng ngùng, vừa không đáp lại, cũng không phản bác, dường như thập phần dịu dàng.

Liễu thị nói như vậy, là sợ Tô Diệu Chân cho rằng Diêu Thủ Ninh cố ý xa lánh nàng ta, nhưng lúc này thấy Tô Diệu Chân thẹn thùng không lên tiếng, lại cảm thấy mình có phải suy nghĩ quá nhiều hay không.

Tô Khánh Xuân tính tình hướng nội, đương nhiên là không tiếp lời được.

Trong lúc nhất thời tình huống lạnh xuống, Tào ma ma vội vàng nói:"Nhị tiểu thư tính cách tốt, ngây thơ lại tâm tính lớn, nhớ tốt không nhớ xấu, theo nô tỳ thấy, ngược lại có chút giống lão gia.

”Liễu thị ngoài miệng mặc dù nói nữ nhi không phải, nhưng vừa nghe Tào ma ma khen ngợi, lại lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

Đúng lúc này, Diêu Thủ Ninh đã vén rèm vào nhà.

Trong phòng đốt chậu than, ấm áp, thừa dịp Đông Quỳ và Phùng Xuân thay đấu bồng cho nàng, nàng hỏi:"Nương, hôm nay chúng ta phải ra ngoài sao?”Liễu thị sợ tối hôm qua nổi giận làm cho nàng không vui, cố ý phái Phùng Xuân đi gọi nàng, chính là muốn nói với nàng chuyện ra cửa, cố ý làm nữ nhi vui vẻ.

Lúc này thấy nàng quả nhiên vui mừng, Liễu thị không khỏi cũng lộ ra tươi cười:"Phải đi Định Quốc Thần Võ Đại Tướng Quân phủ một chuyếnNói xong, lại nói:"Còn không biết người ta có nhận lễ hay không.

”Thế nhưng dòng dõi hai nhà chênh lệch quá lớn, đi không một chuyến không gặp được chủ nhân cũng là có khả năng.


Nhưng Liễu thị tồn tại lòng biết ơn, cũng không phải vì bám lấy quyền quý, ngược lại cũng không cảm thấy bị người ta cự tuyệt ngoài cửa có bao nhiêu khó xử, ngược lại nói:"Nếu không vào được cửa phủ, đến lúc đó ta vừa lúc dẫn con và Diệu Chân, Khánh Xuân đi dạo một vòng.

”Bà có một chút vui mừng:"Vừa lúc Đông Chí cũng đã đến, năm nay còn chưa kịp chuẩn bị, đến lúc đó chọn mua một ít pháo hoa và các vật phẩm lễ hội khác, để trong nhà náo nhiệt hơn một chút.

”Thấy hai mắt Diêu Thủ Ninh tỏa sáng, gật đầu thật mạnh, không khỏi bưng chén trà lên, ánh mắt thoáng nhìn về phía Tô Diệu Chân.

Diêu Thủ Ninh nhất thời hiểu được ý tứ của Liễu thị.

Nàng không thích Tô Diệu Chân, ngay cả công phu mặt mũi cũng không muốn làm, vẻ mặt Liễu thị dần dần nghiêm khắc, nàng cuối cùng thở dài, thần thái thoáng cái uyển chuyển một chút:"Biểu tỷ, biểu đệ.

”Tô Khánh Xuân có chút mẫn cảm, dường như nhận thấy thần sắc khác lạ của nàng, trên mặt lộ ra vài phần không biết làm sao.

Tô Diệu Chân giống như là không đoán ra thái độ khác lạ của Diêu Thủ Ninh, ôn nhu trả lời một tiếng:"Thủ Ninh muội muội.

”Liễu thị có chút đau đầu nhìn nữ nhi, trong lòng không khỏi suy tư nên nói chuyện với Diêu Thủ Ninh một chút.

Khi mấy người dùng xong bữa sáng, xe ngựa đã chờ ở ngoài cửa phủ.

Hôm nay có rất nhiều người ra cửa, Liễu thị cố ý sai người tìm hàng xóm cách vách mượn một chiếc xe ngựa.

Bà đưa Diêu Thủ Ninh, Tô Diệu Chân cùng với nha hoàn lên chiếc xe phía trước, xe sau thì để Tô Khánh Xuân ngồi và để chở quà.

Trước khi xuất hành, Tào ma ma mới khoan thai đến muộn, trên người đeo một ống trúc thật dài.


Ống trúc kia ước chừng dài ba thước, nhìn ra được đã có mấy năm, toàn thân có màu vàng nghệ, mép biên cũng đã bóng loáng.

Sau khi bà ấy cõng ra, đưa nó cho Liễu thị, được bà thập phần trịnh trọng ôm vào trong ngực.

Ba người lên xe ngựa, Liễu thị cũng vẫn ôm ống trúc không buông, Diêu Thủ Ninh cùng Tô Diệu Chân không còn lời nào để nói, thấy hành động của Liễu thị, không khỏi có chút tò mò:"Nương, đây là cái gì?”Liễu thị trả lời nàng:"Đây là một bộ tranh chữ.

”Bà nói xong lời này, Tô Diệu Chân vẫn trầm mặc không nói giống như đều có vài phần hứng thú, ánh mắt rơi trên ống trúc kia.

Tô Diệu Chân thần sắc không thay đổi, ai cũng không biết, lúc này suy nghĩ của nàng ta đã trở lại kiếp trước.

Kiếp trước lúc này, mẫu thân nàng ta cũng đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại phụ tử ba người nương tựa lẫn nhau.

Tô Văn Phòng nuôi sống bản thân đều rất gian nan, vô lực nuôi nấng nữ nhi, liền dựa theo di nguyện lâm chung của tiểu Liễu thị, sau khi thuê xe ngựa, sai người đưa tỷ đệ bọn họ vào Diêu gia Thần Đô.

Lúc đó nàng ta vừa mới mất mẹ, lại đi xa ngàn dặm nương tựa người dì chưa từng gặp mặt, trong lòng vừa bi vừa đau vừa sợ, mang theo Tô Khánh Xuân một đường không dám dừng lại, sớm đã đến Thần Đô, vào Diêu phủ.

Những sự kiện xảy ra sau đó là không thể diễn tả được, cuối cùng khiến nàng ta chán nản mà chết sớm.

Cũng may ông trời đối với nàng ta không bạc, khiến nàng ta sống lại một đời, lại ban cho nàng ta thần dụ tương trợ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.