Sở Trần ngồi khoanh chân trên băng ghế ở sân thượng, dựa lưng vào cánh cửa sổ thủy tinh đằng sau. Ánh nắng chói chang tìm đến nhảy nhót trên những sợi tóc hơi vểnh của cậu, nhuộm chúng thành một màu vàng óng.
Có người nào đó đang nhổ cỏ, khiến mùi cỏ xanh mướt cứ thoáng chui vào hai cánh mũi. Sở Trần ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đám cây leo gần đấy đến ngớ cả người. Rồi một cơn gió thổi vụt qua khiến chúng nó thoáng lay động, thoạt trông có vẻ không mấy bền chắc.
Người máy vận chuyển chuyên dụng theo đó há cái miệng to ra, một đóa hoa tươi bật ra từ đó.
Sở Trần nhận lấy: "Cảm ơn nhé."
Ánh mắt người máy nó lóe lên chút ánh đỏ, nói chầm chậm: "Đừng khách sáo ạ."
Sở Trần quay về phòng.
Cậu mở bó hoa tươi mình đang cầm trong tay, bỏ hết mớ cành lá thừa đi rồi tỉa tót thêm một chút xong, mới thong dong cắm chúng vào trong bình hoa. Rồi cậu đẩy nó về phía trước, nói với không khí trước mặt mình: "Ở Tinh Tế này không có loại hoa mà mẹ thích, con chỉ đành mua một loại na ná vậy."
"... Chắc là mẹ không ngờ được vụ này. Ở đây, loài hoa này được dùng làm nguyên liệu nấu ăn đấy."
Ngón tay Sở Trần khẽ khàng ve vuốt cánh hoa, chẳng sao tưởng tượng ra vị của món đồ này khi nấu lên. Chỉ đành bình luận: "Chỗ này đúng là có lắm của lạ mẹ ạ. Có nhiều thứ ăn được thì không thể ăn, mà thứ vốn không thể ăn lại có thể lấy ra nấu nướng."
"Con ở đây sống cũng tốt lắm. Dù chỉ là một quyển sách, lúc nào cũng có vài ba lỗi logic hoặc vài chỗ bất hợp lý. Nhưng mà so với bấy nhiêu đó thì tính ra con vẫn lấy làm thoải mái chán."
Sở Trần cũng tùy nghi, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: "Bây giờ, con đã có người nhà, có bạn bè, có sự nghiệp của riêng mình. Chuyện lý thú quanh con cũng cơ man là thứ, thú vị hơn nhiều lúc còn ở nơi nhỏ hẹp kia."
"Mẹ sống ở đó, cũng tốt chứ?"
Sở Trần khe khẽ hỏi.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu.
Là người mắc bệnh tâm thần, lúc nào cũng tự hại bản thân, và rồi tự sát để giải thoát cho chính mình.
Là người mẹ ngoài đời thực của cậu.
Ngày trước Sở Trần cứ lo làm việc quần quật, lần nào ngày giỗ đến thì cũng sẽ bận bịu chuyện gì đó, mẹ của Sở Trần cũng không phải người hay chú trọng quá mọi điều, nên cậu cũng chẳng tổ chức gì long trọng, cứ thế mà trò chuyện với không trung thôi.
Hôm nay, hiếm khi có thời gian, cậu mua lấy một bó hoa.
Định trò chuyện với bà tử tế hơn một chút.
Cậu cứ thế huyên thuyên tất tần tật chuyện sau khi mình đi đến Tinh Tế. Có mấy sự kiện vào hai năm trước mà Sở Trần quên cụ thể nó thế nào, cũng cứ ngồi yên tại chỗ từ từ ngẫm nghĩ lại.
Đến khi nói hết chuyện thì cậu đã tu tận ba ly nước. Mặt trời cũng từ Đông đã ngả về Tây.
Sở Trần thấy đói bụng.
Thế là cậu vừa ngâm nga vừa đi nấu cơm.
Ăn một bữa no căng xong, Sở Trần bèn nhìn lại bó hoa mình đã mua về một chốc. Cậu đặt bình hoa ở một nơi bắt mắt, định bụng sẽ làm hoa khô sau hai ngày nữa, xong rồi mới xoay người đi đến phòng ngủ. Hôm nay nhà hàng không kinh doanh nên Sở Trần có thể nghỉ ngơi cho đã.
Có lẽ là tinh thần thấm mệt nên Sở Trần vừa tựa vào đầu giường một chút đã ngủ quên mất.
Sau đấy tỉnh dậy nhờ những chiếc hôn.
Người đàn ông đang chồm đến có đuôi mắt màu đỏ nhạt, hai cánh tay anh chống ở hai bên thân mình Sở Trần, đôi môi anh hôn người dưới thân mình từng cái, từng cái, hành động rất dịu dàng và quyến luyến.
Lệ Dục thấy Sở Trần mở đôi mắt hãy còn nhập nhèm nhìn mình, trông hệt như một con thú non chỉ vừa hé mắt thì không kiềm được mà bật cười thật khẽ, rồi lại tiến đến, hôn lên đôi mắt của Sở Trần.
Anh khẽ khàng hỏi: "Hoa ở dưới lầu là em mua à?"
"Ưm."
Sở Trần mơ màng gật đầu: "Nhớ mẹ."
Lệ Dục chợt khựng lại.
Anh đáp lại bằng một tiếng thật trầm, rồi ôm siết lấy Sở Trần.
Sở Trần chớp chớp mắt, bấy giờ mới tỉnh táo hẳn, thổi thổi mái đầu Lệ Dục: "Sao anh ra đây vậy? Muốn làm à?"
Sau khi tinh thần Lệ Nhiên ngày một tốt lên thì giữa ba nhân cách cũng dần có thể trực tiếp giao lưu với nhau. Điều này cũng có thể xem như một tín hiệu cho thấy họ sống chung với nhau rất hài hòa, nhưng ứng với điều đó, số lần mà người có địa vị thấp nhất, Lệ Dục, xuất hiện cũng càng ngày càng ít. Thời gian xuất hiện luôn bị chèn ép bởi Lệ Nhiên và Lệ Phần, chỉ khi nào không nhịn nổi nữa thì tinh thần của Lệ Dục mới đột ngột dâng trào mãnh liệt, mới lấn lướt nổi hai người khác.
Vào những lúc thế này, tất nhiên Lệ Dục cũng theo bản năng muốn cùng Sở Trần làm chuyện ấy.
Sở Trần đã quen rồi.
Vậy mà lần này, Lệ Dục lại lắc đầu, chỉ đáp: "Ở cạnh em thôi."
Anh trở mình nằm sát bên người Sở Trần. Sở Trần thuận thế lại gần đè sấp lên người Lệ Dục. Cậu khép đôi mắt, như nghe thấy tiếng tim Lệ Dục đang đập – Thịch, thịch, thịch. Cứ một tiếng rồi lại một tiếng, bình tĩnh mà đầy mạnh mẽ.
Thân nhiệt trên hai cá thể đang dần hòa hợp.
Sở Trần bỗng hỏi: "Anh sẽ biến mất ư?"
"Hửm?"
"Em vẫn luôn đoán là..."
Sở Trần khựng lại, chừng như có chút do dự. Rồi cuối cùng cậu cũng chẳng nói ra suy nghĩ trong đầu mình, thế nhưng cậu còn chưa kịp mở lời, thì Lệ Dục đã nối tiếp cậu mà đáp: "Anh biết em đang suy đoán điều gì."
Sở Trần ngẩng đầu, nhìn Lệ Dục.
Lệ Dục tiếp: "Anh sẽ không đi đâu cả. Đúng là vì dụ,c vọng của tên đó nên anh mới được sinh ra, nhưng anh cũng khác với các nhân cách còn lại. Những người đa nhân cách khác, các nhân cách cũng sẽ có tên họ, có tuổi tác, niềm yêu thích lẫn tư tưởng khác biệt. Có điều, khác với bọn họ luôn nhận định họ là những con người khác nhau, và đại đa số không có ký ức của nhau, bọn anh thì khác."
"Hồi Lệ Nhiên còn nhỏ, khi anh ta phân ra nhân cách Lệ Phần là đã có thể nói chuyện với Lệ Phần rồi. Sau này tinh thần bạo loạn, khả năng trao đổi mới bị cắt đứt, nhưng hiện tại thì tinh thần của anh ta tốt lắm, vậy nên bọn anh đã có thể thiết lập một vùng trao đổi ngắn trong đầu lần nữa."
"Từ trước đến giờ, bọn anh chưa bao giờ chối bỏ việc bản thân mình luôn là Lệ Nhiên."
Anh nói: "Tên của anh là do em đặt, còn tên của Lệ Phần là tự anh ta đặt, cũng chỉ để phân biệt thôi, chứ không phải là vì được tách ra nên mới có tên riêng. Vì bọn anh không phải "người khác", mà chính là Lệ Nhiên. Nói cách khác, thì chỉ khi có đầy đủ cả ba người bọn anh, thì Lệ Nhiên mới được xem là một con người toàn vẹn."
Đây là lần đầu tiên Sở Trần nghe thấy cách lý giải này.
Cậu xử lý thông tin từng chút: "Em không bảo là các anh không phải là một, chỉ là em có vài nghi vấn thôi... Anh là chấp niệm của anh ấy, nên khi anh ấy vượt qua được chấp niệm ấy rồi thì nhiệm vụ của anh cũng kết thúc chẳng hạn."
"Mới đầu thì đúng."
Lệ Dục đáp: "Mới đầu thì đúng là vậy. Nếu như một kẻ mới được sáng tạo ra của ngày trước, ngay khi chấp niệm kia kết thúc thì có lẽ anh sẽ biến mất thật. Nhưng..."
Anh nhìn Sở Trần.
Sở Trần: "?"
Lệ Dục nói thật khẽ: "Nhưng... em đã cho anh một cái tên."
"Là em."
"Em đã biến anh trở thành một cá thể chân thật và hoàn chỉnh. Bây giờ anh có tên của riêng anh, tư tưởng của riêng anh, những vui buồn khổ hận của mình anh. Từng chút từng chút, những thứ ấy anh đã dần có được từ sau khi được đặt tên."
Sở Trần không kiềm được phải hít hà một phen.
Trước đó, cậu đã biết nguyên nhân Lệ Dục được sinh ra có khả năng là vì Lệ Nhiên quá xấu hổ, quá ngại khi ứ ừ với cậu, mà Lệ Phần thì quá rõ là một con gà con, còn bày vẻ "tôi chẳng thích cậu tẹo nào cả, làm ơn né xa tôi chút đi" nữa chứ.
Nhưng cậu không ngờ, rằng một cái tên lại có sức mạnh đến như thế.
Điều này là tốt, hay xấu?
Sở Trần không nghĩ ra.
Cậu cũng không hề thấy hối hận vì đã "tạo ra" Lệ Dục, nhưng cơ thể này dù sao cũng vẫn là của Lệ Nhiên...
Thôi thì.
Dù gì cũng đã thành thế này, cũng đâu thể nhét trở lại như cũ được nữa.
Huống chi, trước giờ cũng không thấy Lệ Nhiên tỏ vẻ bài xích gì Lệ Dục. Cùng lắm thì Sở Trần lại có thêm một vấn đề cần lưu ý hơn thôi, lỡ mai mốt lại có nhân cách nào được hình thành thì cứ giả ngơ là được...
Sở Trần đang trầm tư là thế, bỗng người bên cạnh khựng lại một chốc.
Khi cậu ngẩng đầu lên, thì đôi mắt lấp đầy bởi dụ,c vọng kia đã hóa trong veo, lạnh lùng từ khi nào.
Cả hai đối mặt, nhìn nhau mà sửng sốt.
Lệ Nhiên đỡ Sở Trần đứng dậy, hỏi vu vơ: "Hồi nãy hai người làm gì thế?"
Câu hỏi này cũng không khó trả lời.
Sở Trần đáp thẳng: "Em đang nói với Lệ Dục chuyện hợp nhất các nhân cách."
Lệ Nhiên buông mi mắt: "Sao lại nghĩ đến chuyện hợp nhất?"
"Nói chuyện này chuyện kia rồi dẫn đến vấn đề đó."
Sở Trần thuật lại những gì Lệ Dục nói ban nãy, lại hỏi anh: "Anh thấy thế nào?"
Lệ Nhiên đáp: "Anh cũng có ý nghĩ giống cậu ấy. Anh thấy không cần phải hợp nhất đâu."
Có nhiều vấn đề, Lệ Nhiên không muốn giải quyết thì có thể trốn tránh một cách quang minh chính đại, bằng cách giao cho các nhân cách khác làm. Lần nào thì Lệ Phần hay Lệ Dục cũng đều làm tốt cả.
Hà cớ gì phải hợp nhất chứ?
Sở Trần nghe thế bèn nảy ra trò đùa dai, thế là ngao ngán thở dài liên hồi.
Lệ Nhiên: "?"
Sở Trần chống cằm: "Em cũng biết là anh sẽ nói thế. Lần nào em hỏi câu gì mà anh không muốn trả lời, hay bắt anh làm chuyện anh không muốn là thể nào anh cũng giao cơ thể cho Phần Phần hoặc Dục Dục. Hẳn là anh cảm thấy ba nhân cách đang rất ổn, phân chia công việc rất hợp lý nên chẳng việc gì phải hợp nhất lại đúng không? Nhưng mà... có hợp lý thật hay không?"
Lệ Nhiên nghe Sở Trần nói thế thì sững sờ. Nhưng anh cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả.
Anh càng không biết ý nghĩa của đoạn hội thoại Sở Trần vừa nói ở chỗ nào.
Bây giờ trông qua thì công việc được họ phân chia hợp lý thật mà.
... Anh phụ trách làm đứa con trai nhỏ của nhà họ Lệ, Lệ Phần sẽ chịu trách nhiệm khi có đạo tặc vũ trụ, khi cần "Giáo quan Sở" sẽ có Lệ Dục đây.
Có nền có nếp mà.
Lệ Nhiên đang suy tư trong bụng "ừ" một tiếng qua loa, hỏi lại: "Thế thì có vấn đề gì à?"
Sở Trần nói đầy ai oán: "Vấn đề lớn đấy chứ."
Hàng mi dài của Lệ Nhiên chớp chớp.
Sở Trần kể ngay: "Lệ Dục là nhân cách được anh tạo ra để làm chuyện ấy với em. Nói đúng ra, thì tức là vấn đề này do anh ấy phụ trách nên anh ấy mới làm với em. Phải vậy không?"
Lệ Nhiên ngập ngừng đáp: "Ừ."
Sở Trần duỗi chân: "Vậy tại sao anh trai anh không làm với em?"
Lệ Nhiên tức thì á khẩu, chỉ đành phải đáp: "... Để anh hỏi anh ấy hộ em nhé."
"Còn anh thì sao hả?"
Sở Trần bĩu môi: "Đến anh trai cũng muốn thân thiết với em, mà anh chẳng thèm đếm xỉa đến. Anh nói em nghe thử, là anh không lên được, hay là có nem có chả bên ngoài hả?"
Lệ Nhiên: "... Không mà."
Vấp phải vấn đề thế này, Lệ Nhiên lại có ý định muốn trốn. Anh vừa định rời khỏi sân khấu "giường chiếu" này thì đã bị Sở Trần đè lại, không thể nhúc nhích nổi, chỉ đành dời tầm mắt, nghiêng đầu sang một bên, tránh đối mặt với Sở Trần.
Nhưng trong lòng Lệ Nhiên, thì vẫn đột ngột ngẫm lại những gì mà Sở Trần nói với anh hồi mới quen.
Cậu khen anh tốt.
Nói rằng anh xứng đáng được yêu thương.
Còn những ngôi sao nhỏ mỗi ngày một cái kia nữa.
Từng câu từng chữ lúc trước khiến Lệ Nhiên ngày một thấy chân thực hơn.
Cảm giác an toàn được tích dần đầy, chẳng phải là chuyện một sớm một chiều, mà là nhờ từng chuyện vụn vặt một cộng dồn vào nhau.
Thế nhưng...
Anh thực sự có thể ư?
Sở Trần hiện tại, hẳn là chưa hiểu hết về anh nữa mà? Nếu bây giờ mà cậu biết rõ mọi thứ... có phải cậu sẽ thấy hết hứng thú hay không? Vì thật lòng, anh đúng là một tên nhạt nhẽo.
Trong khi Sở Trần thích những thứ thú vị cơ.
"Nè, bây giờ anh còn không nhìn mặt em nữa cơ à! Rõ ràng anh đang nói dối!"
Sở Trần khóc òa: "Trời ơi! Tôi khổ quá mà! Kết hôn hai năm trời mà chồng chẳng thèm chung đụng, tôi đây lẻ loi hiu quạnh, một thân cô liêu, thôi thì chẳng đặng đừng đi tìm ông Vương nhà bên..."
Giọng của Sở Trần kéo Lệ Nhiên về lại thực tế.
Mà người vừa cất giọng còn dụi dụi vào lòng Lệ Nhiên, tài giả khóc phải gọi là đỉnh của chóp.
Da thịt cận kề.
Đồng tử Lệ Nhiên trở nên sâu đến lạ.
Làm gì có ông Vương nhà bên nào.
Tay Lệ Nhiên siết chặt, móng tay bấm vào thịt, vết nhói ấy khiến anh tỉnh táo hơn một chốc. Đột nhiên, trong lòng Lệ Nhiên dấy lên một tia khát khao và can đảm, nó khiến nhịp tim anh dần tăng tốc, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Thử một chút xem?
Như một tên chơi cờ bạc, đánh cược một lần.
Cược cả bản thân mình...
Như thể bị ma nhập, Lệ Nhiên muốn vươn tay ép Sở Trần vào ngực mình thì bỗng dưng nghe thấy Sở Trần thở một hơi thật dài, rồi lắc đầu bảo: "Hầy... Mà thôi, em cũng mệt rồi, không chơi nữa. Mới ngủ dậy nên em hơi đói, thôi em làm cơm anh ăn nhé."
Thật ra Sở Trần cũng không vội về chuyện ấy, chỉ là nãy giờ cậu muốn chọc Lệ Nhiên tí thôi.
"... Ừ."
Lệ Nhiên nghe mình thuận theo.
Thế nhưng, trong lòng anh vang lên một giọng nói khác, vẫn đang nói...
Nói không ngừng...
Bên này, Sở Trần duỗi người thật đã, toan đứng dậy thì tự dưng bị Lệ Nhiên cản lại.
Sở Trần: "?"
Cậu còn lơ tơ mơ.
Thì Lệ Nhiên đã hạ quyết tâm. Anh cụp mắt, nói khẽ: "Em từng viết một câu trên ngôi sao nhỏ."
Sở Trần ngớ cả người: "Hả?"
Cậu viết quá trời thứ trên ngôi sao nhỏ luôn.
Lệ Nhiên bảo câu nào?
Lệ Nhiên dịch lại gần, kề sát bên tai Sở Trần mà rằng: "Khi anh có can đảm để thực hiện bất kỳ chuyện gì, thì nhất định phải kiên trì. Không được bỏ cuộc giữa chừng vì bất kỳ yếu tố ngoại lai nào hết."
Sở Trần sững sờ, chẳng hiểu câu ấy thì liên quan gì đến tình cảnh hiện tại.
Hơi thở Lệ Nhiên vấn vít trên người Sở Trần. Anh từ tốn bảo: "Để cơm ở đấy, nấu sau đi."Sở Trần ngỡ ngàng, thế rồi mặt tức khắc đỏ gay.
Hiếm khi nào cậu nghe thấy Lệ Nhiên nói như vậy, cảm thấy chưa thích nghi kịp. Rồi cậu nghĩ đến ám chỉ của Lệ Nhiên trong câu vừa rồi thì tim nó cứ bịch bịch bịch, như muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Là cái cậu đang nghĩ đúng không?
Chứ gì nữa...
Sở Trần hãy còn nghĩ ngợi thì Lệ Nhiên đã cúi đầu hôn cậu.
Đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, nhưng có lẽ người đang hôn Sở Trần là người mà cậu thích, nên dù lần nào thì cậu cũng sẽ cảm thấy adrenalin tăng vọt, không khí như hóa mỏng đi.
Lúc này, dù có cháo lưỡi với nhau thì cũng không mấy khó chịu nữa.
Cả hai chìm đắm trong đê mê.
Sở Trần "ưm" một tiếng, bỗng nghĩ đến điều gì đó, bèn đẩy Lệ Nhiên ra rồi bảo: "Anh đợi em chút."
Lệ Nhiên: "?"
Rồi Lệ Nhiên nghĩ đến điều gì đó.
À phải, dù có làm thật thì cũng phải chuẩn bị dụng cụ cho tốt chứ. Nãy giờ anh thấy hứng lên là cứ muốn quấn lấy Sở Trần, chẳng chịu chuẩn bị cái gì cả, thế là không hay tí nào.
Hẳn là Sở Trần đi lấy đồ rồi.
Lệ Nhiên bỗng giơ tay, chạm mu bàn tay vào gò má mình.
Nóng quá.
Anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, vờ như mình chẳng hề đỏ mặt gì sất.
Một lát sau, Lệ Nhiên bỗng nghe thấy ngoài cửa vọng lại tiếng, thế là quay đầu nhìn.
Lệ Nhiên cụp mắt, lòng anh bỗng dấy lên chút cảm xúc không tên. Chỉ biết rõ gò mà mình ngày càng nóng, rồi quỷ thần xui khiến thế nào, anh lại từ tốn bước xuống giường, ngồi lên xe lăn dưới ánh nhìn săm soi của Sở Trần.
...
Sở Trần nằm trên giường, toàn thân rệu rã.
Nói thật lòng, cậu đã suy diễn ra đủ thứ về lần đầu giữa mình và Lệ Nhiên, có sao cũng không ngờ nó lại thành... như vậy.
Sở Trần câm nín, nghĩ trong bụng, phen này Lệ Nhiên phạm quy rõ mồn một.
Cái tên này, vì để chứng minh bản thân xài rất tốt mà cố ý thả hai nhân cách còn lại ra...
Thế là cả ba nhân cách như đang đua một trận vậy, còn bấm thời gian xem ai lâu hơn.
Tổ bà nhà nó!
Hay lắm!!!
Giữa chừng chẳng biết Sở Trần đã kêu "không được" bao nhiêu lần, nhưng cũng chẳng ngăn lại nổi.
Tức chết mất.
Cậu đưa lưng về phía Lệ Nhiên, chẳng muốn nhìn người kia thêm tẹo nào nữa.
Một lát sau, có một cánh tay duỗi qua đây đè lên người Sở Trần. Lệ Nhiên xích lại, khẽ khàng kêu: "Cục cưng Trần Trần."
Sở Trần: "..."
Tưởng kêu tôi là cục cưng thì xong chuyện chắc?
Sở Trần chẳng ừ hử gì.
Nhưng dường như ý của Lệ Nhiên cũng chẳng phải là vậy. Anh bảo: "Cảm ơn em."
Sở Trần sửng sốt, cơ thể động đậy.
Lệ Nhiên thấy Sở Trần thả lỏng hơn thì đôi mắt ngậm ý cười. Anh tựa đầu vào vai Sở Trần, chớp chớp mắt, rồi kề bên tai Sở Trần khẽ khàng kể lại: "Khi anh còn bé, anh luôn tưởng mình chẳng được ai yêu thương cả."
Khi kể về chuyện đã từng, màu mắt Lệ Nhiên nhạt đi trông thấy.
Nụ cười trong đôi mắt cũng dần tắt đi nhiều.
Anh kể: "Hồi ấy công việc ở nhà họ Lệ bận bịu, ba mẹ hệt như con thoi, cả ngày xoay vần tất bật, gần như chẳng lấy đâu ra thời gian ở bên chơi với anh. Họ thực sự hết cách nên mới mời bà vú đến chăm nom anh."
Dù khi Lệ Nhiên kể chuyện chẳng thể nghe ra chút suy suyển nào, nhưng Sở Trần như vẫn nhận ra điều gì đó.
Cậu từ từ xoay người lại, đối mặt với Lệ Nhiên.
Cậu trầm ngâm một hồi, vươn mình đến, trán kề trán với Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên thuận thế hôn lên đôi môi mềm của Sở Trần một cái.
Anh lại tiếp: "Bà vú ấy cũng không gây ra chuyện tày đình gì, chỉ là lâu lâu lại nói với anh: "Cậu nhìn xem, ba mẹ cậu chẳng tha thiết gì cậu, nên mới quăng cậu cho tôi chăm đấy."; "Đứa bé nào hư là sẽ bị vứt bỏ ngay. Hồi đó cậu hư quá, khóc suốt ngày, nên họ mới không cần cậu nữa đấy."; "Cậu..."
Giọng nói Lệ Nhiên bỗng run lên.
Sở Trần vươn tay ôm lấy Lệ Nhiên.
Nhiệt độ cơ thể cậu truyền sang, như muốn cung cấp sức mạnh nào đó cho Lệ Nhiên.
Sở Trần nói nhỏ: "Em đang ở cạnh anh đây."
"Ừ."
Lệ Nhiên cười: "Thật ra thì bây giờ lớn rồi thì thấy, những câu kia cũng chẳng phải là thật. Nhưng lúc ấy nó luôn khiến anh rối bời, dù là bây giờ, thì cũng vẫn như một cây gai ghim trong ngực vậy."
"... Có phải thấy anh làm quá lên không?"
"Không có đâu. Sao anh nghĩ vậy?"
"... Khi ấy anh còn nhỏ, đầu óc còn ngây thơ. Bà ta nói gì anh cũng tin răm rắp."
"Những lời ấy hệt như thanh đao, cứ thế chém lên da thịt anh, chằng chịt, dày đặc, khắc sâu vào lòng anh. Lần nào nhìn mặt mình cũng khiến anh vô thức nhớ về những câu nói ấy. Từ lúc đó, anh luôn nhận thức rõ mình sẽ chẳng bao giờ được chào đón, và, cũng sẽ không một ai thích anh cả. Vì anh là thứ đã bị quăng đi, bị bỏ lại."
Sở Trần mấp máy môi định nói điều gì.
"Đừng lo."
Lệ Nhiên cười dịu dàng: "Giờ thì anh đã hiểu. Anh đã được người ta thích rồi. Là em, là người nhà, là đồng đội trong Quân đoàn Phần Diệm, tất cả đều đang ở bên cạnh anh, chưa bao giờ rời đi."
Trong lòng Sở Trần thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vùi mặt vào lòng Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên hồi tưởng, sau đó kể tiếp: "Khi ấy, anh chỉ có một mình mà thôi."
"Dù bà vú không đánh đập, chửi mắng anh, chỉ lâu lâu nói những lời ấy, nói ba mẹ không cần anh nữa bằng thứ giọng điệu đáng thương ấy. Nhưng nó cũng khiến bà ta ở trong lòng anh, trở nên rất đáng sợ."
"Anh sợ bà ta."
"Anh không muốn gặp mặt bà ta, nên trốn tịt trong phòng. Nỗi cô độc bủa vây lấy anh."
"Rồi anh đến trường, tính cách cô độc thành ra chẳng ai chịu chơi cùng, thế là anh sẽ lẩm bẩm một mình – đây là thói quen có từ khi ở một mình trong nhà. Anh bị bài xích, bị cô lập, còn bị đánh nữa..."
"Có lẽ, vì chính thứ khát vọng được yêu thương, khát khao được bảo vệ quá mãnh liệt này, nên một ngày nọ, Lệ Phần đột ngột xuất hiện."
"Anh ấy giúp anh xử lý lũ học sinh kia."
"Rồi anh chẳng cần ai khác thích mình nữa, vì anh đã có Lệ Phần rồi."
Lệ Nhiên nghiêm túc nói với Sở Trần: "Em từng nói với anh, con người ta vẫn luôn yêu bản thân hơn tất thảy. Thật ra anh đúng là rất yêu bản thân, chẳng qua, anh tách thứ tình yêu cho bản thân ấy cho Lệ Phần."
Tim Sở Trần nhói lên.
"Anh vẫn luôn tự ti. Sự tự ti ấy đã vùi dập anh rất sâu."
Lệ Nhiên nhìn chằm chằm Sở Trần: "Em cũng thấy đó, anh chẳng có điểm nào đáng để được yêu thích cả. Tất cả những ưu điểm mà anh nghĩ ra được khi ấy, anh đều đưa hết cho Lệ Phần. Anh mong anh ấy bảo vệ anh, anh chỉ muốn trở thành một kẻ được bảo vệ, được che chở mà thôi."
Anh cười giỡn: "Có phải anh ích kỷ lắm không?"
Lệ Nhiên hỏi câu này cũng không phải vì cần Sở Trần trả lời.
Anh bộc bạch: "Lệ Phần có sức mạnh tinh thần 3S, có sức mạnh thống trị cực kỳ khủng bố. Anh ấy sẽ biết ứng phó khi có chuyện xảy ra, và thậm chí... vì để em yêu thích mà trở nên thú vị hơn."
Từ sau khi Lệ Phần chấp nhận chuyện mình có tình cảm với Sở Trần, thì luôn sẽ học hỏi Sở Trần, chơi một số trò tình thú theo ý Sở Trần.
"Mà anh thì không như vậy."
Đôi khi Lệ Nhiên xuất hiện thì chuyện giữa Sở Trần và Lệ Phần cũng cứ thế ngắt ngang.
Dù Lệ Nhiên không nói thẳng ra, nhưng thực tâm anh vẫn thấy bối rối lắm.
Anh siết chặt tay mình, đã biết bao nhiêu lần anh muốn hùa theo màn kịch của Sở Trần, nhưng đến khi anh cất lời, thì lại chẳng biết nên nói gì, để rồi rốt cuộc, chỉ biết nhìn Sở Trần một cách tĩnh lặng.
Để Sở Trần chơi đùa một mình như thế.
Số lần ngày một nhiều, khiến Lệ Nhiên càng khó lòng vượt qua.
Vì trông anh như...
Chẳng có gì hợp gu Sở Trần cả.
Anh nói khẽ: "Chỉ có anh là khác hẳn. Sức mạnh tinh thần của anh là B, tính cách thì nhạt nhẽo, chẳng biết hùa theo em thế nào... Sau này xuất hiện Lệ Dục, so với anh thì cũng..."
Lệ Nhiên không nói hết những lời còn lại.
Sở Trần chớp chớp mắt.
Cậu không ngờ Lệ Nhiên lại có suy nghĩ như vậy.
Hồi mới kết hôn với Lệ Nhiên, tính ra Sở Trần còn thích chơi kiểu như thế với Lệ Nhiên hơn nữa kìa: Như khi trông thấy đôi đồng tử lạnh lùng trong veo của Lệ Nhiên nhiễm lên chút sắc màu khác biệt, như khi anh bị Sở Trần chọc ghẹo đến mức phải dời ánh nhìn, chẳng dám đối mắt với cậu nữa, rồi tai anh đỏ ửng cả lên. Chúng khiến Sở Trần thấy thi thú vô cùng.
Mà trái ngược, sự xuất hiện của Lệ Phần mới là thứ cắt hứng thú của Sở Trần đấy.
Tính tình Lệ Phần ẩm ương, chỉ khiến người ta muốn đập cho một trận thôi.
Thế mà bây giờ Lệ Nhiên lại bảo là, anh cảm thấy, mình mới là người chen ngang Sở Trần và Lệ Phần.
Đúng thật là.
Cùng một sự việc, mỗi người sẽ có những góc nhìn khác nhau.
Nên nếu cứ thiếu đi những bày tỏ, thì lâu dần, suy nghĩ của hai bên sẽ ngày càng đi xa nhau, dám chừng sẽ nảy sinh hậu quả nghiêm trọng nữa.
Sở Trần thẳng thắn: "Không đâu."
Cậu nói như đinh đóng cột, quả quyết phản bác xong mới từ tốn giải thích: "Người em gặp đầu tiên chính là anh, chứ không phải họ. Người em thích khi ấy là anh."
Lệ Nhiên nhìn Sở Trần.
Đôi mắt Sở Trần cong cong, cậu càng sáp lại gần, trông thấy đôi đồng tử của Lệ Nhiên rõ mồn một: "Chẳng nhẽ không ai nói với anh, đôi mắt anh có màu xanh lam cực kỳ đẹp à? Trông hệt như biển xanh biêng biếc, trông xa đến tận cùng, khi trông về phía mặt trời thì chúng càng trong veo hơn, càng tuyệt diệu hơn. Đúng là anh không có nhiều biểu cảm cho lắm, nhưng mà anh thế này, càng khiến em mong muốn nhìn thấy dáng vẻ vì em mà trở nên kích động của anh hơn..."
Cậu vươn tay, khẽ khàng đụng vào cái tai như đang bốc cháy của Lệ Nhiên.
"Ví dụ như chỗ này này."
Rồi trượt mu bàn tay lên gò mà Lệ Nhiên: "Như thân nhiệt này."
Vừa nói, vừa tiếp tục đưa tay xuống: "Ha ha ha, cả chỗ này nữa. Hửm? Anh nhìn em làm gì? Hai đưa mình là người lớn cả rồi, còn là chồng chồng hợp pháp nữa, thành gia lập thất bao nhiêu lâu rồi, sờ anh tí thì đã sao? Anh giỏi thì đi tố cáo em đi."
Lệ Nhiên: "..."
Lệ Nhiên dở khóc dở cười bắt lấy tay Sở Trần: "Em đừng nghịch nữa, anh để Lệ Dục xuất hiện bây giờ."
"Ồ, sợ quá cơ."
Sở Trần tức thì ủn ủn ngực Lệ Nhiên, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Lệ Nhiên cũng không nhịn được mà bật cười.
Những điều từng che giấu trong lòng đã được đôi lời của Sở Trần nhẹ nhàng quét đi mất.
Chừng như anh thật sự đã có thể buông bỏ quá khứ, cùng với Sở Trần tiến lên một bước cực kỳ quan trọng, tất cả nhờ vào Sở Trần từng chút từng chút, hóa giải những bức bối trong lòng anh.
Lệ Nhiên nở nụ cười thương yêu, cũng đứng dậy theo: "Món tráng miệng em làm lúc trước ngon lắm. Anh làm với em."
"Được."
Lệ Nhiên nhìn Sở Trần đang đi ở phía trước. Rồi anh vươn tay, cùng với Sở Trần mười ngón đan vào nhau.
Hai người nhìn nhau cười.
Lệ Nhiên từng suy tư rất nhiều.
Với anh, những người có tính chậm tiêu sẽ rất khó để gặp được một người có thể bầu bạn với mình cả đời.
Chuyện yêu đương này là chuyện của hai người, cớ gì phải khiến một bên đợi chờ hoang hoải? Lâu dần, người đã bỏ ra trước kia bị mài mòn đi lòng nhiệt tình, rồi thậm chí nảy sinh những hoài nghi. Tình trạng này còn khiến người ta tổn thương hơn.
Đề cuối cùng có lẽ chỉ còn chia tay trong không vui.
Nhưng Lệ Nhiên gặp được Sở Trần.
Sở Trần từng chút hâm nóng anh, ngày qua ngày, trồng trên tảng đá khô cằn là anh đây, một đóa hoa nhỏ.