Ân Vinh Lan tự nhận đã rất cố gắng, làm lơ mấy hiện tượng tạm thời chưa giải thích được. Nhưng đối mặt với sự tồn tại này, trừ khi y mù, bằng không thật sự rất khó lừa mình dối người.
"Sao anh còn chưa quét mã?" Thanh niên híp mắt không vui.
Ân Vinh Lan lắc đầu, môi nhấp nháy hai lần không biết nói cái gì, đến quầy mua hai chai nước rồi rời đi.
Trần Trản tắm nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, ước lượng thời gian người ấy rời đi, vừa đủ cho một cuộc diễm ngộ tình cờ.
Thấy mắt cậu lay động, Ân Vinh Lan liền hiểu ý, giải thích: "Gặp phải... tên ngốc."
Trần Trản cau mày, gọi người ta như thế hơi bất lịch sự, đứng trên lập trường khách quan nói: "Phải tôn trọng nhau chứ."
Ân Vinh Lan gật đầu.
Thời tiết cạnh biển bảo đổi là đổi ngay, dự báo đưa tin trời nắng ráo, bỗng nhiên cơn mưa tí tách ập tới.
Trần Trản ngó qua một nơi khác, Ân Vinh Lan cũng thuận theo nhìn sang, thấy một ông chú trung niên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
"Quen à?"
Trần Trản lắc đầu: "Nãy giờ ông ta cứ để ý chỗ mình."
Ân Vinh Lan chỉ liếc mắt nhìn cái rồi thôi: "Chắc là cảnh sát."
Trần Trản nhíu mày.
Ân Vinh Lan: "Sau khi An Lãnh chết không phải cảnh sát có bảo tạm thời không nên rời thành phố à?"
Trần Trản nghĩ một hồi, hình như còn có chuyện này thật.
"Theo ra tận nước ngoài, có được trả phí không?"
Phiên bản đời thực của ngàn dặm truy đuổi sát nhân à.
Ân Vinh Lan cười cười: "Đầu tiên là tạm dừng chương mới, sau đó xuất ngoại, biểu hiện của em rất khả nghi."
Trần Trản cân nhắc có nên đi giải thích một chút.
Nhìn ra suy nghĩ của cậu, Ân Vinh Lan nói: "Nói nhiều lại phản tác dụng."
Ngay khi đang gật gù xem xét, lại nghe y nói: "Huống hồ chúng ta đang hưởng tuần trăng mật."
Trần Trản: "... Cho nên?"
Ân Vinh Lan: "Có người nhìn mình thể hiện tình cảm, thấy vui."
Trần Trản vô thức vươn tay xoa nắn mặt y, không hóa trang, là thật: "Trước đây anh không thế này."
Ân Vinh Lan không tiếp lời, giúp cậu vặn nắp chai, hai người đứng dậy đi về khách sạn.
Dọc đường Trần Trản cứ mải nghĩ tính cách ông chồng thay đổi từ khi nào.
【 Hệ thống: Không phải là sau khi quen biết kí chủ à? 】
Bước chân Trần Trản đột ngột khựng lại, rồi làm như không có gì xảy ra đi tiếp.
Bình thường khi ra ngoài cậu luôn chủ trương tiết kiệm là chân lý, chỉ có lần này để mặc Ân Vinh Lan đặt phòng cao cấp hạng sang. Dù gì cũng mang danh nghĩa hưởng tuần trăng mật, kể cả bọn họ chưa chính thức thành hôn.
Trần Trản chỉ tạm ngưng một bộ, bây giờ đang chăm chỉ cẩn thận viết tiếp "Nam thần", Ân Vinh Lan ngồi một bên xem email cấp dưới gửi, ai cũng không quấy rầy ai.
Mưa không lớn, cửa sổ để mở. Một cơn gió thổi vào mang theo hương biển nhàn nhạt.
Trần Trản không kiềm được nhìn ra ngoài, vì để thưởng thức cảnh đẹp của biển, phòng họ đặt không ở tầng cao lắm.
Ân Vinh Lan tranh thủ nhìn cậu: "Muốn gọi món không?"
Trần Trản lắc đầu, lấy di động định ra ngoài tự mua.
Kể từ khi học nấu ăn với mẹ Lâm, cảm thấy hứng thú với đồ ăn ngon hơn trước nhiều, ăn hải sản càng chú trọng tươi mới. Lúc Trần Trản đang xem thực đơn, nhận thấy một người thanh niên đến ngồi bên trái cậu.
Hầu hết mọi người lúc đi ngang qua đều liếc cậu nhiều hơn một cái, tư thế cầm dao nĩa trúc trắc kia thật sự khiến người ta muốn đến chỉnh cho ngay.
Cạch kít!
Thanh niên chợt trượt tay, cua trên đĩa không tách ra được, trái lại lốc cốc lăn sang chỗ Trần Trản.
Ngô tiên sinh và đám chấp pháp giả hơi đạt được mục đích rồi đó, đối mặt với một nhân vật như vậy, Trần Trản thực sự không biết nên xử lý thế nào.
Mặc dù thấy khả nghi, nhưng không muốn nói nhiều với kẻ ngốc, dứt khoát chọn không nhìn nữa.
Gọi hai suất hải sản tươi ngon mang về, từ chối nhìn nhiều thêm dù chỉ một chút.
Cửa vừa mở, Ân Vinh Lan ngẩng đầu thấy vẻ mặt Trần Trản khá phức tạp, mơ hồ hiểu đôi chút. Y không hỏi, chỉ đánh giá món ăn.
Trần Trản ăn xong trước, mở máy tính làm việc. Vì không cố tình che chắn gì, chữ trên màn hình Ân Vinh Lan đọc phát hiểu liền...
Ma xui quỷ khiến trùng hợp vài chuyện, làm nhiều người hiểu nhầm tôi. Thậm chí cho là tôi và những người quen có thể làm thành một nhóm, viết nên "Ký sự trong tù."
Kỳ thật đều là suy nghĩ sai lầm.
Ví dụ:
Sau vụ cháy nhà, ở nhà hàng từng có người lấy dao đâm tôi, thất bại rồi bị bắt. Tạm giam một thời gian cô ta cũng được thả.
Tiệc vui chóng tàn, cô gái này từng có một thời gian ngắn ngủi làm quen với tôi, chỉ vì chống cằm không đúng mà kết thù, sau khi được thả có mấy ngày liền biệt tăm biệt tích. Phía cảnh sát nghi ngờ cô có liên quan đến vụ cháy, vốn muốn bí mật theo dõi điều tra, ai ngờ người cứ vậy mà biến mất.
Mà người cuối cùng nhìn thấy cô ta trước khi mất tích là nam thần.
Tôi không hề biết chuyện này cho đến khi cảnh sát hỏi tới.
Nam thần nói, anh ấy chủ động hẹn gặp cô ta, mục đích chỉ hỏi người này có tham gia vào vụ cháy không, nhưng đáng tiếc không có thông tin nào hữu dụng cả. Sau đó hai người không gặp nhau lần nào nữa.
Giống y như mấy kẻ hiềm nghi phạm tội trình bày.
Làm người bên gối, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng anh đang che giấu gì đó.
Ban đêm, tôi nằm nghiêng, chẳng biết vì sao dù quay lưng về phía nam thần, cũng có thể cảm giác được anh chưa ngủ.
Như để chứng minh suy đoán của tôi, anh nhẹ nhàng gọi tên tôi một tiếng.
Giả vờ không nghe thấy, nam thần cực kỳ chậm rãi khẽ khàng vén chăn lên, chân trần xuống giường.
Không bật đèn, tất cả hành động trong bóng tối đều được ẩn chắn.
Nam thần đi sang một phòng khác, lo gần quá bị lộ, tôi chỉ có thể trốn ở góc tường phòng ngủ, cẩn thận dỏng tai vừa nghe vừa đoán.
Tiếng loạt xoạt, tiếng kéo khóa, tiếng vali lăn bánh.
Hôm sau thừa dịp nam thần đi làm, tôi cố gắng vào gian phòng kia, kinh ngạc phát hiện cửa đã bị khóa.
Đêm thứ hai, cùng giường chung gối, nam thần dém chăn cho tôi, mỉm cười hỏi: "Không ngủ được?"
"Hơi mất ngủ."
Nam thần: "Đếm cừu?"
"Lười đếm."
Nam thần: "Anh kể chuyện xưa cho em nhé?"
"Dạ."
Nam thần dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng kể chuyện: "Râu Xanh đưa hết chìa khóa cho vợ, dặn nàng tuyệt đối không được vào một căn phòng..."
(* Chuyện cổ Lão Râu Xanh kể về lão bá tước giàu có, lấy nhiều vợ nhưng đều mất tích bí ẩn, đưa chìa khóa tất cả các phòng trong lâu đài cho cô vợ mới cưới nhưng cảnh cáo không được mở căn phòng cuối cùng ở tầng trệt. Một hôm chị của cô đến chơi xúi giục vào xem, lúc vào phòng không ngờ chứa xác của những người vợ trước, sàn nhà lênh láng máu... Đây cũng là khởi nguồn của cách gọi "yêu râu xanh" đó)
Vừa kể vừa nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Bất giác tôi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, nam thần đã tới công ty rồi, bữa sáng dọn sẵn trên bàn, tương cà hôm nay còn đỏ hơn chút thì phải.
Ăn sáng xong, tìm một vòng trong biệt thự, cuối cùng phát hiện trong tủ đầu giường ở phòng ngủ dưới tầng trệt một chùm chìa khóa sơ-cua.
Đứng trước căn phòng bị khóa, chần chờ một lúc, cắm chìa khóa vào.
Một gian phòng hỗn độn hiện ra trước mắt, đầy ắp đồ vật cũ kỹ không dùng đến.
Ngay lúc ấy, đột nhiên bên ngoài có tiếng động.
Tôi vội vàng đóng cửa, đứng dưới chân cầu thang nhìn, là anh ấy quay lại.
"Quên mang hồ sơ." Nam thần cười cười.
Khi lên lầu đột nhiên anh ấy dừng mắt nhìn cửa căn phòng ở trong cùng tầng dưới ấy giây lát, cười sâu xa.
Đêm thứ ba, nam thần đi tiểu đêm lần thứ hai, lần này mãi chưa thấy trở về giường. Tôi đứng trên lầu, thấy đèn xe bên ngoài sáng, anh đang vác vali bỏ vào cốp xe, không biết muốn đi đâu.
Đến khi tôi chạy xuống, vốn tưởng người đã lên xe đi từ lâu, không ngờ có thêm hai người trước cửa, một trước một sau ngăn cản nam thần.
Thì ra là hai cảnh sát tuần đêm, ánh mắt họ vô cùng sắc bén: "Muộn thế này, muốn đi đâu?"
Nam thần: "Có việc."
"Có thể cho chúng tôi kiểm tra cốp xe được không?"
Sau khi mở ra, có một cái xẻng rỉ sét và một chiếc vali màu đen.
"Bên trong chứa gì?"
Nam thần: "Đồ riêng tư."
Là người cuối cùng gặp đối tượng mất tích, đương nhiên nam thần mang hiềm nghi, phải phối hợp điều tra trong phạm vi thích hợp.
Vali từ từ mở ra, bên trong không có thi thể tanh hôi gì, toàn là tiền mặt.
Sắc mặt cảnh sát có chút khó coi: "Mang nhiều tiền vậy làm gì?"
Nam thần: "Chôn."
"Sao lại chôn?"
"Giấu tiền riêng."
"Ai lại nhét đầy tiền trong vali?"
Nam thần: "Vì tôi giàu."
2
Quả thật, số tiền này đối với anh mà nói chỉ như muối bỏ bể.
Để tăng sức thuyết phục, nam thần liên tiếp cung cấp mấy nơi chôn tiền, đều nằm trong mấy khu bất động sản anh đứng tên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cảnh sát, tôi cũng khó hiểu: "Em chưa bao giờ quản tiền của anh."
"Nên anh không thích." Nam thần: "Theo quan hệ của chúng mình thì, em nên để anh nộp hết tiền lên, anh vắt óc giấu quỹ đen. Đó mới là tình thú."
1
Người yêu không ham, anh chỉ có thể tự biên tự diễn cho đã nghiền.
"Anh không sợ để lâu bị mòn?"
Nam thần lắc đầu: "Hai ngày nữa còn muốn đào lên đổi chỗ khác."
"..."
Nam thần nghiêm túc hỏi: "Cho nên chừng nào em mới để anh nộp tiền?"
Dưới ánh trăng, cộng thêm đèn đường sáng sủa, mọi thứ nhìn rõ ràng.
Thoáng nhìn vẻ mặt hai người cảnh sát, tôi giúp họ hỏi ra vấn đề ngại nói: "Anh... đầu có vấn đề à?"
"Khụ khụ."
Tiếng ho nhẹ gián đoạn tốc độ đánh máy của Trần Trản.
"Họng khó chịu thì ngậm kẹo ho đi."
Ân Vinh Lan cười không tự nhiên lắm: "Thì ra em còn nhớ đến việc này."
Trần Trản suy nghĩ một chút: "Dù sao cũng mới hai tháng."
Ân Vinh Lan còn nói thêm mấy câu, nhưng không cản nổi cậu đăng chương mới.
Y bóp bóp ấn đường, bất đắc dĩ cười nói: "Anh danh một đời coi như bỏ."
Trần Trản đầy khó hiểu: "Đừng có tùy tiện tự thêm vào."
Hai người vừa nói vừa cười, khu bình luận chẳng mấy chốc sôi nổi cực kỳ.
【 Ngũ Sơn: Dùng vali giấu tiền riêng? Xin lỗi tui ghét người giàu. 】
【 Hoa Quả Họ Lâm: Thế thì xem ra, Trần Trản mới là người bị hại. 】
【 Trần Đẹp Trai Anh Tuấn Cao To: Một người từ trước tới giờ không thiếu tư liệu sống cấp độ VIP! 】
Lâm Trì Ngang vốn đã cai truyện, nhưng vì một số chuyện đặc biệt nên nhất định phải vào đọc chương mới, mãi không nói thêm tiếng nào, che cái má nửa ngày chưa hết sưng, dứt khoát nhắm mắt lại.
Con đường Ân Vinh Lan đi đều hoang dã đứt cương, hoàn toàn là làm theo sở thích, phong cách kinh dị.
Thế mà anh lại noi gương lấy kinh nghiệm từ một kẻ như vậy.
Khương Dĩnh dạo này đang tham gia đóng phim, thường chỉ đọc lướt nhảy chương không cố định, Trần Trản viết chủ yếu mấy chuyện nhàn tản, không cần theo dõi liền mạch cũng được.
Vừa được nghỉ ngơi lôi điện thoại ra giải trí, đọc đến chương mới... Phong cách kiểu này, sao có cảm giác quen quen?