Có người để ý giúp đỡ thay, đương nhiên Trần Trản không hề biết rằng mình vừa được "hoa dương lướt nước*" một hồi.
(* thủy tính dương hoa - dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất, ý bảo cô Dĩnh mềm lòng)
Về phía Ân Vinh Lan, y lôi đám khối cầu bị xích ra để giữa sàn nhà. Cũng may hệ thống không có mắt thật, không thì bây giờ chắc chắn diễn ra một màn mắt to trố mắt nhỏ được luôn.
Tần ngần nhìn cả buổi, y sờ "bụng" từng khối cầu một cái.
"Già dê á!!!" Đám khối cầu tụ lại, đừng nói ngày nào cũng kinh hoàng lo sợ bị tên kia làm thịt ăn, mà giờ đến "zin" sợ cũng chẳng còn.
1
"Chúng ta bị vấy bẩn rồi òaaa." Căng thẳng dài ngày khiến tinh thần một khối cầu sắp sụp mất.
Ngón tay Ân Vinh Lan không cẩn thận chạm vào xích sắt liền cảm nhận được giá lạnh tận xương, chắc "huyền thiết" ngàn năm trong truyện chưởng cũng chỉ đến thế. Nhưng hiện giờ y còn có mục đích khác, không rảnh đi tìm tòi chất liệu chế tạo cái xích này.
Sờ cả đám xong, y lật bụng chúng nó lên kéo ra phía trước một loạt, ngay khi chúng run lẩy bẩy mới mở miệng hỏi: "Tại sao bụng với cổ phình lên thế này?"
Trong trạng thái sợ hãi người ta dễ rối loạn ăn uống quá độ, hệ thống cũng vậy. Tổng bộ cố định truyền dữ liệu cho bọn chúng, đây cũng là "thức ăn", mấy đứa này gần đây ăn hơi nhiều.
Không chờ chúng nó trả lời, Ân Vinh Lan cảm thấy hành vi của mình có hơi ấu trĩ, lại kéo đám cầu nhốt vào chỗ cũ.
Hệ thống hoàn thành nhiệm vụ trở về đúng lúc Trần Trản đang ăn cháo yến mạch.
Tháng sau phải đi thảm đỏ dự sự kiện, Vương Thành đã dặn cậu phải bảo trì vóc dáng.
"Em không dám lại quá gần," hệ thống ấp úng nói: "Họ gặp nhau thiệt."
Trần Trản: "Nói gì?"
Giọng điệu hệ thống mang vẻ chột dạ: "Nếu không đọc được khẩu hình, kí chủ có kỳ thị em không?"
"Không biết." Trần Trản ôn hòa đáp: "Há mồm."
"A..."
Trần Trản lấy từ trong túi ra một cái kẹp gắp, thò vào cái mồm với hàm răng cả trăm chiếc sắc nhọn, gắp một con chíp trong suốt ra.
Hệ thống khiếp sợ không ngậm được mồm.
"Máy nghe lén." Nhìn vẻ nghi hoặc của nó, Trần Trản chủ động nói.
"Nhưng xa như vậy..."
Trần Trản cắt lời nó: "Thiết bị đổi trong khu mua bán, có thể ghi tất cả âm thanh trong bán kính 500m, còn tự động chọn lọc."
Hệ thống há mồm ngoác cả ra, cả thân sắp thành hình bầu dục, một lát sau mới rít lên tiếng như chuột chũi: "Đổi từ bao giờ! Sao em không biết?"
Làm ngơ tiếng thét chói tai, Trần Trản cực kỳ bình thản giải thích: "Xế chiều hôm ấy, lúc chúng ta ngồi trong sân uống rượu."
Lúc đó hệ thống từng say rượu, cơ mà say có ba phút thôi.
Hình ảnh lần nâng chén "tâm hự" duy nhất kia lập tức hiện lên trong bộ nhớ của nó: "Nói thế thì, máy nghe lén cũng đặt khi đó..."
Trần Trản bình tĩnh nói: "Nếu không thì tôi khui chai rượu kia làm gì?"
Tiêu cả đống tiền để lấy rượu hiếm ấy về, vốn dành cho bữa tối dưới ánh nến với Ân Vinh Lan. Nói xong dừng lại chốc lát, đột nhiên trong mắt cậu hiện lên vẻ hiếu kỳ... Không biết Đàm Thường Minh dành được sổ nhỏ rồi thì lợi dụng bản thảo làm những gì đây ta.
Cùng lúc tiếp thu quá nhiều thông tin đáng sợ, hệ thống nằm chảy bẹp trên sàn, nhìn từ xa cứ như một bãi chất lỏng vậy.
Trần Trản để kệ nó tự khôi phục, bật máy tính lên, nhanh chóng nghe nội dung ghi được.
Nhưng công nghệ cao cũng không phải cái gì cũng chuẩn chỉnh, âm thanh lọc ra có hơi không rõ---
"Sao lại tìm tôi vào lúc này? Đồ ngu!"
"Tôi muốn hắn phải chết... Trên mạng toàn bảo tôi lừa đảo."
"Đã nói ngay từ đầu rồi, đừng lấy cái mác đại sư đoán mệnh ra làm gì."
"Có thể kiếm tiền mà, còn có thể tạo quan hệ với nhiều người."
Hai bên tranh cãi một hồi, Trần Trản vừa uống sữa chua vừa nghe, tóm lại quả nhiên Ngô Mị không trầm ổn như vẻ bên ngoài, lợi dụng công cụ để tô vẽ hình tượng thần bí bói toán cho mình, thu hút người ta cúng tiền.
Nghĩ tới đây, nhàm chán ngáp một cái, người làm ăn to ai cũng đều có chút mê tín, cũng may Ân Vinh Lan thích giả thần giả quỷ nhưng ở phương diện này vẫn coi như bình thường.
Nếu Khương Dĩnh ở đây nghe thế có lẽ sẽ tát cậu một phát... Tỉnh lại đi, đám thầy bói đứng xếp hàng chật đường chật lối trước nhà cậu kia kìa.
Hộp sữa chua sắp thấy đáy, đoạn ghi âm cũng sắp kết thúc, miễn cưỡng thì cũng tổng kết được một ít tin có ích: Gậy ông đập lưng ông, canh ngay lúc buông lỏng cảnh giác tấn công oanh tạc một phen.
Đáng tiếc hai người kia vừa cãi nhau xong, còn lại chỉ nghe tiếng giày cao gót đi lộp cộp, âm thanh càng lúc càng mờ như đi xa, cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Hệ thống vẫn để nguyên tư thế nằm trên sàn: "Tấn công oanh tạc là sao?"
Trần Trản cười cười, đã có thể giải thích cho sự trùng hợp kỳ diệu từ trước tới nay: "Đây là điều hấp dẫn tôi đi nước ngoài."
Hệ thống bò dậy: "Nước ngoài làm sao?"
"Nơi hoang vu tiện ra tay," Trần Trản nghiên cứu bản đồ trong thành phố: "Từ cái show này chứng tỏ nước H khá mê tín, tin mấy cái năng lực siêu nhiên, tôi mà xảy ra bất trắc ở đây chắc chỉ tăng thêm chuyện cho truyền thuyết đô thị thôi."
Hệ thống bổ sung: "Ân Vinh Lan đang ở ngoài tầm với, chờ ổng đến đây thì bọn ở lại đã chạy mất tiêu rồi."
Trần Trản sờ cái đầu tròn của nó: "Thông minh đấy."
Hệ thống đánh giá: "Phù du rung cổ thụ*."
(* con phù du gần giống như con chuồn chuồn, cả đám đậu trên cây có thể rung cây, ý chỉ đoàn kết là sức mạnh)
"Một tên ở lại không đủ sức, nếu bọn chúng liên hợp thì sao?"
Hệ thống lắc lư một cái.
Trần Trản làm như không để ý nó, tiếp tục nói: "Thừa dịp tôi chưa sẵn sàng, tập hợp vốn liếng đánh lén... Quá hoàn hảo."
Bàn tay xoa đầu hệ thống ấn mạnh xuống hơn một chút: "Tình huống như thế, phải làm sao đây?"
Tuy là câu hỏi, nhưng hệ thống cảm thấy hẳn cậu đã sớm có dự định, hỏi: "Đang kiểm tra em đấy à?"
Trần Trản khẽ gật đầu.
Hệ thống: "Nếu hổng đáp được?"
Trần Trản nở nụ cười, tay nắm chặt trong không khí, tư thế như bóp chết một con giun.
Hệ thống: "Nếu đáp sai rồi..."
Trần Trản di di mũi chân, như giẫm chết một con kiến.
Hệ thống run lên: "... Yêu em lần nữa*."
(* ko hiểu ý này lắm, tra gg nguyên văn là tên một bộ phim ngôn tình, thấy đã có vietsub thuyết minh, bạn nào xem rồi hiểu ý có thể cmt ko)
Trần Trản lên mạng tải vài tài liệu, không ngại phiền mà đi in ngoài quán phô-tô, lát sau đưa đến trước mặt hệ thống: "Tài liệu ôn thi."
Hệ thống kích động giở xem, nhìn kỹ hóa ra là sách lịch sử cấp ba, khó hiểu ngước mặt nhìn cậu: "Đáp án..."
"Tự tìm."
Lướt nhanh đọc xong một phần ba, không hiểu gì: "Cái này với xếp hình bản người thật, cái nào khó hơn?"
(xin nhắc lại là trò xếp hình cổ điển, đã giải thích chương trước)
Trần Trản: "Xếp hình."
Hệ thống lập tức ủ rũ, không chịu chấp nhận thiếu hụt IQ, mất công tốn sức tìm chân tướng.
Lúc nó đang học Trần Trản cũng không nhàn rỗi, vẽ lung tung lên giấy, trông khá vặn vẹo, rồi lại mang ra tiệm gia công, lúc trở về cầm theo mấy tấm thẻ trông loáng thoáng như bài tarot.
Hệ thống đến bên cạnh cậu, lộ ra một nụ cười tự cho là ngây thơ lấy lòng.
Trần Trản cúi đầu xuống liền thấy một cái miệng như chậu máu: "..."
Hệ thống: "Em đã cố hết sức."
Trần Trản thở dài, bất đắc dĩ ôm lấy nó, chậm rãi kể về chính sách ngoại giao thời kỳ chiến quốc.
Hệ thống nghe xong vội mở sách ra: "Có thiệt nè." Rồi vô cùng sùng bái: "Chẳng trách kí chủ phải bỏ tiền ra đi học thêm lớp buổi tối."
Đáng giá!
Ở cùng một khách sạn, Trần Trản hỏi thăm số phòng của Ngô Mị. Theo lý nhân viên lễ tân không được nói cho cậu, nhưng vì hai người cùng quay một chương trình nên không nghi ngờ gì cả.
Ngô Mị mặc bộ đồ ngủ ra mở cửa, áo tím buông dài, thêu đầy hoa văn hình la bàn. Giả trang lâu ngày càng tin mình thật sự nắm giữ được lực lượng sức mạnh lạ kỳ.
Trần Trản nhìn vẻ hoang đường trong đó, ánh mắt khẽ lay.
Ngay lúc này hai người đứng đối diện nhau, Ngô Mị khôi phục vẻ lạnh lùng cao ngạo khi ghi hình: "Tôi không có hứng thú tranh cãi với anh."
Hiển nhiên còn ghi hận vụ đối chọi gay gắt trên chương trình.
Trần Trản cười như không: "Nhưng cô tình nguyện tốn thời gian trò chuyện với Ngô tiên sinh."
Sắc mặt Ngô Mị lập tức biến đổi.
Trần Trản như nguyện được mời vào "tâm sự".
Tựa bạn bè bình thường ngồi trên ghế sô pha, đầu tiên Trần Trản không chút tiếc rẻ ca ngợi đối thủ: "Chủ ý không tồi."
Ngô Mị vốn ôm tâm lý may mắn, mãi đến khi cậu mở miệng, chút may mắn liền tan thành mây khói.
"Không phải ý của tôi, là hắn muốn..."
"Không cần nói." Trần Trản duỗi thẳng vai, thản nhiên không thèm để ý nói: "Chỉ cần cô có thể bỏ tối theo sáng."
"Anh muốn tôi giúp anh đối phó hắn?"
Trần Trản cười nhạt, không trực tiếp trả lời, như thể chờ nghe đáp án.
Vẻ mặt Ngô Mị thay đổi liên tục, cuối cùng cắn răng nói: "Có thể."
Trần Trản móc từ trong ví tiền ra một tấm thẻ tự tay làm lúc chiều: "Ký tên góc dưới bên phải."
Tay Ngô Mị hơi run: "Đây là gì?"
"Công cụ đổi ở khu mua bán," Trần Trản nhíu mày: "Nếu cô phản bội, nó sẽ dạy cô cách làm người."
Ngô Mị lộ vẻ do dự, Trần Trản đã hết kiên nhẫn, trong mắt tỏa ra một tia sát ý.
"Tôi ký!"
Trần Trản thỏa mãn gật đầu: "Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi giây*, đem danh sách người ở lại cô biết cho tôi."
(* chỉ cùng một giuộc, phải cùng gánh trách nhiệm)
Năm phút sau, một tờ danh sách được ra lò.
Ngô Mị không nhịn được hỏi: "Anh định dùng cùng cách đấy đối phó họ hả?"
"Ép hay dụ, khó nói."
Lửa giận đọng nãy giờ cuối cùng bộc phát: "Thế sao với tôi lại là ép?"
Trần Trản không quan tâm, trước khi rời đi nói: "Nếu có đủ giá trị tẩy trắng thì đổi công cụ hóa giải đi, nhưng mà tôi đoán cô không liên lạc được với hệ thống."
Đồng tử Ngô Mị đột nhiên co rút, vội vã thử liên hệ với hệ thống trong đầu, nghe tiếng trả lời liền khẽ thở phào một hơi.
Trần Trản: "Nói thêm vài câu."
Ngô Mị ngờ vực, vẫn làm theo lời cậu. Một lát sau, sắc mặt càng lúc càng khó coi, rồi nhìn qua thỏa thuận vừa ký.
Trần Trản đã sớm dự liệu, cứ thế lẳng lặng nhìn cô.
Ngô Mị xông lên: "Do anh làm!"
Trần Trản đẩy bàn tay trên vai mình ra: "Tôi không có khả năng lớn như vậy."
"Nhưng..."
"Treo máy rồi."
Đây vốn chỉ là suy đoán của Trần Trản, như hệ thống của Ngô tiên sinh có năng lực thế mới có lí do ở lại được, còn những người ở lại khác đều không đóng nổi phí bảo hộ, hệ thống bị treo không cần hỏi.
Hệ thống thứ năm của cậu đã từng làm chuyện này.
Bây giờ trông vẻ mặt của Ngô Mị, suy đoán đã được chứng minh. Không thèm nhìn cái dáng vẻ hồn vía lên mây của cô ta nữa, Trần Trản cất bước ra ngoài.
Cúi đầu vừa đọc danh sách vừa đi, đang ngẫm nghĩ đối tượng kế tiếp, bỗng Trần Trản cảm giác được cái gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên, thấy dáng người quen thuộc đứng trước cửa phòng, thấy cậu liền lộ ra nụ cười yêu thương trìu mến.
"Vinh Lan?" Trần Trản hơi kinh ngạc: "Sao anh lại đến đây?"
Ân Vinh Lan: "Công việc xong hết rồi, đến thăm em."
Trần Trản nhận lấy túi trên tay y, toàn là đồ ăn vặt mua cho cậu, quẹt thẻ phòng mở cửa.
Sau khi Ân Vinh Lan vào liền đi rửa tay, lúc xả nước không cẩn thận bị té ướt phần áo trước ngực, lập tức vào phòng ngủ thay đồ.
Trần Trản ngồi trên ghế sô pha "A" một tiếng, đây là đi đến từng nơi có thể giấu người soi từng cái à... "Giữa vợ chồng không có niềm tin làm sao để sống hết một đời" đến lúc được cập nhật rồi.
- --
Kelly:
Tiếng lòng cậu Trản: "Có ông chồng giàu có chiều mình nhưng dở hơi cám lợn thì phải làm thế nào?"