Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 55: Không thể ngờ



Report từng bình luận một, làm chuyện vô bổ xong, Ân Vinh Lan mới đóng ứng dụng lại.
Với chuyện sốt ruột của y, Trần Trản hoàn toàn không hay biết. Lực chú ý của cậu chủ yếu đang tập trung trên một số phương tiện truyền thông, đúng như dự đoán, không ít bài viết bôi đen đã chầm chậm truyền ra.
Tuy lượt xem trước mắt không lớn, nhưng tin rằng không đến một tháng, chúng sẽ thành mồi lửa đốt cả cánh đồng.
Lúc giữa trưa, Vương Thành đã lâu không liên hệ đột nhiên gọi đến.
Đại khái vì trước kia quay được bộ web drama đầu tiên là do đối phương giới thiệu vào đoàn, Trần Trản ít nhiều có phần cảm kích. Mặc dù bây giờ ngẫm lại, từ vẻ nịnh nọt thấp thoáng khi tiếp xúc, ước chừng cũng là vì lấy lòng Ân Vinh Lan.
"Nghe nói anh đang tranh vị trí đại sứ?" Người bên kia đi thẳng vào vấn đề.
Trần Trản nhíu mày: "Đúng vậy."
Vương Thành: "Ở giai đoạn hiện tại anh có thể cân nhắc việc gia nhập vào một công ty."
Trần Trản từ chối ý tốt của gã: "Tôi không thích trói buộc."
Giọng Vương Thành ít nhiều tiếc nuối: "Nếu đổi ý có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Qua một nhịp im lặng ngắn ngủi lại nói: "Cạnh tranh với anh đều là người có công ty, bóc phốt là cách họ thường dùng."
Tới đây có lòng nhắc nhở nói: "Tốt nhất anh nhớ lại một chút xem ngày trước có chuyện gì không phải phép, nhanh chóng ứng phó."
Trần Trản nở nụ cười: "Tôi là một nhà văn." Dừng một chút nhìn bên ngoài cửa sổ chậm rãi nói: "Nên dĩ nhiên hiểu được định nghĩa của từ tội lỗi chất chồng."
Nguyên thân làm qua không ít chuyện sôi gan, ngoại trừ Khương Dĩnh, thuở thiếu thời còn thích đua xe, mượn rượu lấy can đảm ẩu đả với đám lưu manh.
Có hai phương thức nhấn chìm chuyện xấu tốt nhất, một là dùng tình tiết truyện mới táo bạo hơn để hấp dẫn sự chú ý, còn lại là làm đối phương tự lo thân không xong.
【 Hệ thống: Giá trị tẩy trắng của kí chủ đã vượt mốc một vạn, có thể xin tôi giúp đỡ. 】
Trần Trản đi tới hướng Bắc, chắp tay trước ngực mặt đầy thành kính: "Tôi chọn cầu nguyện."
Cậu cũng thật sự nghiêm túc vái hai cái, còn lòng có thành hay không, chỉ bản thân mới biết.
【 Hệ thống: Chỉ cần một đạo cụ là có thể giải quyết. Tôi đã xem nhật ký, theo ghi chép thì số lần trao đổi của anh còn chưa quá ba lượt. 】
Trần Trản rất bình tĩnh mà trả lời: "Thật ra tôi không tin Phật, nhưng tin luật nhân quả mà Đức Phật truyền dạy."
Cậu phỏng đoán nếu đổi tài nguyên trên quy mô lớn, cuối cùng sẽ dẫn đến việc bản thân ràng buộc chặt chẽ với hệ thống, thậm chí không thể tách rời.
Đương nhiên, đây chẳng qua cũng chỉ là suy đoán.
Hệ thông lặng tiếng thật lâu, lại làm Trần Trản nhìn ra nó có chút chột dạ, cậu vẫn chưa biểu hiện cảm xúc dao động quá nhiều, cười nhạt nói: "Nói trúng tim đen rồi?"
Âm thanh hệ thống trở nên yếu ớt đáng thương: 【 Đây là chuyện tốt. Vừa có thể phục vụ kí chủ, vừa có thể khống chế tỉ lệ thất nghiệp của chúng tôi đôi chút. 】
Trần Trản tuy ép đi mấy hệ thống, nhưng trước nay chưa từng xem đối phương là quần thể yếu thế.
Đối mặt với một sinh vật không biết rõ, giữ vững cảnh giác là chuyện tuyệt đối cần thiết.
Vậy nên hành động thực tế của cậu không hề dựa theo lời phân bua của hệ thống, phương thức ứng phó trực tiếp nhất chính là ký được hợp đồng, đánh vỡ tâm tư một số người nào đó.
Đã có được ý tưởng thì phải nhanh chóng áp dụng vào thực tiễn.
Trong vòng nửa tháng, Trần Trản lũ lượt tham gia vài bữa tiệc khác nhau, một mặt bàn bạc với các thương hiệu khác, mặt khác chọn thời điểm thích hợp tản ra tin có thể ký hợp đồng với một trong những thương hiệu đó.
Cậu còn nhớ một đoạn đối thoại với mẹ Lâm khi trước, lúc đó đối phương đang làm một chiếc bánh ngọt rất đẹp và tinh tế, cong cong đôi mắt cười hỏi: "Khi nào ăn thấy ngon miệng nhất?"
Trần Trản đưa ra đáp án là khi đói khổ giá rét.
Mẹ Lâm thì lại nói là khi có người tranh giành.
Đáp án này tuy không phải lúc nào cũng chính xác tuyệt đối, nhưng nhất định rất hữu dụng.
Điều Trần Trản phải làm là tự thương mại hoá bản thân, áp dụng chiến lược marketing bỏ đói.
Phương pháp này đạt được hiệu quả rất nhanh, chủ trang trại từ sau tiệc rượu vẫn chưa từng liên hệ cậu đã chủ động gọi điện tới.
Nói là một bữa tiệc, kì thật khi đến thì trên bàn chỉ có van đỏ và bánh ngọt.
Bà Nguỵ và con trai bà ngồi hai bên bàn tròn trắng tinh, thấy Trần Trản đang bước tới thì giãn mặt ra: "Cậu rất thông minh."
Trần Trản không chút dao động, không tiếp tục đào sâu đề tài.
Những thủ đoạn nhỏ này dĩ nhiên không qua mắt bà được, nhưng đối phương đúng là cũng có lo lắng mình sẽ ký hợp đồng với người khác.
【 Hệ thống: Dù sao anh cũng vừa rẻ vừa dễ dùng. 】
Trần Trản biết nó đang dùng ngôn ngữ trả thù riêng, quyết định không quan tâm.
Lấy ra hợp đồng là thanh niên vẫn luôn không cất tiếng, so với cha mẹ, tác phong của anh càng trực tiếp dứt khoát: "Tôi có tìm hiểu cách kiếm tiền của anh, rất thú vị."
Trần Trản nói câu quá khen, không quan tâm thù lao đại sứ, lực chú ý đặt trên số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng ở chương cuối, xác định không có sai sót rồi bắt đầu ký lên.
Thanh niên ăn một miếng bánh ngọt: "Đủ thẳng thắn! Tôi rất quý bản lĩnh lên hot search của anh, hơn nữa làm ăn với mấy ngôi sao kia rất phiền phức."
Trần Trản cảm thấy nửa câu sau mới là trọng điểm.
Thanh niên quan sát cậu một chút: "Cuối tháng có lẽ sẽ quay clip quảng bá, tóc tai tốt nhất để dài một chút."
Sản phẩm bọn họ sắp tung ra dự định sẽ theo phong cách lãng mạn, diện mạo Trần Trản tinh xảo, đây cũng là nguyên do chính để họ quyết định chọn cậu.
Thanh niên mở một quyển bản đồ: "Chọn đi."
Trần Trản lật xem, toàn là ảnh phong cảnh, có trong nước cũng có nước ngoài, hiểu được là cho cậu chọn nơi quay clip quảng bá.
"Tại sao không chọn cảnh trong nhà?"
"Quay cảnh gia đình dưới mái nhà êm ấm rất đi vào lòng người, nhưng thường chỉ thích hợp với bia hoặc rượu trắng mà thôi."
Trần Trản hình dung cảnh một nhà thoải mái chè chén với van đỏ, hình ảnh này đúng là có hơi không khớp.
So sánh một hồi, cậu cuối cùng chọn nơi quay là trong nước, ra nước ngoài du lịch một chuyến tất nhiên cũng không tồi, nhưng đáng tiếc trên tay còn hai bộ truyện cần viết, nếu như thế thì thời gian quá eo hẹp.
Thời điểm Trần Trản ký hợp đồng, Ân Vinh Lan cũng đang làm chuyện tương tự.
Đối tượng hợp tác của y là một người nước ngoài, hai bên cùng ký hợp đồng xong, bắt tay.
"Hợp tác vui vẻ." Ân Vinh Lan nở nụ cười chan hoà như một mặt trời bé con.
Người nước ngoài sững sờ, tay lập tức run lên, theo trực giác của người vốn hiểu rõ bản tính đối phương... Có bẫy!
Suốt đêm bay về nước H, triệu tập đoàn luật sư tài năng nhất công ty, nghiên cứu từng câu từng chữ trên hợp đồng.
Luật sư cứ luôn xác nhận mãi mới bất đắc dĩ: "Điều khoản không có chỗ hở."
Người nước ngoài đầy mặt không tin, nhớ tới nụ cười của Ân Vinh Lan, lạnh thấu cả tâm can.
.
Những ngày gần đây luôn suôn sẻ, sau khi lấy được vị trí đại sứ thành công, trong một tuần Trần Trản sẽ dành ba ngày sang nhà họ Lâm.
Lúc trước đã chạm mặt, không cần phải cố tránh Lâm Trì Ngang nữa, cậu gần như cắm chốt suốt từ đầu giờ chiều đến bảy tám giờ tối, chăm chỉ học tập nấu nướng với mẹ Lâm.
Có vài lần Lâm Trì Ngang ở nhà, không khỏi châm chọc khiêu khích mấy câu. Cho đến khi vô tình nhìn thấy Trần Trản đang thái rau giữa chừng, đột nhiên lấy một quyển sổ nhỏ từ túi tạp dề ra viết hí hoáy, từ đó mới chịu yên tĩnh.
Cuồi tuần Trần Trản phải đi làm tạo hình cho clip quảng cáo, đã hẹn trước với Ân Vinh Lan, nhờ y khi chạy ngang nhà họ Lâm lúc tan tầm thì cho mình đi nhờ một đoạn.
Đối xử với người lớn, Ân Vinh Lan luôn rất lễ phép, không ngồi trên xe chờ người, mà xuống đứng ở cửa chào hỏi.
Trần Trản mặc áo bông dày nặng, sóng vai cùng y đi khỏi.
Chờ bọn họ đi rồi, Lâm Trì Ngang nhăn chặt mày lại: "Cười tươi đến vậy hơn phân nửa là không có ý tốt."
Trên thương trường Ân Vinh Lan trông như có tác phong quân tử, thật ra dưới nụ cười nhã nhặn đó lại không biết giấu đi bao nhiêu mưu kế. Nhưng vừa rồi lúc y quay người bước đi, không thể tin lại có thể toả ra một nụ cười ấm áp như mặt trời.
... Trong sáng, thậm chí không có chút gợn mây.
Ba Lâm lần đầu tiên không phản bác ý kiến của anh, gật đầu: "Đúng là hơi đáng sợ."
Người có cảm giác không ổn nhất chính là Trần Trản.
Xe chạy rất nhanh, cậu nghiêng đầu nhìn Ân Vinh Lan mấy lần, muốn nói lại thôi.
Bất thình lình, ánh mắt hai bên chạm nhau khi chờ đèn đỏ, Ân Vinh Lan nở một nụ cười toả nắng: "Làm sao vậy?"
Trần Trản hít sâu một hơi, lắc đầu một cái không nói thật, mà nhìn ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Chỉ là muốn biết tôi sẽ có tạo hình thế nào thôi."
Ngữ điệu Ân Vinh Lan vẹn nguyên như trước: "Có vốn tốt không cần lo lắng."
Đây không phải lời cổ vũ, mà là sự thật.
Tóc Trần Trản hơi dài hơn trước một chút, khi không cố ý chải chuốt, vẫn chẳng hề có vẻ không ra ngô ra khoai.
Thông thường thợ cắt tóc đa phần là nam, nhưng lần này lại là một người đẹp trí thức.
Buổi sáng gõ chữ, buổi chiều rèn luyện nấu ăn, bây giờ chính là thời gian buồn ngủ của Trần Trản. Thêm nữa điều hoà trong phòng rất ấm áp, dứt khoát chợp mắt nghỉ ngơi, tuỳ ý để thợ cắt tóc tân trang.
Lần nữa mở mắt là khi có người nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai, một giọng nữ êm tai từ sau truyền đến: "Có vừa lòng không?"
Trần Trản sự soi gương vài giây, có chút không thích ứng.
Đuôi tóc hơi cong, tóc mái trên trán nhiều hơn đôi chút, tô điểm cho khuôn mặt càng thêm xuất chúng.
Nếu để cậu thật lòng đánh giá, hẳn là chiều theo gu thẩm mỹ của con gái, nhưng đối với cậu mà nói, kì thật kiểu tóc vừa ý nhất chính là đầu đinh.
Vừa gọn gàng vừa dễ nuôi.
Ân Vinh Lan đi tới: "Rất đẹp."
Trần Trản đứng lên giật giật tóc mái, như lơ đãng hỏi: "Có chuyện tốt gì sao?"
Ân Vinh Lan không rõ.
Trần Trản uyển chuyển nói: "Nụ cười hôm nay của anh... rất khác người."
Ân Vinh Lan như thể không nghe ra lời cậu bóng gió, nhàn nhạt nói: "Mỗi người đều có đặc trưng khác biệt, kể cả nhân vật trong tiểu thuyết."
Trần Trản cho là y đang ám chỉ điều gì, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.
Làm tạo hình rất tốn thời gian, đến khi ra khỏi nơi này, nếu không nhờ có đèn đường, gần như đưa tay không thấy năm ngón.
Còn chưa đi được hai bước, Trần Trản bỗng nhiên lại vấp một cái ngay trên đất bằng, trong chớp nhoáng khi thân thể nghiêng về phía trước, không khỏi hoài nghi có phải là gặp báo ứng do viết Khương Dĩnh bị bệnh chân bẹt.
Ân Vinh Lan muốn kéo cậu lại, nhưng lại bị lôi ngược xuống đất.
Trần Trản ngượng ngùng cười cười.
Ân Vinh Lan nghiêm túc nói: "Cậu béo lên."
Nụ cười Trần Trản đột nhiên cứng đờ, cũng không phải vì câu nói vừa rồi.
Con trai không quá để tâm đến cân nặng, thứ làm ánh mắt cậu đọng lại là cái bung ra từ chiếc ví vừa rơi trên đất khi Ân Vinh Lan ngã sấp xuống... Một ít đoạn tóc vụn.
Dưới ánh đèn đường le lói, vẫn có thể thấy rất rõ ràng.
Trần Trản cũng không cho rằng đối phương là kiểu người quái gở thích đem tóc tai theo người, những sợi tóc này rất có thể bắt nguồn từ chính mình... Ngay thời điểm cắt tóc mới vừa rồi.
Ân Vinh Lan cũng hơi run run.
Y lấy tóc là vì quê nhà có người truyền, lấy tóc tết thành đồng tâm kết, có thể làm tình cảm càng thêm bền chặt.
Lúc đó Trần Trản đã ngủ, nhà tạo mẫu tóc thì đang chuẩn bị dụng cụ uốn tóc, ma xui quỷ khiến mà lấy chút ít, không hề nghĩ rằng sẽ xuất hiện chuyện bất ngờ này.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh đáng sợ.
"Vì sao?" Trần Trản cúi đầu, chậm rãi hỏi.
Vài giây lặng im mà như dài dăng dẳng, không biết qua bao lâu, Ân Vinh Lan mới mở miệng: "Thật ra từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm thấy rất hợp ý."
Âm thanh của y có vẻ mê man hiếm thấy: "Đây là cảm giác từ trước đến nay tôi chưa từng có, vậy nên tôi..."
Lời chưa kịp ra khỏi miệng, chần chờ một chút vẫn không nói ra sự thật: "Tôi muốn đi xét nghiệm DNA."
【 Hệ thống: Phiên dịch ra là... Vì gặp phải tiếng sét ái tình, nên hoài nghi anh là anh em thất lạc nhiều năm? 】
Trần Trản không chút nào hoảng loạn, cụp mắt nhìn đăm đăm mấy đoạn tóc mà vô cùng bình tĩnh nói: "Nhưng tóc vụn không xét nghiệm DNA được, ít nhất phải có nang tóc."
"..."
---
Lời tác giả:
Sau đó khi phỏng vấn:
Ân Vinh Lan: Lúc đó trước mặt tôi chỉ có hai con đường, bị xem là biến thái hoặc thần kinh.
Phóng viên: Sau đó thì sao?
Ân Vinh Lan: ... Sau đó tôi bị xem là một tên thiểu năng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.