Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 192: Anh bình tĩnh một chút đi!



Tiếng động cơ xe vang lên bên tai nhưng Thái Lãnh Hàn không thèm quan tâm. Từ chiếc xe ấy, hai người đàn ông trẻ đang bước xuống xe. Đó là Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa. Cả hai vội vã chạy đến sau lưng của Thái Lãnh Hàn. Còn chưa kịp ngừng chân lại, Lê Thiên Chi đã hào hển kêu lên:

 

- Thái Lãnh Hàn! Anh bình tĩnh một chút đi! Tôi và anh Hiệp Hòa đến rồi đây!

 

Thái Lãnh Hàn vẫn không quay lại. Hắn cứ lẩm bẩm bên tai con ch.ó nhỏ:

 

- Ha Ha, Lê Thiên Chi đến rồi kìa, con mà không mau thức dậy thì cậu ấy sẽ ăn hết xương có thịt của con đấy. Cậu ấy sẽ còn chế nhạo con là đứa ham ngủ, lười biếng nữa đấy. Mau thức dậy đi, Ha Ha.

 

Hai người bạn của Thái Lãnh Hàn nghe được những lời lẩm bẩm đó của cậu ấy thì sửng sốt. Cả hai đứng ngẩn ra, không nói nên lời.

 

Thái Lãnh Hàn vẫn tiếp tục lầm bầm lầu bầu:

 

- Ha Ha, Lê Thiên Chi nói với cha, cậu ấy đã mua rất nhiều đồ chơi đẹp cho con. Cha vẫn chưa kịp chơi cùng với con trò nào cả. Ha Ha, thức dậy, mang đồ chơi ra khoe với cha xem nào. Cha sẽ chơi với con mà, Ha Ha, đừng ngủ nữa. Chúng ta cùng chơi thật vui nào…

 

Lúc này, có lẽ người đàn ông tên Phương Hiệp Hòa đã hiểu ra gì đó. Cậu ấy vỗ nhẹ lên vai Thái Lãnh Hàn vài cái, khẽ khàng nói:

 

- Anh Lãnh Hàn, nén bi thương. Ha Ha cũng không muốn thấy anh đau lòng như vậy đâu!

 

Thái Lãnh Hàn bây giờ mới chịu ngước lên nhìn bạn bè. Nhưng dường như cậu ấy không nghe được lời của Phương Hiệp Hòa vừa nói, hoặc cũng có thể là, cậu ấy nghe mà không hiểu, hoặc là không muốn hiểu. Thái Lãnh Hàn nhìn Phương Hiệp Hòa chằm chằm, giọng thoáng vui mừng:

 

- Anh Hiệp Hòa, anh tới thì tốt quá. Lần trước anh đã có thể thuyết phục Ha Ha uống sữa, bây giờ anh giúp tôi, thuyết phục Ha Ha thức dậy có được không? Nhóc con cứ ngủ mãi, tôi gọi thế nào cũng không chịu thức dậy…



 

Phương Hiệp Hòa nghẹn ngào không nói được thành lời. Lê Thiên Chi cũng nghẹn ngào, nhưng lại kêu lên:

 

- Thái Lãnh Hàn, anh đừng như vậy! Anh bình tĩnh lại một chút…


 

Thái Lãnh Hàn ngạc nhiên nhìn Lê Thiên Chi:

 

- Tôi rất bình tĩnh mà. Tôi không cáu gắt, cũng không lạnh lùng, tôi gọi Ha Ha rất nhẹ nhàng. Nhưng mà… có lẽ nhóc con đang giận tôi lắm, nên thà là ngủ cũng không muốn chơi với tôi. Thiên Chi, cậu đến chơi với Ha Ha đi. Tôi sẽ nấp ở chỗ khác. Chỉ cần Ha Ha thức dậy chơi đùa với cậu là được rồi, tôi, tôi… tôi không ở bên cạnh cũng không sao…

 

Lê Thiên Chi gắt lên:

 

- Tôi làm sao có thể chơi với nó được nữa? Ha Ha c.h.ế.t rồi! Thái Lãnh Hàn! Ha Ha c.h.ế.t rồi, anh đừng như vậy nữa! Anh có oán trách tôi thì mắng thẳng mặt tôi này, đánh tôi cũng được, anh đừng như thế này, tôi sợ đó, Thái Lãnh Hàn!

 

Thái Lãnh Hàn trừng mắt nhìn Lê Thiên Chi, giọng lạnh ngắt:

 

- Cậu đừng có nói xui xẻo như thế, trù ẻo Ha Ha của tôi. Ha Ha chỉ đang ngủ thôi. Nhóc con đang tức giận tôi nên ngủ thôi. Cậu còn nói Ha Ha của tôi như thế thì đừng trách tôi!

 


Lê Thiên Chi hả miệng định nói gì đó, nhưng Phương Hiệp Hòa đã ngăn lại. Phương Hiệp Hòa nhìn Thái Lãnh Hàn, nói thật dịu dàng:

 

- Anh Lãnh Hàn, Ha Ha không trách anh đâu. Bây giờ Ha Ha đang thích ngủ, chúng ta mang nó về, làm một nơi yên tĩnh cho Ha Ha ngủ, có được không?

 



Phương Hiệp Hòa đúng là vừa thông minh lại vừa khéo léo. Lúc này Thái Lãnh Hàn cần được xoa dịu để bình tĩnh lại. Có lẽ việc chôn cất con ch.ó nhỏ, để t.h.i t.h.ể bầm dập của nó không còn xuất hiện trong tầm mắt của Thái Lãnh Hàn là cách hay nhất. Tuy vậy, Thái Lãnh Hàn lại lắc đầu. Hắn nói nhỏ nhưng rành rọt:

 

- Không đâu. Ha Ha đang giận tôi. Nhóc con giận tôi đã mang gởi nó đi nơi khác. Nhóc con giận tôi đã không thường xuyên đến thăm. Nhóc con giận tôi đã không thể chăm sóc và yêu thương nó như tôi đã từng hứa. Tôi lại còn để Ha Ha phải trèo cửa sổ ra ngoài, phải chạy trên đường nhựa lúc giữa trưa nóng như thế này để tìm tôi… Bây giờ nếu tôi lại để Ha Ha phải ở một mình, phải ngủ mà không có tôi bên cạnh nữa thì… nhóc con sẽ càng giận tôi thêm mất.

 

Không gian lại chìm vào im lặng. Phương Hiệp Hòa xúc động nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa. Còn Lê Thiên Chi, cũng nghẹn ngào nhưng lại gào lên:

 

- Đủ rồi! Thái Lãnh Hàn! Anh có muốn oán trách tôi thì cứ nói thẳng vào mặt tôi đây này! Là tại tôi không thể chăm sóc tốt cho Ha Ha! Là do tôi sơ suất, để Ha Ha trèo qua cửa sổ mà chạy ra ngoài! Là tại tôi! Là lỗi của tôi! Như vậy đã được chưa?

 

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lê Thiên Chi bằng đôi mắt đỏ ngầu. Ánh mắt đó làm Lê Thiên Chi giật mình lùi lại. Phương Hiệp Hòa cũng giật mình, bước lên vài bước, che chắn trước mặt Lê Thiên Chi.

 

Hành động của hai người bạn làm Thái Lãnh Hàn hoang mang. Nhưng sau đó, Thái Lãnh Hàn lại nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc. Thái Lãnh Hàn khàn khàn cất giọng nghèn nghẹn:

 

- Sao thế? Hai người sợ tôi sẽ làm gì sao?

 

Lê Thiên Chi ấp úng:

 

- Không, không có… Tôi… tôi làm gì phải sợ anh? Chẳng lẽ anh lại có thể vì một con ch.ó mà trở mặt với tôi hay sao?

 

Phương Hiệp Hòa gắt lên:

 

- Thiên Chi, im đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.