Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 84: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG (2)



Triệu Kiềm không hiểu tại sao mũi nhọn lại chĩa vào người mình.

 

Cho tới khi đến trước cửa cung, xuống xe ngựa, trưởng công chúa cũng không có cho cậu một sắc mặt tốt.

Nàng ta dắt tay Triệu Ngọc bước nhanh về phía trước, Triệu Kiềm ở phía sau chạy chậm đuổi theo.

 

Cũng may trưởng công chúa vì suy nghĩ đến bước chân của Triệu Ngọc mà không có đi nhanh, Triệu Kiềm có thể đuổi theo dễ dàng.

 

Nhưng mà đi không được một lúc, Triệu Ngọc đã mệt.

 

“Mẫu thân, con mệt, không muốn đi nữa.”

 

Trưởng công chúa bế Triệu Ngọc lên, điển nghi cung nữ dẫn đường thấy thế lập tức lui về phía sau một bước: “Điện hạ đừng để mình mệt mỏi, để nô tỳ bế đi.”

 

Trưởng công chúa không giao con cho cung nữ bế mà tự hào nói: “Đứa nhỏ này chỉ theo có mình ta, chỉ để cho mình ta bế thôi!”

 

Đường trong cung rất dài, đường đi đến Nhân Thọ Điện càng dài.

 

Ngoại trừ hoàng đế, Thái Hậu và những người được ban đặc quyền.

 

Những người khác đều không có tư cách ngồi kiệu, dẫu có xa cách mấy cũng chỉ có thể đi bộ.

Triệu Ngọc được trưởng công chúa ôm vào trong n.g.ự.c đã ngủ rồi, lại không có ai quan tâm đến Triệu Kiềm - người cũng là trẻ con có mệt hay không.

 

Rốt cuộc cũng đến Nhân Thọ Điện, trưởng công chúa không thể lại ôm Triệu Ngọc nữa nên đành buông nó xuống, nắm tay nó dẫn vào.

 

Một người có hai tay, nàng ta một tay nắm Triệu Ngọc, một cái tay khác trống không.

 

Triệu Kiềm mím môi, không có tiến lên nắm lấy tay còn lại.



 

Chỉ im lặng đi theo sau bọn họ đi vào, nhìn bóng dáng hài hòa của hai người bọn họ.

 

Cậu nghĩ, có lẽ cậu không đi vào thì cũng sẽ không có người nhận ra đâu.

 

“Nhi thần mang trưởng tử Triệu Kiềm, thứ tử Triệu Ngọc, bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu phúc thọ an khang.”

 

Bối Tịnh Sơ ngồi ở trong lòng Thái Hậu, đôi mắt to dán vào trên người đang quỳ ở phía sau - Triệu Kiềm.

 

[Thật là đáng thương mà, thật sự quá đáng thương. Thật là người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.]

[Nhìn mà xem, một đứa trẻ rất tuấn tú nha, tại sao lại gặp phải loại mẫu thân xem mình như kẻ thù chứ? Haiz …]

 

Biểu cảm và lời nói giống như bà cụ non làm cho Thái Hậu cạn lời.

 

Đừng có quên chính con cũng là trẻ con chứ.

 

Đừng cứ luôn xem mình là một người trưởng thành, nghe mấy lời này còn tưởng rằng con là dì của người ta đấy.

 

Thái Hậu thấy đại tôn nữ của mình rất thích Triệu Kiềm, liền vẫy vẫy tay: “Kiềm Nhi đúng không, tới đây với ngoại tổ mẫu nào.”

 

Triệu Kiềm trước tiên là nhìn thoáng qua trưởng công chúa.

 

Trưởng công chúa cau mày, sau đó nhanh chóng gật gật đầu, ý bảo cậu nhanh đi qua đó.

 

Ở đó ngơ ngơ ngác ngác cái gì, lời Thái Hậu nói còn dám không nghe.

 

Còn đợi xin chỉ thị của nàng ta?



 

Lỡ mà khiến Thái Hậu tức giận làm sao bây giờ.

 

Triệu Kiềm đi đến bên người Thái Hậu, bởi vì không được tự nhiên mà cơ thể có chút cứng đờ.

 

Thái Hậu đánh giá cậu một chút, khen: “Là một thiếu niên tuấn tú đoan chính, không hổ là con của Quảng Đức.”

 

Triệu Kiềm thụ sủng nhược kinh, cậu rất ít khi nhận được lời khích lệ.

 

Cậu nhìn không ra Thái Hậu là thiệt tình khen hay là xuất phát từ lễ phép thôi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền.

 

Thiếu niên thanh tú thẹn thùng thật sự là quá đáng yêu.

 

Nhưng trưởng công chúa lại giống như không nhìn thấy ưu điểm của cậu: “Triệu Kiềm, Thái Hậu đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi cứ đứng im lìm vậy, không biết đáp lời sao?”

 

“Bình thường ta dạy ngươi như thế nào ngươi đều quên hết rồi sao?”

 

“Đáp lời!”

 

Triệu Kiềm nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn ngoại tổ mẫu.”

 

Nhưng trưởng công chúa vẫn không hài lòng: “Nói nhỏ như vậy ai nghe thấy? Mau nói lớn lên cho ta, không được rống!”

 

Không chờ Triệu Kiềm lấy hết can đảm lần nữa nói lời cảm tạ, Thái Hậu đã bất mãn nhíu mày: “Quảng Đức, tuy rằng trên đạo lý nói là dạy con trước mặt, nhưng Nhân Thọ Điện là nơi để cho ngươi quản giáo nhi tử sao?”

 

Giọng điệu của Thái Hậu đột nhiên trở nên nghiêm khắc, trước kia bà ấy đối với trưởng công chúa đều là nhỏ nhẹ dịu dàng, cực kỳ từ ái.

 



Bà đột nhiên trở nên nghiêm khắc làm cho trưởng công chúa sợ hãi, vội vã quỳ xuống: “Mẫu hậu thứ tội, nhi thần biết tội.”

 

Triệu Ngọc yên lặng quan sát mọi việc, nó biết mẫu thân của mình là trưởng công chúa.

 

Tuy rằng không rõ công chúa có nghĩa là gì, nhưng địa vị của mẫu thân ở trong nhà là tối cao, ngay cả  phụ thân đều sợ bà ấy, cho nên trưởng công chúa chính là rất lợi hại.

 

Mà trưởng công chúa lại sợ Thái Hậu, cho nên vị Thái Hậu này còn lợi hại hơn.

 

Thái Hậu “còn lợi hại hơn” cất giọng nói: “Ai gia chỉ hơi lạnh giọng khi nói chuyện với ngươi, ngươi đã sợ hãi. Đứa nhỏ kia bị ngươi dạy dỗ một tràng như vậy, có thể không sợ hãi sao?”

 

“Dạy dỗ con cái là dùng cách như thế này sao? Ai gia và mẫu phi của ngươi trước đây là dùng thái độ này đối với ngươi sao?”

 

Trưởng công chúa quỳ gối phía dưới thanh minh: “Mẫu hậu, việc này cũng không thể trách nhi thần được.”

 

Nàng ta đẩy Triệu Ngọc lên phía trước: “Ngài xem Ngọc nhi, hoạt bát hiểu chuyện, nhi thần chưa bao giờ phải dạy dỗ thằng bé!”

 

“Hôm qua nhi thần đã nói, Kiềm Nhi lại cứ nặng nề âm u như một người già, nhi thần cũng thật sự là không có cách nào, căn bản không dạy dỗ được nó.”

 

Bối Tịnh Sơ không hiểu: [Đây là bắt nạt cậu bé ngoan ngoãn nha, cái này gọi là hướng nội, gọi là an tĩnh, gọi là thẹn thùng, gọi là chứng sợ xã hội!]

 

[Ngươi đây chính là ép đứa trẻ có chứng sợ xã hội vào ngày tết chào hỏi bà con thân thích quá trớn, tại sao người ta cứ nhất định gặp mặt nhau là phải hoạt bát vui vẻ nói chuyện rôm rả?]

 

[Không thể chấp nhận được đứa trẻ có tính cách khác biệt sao? Ngươi ngay cả đối xử bình thường với con của ngươi cũng làm không được, tại sao còn sinh nó ra làm gì?]

 

[Ngươi sinh con ra là vì muốn tìm một nơi để trút giận sao?]

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.