Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Chương 780: Ngoại Truyện 2



Ngày thứ ba sau khi Tiểu Ngư nghỉ học, tuyết bắt đầu rơi ở Lộc Thành.

Biển Lãng Quên chưa bao giờ có tuyết rơi, ngày nào cũng nắng đẹp, đến nỗi lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi thì Tiểu Ngư rất ngạc nhiên, cô bé tò mò nhìn những mẫu màu trắng bị gió lạnh thổi đến: "Cửu Cửu, trên trời đang có mưa đường."

"A? Đường?" Diệp Cửu Cửu đang làm ốc biển nướng than vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mượn ánh sáng nhìn ra bầu trời bên ngoài u ám, mơ hồ có thể thấy nhiều hạt nhỏ màu bạc đang theo gió lạnh bay tới.

Diệp Cửu Cửu kinh ngạc nói: "Không phải đường, là tuyết rơi."

Tiểu Ngư chớp mắt: "Huyết rơi?"

"Trời còn chảy m.á.u nữa sao?" Bạch tuộc, cua hoàng đế cũng chen đến bên cửa sổ, tò mò nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài: "Máu màu trắng?"

"Không phải máu, vì gần đây quá lạnh, nước trong không khí từ từ biến thành tuyết, giống như trong tủ lạnh vậy." Diệp Cửu Cửu mở tủ lạnh bên cạnh, chỉ vào lớp băng giá bên trong giải thích cho họ nghe.

Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Vậy có thể ăn được không?"

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Có thể ăn nhưng không ai ăn."

"Tại sao vậy?" Tiểu Ngư không hiểu, vì vào mùa hè cô bé thường trộm ăn kem, thấy mát lạnh đặc biệt ngon, bây giờ có đồ miễn phí, tại sao lại không ăn?

"Vì bên ngoài có rất nhiều bụi, tuyết rơi xuống rất bẩn, không ngon bằng tự làm." Diệp Cửu Cửu còn phải trông chừng ốc hương nướng trên bếp: "Tiểu Ngư đừng có nghĩ lung tung."

Tiểu Ngư dậm chân, mềm mại ồ lên một tiếng: "Cửu Cửu, sao chị lại biết em muốn làm gì?"

"Em nói xem? Em vừa liếc mắt là chị biết em muốn làm gì rồi." Không còn cách nào khác, Diệp Cửu Cửu nuôi cô bé được nửa năm, thực sự quá hiểu cô bé.

"Em chỉ đi xem thôi." Tiểu Ngư đi theo bạch tuộc lớn và những người khác chạy ra sân, mấy người dân biển chưa từng thấy thế giới bên ngoài vui vẻ chạy vòng tròn trong những bông tuyết bay lả tả: "Ha ha ha, tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi-"

Đợi họ phấn khích một lúc, Diệp Cửu Cửu bảo họ nhanh chóng quay lại: "Đừng để ướt quần áo, cẩn thận bị lạnh."

"Vâng vâng." Tiểu Ngư lại nhảy thêm vài vòng, sau đó mới chạy về mái hiên nhưng chỉ ngồi được vài giây lại không ngồi yên, lén lút đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra đón những bông tuyết, sau khi đón được, cô bé vội vàng l.i.ế.m liếm, hì hì, là vị nước.

Diệp Cửu Cửu nhìn thấy hành động của cô bé: "Tiểu Ngư."

Tiểu Ngư không quay đầu lại nói: "Em không ăn."

"Em chỉ xem thôi."

Lăng Dư vừa mới đi vào đã nhìn cô bé với vẻ mặt khó tả: "Lại không hỏi em có ăn không, em không phải đang tự nhận tội sao?"

"Đúng rồi." Tiểu Ngư vội vàng che miệng, cô bé chớp mắt áy náy: "Mọi người coi như em chưa nói gì đi."

Lăng Dư hơi ghét bỏ nhìn cô bé, sau đó nhìn Diệp Cửu Cửu: "Bọn họ muốn thêm hai phần bánh bạch tuộc phô mai tan chảy."

Diệp Cửu Cửu gật đầu, quay đầu gọi bạch tuộc lớn làm thêm một mẻ bánh bạch tuộc.

Bạch tuộc lớn chưa thỏa mãn quay về bếp: "Đại nhân, ở chỗ của người lại có tuyết! Hóa ra tuyết trông như thế này, lại trắng như vậy, tôi tưởng là màu xanh của bầu trời."

Nói xong hắn lại tiếp tục hỏi: "Đại nhân, ở chỗ của người năm nào cũng có tuyết rơi sao?"

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Nhưng sẽ không rơi quá nhiều, từ bây giờ đến sáng mai, ước chừng chỉ phủ một lớp mỏng, sau khi tuyết ngừng rơi, mặt trời lên một lúc là tan hết."

"A.' Bạch tuộc lớn luyến tiếc nhìn tuyết rơi bên ngoài: "Tôi làm xong những món này thì tuyết sẽ không còn nữa sao?" "Sẽ không đâu." Diệp Cửu Cửu thấy mọi người đều thích tuyết như vậy, nghĩ đến ngày mai vừa hay được nghỉ, vì vậy nói: "Bên ngoài tuyết không nhiều, không có gì đẹp, nếu mọi người thích, ngày mai chúng ta có thể ra khỏi thành ngắm tuyết."

Bạch tuộc và Tiểu Ngư đều đồng thanh hét lên: "Thật sao?"

"Thật mà." Bình thường Diệp Cửu Cửu chỉ dẫn họ đi chơi một vòng quanh đây, chưa từng ra khỏi thành phố chơi, ngày mai nghỉ cũng có thể sắp xếp một buổi team building cho nhân viên.

"Đại nhân, team building là gì?" Bạch tuộc lớn vân là lần đầu tiên nghe thấy từ này.

Diệp Cửu Cửu giải thích đại khái: "Là cùng nhau đi chơi."

"Hóa ra là có ý này." Bạch tuộc lớn tạm thời vẫn đang ở giai đoạn có thời gian là đi chơi, đối với việc ngày nghỉ đi chơi không có chút phản đối nào, bây giờ hắn đã bắt đầu mơ mộng xem có bao nhiêu trò chơi vui rồi.

"Cửu Cửu, chị tốt quá." Tiểu Ngư lập tức ôm chân Diệp Cửu Cửu, vui vẻ nhảy cẵng lên.

Diệp Cửu Cửu cười hỏi cô bé: "Đưa em đi chơi thì tốt, không đưa em đi chơi thì sao?"

Tiểu Ngư mềm mại nói: "Cũng tốt."

Diệp Cửu Cửu để cô bé tự chơi một mình, còn mình thì chuyên tâm nướng ốc hương, đợi nước chấm kích thích được hương vị tươi ngon sâu sắc của ốc hương, nhân nóng lấy tôm cắt thành lát mỏng, sau đó cho thêm một phần nước chấm rồi mang ra: "Chương Mộc, cậu làm cẩn thận, làm xong thì mang ra cho khách."

"Được." Lúc này bạch tuộc giống như một người đi làm trước ngày nghỉ lễ, không có tâm trạng làm việc, chỉ có thể tiếp tục làm bánh bạch tuộc phô mai tan chảy một cách mất tập trung: "Tiểu điện hạ, người nói đại nhân sẽ đưa chúng ta đi đâu xem tuyết?"

Tiểu Ngư xòe tay: "Em cũng không biết."

Bạch tuộc lớn quên mất, tiểu điện hạ ngoài đi học mẫu giáo ra thì những lúc khác đều ở nhà, cũng chưa từng đi đâu: "Hy vọng là một nơi vui vẻ."

Tiểu Ngư mềm mại nói: "Chắc chắn là vui, có rất nhiều tuyết, tất cả đều có thể ăn." Cô bé tưởng tượng đến cảnh ngày mai nhìn thấy nơi đầy tuyết, đến lúc đó có thể làm kem màu hồng nhạt.

"Muốn đi quá, bây giờ tôi không muốn làm việc nữa." Bạch tuộc lớn nhanh chóng khuấy bột trong chậu, sau đó đổ đầy khuôn làm bánh bạch tuộc, đổ sạch phần bột còn lại rồi để sang một bên, có vẻ như ai muốn gọi thêm món cũng không được.

Đợi bột chín tới thì cho thịt bạch tuộc thái hạt lựu vào, đến hai hàng cuối cùng thì phát hiện không đủ: "Ôi, phải tìm đại nhân bắt thêm vài con bạch tuộc nữa."

"Em đi tìm Cửu Cửu." Tiểu Ngư nói xong liên chạy ra ngoài.

Bạch tuộc lớn vội vàng ngăn cô bé lại: "Tiểu điện hạ đừng đi, nếu đại nhân lại bắt thì lát nữa lại có người gọi thêm món, như vậy không phải làm chậm trễ chúng ta đi chơi sao?"

Tiểu Ngư nghĩ cũng đúng: "Vậy không đi?"

"Không đi." Bạch tuộc nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai nhìn thấy rồi lén lút thò một chân ra, sau đó nhanh chóng cắt khoảng mười centimet, cắt xong lại tiếp tục cho vào bên trong.

Diệp Cửu Cửu vừa về đã chứng kiến toàn bộ, không nói một lời tự cắt mình ra là hành động gì: "... Không đau sao?"

"He he he, không đau." Bạch tuộc lớn không sợ đau, nhanh chóng giấu chân đi, sau đó tiếp tục làm bánh bạch tuộc phô mai tan chảy: "Đại nhân, tôi muốn làm xong sớm để đi team building sớm."

Diệp Cửu Cửu: 'Vậy cũng phải đợi đến ngày mai."

Tiểu Ngư nắm tay cô nũng nịu: "Cửu Cửu, không thể đi vào tối nay sao?"

"Ừm, cũng không phải không được nhưng phải tiếp đãi khách xong đã." Vì bạch tuộc lớn và những người khác đều mong ngóng được đi chơi nên sau khi Diệp Cửu Cửu bận rộn xong vào buổi tối đã liên lạc với xe chở họ đến khu nghỉ dưỡng ngoại ô.

Thời điểm ra ngoài, trên tường ngói xanh đã phủ một lớp tuyết mỏng, dọc đường cây cối cũng phủ một lớp tuyết mỏng, phản chiếu ánh sáng trắng.

Ra khỏi thành, xe cộ trên đường càng ít, từ những hạt tuyết nhỏ xíu đã biến thành những bồng tuyết lớn như lông ngỗng, đồng thời có thể thấy tuyết dọc đường ngày càng nhiều, Tiểu Ngư nằm trên cửa sổ nhìn tuyết trắng xóa bên ngoài, kinh ngạc kêu lên: "Bên ngoài có nhiều tuyết quá."

"Cô chủ, tuyết ở đây có vẻ lớn hơn trong thành." Bạch tuộc và những người khác cũng nằm trên kính, nếu không phải vì có người ngoài, họ thực sự muốn biến thành nguyên hình để ra ngoài vui chơi.

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Nhiệt độ bên ngoài thành thấp, tuyết thực sự sẽ rơi nhiều hơn."

"Chúng ta đến núi thì tuyết sẽ rơi nhiều hơn nữa."

"Cửu Cửu, còn bao lâu nữa mới đến nơi?" Tiểu Ngư đã rất nóng lòng muốn đi xem tuyết lớn rồi.

"Còn khoảng một giờ nữa, có muốn ngủ một lát không?" Diệp Cửu Cửu ôm cô bé: "Chị ôm em ngủ?"

"Em không buồn ngủ, em muốn xem tuyết." Tiểu Ngư bây giờ cảm thấy vô cùng phấn khích, hoàn toàn không muốn ngủ, có tuyết cơ mà.

Lăng Dư đắp chăn lên chân Diệp Cửu Cửu: "Đừng để ý đến cô bé, cô bé mệt rồi, đến nơi vừa hay ngủ."

"Cũng đúng, để lát nữa cô bé không ngủ được." Diệp Cửu Cửu kéo chăn, sau đó dựa vào vai Lăng Dư ngủ một lát, trên người anh có mùi hương đặc biệt của nhân ngư, ngửi vào rất dễ chịu.

Ngay khi cô nhắm mắt lại, Tiểu Ngư, bạch tuộc lớn và những người khác đều không nói gì nữa, ngầm hiểu muốn để cô ngủ một lát.

Diệp Cửu Cửu ngủ một lát rất yên tĩnh, đến mười một giờ rưỡi tối, họ đến một khu nghỉ dưỡng trên núi rất đặc sắc, chủ khu nghỉ dưỡng là thực khách của Diệp Cửu Cửu, mấy ngày trước nói khu nghỉ dưỡng này có tuyết rơi, mời cô có thời gian thì đến chơi.

Diệp Cửu Cửu vẫn đặt phòng tại khu nghỉ dưỡng theo quy trình bình thường, lúc họ đến nơi thì đã có quản gia dẫn họ đến căn nhà đã đặt.

Những ngôi nhà ở đây có mái nhọn, phủ đầy tuyết dày, xung quanh nhà treo đầy đèn màu vàng nhạt, trông giống như lâu đài của các nàng tiên,

Diệp Cửu Cửu muốn gọi Tiểu Ngư xem có giống với cảnh trong phim hoạt hình mà cô bé xem không nhưng cô bé đã nằm trong lòng Lăng Dư ngủ say, cô không đánh thức cô bé dậy, nhỏ giọng nói với quản gia: "Đưa chúng tôi đến đó trước đi."

Vì đông người nên Diệp Cửu Cửu đã đặt hai căn biệt thự gia đình, mỗi căn có bốn phòng, vừa đủ cho họ ở.

Nhưng đến nơi thì Kiếm Ngư và bạch tuộc không ở lại, họ ngầm hiểu nhau đến căn bên cạnh.

"Không cần để ý đến họ." Lăng Dư bế Tiểu Ngư vào một trong những căn nhà.

Trong nhà đã bật sẵn lò sưởi, vừa bước vào đã có một luồng nhiệt ập vào mặt, Diệp Cửu Cửu cởi chiếc áo khoác dày đến đầu gối, chỉ mặc một chiếc áo len rộng màu đen, sau đó theo sự giới thiệu của quản gia kiểm tra một lượt căn nhà, sau đó chỉ vào phòng ngủ chính: "Đặt Tiểu Ngư vào đây."

Lăng Dư nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường, Diệp Cửu Cửu giúp cô bé cởi mũ, áo lông vũ, giày, cơ thể nhẹ nhõm, cô bé thoải mái lật người, chui vào chăn tiếp tục ngủ.

"Ra ngoài thôi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi xuống lầu, thoải mái ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khách: "Bên này còn hai phòng trống, thật sự không cho họ đến ở sao?"

"Họ sẽ không đến đâu." Lăng Dư ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy trời, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy tuyết lớn kể từ khi sinh ra, bên ngoài cửa sổ những cành cây xanh tươi phủ đầy tuyết, nặng trĩu đè xuống.

"Lúc ăn khuya lại hỏi." Diệp Cửu Cửu ngả người ra sau ghế sofa, gối đầu lên chân anh, lắng nghe tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy rất yên tĩnh.

Cô nằm được vài phút thì quản gia đã sắp xếp mang đồ ăn khuya đến, trời lạnh như thế này phải ăn một bữa lẩu nóng hổi mới ấm người được.

Đợi quản gia bày biện xong trong phòng ăn, Diệp Cửu Cửu bảo Lăng Dư gọi điện cho mọi người, khi họ vào, cô phát hiện trên đầu mọi người đều có rất nhiều tuyết.

Diệp Cửu Cửu nhìn tuyết trên đầu mọi người: "Đã ra ngoài dạo một vòng rồi sao?"

"Chúng tôi chui trong tuyết." Bạch tuộc lớn cởi áo khoác, để lộ chiếc áo hoodie màu tím hơi ướt: "Tuyết gân đến mắt cá chân tôi rồi, đằng sau còn có suối nước nóng, ở đâu cũng rất vui, chỉ có một nhược điểm là không thể biến thành nguyên hình để chơi." Diệp Cửu Cửu: "... Không lạnh sao?"

"Đại nhân, chúng tôi không lạnh, ngài quên chúng tôi có thể đến nơi sâu một vạn mét dưới đáy biển rồi sao?" Nơi bạch tuộc lớn thường sống chỉ khoảng hai ba độ, xuống sâu hơn nữa sẽ xuống dưới không độ, vì vậy họ đã quen với nhiệt độ tuyết rơi bên ngoài, thực ra bình thường cũng không cần mặc áo khoác nhưng sợ làm phiền đại nhân nên đều ngoan ngoãn mặc vào.

"Được rồi, đừng để người khác nhìn thấy." Diệp Cửu Cửu bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm.

TBC

Tối đó họ vội vã ra khỏi thành, không ai ăn gì, chỉ ăn một ít đồ ăn nhẹ và bánh mì trên xe, bây giờ mọi người đều đói rồi.

Cô bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn khuya, mỗi món thịt chuẩn bị mười phần, bày đầy phòng ăn và bếp, ngoài ra còn có đồ nướng, các loại đồ uống, rượu: 'Ăn đi, không đủ thì gọi thêm."

Bạch tuộc lớn và cua hoàng đế chơi thân nhất với Tiểu Ngư hỏi cô: "Không gọi tiểu điện hạ xuống sao?"

"Để cô bé ngủ đi." Diệp Cửu Cửu sợ Tiểu Ngư tỉnh dậy sẽ khó ngủ lại: "Mọi người ăn đi, động tĩnh nhỏ một chút."

Lăng Dư kéo giấy bạc bọc xiên nướng ra, lấy thịt cừu nướng nóng hổi bên trong đưa cho Diệp Cửu Cửu bên cạnh: "Nếm thử xem."

Diệp Cửu Cửu nhận lấy cắn một miếng, thịt cừu rất tươi, nướng cũng rất mềm, mặc dù rắc đầy thì là, ngũ vị hương nhưng vẫn có thể nếm được tay nghề của đầu bếp rất tốt: "Cũng khá ngon."

Lăng Dư cắn một miếng thịt cừu trên tay cô: "Không ngon bằng em làm."

Diệp Cửu Cửu nhướng mày, cười khẽ một tiếng, biết ngay là anh nói lời hay để dỗ cô: 'Khá ngon, tiếc là Tiểu Ngư ngủ rồi."

"Vậy để anh ăn hết." Lăng Dư lại chọn ra những món cô thích như thịt bò, thịt ba chỉ, sườn, mỗi thứ lấy một xiên đưa cho cô.

Diệp Cửu Cửu cùng nhận lấy, cầm một xiên thịt ba chỉ cắn một miếng, phần còn lại đút cho Lăng Dư: "Anh cũng ăn đi."

Đợi ăn gần hết xiên nướng thì lẩu cũng gần chín.

Bạch tuộc và những người khác đã ăn lẩu nhiều lần, biết cách nấu, nhanh tay thả thịt bò cay, thịt bò béo, thịt cừu, v. v. vào vài chục giây sau thì cùng nhau thưởng thức đồ ăn.

Diệp Cửu Cửu ăn không nhiều, ăn một ít thịt bò tươi, dạ dày, rau rồi không ăn nữa, chỉ cầm đũa gắp thức ăn cho Lăng Dư.

"Ở đây có rất nhiều loại thịt mà Tiểu Ngư thích ăn, tiếc là cô bé ngủ rồi." Diệp Cửu Cửu không thể cho Tiểu Ngư ăn, chỉ có thể cho Lăng Dư ăn: "Ăn nhiều vào."

Lăng Dư khẽ đáp một tiếng: "Được."

Bạch tuộc lớn ghen tị nhìn điện hạ được đại nhân chăm sóc, hai người không quan tâm đến những chú chó độc thân đáng thương như họ, ôi ôi T-T, phải ăn nhiều một chút mới có thể an ủi nỗi buồn của mình.

Người hải tộc có khẩu vị rất tốt, bọn họ ăn hết tất cả các món ăn rồi còn ăn thêm một chút đồ ăn nhẹ, cuối cùng mới thỏa mãn đánh một cái ợ no.

Bạch tuộc lớn vỗ bụng, sau đó đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp bàn như ở nhà.

"Để đó đi, sáng mai sẽ có người đến dọn." Diệp Cửu Cửu bảo bạch tuộc lớn và những người khác nghỉ ngơi cho khỏe: "Muốn chơi gì cũng được, chỉ cân đừng để lộ sơ hở."

"Yên tâm đi đại nhân." Bạch tuộc và những người khác nhanh chóng chạy về tòa nhà bên cạnh.

Rất nhanh sau đó, Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng nước ùm ùm và tiếng bạch tuộc reo lên phấn khích: "Bọn họ đi tắm suối nước nóng rồi."

Lăng Dư cũng nghe thấy, anh cười nhìn về phía bên cạnh: "... Cậu ta định làm bạch tuộc luộc trắng à?"

"Hahaha- Không đến nỗi đâu." Diệp Cửu Cửu bị lời anh nói chọc cười đến mức mắt cong thành hình trăng khuyết: "Suối nước nóng ở đây chắc không quá nóng đâu."

Lăng Dư dường như không tin: "Thật không?”

"Thật mà, không tin thì anh đi xem." Diệp Cửu Cửu kéo Lăng Dư đi về phía sau, ngoài cửa sau có một căn phòng kính, bên trong có một hồ suối nước nóng lớn, nước trong hồ bốc hơi nghi ngút, trắng xóa một vùng: "Anh có muốn sờ thử không?"

Lăng Dư ngồi xuống sờ thử, nhiệt độ thực sự không cao, anh đang định nói thì đột nhiên cảm thấy lưng nặng trịch, anh không phản kháng mà thuận thế ngã vào trong nước ấm.

Diệp Cửu Cửu chỉ muốn trêu anh một chút, cô ngẩn người, cô còn chưa dùng sức mà anh đã ngã xuống rồi sao? Cô vội vàng nhìn về phía Lăng Dư ngã vào nước: "Lăng Dư, anh không sao chứ?"

Lăng Dư chui ra khỏi mặt nước ấm, từ từ xuất hiện như một yêu tinh dưới nước, nước trong suốt chảy xuống khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của anh, anh chớp đôi mắt sâu thẳm tinh xảo, những giọt nước trên lông mi rơi xuống: "Em đẩy anh."

Diệp Cửu Cửu rất vô tội: "Em chỉ đẩy nhẹ thôi, là do anh không đứng vững."

"Là em đẩy." Lăng Dư nhìn cô chằm chằm: "Xuống đây với anh?"

"Không, em đi ngủ đây." Diệp Cửu Cửu cảm thấy rất nguy hiểm, cô đứng dậy định đi nhưng chưa kịp đi thì Lăng Dư đã nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo cô xuống nước.

"ÁI" Toàn thân Diệp Cửu Cửu ướt sũng, cô giơ tay vuốt những sợi tóc ướt nhẹp trên mặt, oán trách nhìn Lăng Dư: "Quần áo của em bị anh làm ướt hết rồi."

Lăng Dư nhìn chiếc áo len ướt sũng của cô: "... Vậy anh giúp em cởi ra?"

"..." Không biết có phải nước trong suối nước nóng quá nóng hay không mà má Diệp Cửu Cửu ửng hồng, nếu anh không phải Lăng Dư thì cô đã báo cảnh sát từ lâu rồi.

"Sao vậy?" Lăng Dư giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm hoàn hảo của cô: "Nóng sao?"

"... Không." Má Diệp Cửu Cửu càng nóng hơn, cô nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt đẹp oán trách nhìn anh: "Quần áo quá nặng, đều tại anh."

"Anh giúp em." Lăng Dư nhìn đôi môi đỏ hồng của cô đầy ý cười, ngay cả hơi thở cũng đẹp như vậy, anh động lòng, không kìm được cúi đầu hôn lên đôi môi mà anh luôn mong nhớ.

Khoảnh khắc mềm mại chạm vào nhau, Diệp Cửu Cửu cứng đờ nhưng lại không nhịn được cong môi, ngẩng đầu đón lấy.

Sương mù bao phủ trong nước, ánh sáng ấm áp mờ ảo phác họa hai bóng người quấn quýt, sóng nước trong hồ lay động, như sắp sôi trào.

Không biết qua bao lâu, Diệp Cửu Cửu mới chìm vào giấc ngủ say trên chiếc giường mềm mại, Lăng Dư tiến lại gần hôn lên khuôn mặt ngủ say của cô, Tiểu Ngư ngủ rồi thật tốt.

Ngày hôm sau.

Tiểu Ngư một mình tỉnh dậy từ phòng ngủ trên lầu, cô bé dụi đôi mắt ngái ngủ, lại nhìn trái nhìn phải, ủa, Cửu Cửu đâu rồi?

Cô bé xoay người trèo xuống giường, nhanh nhẹn trượt xuống giường, chỉ mặc quần áo thu đông bó sát, đi dép lê ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa hai căn phòng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn vào trong, sao không có ai? Anh trai và Cửu Cửu bỏ cô bé lại chạy mất rồi sao?

Cô bé quay đầu đi xuống lầu, đợi cô nhảy thình thịch xuống lầu thì phát hiện trong phòng khách có đồ ăn thừa, cô bé tức giận chống nạnh, ăn đồ ngon mà không gọi cô! Bực mình!

Tiểu Ngư lại nhìn sang quần áo để trên ghế sofa bên cạnh, anh trai và những người khác hẳn là chưa đi, vì vậy cô bé tìm kiếm trong nhà, lúc thì lục ngăn kéo, lúc thì lục dưới gâm ghế sofa: "Anh trai? Cửu Cửu? Hai người ở đâu?"

Lăng Dư trong phòng ngủ tâng một đã mở mắt khi cô bé xuống lầu, anh không để ý, chỉ kéo chăn lên cao, cố gắng không để cô bé đánh thức Cửu Cửu trong lòng anh.

Nhưng Cửu Cửu bây giờ tai rất thính, sau khi cô bé gọi vài tiếng thì tỉnh dậy, cô mơ màng mở mắt, khó chịu cọ cọ vào hõm cổ Lăng Dư, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Ngư tỉnh rồi sao?"

Lăng Dư khẽ ừ một tiếng: "Không quan tâm đến con bé."

Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng leng keng ngoài kia: "Cô bé sẽ lật tung mọi thứ bên ngoài, có thể còn đi tìm chúng ta trong bồn câu."

Cô vừa dứt lời, Tiểu Ngư đã chạy đến nhà vệ sinh ở tầng một, đứng bên bồn cầu nhìn một lúc: "Cửu Cửu, chị có rơi vào đây không? Nghe thấy thì trả lời nhé-" "..." Diệp Cửu Cửu cố gắng ngồi dậy: "Em đi gọi con bé."

"Em ngủ thêm một lát, anh đi." Lăng Dư ấn Diệp Cửu Cửu trở lại chăn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu đen nhánh, sau đó đứng dậy xuống giường, đi đến cuối giường tùy ý cầm một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình mặc vào, sau đó mở cửa đi ra ngoài, vừa ra ngoài thì vừa vặn đụng phải Tiểu Ngư.

Hai người nhìn nhau một lúc: "Ồn ào cái gì? Dậy rồi sao?"

Tiểu Ngư lén nhìn vào phòng: "Sao em gọi mà anh không trả lời em? Cửu Cửu có ở trong đó không?"

Lăng Dư đóng cửa lại, cúi người bế Tiểu Ngư lên: "Cô ấy chưa dậy, em đừng làm ồn."

Tiểu Ngư nghe vậy có chút bực bội: "Mỗi lần Cửu Cửu ngủ với anh đều không ngủ ngon, sau này vẫn để chị ấy ngủ với em."

Cách lớp cửa phòng nghe thấy Tiểu Ngư phàn nàn, Diệp Cửu Cửu lặng lẽ kéo chăn lên cao, che đi khuôn mặt đỏ bừng như m.ô.n.g khi: "..."

Lăng Dư khẽ ho một tiếng, sau đó nghiêm túc lừa cô bé: "Chính vì ngủ ngon nên mới ngủ rất lâu, mỗi lần ngủ với em, em đều đá cô ấy, cô ấy mới tỉnh dậy sớm."

"Thật sao?" Tiểu Ngư nửa tin nửa ngờ: "Em không đá người."

"Đá rồi, chỉ là không nói cho em biết thôi." Lăng Dư một tay bế cô bé đi đến ngồi bên ghế sofa: "Sau này để cô ấy ngủ ngon hơn, em đừng quấn lấy cô ấy ngủ cùng nữa."

Tiểu Ngư gật đầu nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng cô bé chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có người mang bữa sáng đến, Tiểu Ngư đã đói nên lập tức lao vào bữa sáng thịnh soạn.

Lăng Dư bê hành lý vào phòng, sau đó nằm sấp bên cạnh Diệp Cửu Cửu, ôm cô qua lớp chăn, eo cô rất nhỏ, chỉ cần một tay là có thể ôm được: "Còn mệt không?"

Diệp Cửu Cửu tức giận liếc anh một cái: "Anh nói xem."

Lần nào cũng không dứt.

"Vậy để anh xoa bóp cho em?" Lăng Dư thò tay vào trong chăn, những ngón tay lạnh ngắt nhẹ nhàng lướt qua eo Diệp Cửu Cửu, khiến cô rùng mình.

"Đừng." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, quấn chăn lại và dịch về phía sau: "Anh tránh xa em ra một chút."

"Ừm?" Lăng Dư nghe thấy giọng nói mềm mại từ chối của cô, không khỏi nhớ đến dáng vẻ cô nói không muốn tối qua, đôi mắt đẫm nước, mềm mại và ngọt ngào, khiến người ta không thể cưỡng lại, anh hít một hơi: "Nói lại lần nữa."

Diệp Cửu Cửu bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến nóng cả người, vừa định nói thì cửa bị đẩy ra, Tiểu Ngư cầm bánh ngọt ăn sáng đi vào: "Cửu Cửu, chị có ăn bánh ngọt không?"

Diệp Cửu Cửu như nhìn thấy cứu tinh, lập tức ngồi dậy: "Ăn, chị dậy ngay."

"..." Lăng Dư nghiến răng, sau đó kéo đứa nhỏ phá đám ra ngoài, để Diệp Cửu Cửu yên tâm thay quần áo.

Đợi Diệp Cửu Cửu thay quần áo ra ngoài thì Tiểu Ngư đã ăn xong, cô bé đã mặc quần áo dày chống nước và giữ ấm, đi ra bãi đất trống bên ngoài biệt thự, tay cầm xẻng nhỏ và chơi với Bạch Tuộc và những người khác.

Bạch tuộc lớn và những người khác tối qua đã nghĩ ra 18 cách chơi tuyết, chẳng hạn như nặn người tuyết, đánh trận tuyết, v. v., bây giờ đã quen tay dẫn Tiểu Ngư chơi.

"Tiểu điện hạ, chúng ta nặn người tuyết." Bạch Tuộc ngồi xổm trên mặt đất, lăn hai quả câu tuyết, một lớn một nhỏ chồng lên nhau, sau đó cắm cành cây làm tay, ngoài ra còn chuẩn bị đá làm mắt và miệng.

Tiểu Ngư thấy vậy cũng học theo, hì hục lăn quả cầu tuyết: "Em muốn nặn một Cửu Cửu."

Diệp Cửu Cửu ăn sáng xong, đội mũ đội găng tay, mặc áo khoác dày đi ra ngoài, tối qua tuyết rơi cả đêm, ở đây đã phủ một lớp dày, khu nghỉ dưỡng không dọn dẹp, để dành cho khách chơi.

Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư đi đến bên Tiểu Ngư, nhìn người tuyết nhỏ mà cô bé đã nặn gần xong: "Đây là ai?"

"Đây là Cửu Cửu." Tiểu Ngư chỉ vào đôi mắt bằng đá cuội của người tuyết: "Chị xem mắt đẹp không."

Diệp Cửu Cửu nhìn đôi mắt to bằng quả trứng gà, miễn cưỡng gật đầu: "... Đẹp."

"Còn có mũi và miệng nữa, Cửu Cửu, chị đúng là một người tuyết xinh đẹp." Tiểu Ngư nhẹ nhàng ôm người tuyết nhỏ: "Thích chị lắm-" "Cảm ơn Tiểu Ngư đã thích chị." Diệp Cửu Cửu nhìn những người khác cũng đang nặn đủ loại người tuyết: "Tiểu Ngư, sao em không nặn một người tuyết của riêng mình?"

"Em muốn nặn nhưng một mình em chậm lắm." Tiểu Ngư lại đi xúc tuyết khác: "Cửu Cửu, chị có thể giúp em không?”

"Tất nhiên là được." Diệp Cửu Cửu cười nói: "Chúng ta nặn một nàng tiên cá Tiểu Ngư nhé."

"Được." Tiểu Ngư phấn khích gật đầu: "Phải đẹp nhé."

"Chắc chắn rất đẹp." Diệp Cửu Cửu vịn vào eo từ từ ngồi xuống, sau đó dùng xẻng xúc tuyết thành một đống, làm một nàng tiên cá đang nằm, vảy trên đuôi nàng tiên cá là dùng que gỗ vẽ, không thể nói là sống động như thật nhưng có thể thấy được đó là một nàng tiên cá.

"Oa, đẹp quá." Tiểu Ngư càng nhìn càng thích, lại học theo cách của Diệp Cửu Cửu, xúc tuyết khác lại, xếp thành vòng tròn bên cạnh người tuyết nhỏ của Diệp Cửu Cửu, tiếp tục nặn: "Còn phải nặn anh trai nữa."

"Được." Diệp Cửu Cửu là người duy nhất ở đây biết vẽ một chút, cô phụ trách công việc trang trí đơn giản, mặc dù cuối cùng vẫn thô kệch nhưng nhìn vẫn có hình có dạng.

Tiểu Ngư nặn xong anh trai, lại tiếp tục xúc tuyết: "Cửu Cửu, em còn muốn nặn phụ vương và mẫu hậu nữa."

"Được, em và anh trai xúc tuyết lại đây, chị vẽ." Diệp Cửu Cửu tiếp tục vẽ, cuối cùng vẽ được mười mấy người: "... Tiểu Ngư, đây là em và anh trai, đây là phụ vương và mẫu hậu của em, vậy những người này là ai?"

Tiểu Ngư ngây ngốc nhìn những người tuyết xung quanh, ôi chao, cô bé và anh trai nặn hăng say quá, không biết đã nặn nhiều như vậy từ lúc nào, cô bé quay đầu nhìn anh trai, muốn anh trai giải thích.

Lăng Dư khẽ ho một tiếng: "Đây không phải là đại trưởng lão và trưởng lão sao?"

Mắt Tiểu Ngư sáng lên, theo lời anh trai tiếp tục nói: "Anh trai nói đúng, đây là đại trưởng lão và trưởng lão, đây là bà nội Ngọc, đây là Ellie và Elsa, đây là Đinh Đang, đây là Tiểu Hoa, đây là hoa lan xanh của Cửu Cửu."

Hoa lan xanh tháng chín quấn trên cổ tay Diệp Cửu Cửu vui vẻ rung rung, hóa ra mình cũng có phần.

"Làm thân cá cho nó là thế nào?" Diệp Cửu Cửu nhìn hai người tuyết nhỏ co ro trong góc: "Hai đứa nhỏ này lại là gì?"

Cô mỉm cười nhìn Tiểu Ngư, chờ cô bé tiếp tục bịa chuyện.

Tiểu Ngư nhìn hai người tuyết nhỏ mà cô bé cố nhét vào, chớp chớp đôi mắt xanh biếc, liếc nhìn một bà cô đi ngang qua ngoài sân, bà cô đang bế một đứa trẻ, mắt cô bé sáng lên, trả lời giòn giã: "Em biết rồi, là em bé của Cửu Cửu."

Diệp Cửu Cửu: "..."

Một câu nói liền quyết định chị đây sinh đôi, trịnh trọng cảm ơn em luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.