Sau Khi Ngủ Với Trúc Mã - Khê Tịch Tịch

Chương 44: Không được bắn



Chương 44: Không được bắn, dự trữ tϊиɦ ɖϊƈh͙, sau khi hết tiết tự học, tới hẻm nhỏ cưỡиɠ ɠiαи tớ.

Thích Âm sướng muốn xỉu.

Tư vị bị liếm đến cao trào đã rất tuyệt vời rồi, chưa kể hiện tại Kỷ Lưu Thành còn uống sạch mật dịch của cô.

Đây là một loại thỏa mãn tâm lí khác với thỏa mãn thể xác, dường như vào lúc này, Kỷ Lưu Thành đã hoàn toàn thuộc về cô, triệt để bị cô chinh phục.

Cô là tù binh của Kỷ Lưu Thành mà Kỷ Lưu Thành cũng là đồ chơi của cô.

Tóm lại là rất suиɠ sướиɠ, cũng rất thoải mái.

Thích Âm tùy ý để mình gục xuống ở bồn rửa mặt, mà Kỷ Lưu Thành còn dùng đầu lưỡi cuốn hết mật dịch còn sót lại của cô, rửa sạch tiểu huyệt hỗn độn cho cô.

Tiếng nước cùng tiếng nuốt mập mờ vào giờ phút này bị phóng đại lên vô hạn, Thích Âm vốn đã dịu đi sau cơn cao trào lại nghe thấy động tĩnh liền nhìn xuống giữa hai chân, mặt đỏ lên.

“Có thể.”

Thích Âm nói.

Kỷ Lưu Thành lại ngoảnh mặt làm ngơ, không chỉ tách huyệt khẩu của cô ra lần nữa, còn cắm đầu lưỡi vào.

“A ~ ”



Cảm giác mềm mại ướŧ áŧ hoàn toàn khác với ngón tay, thân thể Thích Âm mẫn cảm, chịu không nổi sự trêu chọc như vậy, lại có cảm giác.

Vì thế cô giơ chân lên, kẹp lấy đầu Kỷ Lưu Thành.

Kỷ Lưu Thành rút lưỡi ra, vỗ vỗ mông Thích Âm: “Tách hai chân ra.”

Thích Âm hừ nói: “Tớ không muốn nữa.”

Kỷ Lưu Thành: “Lại làm cậu sướng thêm lần nữa.”

“Nói không cần là không cần.” Thích Âm đẩy Kỷ Lưu Thành ra, lại nhẹ nhàng phủ thêm khăn tắm.

“Nhưng tớ còn cứng.” Kỷ Lưu Thành ôm lấy cô, cầm cự vật đâm đâm vào háng cô, trong giọng nói chứa đầy du͙ƈ vọиɠ: “Thật sự không định quan tâm đến tớ sao?”

Cô sửa sửa tóc mái bên tai, nở nụ cười tuyệt đẹp nhìn Kỷ Lưu Thành, sóng mắt lưu chuyển nói: “Cậu không được bắn.”

Kỷ Lưu Thành hỏi: “Tại sao?”

Thích Âm xoay người kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Kỷ Lưu Thành, mềm mại nói: “Cất trữ tϊиɦ ɖϊƈh͙ đi, hết tiết tự học thì đến hẻm nhỏ sau trường cấp ba cưỡиɠ ɠiαи tớ.”

Ánh mắt Kỷ Lưu Thành nháy mắt nóng lên, phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống Thích Âm.

Sau đó Thích Âm chạy sang phòng bên cạnh để tắm.



“Tiểu yêu tinh…” Kỷ Lưu Thành tuốt ƈôи ŧɦịŧ của mình, sau đó dừng tay.

Tạm thời đành nhẫn nhịn mà thôi, đến tối anh nhất định sẽ chơi chết tiểu yêu tinh này.

Sau đó Hoắc Dung gọi điện thoại cho Thích Âm, ý tứ mặc kệ trước đây như thế nào, hiện nay cô ta đã nghĩ thông suốt rồi, từ nay về sau cô ta sẽ chúc phúc cho Thích Âm và Kỷ Lưu Thành, hy vọng Thích Âm có thể cùng cô ta chung sống hòa bình.

Thích Âm hỏi: “Vậy thì cô muốn gì?”

Giọng nói Hoắc Dung thấp xuống: “Tạm thời tớ chưa có chỗ ở, chú Kỷ để tớ ở chỗ anh Lưu Thành trước, mặc dù tớ đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không muốn tái hợp với anh Lưu Thành nữa, nhưng tớ sợ cậu lại hiểu lầm tớ…”

Thích Âm cong cong khóe môi.

Trông thì có vẻ đáng thương.

Nhưng Kỷ Uyên đối với Hoắc Dung rất tốt, Thích Âm nhớ rõ ràng, Kỷ Uyên có cho Hoắc Dung một căn nhà ở gần trường của bọn họ, hiện tại đang đứng tên của cô Hoắc Dung – Hoắc Liên, cho nên Hoắc Dung căn bản làm gì có chuyện không có chỗ nương thân như cô ta nói.

Chắc chắn là không muốn đi.

Nói cái gì mà sẽ chúc phúc cho cô và Kỷ Lưu Thành, trên thực tế còn muốn chờ cơ hội để đoạt Kỷ Lưu Thành với cô.

Hoắc Dung nói tiếp: “Tuy rằng tớ nghĩ có thể ở khách sạn, nhưng chú Kỷ vẫn kiên quyết khuyên tớ nên ở cùng anh Lưu Thành, nói rằng để tiện cho cô chăm sóc bọn mình, Thích Âm, cậu có hiểu không?”

Thích Âm nhướng mày, ý cười trong mắt tăng lên chứ không giảm, cô nói: “Cô muốn ở thì ở.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.