Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 39: 39: “suỵt”




Trên bầu trời nhuốm màu máu không có cả sao lẫn trăng, cũng không có vẻ gì là bình minh sắp đến, cả thành phố bị thứ ánh sáng đỏ chết chóc bao trùm.
Giữa những tòa cao ốc, trên khắp các nẻo đường, vô số yêu ma quỷ quái tràn ra từ những khe hở tối tăm, biến nhân gian thành địa ngục.
Như một cơn ác mộng hoang đường và vô cùng tàn khốc.
Trực thăng của cảnh sát đảo quanh trên không:
“…Đề nghị người dân ở yên trong nhà, chặn kín cửa ra vào cửa sổ, tuyệt đối không ra khỏi nhà…”
Cực kì yếu ớt và vô dụng.
Ai cũng biết tường và cửa không cách nào ngăn được quái vật hay ác quỷ, thế nhưng lũ yêu quái ngoài kia còn đáng sợ hơn nhiều.

Nếu họ trốn thì biết đâu đấy còn có một cơ hội sống, còn một khi đã chạy thì chắc chắn chỉ có đường chết.
Sau khi phát hiện tình huống bất thường, Cục quản lí đã nhanh chóng liên lạc với cảnh sát và quân đội, đồng thời điều động toàn bộ thành viên ban Chiến đấu đến mỗi khu phố, cấp tốc dạy họ cách sử dụng các loại đạo cụ để chiến đấu với quỷ quái.
Nhưng họ chưa từng phải đối đầu với kẻ địch này bao giờ, cũng chưa từng được huấn luyện về chúng, thậm chí đây còn là lần đầu tiên họ biết rằng lũ sinh vật hắc ám kì quái và đáng sợ kia không chỉ tồn tại trong những tưởng tượng thời thơ ấu.
Vũ khí và trang thiết bị để đối phó với sinh vật siêu nhiên cực kì khan hiếm.
Họ chỉ có thể cầm vũ khí của con người và sợ hãi nhìn đám quái vật như đang bò ra từ ác mộng.
Thành phố M có một trăm năm mươi thành viên ban Chiến đấu thường trực, cộng cả những nhân viên hậu cần không thể coi là chiến sĩ cũng chưa đến hai trăm người.
Mà thứ họ phải đối mặt là một đội quân siêu nhiên đông nghịt với khí thế hừng hực đang càn quét tiến vào thế giới hiện thực.
Đó là nỗi sợ hãi áp đảo tuyệt đối, sự tuyệt vọng khiến người ta nghẹt thở.
Mặt đường trải nhựa nứt ra “răng rắc”, một con quái vật cả người dính đầy bùn lầy hôi thối trèo lên từ dưới lòng đất.

Nó cao chừng ba tầng, những chiếc xúc tu làm từ bùn quật xuống đất một cách nặng nề, những vết nứt như mạng nhện lập tức lan ra.
Ngay phía dưới nó là một nhóm người nhỏ bé.
“Bắn!” Người dẫn đầu hô lên.
Tia lửa từ nòng súng sáng lên trên con đường tối tăm, song những viên đạn đặc chế lại dần chìm vào cơ thể con quái vật như hòn đá rơi xuống biển sâu.
Nó bị chọc giận, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Dưới áp lực nặng nề, con đường vỡ vụn như những tấm giấy bìa, những tòa nhà xung quanh cũng chấn động theo.
“Rút lui! Rút lui!” Những người phía dưới hét đến lạc giọng.
Nhưng đã muộn rồi.
Vô số những chiếc chi bằng bùn nhớp nháp vươn ra từ cơ thể nó, chúng lao nhanh trong không khí, tấn công đám nhân loại không biết điều dưới đất.
…Sau đó, chúng chợt khựng lại giữa không trung.
Ai nấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi ngẩng đầu, họ trông thấy một bóng đen xuất hiện phía trên con quái vật.

Người nọ nhẹ nhàng lướt qua như một cơn gió, rồi linh hoạt nhảy lên lưng con quái vật bùn lầy.
Tiếp đó, lưỡi hái hình trăng khuyết giơ cao, lưỡi dao phản chiếu bầu trời màu đỏ máu.
Lưỡi dao sắc bén hạ xuống, tựa như nụ hôn êm ái của thần chết, nhẹ nhàng cắt qua cổ đối phương mà không chút trở ngại, dễ dàng như cầm lưỡi dao sắc bén cắt một miếng đậu.
Ngay giây sau, đầu con quái vật bùn lầy rơi xuống, cơ thể không lồ tan ra trong chớp mắt.
Mớ bùn lầy nhớp nháp mất đi hình dạng cố định, tràn ra khắp con đường.
Mọi người sững sờ lau vết bùn văng trên mặt mình, nhưng khi họ vừa nhìn lại, bóng người thanh niên mới nãy đã lặng lẽ biến mất như khi anh ta xuất hiện.

Nếu không phải bùn lầy trên đường vẫn ngập đến cổ chân, có lẽ họ còn cho rằng cảnh tượng vừa rồi chỉ xuất hiện trong tưởng tượng của mình.
“Mọi…mọi người…có thấy người vừa nãy không?” Một trong số họ nghi hoặc hỏi.
“Có thấy…” “Đúng vậy, tôi cũng thấy.”
Một nhát dao rúng động lòng người, vừa xinh đẹp vừa tàn nhẫn, chuẩn xác và hung tàn, như có thể khiến tất cả mọi người đều nghẹt thở, khắc thật sâu vào tâm trí họ, không thể phai nhòa.
“Vừa rồi các cậu có ghi được dữ liệu của con quái vật đó không?”
“Cấp…cấp A”
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy họ.
Họ chưa từng nghe đến bất kì con người nào có thể đơn độc chiến đấu với quái vật cấp A, thậm chí còn…
Giải quyết nhanh gọn.
Trong đầu mỗi người đều có cùng một câu hỏi…
Nhân vật mạnh mẽ đến dường này là ai?
“Có khi nào là người trong Cục không?”
“Không thể nào.” Một người dứt khoát trả lời: “Nếu có thì sao chúng ta không biết được chứ?”
Những người còn lại rối rít tán thành.
Khi họ đang điều chỉnh lại trạng thái chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với những quái vật khác, một nhóm người đột ngột chạy ra từ bóng tối trên đầu kia con phố.
Ngũ Túc chạy đầu hàng, trông hắn ta hết sức mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa trên trán, sắc mặt và đôi môi tái nhợt vì kiệt sức, song ánh mắt vẫn sáng ngời.

“Anh Ngũ?” Thành viên ban Chiến đấu dẫn đầu ngạc nhiên hỏi: “Các anh chạy đến đây làm gì? Còn khu phố các anh phụ trách thì sao?”
“Đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, hai khu vừa đi qua cũng thế.” Ngũ Túc thở dồn dập, gò má đỏ bừng vì kích động, hắn ta hỏi: “Các cậu thì sao? Cần bọn tôi giúp gì không?”
…Đúng vậy, họ đã dọn sạch cả ba khu phố.
Vì từng cùng nhóm với ACE, Ngũ Túc rất hiểu phong cách chiến đấu của người nọ.
Đơn giản, gọn gàng và dứt khoát.
Anh phớt lờ hằng ha sa số những con quỷ lâu la xung quanh mà nhắm thẳng đến con mạnh nhất, khó xử lí nhất trong số đó và giải quyết “nòng cốt” của chúng bằng biện pháp nhanh và hiệu quả nhất; hệt như đang làm một ca phẫu thuật ngoại khoa tinh vi, mà trong đó anh chính là lưỡi dao sắc bén nhất.
Chênh lệch giữa quỷ trong các cấp bậc không khác gì vực thẳm.
Áp lực và sức tấn công của một lệ quỷ cấp A vượt xa cả trăm con quỷ cấp B, thế nên khi kẻ khó xơi nhất đã bị tiêu diệt, việc dọn dẹp đám quỷ còn lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ khi có ACE tham gia, Ngũ Túc cảm thấy áp lực chiến đấu của đội mình giảm đi đáng kể.
Sĩ khí tăng vọt.
Ai nấy xông xáo như được tiêm máu gà, ngay cả những thành viên bình thường chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với ác quỷ cũng không còn sợ hãi.

Họ gầm lên thật to, sau đó nhào vào lũ xác sống trên đường.
Đây là lần đầu tiên trong cả buổi tối hôm nay, họ ôm khát vọng chiến thắng bước vào trận chiến.
Tụa như những quân domino, một khối đổ xuống thì những khối còn lại cũng theo đó mà đổ, chẳng mấy chốc sau đó, một khu phố, hai khu…rồi ba khu.
Trong tình huống hoàn toàn bất lợi, họ lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng.
…Loài người bắt đầu phản công.
Họ để lại vài người tiếp tục dọn dẹp số quái vật còn lại, giữ vững thắng lợi không dễ dàng có được.
Số còn lại đuổi theo ACE đến tiếp viện những khu vực khác.
ACE không bao giờ ngoảnh lại, cũng không dừng lại, song từ đầu đến cuối anh luôn hiện diện trong tầm mắt mọi người, tựa như một biểu tượng rõ nét âm thầm khích lệ và trấn an những chiến hữu sau lưng mình.
Tuy xa xôi nhưng lại rất rõ ràng, vững chãi và điềm tĩnh.
Bầu trời đỏ rực màu máu vẫn vô cùng tĩnh mịch, nhưng dường như có một dòng nước xiết nào đó đang hăm hở cuộn trào dưới bầu trời ấy, thay đổi toàn bộ dòng chảy của cuộc chiến.
Có vẻ như đối phương cũng nhận ra mình đã mất lợi thế.
“Tí tách”.
Tiếng nhỏ giọt rõ ràng vang lên từ trung tâm thành phố phía xa.

Âm thanh không lớn, nhưng không rõ bằng cách nào mà ai ai cũng nghe thấy.
Ngay khi tiếng động vừa phát ra, tất cả mọi người, ngay cả những người không có thiên nhãn, đều có thể cảm nhận được.
Có gì đó đã thay đổi.
Nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống, biến thành cái rét lạnh thấu xương.

Những xác sống vô tri đột ngột dừng bước, dường như có thứ gì đang ngọ nguậy dưới lớp da tái xanh của chúng.

Ngay sau đó, mạch máu và những đường kinh lạc xé toạc lớp da, dịch mủ sền sệt màu vàng chảy xuống ồ ạt.
Số liệu trên hiết bị thăm dò đeo bên hông họ đột nhiên tăng vọt, kêu lên những tiếng chói tai.
“Mới nãy bọn chúng còn là cấp E!” Một thành viên hoảng sợ nói: “Bây giờ…bây giờ chúng đã đạt đến cấp D, sắp lên cấp C rồi!”
Đối với loài người chỉ vừa vực dậy tinh thần thì đây quả là một đòn chí mạng.
Dẫu sao chỉ có một ACE, mà anh còn phải xử lí những ác quỷ cấp cao mạnh mẽ nhất.
Họ vẫn đủ khả năng đối phó với đám quỷ hồn cấp thấp, nhưng khi chúng đồng loạt tăng lên một cấp, mọi thứ đều thay đổi.
…Đối phương muốn dùng lượng lớn lệ quỷ và quái vật áp đảo họ, khiến cho ACE không cách nào phân thân ra được.
Diệp Ca dừng lại.
Anh đứng trên cao, dáng người cao gầy như một cái bóng đen dưới bầu trời đỏ thẫm, cũng giống một vết thương rạch ngang bầu trời bằng một lưỡi dao sắc cắt bén.
Diệp Ca nhìn về phía trung tâm thành phố.
Ngay đó.
Anh có thể cảm thấy luồng năng lượng kì lạ đang tỏa ra, nếu không ngăn cản kịp thời thì tình thế sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Thế nhưng…
Diệp Ca cụp mắt nhìn những người đang vật lộn trên các nẻo đường.
Trước những đối thủ bất ngờ mạnh lên này, những nhóm quân vừa mới thành hình của con người bỗng trở nên cực kì yếu ớt.

Họ gian nan chống đỡ và đấu tranh một cách chật vật.
Có lẽ việc rời khỏi trò chơi quá lâu đã khiến lòng dạ vốn được tôi rèn từ lằn ranh giữa sự sống và cái chết của anh trở nên mềm yếu.
Ngón tay Diệp Ca trắng bệch.
Anh không biết rằng bản thân vẫn quan tâm…đến chuyện mình không cứu được họ.

Giữa đêm khi anh tỉnh mộng, những hình ảnh vụn vặt lại hiện lên trước mắt anh.
Tiếng thét thảm thiết vang lên trong bóng tối vĩnh hằng, gương mặt dính đầy máu giơ tay về phía anh trong tuyệt vọng, “Cứu tôi với, cứu tôi với!” Những âm thanh đó vang vọng bên tai anh, thúc giục, chói tai.
Và trong giấc mộng ấy, anh đã vô cảm quay người, đơn độc bước tới sâu hơn nữa.
Ngón tay Diệp Ca trắng bệch vì siết lại quá chặt.
…Không ai cứu được họ.
Anh phải đi thôi.
Trước khi mọi thứ quá muộn, anh phải chạy tới trung tâm thành phố và phá hủy nguồn năng lượng khiến lũ ác quỷ và quái vật nổi điên.
Diệp Ca rời mắt, quay người rời đi như anh vẫn luôn làm.
Một cỗ xác sống bốn tay lao nhanh về phía thành viên phòng Hậu cần đang bận rộn chiến đấu, nó há to miệng cắn lên vai anh ta… “A a a a a a a!” Tiếng hét thảm thiết tuyệt vọng vang dội khắp con đường, song không ai có thể đến cứu anh ta, ai cũng đang chiến đấu vì sự sống của bản thân họ.
Diệp Ca khựng lại.
Anh nhớ giọng nói này…trong văn phòng, giọng nói này từng cười hỏi anh: Anh Diệp, uống cà phê không?
Anh Diệp, tan làm rồi à?
Anh Diệp, chút nữa đi ăn không?
Anh ta mỉm cười lấy ví ra và chỉ bức ảnh trong đó cho Diệp Ca: Xem này, con gái tôi đó, đáng yêu chứ?
…Mẹ kiếp.
Diệp Ca quay người, lưỡi dao hiện ra trong tay anh.
Thế nhưng anh còn chưa kịp nhảy xuống, mặt đất bên dưới đã đột ngột biến thành đầm lầy đỏ tươi và đang dần đùn lên.

Ngay sau đó, một cái đầu dê trắng ởn tao nhã trồi lên khỏi mặt đất.
Thiết bị thăm dò của tất cả mọi người đồng loạt vang lên tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc, song trước khi họ kịp có bất kì hành động nào, con quái vật đáng sợ đã bắt đầu chậm rãi lắc lư cơ thể to lớn bơi quanh họ, năng lượng vô hình như những lưỡi dao sắc bén bắn ra khắp nơi.
Gần như chỉ một tíc tắc, xác sống bốn tay lập tức nổ tung.
Nó lượn khắp con đường, mỗi nơi nó lướt qua đều chồng chất tay chân đứt lìa, nhưng tuyệt nhiên không có con người nào bị thương.
Huyết Cổ Ngư ngẩng đầu, hốc mắt đen sì nhìn Diệp Ca đang đứng trên cao sau đó quẫy đuôi với anh.
Diệp Ca sửng sốt, sắc trắng nhợt nhạt trên những đốt ngón tay cũng dần biến mất.
Anh lấy lại tinh thần, vô thức cong môi, sau đó nhỏ giọng, nói:
“…Bé ngoan.”
Khi đã chắc chắn không còn nguy hiểm nào nữa, Diệp Ca lại quen tay kéo mũ trùm đầu xuống, sau đó quay người nhảy về phía trung tâm thành phố.
Thân thể anh cực kì linh hoạt và nhẹ nhàng.
Mỗi lần lưỡi hái cắt qua, một con ác quỷ cấp A tan biến giữa tiếng gào thét thê thảm.

Lưỡi dao hấp thụ cơ thể và năng lượng của chúng như chất lỏng, sau đó trở nên càng bén nhọn và sáng loáng.
Dưới đường, Huyết Cổ Ngư theo sát sau anh.
Loài người sững sờ nhìn chằm chằm con quái vật đáng sợ bơi qua trên đầu họ.

Bộ xương trắng hếu bao quanh máu tươi, đầu lâu dê khổng lồ khiến ta phải sợ hãi, nhưng mỗi nơi nó lướt qua, lệ quỷ và quái vật như bị vô số lưỡi dao sắc bén cắt vụn thành từng mảnh.

Kê Huyền hỏi: “Đến đủ cả chưa?”
Mi cúi đầu: “Rồi ạ.”
Gương mặt mờ ảo của nó méo mó như thể đang cố kìm chế sự kích động.
Đạo cụ Vua Ruồi sử dụng không chỉ ảnh hưởng đến lũ quỷ quái đang ẩn núp trong thành phố.

Tuy nhiên, dẫu sao chúng cũng đã tiến hóa đến mức có trí tuệ và ý thức riêng của bản thân nên khả năng kháng cự vẫn cao hơn ít nhiều.
Nhưng dù vậy, vẫn rất khó để chúng kiềm chế bản năng ham muốn giết chóc của mình.
“Tốt lắm.” Đôi mắt đỏ tươi của Kê Huyền cụp xuống: “Ra ngoài san bằng cuộc bạo loạn này đi.”
“Ngoại trừ con người, tất cả đều là kẻ địch của các ngươi.” Nụ cười tàn nhẫn hằn trên khóe môi hắn: “Hôm nay ta cho phép các ngươi ăn uống thỏa sức.”
Mi dõi theo từng tên ác quỷ cấp cao rời đi, sau đó đến gần hắn, dè dặt hỏi:
“Vương…xin hỏi, lần này Huyết Cổ Ngư…”
Mi biết rất rõ, với những cuộc tàn sát diện rộng thế này, Huyết Cổ Ngư là quái vật thích hợp nhất.

Nhưng không rõ vì sao, Huyết Cổ Ngư vốn luôn theo sát Vương như hình với bóng lại không ở cạnh hắn.
Với cái gan của nó trước đây, chắc chắn nó tuyệt không dám hỏi câu này.

Nhưng có vẻ cũng bị đạo cụ của Vua Ruồi ảnh hưởng, Mi đã bạo gan hơn nhiều.
Kê Huyền nhướng mắt, tầm mắt như thực thể rơi lên người Mi.
Mi rùng mình.
“Nó đi rồi.” Giọng Kê Huyền trầm thấp và bình tĩnh, dường như không hề tức giận.
“Nó có nhiệm vụ quan trọng hơn.”
…Anh ấy cũng vậy.
Trong cống thoát nước.
Bầy ruồi dày đặc bay quanh đường ống tối tăm không một tia sáng, càng lúc càng có nhiều ruồi bị thu hút và tụ tập về đây.
Chẳng mấy chốc, thân hình Vua Ruồi lại trở nên rõ ràng và ổn định.
Gã thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn chưa hết hoảng sợ.

May mà gã đã chuẩn bị trước và bố trí đạo cụ kia ở trung tâm thành phố, còn thiết lập cả biện pháp kích hoạt từ xa, nếu không lần này gã cũng không biết phải làm sao mới chạy thoát được.
Dù từ lâu Vua Ruồi đã biết Kê Huyền là “con ruột” của Mẹ, nhưng gã không ngờ sức mạnh đôi bên lại chênh lệch đáng sợ đến thế.
Thật sự rất khủng khiếp.
Nếu không phải đối phương còn e ngại Mẹ, Vua Ruồi nghi rằng gã đã bị nghiền chết ngay tại chỗ.
Xem ra, sau này gã phải hành động cẩn thận hơn.
Gã không muốn đối đầu với Kê Huyền thêm lần nữa.
Cơ thể do bầy ruồi tạo thành của Vua Ruồi bay qua miệng cống nhỏ hẹp, sau đó lại hợp thành hình người trên mặt đường, thế nhưng gã còn chưa kịp quyết định tiếp theo sẽ làm gì thì đã cảm thấy cơ thể mình có chỗ bất thường.
Một mảng ruồi nhỏ trên cánh tay gã có vẻ xao động.
Giây kế tiếp, một giọt máu đỏ tươi bay ra, lặng lẽ trôi nổi trước mặt Vua Ruồi.
Mặt Vua Ruồi biến sắc.
Không ổn!
Nhưng gã còn chưa kịp quay người bỏ chạy, không gian trước mắt đã bị một vệt máu đỏ tươi xé toạc.
Ngay sau đó, Kê Huyền xuất hiện trước mặt Vua Ruồi.
Vua Ruồi lập tức phân tán cơ thể mình, nhưng tiếc rằng đã muộn.
Kết giới màu đỏ bán trong suốt giam kín cơ thể gã bên trong, bất kể bầy ruồi có tông vào nó thế nào thì nó vẫn sừng sững bất động.
Vua Ruồi hốt hoảng bay vòng quanh.
Kết giới trước mặt gã kín kẽ vô cùng, trước sự chênh lệch sức mạnh kinh khủng nhường này, gã hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.
Kê Huyền thong thả bước đến, giọt máu đỏ tươi lơ lửng trong bàn tay tái nhợt.
Hắn nói: “Đi đâu mà vội thế?”
Theo từng câu chữ của hắn, kết giới dần dần siết lại quanh gã, bầy ruồi vo ve tựa như một đám mây đen dày đặc, lúc nhúc trong không gian chật hẹp.

Vua Ruồi nghiến răng nghiến lợi nói: “…Kê Huyền, ngươi muốn làm gì?”
“Có nói sao thì ta vẫn là Vương.” Kê Huyền cụp mắt, từ tốn nói: “Ngươi không biết cái giá phải trả khi phản bội Vương là gì sao?”
Vua Ruồi: “…Ngươi!”
Gã biết lần này mình không thể thoát được nữa, bỗng chốc bình tĩnh hơn hẳn.
Vua Ruồi chợt cười: “Nhưng nếu ngươi đã chịu đến đây lãng phí thời gian với ta thì xem ra kế hoạch của Mẹ có hiệu quả rồi.”
Kê Huyền hơi cau mày.
“Ha ha ha ha ha ha ha! Chắc đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu chuyện gì đúng không!” Vua Ruồi đắc ý cười ầm lên: ”Ngay từ đầu mục tiêu của chúng ta đã là tên con người kia! ACE! Chỉ cần hắn ta chết là Mẹ sẽ khôi phục được, thế nhưng vì có ngươi cản trở nên dường như kế hoạch không được thuận lợi cho lắm…”
Vua Ruồi nói: “Vậy nên ta đến đây để thực hiện kế hoạch thứ hai.”
“Chỉ cần biến hắn thành một trong chúng ta thì mọi thứ đều có thể giải quyết một cách dễ dàng, đúng không?”
Giọng nói của gã trở nên độc ác và hả hê: “Kê Huyền, ngươi biết rõ hơn bất cứ ai chuyện gì sắp xảy ra nhỉ?”
…Mở Quỷ Môn Quan, thôi thúc bầy quỷ, hết thảy chỉ vì một mục đích.
Khiến anh trở nên mạnh hơn, đáng sợ hơn và đến gần hơn với tồn tại không phải con người.
Tiếng cười của Vua Ruồi càng thêm độc ác:
“Dù gì, cũng chỉ có hai người các ngươi là “con ruột” của Mẹ thôi mà.”

Trung tâm thành phố.
Số lượng lệ quỷ ở đây nhiều đến mức khiến người ta giận sôi gan.
Lưỡi hái quét một đường vòng cung bén ngọt, thân mình Diệp Ca như lưỡi dao sắc xuyên thẳng qua vòng vây của đám lệ quỷ đông nghịt, tựa như thần chết giáng xuống thu thập từng tên ác quỷ trước mặt.
Sau khi cơ thể chúng bị vũ khí của anh chém đứt, chúng hóa thành những đám sương máu bay về phía Diệp Ca, trở thành một phần của anh.
Ăn càng nhiều, anh càng mạnh mẽ hơn.
Diệp Ca có thể cảm nhận được mình đang mạnh lên nhanh chóng và rõ rệt, cứ như trong cơ thể anh có một con quái vật với lòng tham không đáy đang duỗi tứ chi co quắp ra, phơi bày thân hình khổng lồ, âm thầm phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
…Nữa, nữa đi.
Lúc này, anh chỉ cần vài giây đã xử lí xong những con quái vật vốn cần rất nhiều thời gian mới giết được.
Nguồn năng lượng dồi dào cuộn trào khắp cơ thể Diệp Ca, mặt đất ở nơi anh đi qua đều trở nên hỗn độn, vô số lệ quỷ ngã xuống dưới lưỡi hái của anh, sau đó nhanh chóng bị cắn nuốt.
Anh có thể nghe được lời kêu gọi của một sức mạnh nào đó trong bóng tối phía trước.
Tí tách.
Tí tách.
Một chất lỏng nào đó rơi xuống trong bóng tối, phát ra âm thanh tí tách rất khẽ, giữa những tiếng gầm rú của vô vàn lệ quỷ và quái vật, nó vẫn rõ ràng đến lạ.
Diệp Ca đến trước một tòa cao ốc.
Sảnh lớn trong tòa nhà tối tăm nhưng lại sạch sẽ bất ngờ, không có chút dấu vết bị ác quỷ quấy phá nào, trống trải một cách tĩnh mịch, bình thường đến kì lạ.

Tí tách.
Tiếng nước rơi vang lên lần nữa.
Diệp Ca chợt nhận ra sự tĩnh lặng xung quanh.
Anh quay đầu lại, phát hiện sau lưng không còn một tên lệ quỷ nào cả.
Cứ như… chúng cũng không dám đến gần nơi này.
Đột nhiên, Huyết Cổ Ngư vẫn luôn đi theo anh há miệng ngậm lấy gấu quần anh, như muốn ngăn anh đi về phía trước.
Diệp Ca cúi xuống, vỗ đầu nó: “Đừng lo.”
Huyết Cổ Ngư vẫn không nhả ra.
Diệp Ca không thể không mạnh tay kéo ống quần mình ra khỏi miệng Huyết Cổ Ngư: “Tao phải đi.”
Nơi này chính là ngọn nguồn.
Nếu không diệt tận gốc, sự biến hóa trong cả thành phố sẽ không ngừng lại.
Diệp Cao xoay người, bình tĩnh tiến vào cao ốc.
Huyết Cổ Ngư lo lắng bơi lòng vòng trước cửa, miệng kêu “U u” không ngừng, thế nhưng nó chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Diệp Ca bị bóng tối trong tòa nhà nuốt chửng.
Sảnh lớn vô cùng yên tĩnh.
Ánh sáng từ bầu trời đỏ máu rọi xuống sàn nhà qua lớp cửa kính trông như một vệt máu, nơi này không khác gì một hiện trường giết người.
Tí tách.
Tiếng nước rơi càng rõ ràng hơn, vang vọng trong sảnh lớn trống trải.
Đầu óc Diệp Ca ong ong cả lên, tựa như một cỗ máy rỉ sét vật vã vận hành.
Dường như anh không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào khác ngoài tiếng nước nhỏ giọt đều đều.
Tí tách.
Chân Diệp Ca tự động đi về phía trước.
Càng đến gần, lực hấp dẫn càng mạnh hơn.
Diệp Ca không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng cũng tới nơi âm thanh phát ra.
Trong bóng tối, một khối thịt màu máu đỏ tươi lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.

Nó chỉ to bằng nắm tay, rất nhiều chất lỏng thấm ra khỏi bề mặt lồi lõm nhỏ xuống sàn nhà… tí tách.
Đã có một vũng nước đỏ đọng lại trên mặt đất, trông như những nét vẽ lộn xộn.
Khung cảnh trước mắt vừa quái dị vừa đáng sợ, song nhìn nó, Diệp Ca lại vô thức cảm thấy…
Thanh thản một cách kì lạ.
Tựa như một kẻ tha phương cuối cùng đã quay lại quê nhà, cảm giác mệt mỏi nặng nề lặng lẽ dâng lên trong lòng anh, lan dần từ trái tim đến đầu ngón tay.
Đáng tin cậy, ấm áp, gần gũi, bao dung.
Giống như là…
Mẹ.
Tiếp tục đi tới, nhanh lên, sắp về đến nhà rồi.
Một trong nói thúc giục vang lên tận sâu trong lòng.
Sự bình yên xa vời mà anh khát vọng đã lâu ở ngay phía trước, chỉ còn một bước cuối cùng thôi.
Rõ ràng không cần phải thở, nhưng dưới cảm giác nặng nề đáng sợ này, cánh tay đen lại có cảm giác không sao thở nổi… Nó vốn không nên vào đây, mỗi một tế bào trong cơ thể nó đều đang gào thét phải cách xa nơi này.
Nhưng vì nó đã bị buộc vào Diệp Ca, cho nên nó bị ép phải vào trong tòa nhà.
Càng đi về phía trước, cánh tay đen càng sợ hãi.
Nó ôm cổ Diệp Ca mà lắc, hét lên: “Chạy! Chạy mau! Tỉnh lại đi!”
Nó đưa tay, dồn sức kéo Diệp Ca, muốn lôi anh về hướng ngược lại, thế nhưng đối phương cứ như ma nhập, bước từng bước chậm rãi mà kiên định về phía trước, tiến lại gần thứ khiến cánh tay đen thấy sợ hãi kia.
Nó bay đến trước mặt Diệp Ca định đánh thức anh.
Thế nhưng nó còn chưa kịp lên tiếng, âm thanh nghẹn lại…
Nó thấy chàng thanh niên đang nhìn về phương xa, lúc này, đôi mắt hổ phách nhạt màu đen kịt như mực, giống như vực sâu không đáy, thứ bóng tối nguy hiểm và đáng sợ chậm rãi quay cuồng dưới đáy vực, như một vòng xoáy có thể nuốt chửng hết thảy.
Nơi vực sâu tăm tối đó, phản chiếu một chấm tròn nho nhỏ đỏ tươi.
Khối thịt màu đỏ đã gần trong gang tấc.
Chất lỏng thấm ra càng lúc càng nhiều, rơi xuống mặt đất.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Tiếng nước rơi trở nên dồn dập, như đang thôi thúc điều gì.
Chàng thanh niên từ từ giơ tay, những ngón tay mảnh khảnh, trắng bệch và lạnh lẽo như tuyết bình tĩnh hướng về phía trước từng chút một.
Ngay khi chúng sắp chạm đến khối thịt đó…
Một bàn tay khác đột ngột nắm chặt lấy cổ tay anh.

Bàn tay đó lớn hơn tay anh, các đốt ngón tay rõ ràng, mạnh mẽ nắm chặt lấy tay anh trong tay mình.
Đôi mắt đen kịt của chàng thanh niên khẽ động, vẻ mờ mịt loáng qua trong mắt anh, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một bàn tay vòng tới từ sau lưng, lòng bàn tay lạnh băng che kín mắt anh.
Lưng anh áp sát vào một lồng ngực ấm áp.
Giọng nói trầm thấp của người nọ dán sát bên tai anh, xen lẫn đôi chút run rẩy:
“Suỵt.”
“Đừng nhìn.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.