Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 12: Cứ tưởng ngươi đã thông suốt mà tự nguyện nhảy vào lòng ta



Sau lần chia tay ở tửu lâu lần trước, hầu như ngày nào Chung Yến Sanh cũng nhận được lời mời của Mạnh Kỳ Bình nhưng đều khéo léo từ chối.

Mạnh Kỳ Bình gửi lời mời một cách riêng tư, trong thư nói rằng gã nghe nói Kinh thành gần đây có nhiều biến cố nên lo lắng cho Chung Yến Sanh, đặc biệt hẹn cậu ngày mai đến thuyền Vân Trung uống rượu.

Chung Yến Sanh có ấn tượng khá sâu sắc với Mạnh Kỳ Bình.

Trong đám con cháu thế gia, sau khi Tiêu Văn Lan rời đi, Mạnh Kỳ Bình dường như trở thành kẻ cầm đầu.

Lần trước ở tửu lâu, Mạnh Kỳ Bình cứ sáp sáp lại gần cậu, lén ngửi mùi trên người cậu khiến cậu nổi cả da gà. Gã còn tự ý đặt nhũ danh cho cậu, nói chuyện thì cũng kỳ cục, thái độ lả lơi, nhìn là biết không phải người tốt.

Chung Yến Sanh nhìn thư mời chỉ nhíu mày. Ngược lại, Vân Thành nghe thấy tên thì lập tức nổi cáu, vội vàng can ngăn: “Thiếu gia, không thể đến nơi đó được đâu!”

Chung Yến Sanh nhìn sang hắn: “Vân Thành, ngươi đã từng nghe về gã à?”

“Chỉ nghe thôi còn đỡ.” Vân Thành tỏ vẻ khó nói: “Cả Kinh thành này không ai là không nghe về gã. Thiếu gia, ngài không biết gã đã làm những gì đâu!”

“Làm cái gì cơ?”

Vân Thành nhìn ánh mắt trong sáng của tiểu Thế tử nhà mình, những lời định nói ra bỗng chốc khó mà thốt thành lời. Nhưng hắn càng sợ Chung Yến Sanh bị người xấu bắt nạt hơn, nên đắn đo một hồi mới quyết định nói một cách uyển chuyển: “Tam thiếu gia của phủ Phái Quốc Công này là một kẻ chuyên ức hiếp người khác. Hơn hai tháng trước vào dịp Thượng Nguyên, gã nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp trong lễ hội đèn lồng thì lập tức bắt cóc nàng mang về tư gia của mình ngay giữa ban ngày ban mặt!”

Chẳng trách Hoài An Hầu lại đặc biệt đến cảnh cáo cậu không nên qua lại với Mạnh Kỳ Bình. Chung Yến Sanh nhíu chặt mày: “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó, không còn ai nhìn thấy cô gái đó nữa.”

“Chẳng ai quan tâm đến việc đó à?” Chung Yến Sanh cảm thấy không thể tin nổi: “Dưới chân Hoàng thành mà gã lại dám làm càn như vậy?”

“Thiếu gia mới về Kinh nên không biết.” Vân Thành nhìn quanh, nhỏ giọng xuống, không dám nói to: “Ông nội của Mạnh Kỳ Bình từng là Thái phó, cha là Lại bộ Thị lang, còn có một dì là phi tần trong cung, đại ca kết hôn với công chúa, thế lực lớn lắm.”

Dù thế lực có lớn thế nào thì lần trước gặp xe ngựa của Định Vương chẳng phải cũng sợ đến tè ra quần sao?

Vả lại Mạnh Kỳ Bình ức hiếp đàn ông phụ nữ, cậu đâu phải là tiểu cô nương bé bỏng gì đâu, Vân Thành lo cái gì chứ?

Chung Yến Sanh thầm nghĩ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Vân Thành, vỗ vai hắn, an ủi: “Yên tâm, ta sẽ không đi đâu, tìm lý do từ chối là được.”

Những lời đồn về phủ Hoài An Hầu lan truyền khắp Kinh thành, tin tức dĩ nhiên cũng đến tai Tiêu Lộng.

——  Tiểu Thế tử của phủ Hoài An Hầu Chung Yến Sanh bị nghi ngờ là giả mạo.

Phía dưới là tình huống chi tiết.

Chỉ là chuyện ôm nhầm con của một thế gia bình thường mà thôi. Tiêu Lộng nhìn lướt qua, không mấy để ý, ánh mắt dõi theo Chung Yến Sanh phía đối diện, mắt hơi nheo lại.

Chung Yến Sanh thích ngồi ghế thấp hơn, cảm thấy như vậy mới thoải —— Điều này là do Triển Nhung nói với hắn.

Hôm sau, trong thư phòng mọc thêm một chiếc ghế nhỏ không biết ai mang đến.

Khi Chung Yến Sanh thấy hắn đang làm việc sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ riêng của mình, ăn điểm tâm, uống trà, đọc sách. Lúc đọc sách cho hắn thì mang chiếc ghế nhỏ đến cạnh giường, không bao giờ dò hỏi cái gì, chỉ ngoan ngoãn yên lặng ngồi đó.

Nhưng hôm nay lại lơ đễnh, đã ôm chén trà ngẩn ngơ rất lâu rồi.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ hắt lên người thiếu niên. Qua lớp lụa mỏng trên mắt, cậu như được phủ thêm một lớp hào quang mờ ảo xung quanh, gương mặt thanh tú cũng tăng thêm vài phần thánh thiện.

Tiêu Lộng không thấy rõ biểu cảm của cậu, bèn đặt thư báo xuống, đẩy xe lăn đến trước mặt Chung Yến Sanh.

Xe lăn đến gần rồi mà Chung Yến Sanh vẫn cứ ngẩn ngơ, hoàn toàn không nhận ra hắn đang tới.

Chung Yến Sanh đang đắm chìm trong suy nghĩ xem rốt cuộc ai là người tung tin, phải xử lý tình hình ở phủ Hầu gia thế nào, sau khi Thế tử thật trở về thì cậu phải đi đâu, không biết chuyện rắc rối của Mạnh Kỳ Bình đã được giải quyết hay chưa…

Đương lúc đầu óc rối bời, một mùi hương lạnh lẽo xen lẫn với mùi thuốc xộc vào mũi cậu. Trước mắt cậu tối sầm lại, rồi bị ai đó nắm cằm nâng mặt lên, lộ ra khuôn mặt ngây ngô, trắng như tuyết dưới mái tóc mềm mại.

Chung Yến Sanh rất ngạc nhiên: “Ca ca?”

Tiêu Lộng đột nhiên nhận ra, nếu che miệng Chung Yến Sanh lại, phần lớn khuôn mặt của cậu sẽ bị bàn tay hắn che kín.

Mặt nhỏ thật.

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn đoan chính ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ kỳ lạ của người trước mặt, cũng không hề phản kháng. Cậu hơi ngẩng mặt lên nhìn hắn, yết hầu mỏng manh lộ ra hoàn toàn không chút phòng bị, dáng vẻ này vô cùng thỏa mãn… dục vọng kiểm soát của người khác.

Yết hầu vô thức chuyển động, Tiêu Lộng nắm cằm của Chung Yến Sanh xoay qua xoay lại quan sát một lúc. Không nhìn ra được con chim nhỏ này sao tự nhiên lại buồn rầu, mới rút tay lại hỏi: “Đang ngẩn ngơ gì đó?”

Chung Yến Sanh hơi ngây người, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Ca ca, anh đang lo lắng cho em à?”

Hắn lo lắng cho cậu kìa, vậy chẳng phải họ đã là bạn rồi sao!

Thật là một kẻ đáng thương, chỉ cần được người ta quan tâm một chút thôi đã vui vẻ vậy rồi?

Tiêu Lộng nhướn một bên mày, định giả bộ lạnh lùng nói không. Nhưng do khoảng cách quá gần nên vẻ sáng ngời của thiếu niên cứ như lửa đốt, khiến hắn không muốn ánh sáng trong đôi mắt ấy tắt đi, gật đầu miễn cưỡng: “Cứ xem là vậy đi.”

“Em không sao đâu.” Đôi lông mi dày của Chung Yến Sanh khẽ lay động như cánh bướm, lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má trái hiện lên như một thìa mật vàng óng: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”

Những điều cậu phiền não tất nhiên không thể kể cho người đối diện nghe.

Không thể nói với bất kỳ ai.

Tiêu Lộng nhìn nụ cười của cậu, giống như cái ngày Chung Yến Sanh nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh, mong hắn thử bánh hoa bách hợp. Đầu lưỡi bỗng như dâng lên một chút mật ngọt, quanh quẩn mãi không tan.

Hắn khoanh tay quan sát Chung Yến Sanh, không cần nghĩ cũng có thể nhận ra cậu đang nói dối.

Học được cách giấu giếm rồi.

Nhưng Tiêu Lộng không ép cậu phải nói ra, chỉ thản nhiên nói: “Nếu có chuyện gì cứ tìm ta.”

Tiêu Lộng không quan tâm con chim nhỏ này là do ai phái tới hay có mục đích gì.

Đây là một lời hứa nặng ngàn cân, xem như là đền đáp cho việc Chung Yến Sanh giúp hắn giảm chứng đau đầu. Những ngày này số lần ngủ sâu của hắn còn nhiều hơn cả mười năm trước cộng lại.

Nhưng Chung Yến Sanh không nhận ra điều đó, ngây ngô gật đầu.

Tiêu Lộng nhìn dáng vẻ đó của cậu, thật sự không nhịn được muốn làm chuyện xấu. Hắn giơ tay lên bóp má cậu một cái, nắn nắn như một con búp bê. Trên mặt Chung Yến Sanh không có nhiều thịt, bị hắn bóp mạnh một cái thì hơi chu miệng lên, trên má hiện lên hai vệt đỏ.

Bị bóp hơi đau khiến cậu ngơ ngác một lúc, còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Lộng đã đẩy xe lăn đi xa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giọng nói lười biếng: “Lại đây.”

Lại đến giờ đọc sách rồi.

Chung Yến Sanh chậm rì rì dùng hai tay xoa xoa má, lẩm bẩm một câu rồi ngoan ngoãn ôm sách đi theo.

Kết quả vì gần đây bận rộn quá, ngày nào cũng phải dậy sớm, về phủ còn thức đêm vẽ tranh. Chung Yến Sanh đọc sách còn chưa kịp đọc đến hết truyện để Tiêu Lộng ngủ thì đã gục xuống ngủ trước, nằm bò bên giường hít thở nhẹ nhàng.

Tiêu Lộng giơ tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại đen nhánh của thiếu niên, lông mày nhướng lên không thể tin được: “…Đã ngủ rồi?”

Thật là quá đáng, hắn còn chưa ngủ mà!

Đúng là to gan lớn mật.

Chẳng lẽ con chim nhỏ này đã phát hiện mùi hương của cậu có thể giảm nhẹ chứng đau đầu của hắn, nên mới dám vô tư như vậy?

Tiêu Lộng chọc chọc gò má mềm mịn của Chung Yến Sanh rồi lại nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ đó.

Đứa nhỏ này trông không thông minh cho lắm, chắc chưa phát hiện ra đâu.

Tư thế nằm ngủ không thoải mái, Chung Yến Sanh ngủ không yên giấc.

Tiêu Lộng tự nhiên phát hiện ra, mắt nheo lại: “Sao, còn muốn để bổn vương bế ngươi lên ngủ? Mơ đẹp quá đấy.”

Đáp lại hắn là tiếng thở đều đều của Chung Yến Sanh.

Tiêu Lộng không cảm thấy nói chuyện với một người đang ngủ có vấn đề gì, cúi mắt nhìn vào chân mày nhăn nhúm của Chung Yến Sanh. Một lúc sau, hắn đưa tay bế cậu lên.

Chung Yến Sanh mềm nhũn, bị hắn bế lên cũng không hề hay biết.

Vấn đề là cái giường thấp này chỉ đủ cho một người nằm, Chung Yến Sanh dù gầy yếu đến đâu cũng là một thiếu niên cao lớn, Tiêu Lộng phải nằm nghiêng dựa vào tường để tạo khoảng cách.

Hương thơm ẩm ướt trên người thiếu niên càng nồng hơn khi ở trên giường, giống như một loài hoa lan nào đó mang theo hương ngọt lặng lẽ chen vào mũi khiến lòng người thư giãn.

Tiêu Lộng ngửi thấy mùi hương này, chống khuỷu tay lên, từ từ nhắm mắt lại.

Ý thức theo dòng hương thơm đó dần chìm vào giấc ngủ. Cằm đột nhiên bị một vật gì đó mềm mại xù xù chạm vào, ngay sau đó là hơi thở ấm áp phả lên cổ.

Tiêu Lộng căng cứng cơ bắp, gần như ngay lập tức mở mắt ra, ánh mắt đầy sát khí, cúi đầu xuống ——

Chung Yến Sanh ngủ mơ vô thức lăn qua, đầu cọ vào cằm hắn, hơi thở ấm áp cứ vậy mà phả vào yết hầu hắn.

Vị trí trí mạng như vậy bị người khác tiếp cận, lập tức đạp trúng giới hạn của Tiêu Lộng.

Tiêu Lộng mặt không cảm xúc, đưa tay ra định túm tóc Chung Yến Sanh ném xuống giường.

Nhưng tay vừa chạm vào mái tóc mềm mại kia, Chung Yến Sanh lại vô thức rúc vào người hắn, gần đến mức Tiêu Lộng nhận ra khuôn mặt mới vừa rồi còn hồng hào giờ đây hơi nhợt nhạt, đôi môi đỏ tươi cũng mất đi màu sắc, cơ thể mỏng manh đang hơi run rẩy.

Tiêu Lộng dừng lại, từ từ nhíu mày, xác nhận rằng Chung Yến Sanh vẫn đang ngủ say mới búng ngón tay ra hiệu.

Hôm nay đến lượt Triển Nhung trực, nghe thấy âm thanh thì lập tức mở cửa vào: “Chủ tử, có chuyện gì…”

Nhìn rõ tư thế của hai người trên giường, Triển Nhung suýt chút nữa cắn vào lưỡi, vẻ mặt lạnh lùng suýt không giữ được: “…sai bảo ạ?”

Tiêu Lộng không biểu cảm gì, chỉ vào thiếu niên gần như sáp vào lòng mình: “Tên này bị làm sao vậy, trúng độc à?”

Triển Nhung ngẩn người, tiến lại gần quan sát kỹ Chung Yến Sanh, do dự nói: “Chủ tử, theo quan sát của thuộc hạ, sắc mặt tiểu công tử tái nhợt, cơ thể run rẩy, còn cố gắng rúc vào người ngài, hẳn là…”

Tiêu Lộng không kiên nhẫn: “Nói.”

Triển Nhung không dám nói nhiều nữa, nhanh chóng đáp: “Lạnh ạ.”

“…”

Triển Nhung nói xong, thấy sắc Tiêu Lộng tỏ vẻ không vui thì cúi đầu xuống, đi thẳng một mạch ra khỏi cửa.

Mạc Bắc khắc nghiệt và lạnh giá, không có điều kiện tốt như ở Kinh thành. Khi chinh chiến bên ngoài, điều kiện quân nhu kém, thường phải lấy trời làm chăn, đất làm giường, không có chăn mền không phải chuyện lạ.

Huống hồ Kinh thành vào tháng Tư cũng đã ấm hơn, Tiêu Lộng vẫn chưa hết hẳn độc tố trong người, là một bệnh nhân nửa khỏe nửa yếu, ngủ trưa không đắp chăn cũng không cảm thấy gì.

Nhưng hắn không ngờ Chung Yến Sanh lại không chịu nổi, ngủ một lúc đã thấy lạnh, men theo hơi ấm rúc lại gần.

Thiếu niên trong lồng ngực gầy yếu nhưng mềm mại, ấm áp dễ chịu, còn mang theo hương thơm thoang thoảng.

Giống như con chim sẻ to gan bay vào lòng bàn tay hắn, mềm mại nhưng mong manh, chỉ cần nắm nhẹ tay là có thể dễ dàng bóp nát cổ họng.

Tiêu Lộng không biết làm sao, vừa tức giận vừa buồn cười, nghiến răng nói: “Bổn vương cứ tưởng ngươi đã thông suốt mà tự nguyện nhảy vào lòng ta rồi chứ.”

Hóa ra là vì lạnh.

Rõ ràng bị người khác xúi giục đến quyến rũ hắn, kết quả suốt ngày không làm đúng việc, chỉ biết đi theo sau lưng hắn gọi ca ca.

Bị tường đập trúng bầm tím một mảng, bôi thuốc cũng không dám mạnh tay, ngủ trưa không đắp chăn còn bị lạnh.

Yết ớt đến mức khiến người khác bực mình.

Người trong quân ngũ ghét nhất là kiểu người yếu đuối ẻo lả như vậy.

Để rèn luyện cho cậu, nhất quyết không cho chăn.

Tiêu Lộng cúi đầu suy nghĩ, tay đặt xuống lưng Chung Yến Sanh. Nhận thấy con chim sẻ nhỏ này dường như muốn nhích ra ngoài, hắn lại tìm một cách hợp lý để kéo cậu lại vào lòng, ngửi mùi hương ngày càng nồng kia, thoải mái đến híp mắt lại.

Chung Yến Sanh vẫn ngủ không yên.

Cậu trong giấc mơ càng lúc càng lạnh, khó khăn lắm mới tìm được nguồn ấm duy nhất. Sau một lúc lâu, nhận ra thứ đó không ấm lắm, ngược lại còn như hút lấy hơi ấm từ cậu. Cậu ấm ức muốn rời khỏi thứ đó, cuộn mình lại để giữ ấm, kết quả là thứ đó cứ như xúc tu ôm chặt lấy cậu.

Cậu vùng vẫy mấy lần, không thể thoát ra, chỉ đành bỏ cuộc.

May mắn là dựa vào nhau một lúc thì thứ đó dần ấm lên, cả hai cùng chia sẻ sự ấm áp.

Đôi lông mày nhíu chặt của Chung Yến Sanh từ từ giãn ra, yên tâm chìm vào mộng đẹp.

Khi Chung Yến Sanh chìm vào giấc mộng, Mạnh Kỳ Bình đang chơi bời trong thanh lâu cũng nhận được hồi âm từ tên sai vặt.

Sau khi nghe tin Chung Yến Sanh là Thế tử giả, người không chịu được nhất chính là Mạnh Kỳ Bình.

Lần trước ở Cửu Hương Lâu, gã không giữ mồm giữ miệng bị người ta nhắc nhở, vì kiêng dè thân phận của Chung Yến Sanh nên mới không làm gì.

Sau khi trở về gã vẫn nhớ nhung suốt một thời gian dài. Những kẻ trong hậu viện nhìn vào đều thấy vô vị. Dù những kẻ đẹp mã kia có tỏ ra ngây thơ vô tội đến mấy cũng không bằng một ánh mắt thuần khiết từ người đó.

Nhưng mà một tiểu Thế tử của phủ Hầu gia quả thật không thể tùy tiện động đến.

Không ngờ đương lúc buồn ngủ thì gặp chiếu manh, ngoài thành rộ lên tin đồn Chung Yến Sanh là Thế tử giả.

Gã đợi vài ngày, nghe ngóng mấy lời bàn tán của trưởng bối trong nhà, gần như xác định được tin đồn này là thật. Ngay lập tức, gã hưng phấn đến nỗi máu lửa bừng bừng, bèn sai người đi gửi thư mời.

Kết quả trước đây Chung Yến Sanh từ chối gã mấy lần thì cũng thôi đi, lần này lại không biết điều mà lấy cớ bệnh từ chối!

“Bịch” một tiếng, căn phòng vốn rộn ràng tiếng cười bỗng nhiên im lặng. Mạnh Kỳ Bình đẩy người trong lòng xuống đất, một chân đạp lên ngực tên sai vặt: “Phế vật!”

Tên sai vặt bị đạp vào ngực, mắt tối sầm lại, nhưng không dám hé răng lấy một tiếng, dập đầu cầu xin tha mạng.

Mạnh Kỳ Bình cảm thấy bị mất mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa đạp vừa mắng: “Cái tên tiện nhân đó dựa vào cái gì mà dám từ chối ta? Nó là cái thá gì chứ!”

Tên sai vặt tỏ vẻ đau đớn, mắt tối sầm suýt nữa không thở nổi. Tên mỹ nhân bị đẩy ra một bên lúc nãy mỉm cười, từ từ bò lại gần, quỳ bên cạnh đấm chân cho gã, giọng làm nũng: “Tam gia lại phiền lòng vì ai vậy? Nô có một cách, Tam gia có muốn thử không?”

Mạnh Kỳ Bình liếc mắt nhìn y: “Ngươi có cách gì?”

Mỹ nhân mỉm cười, đứng dậy dựa sát vào tai gã thì thầm vài câu. Hai mắt Mạnh Kỳ Bình sáng lên, cười lớn kéo y vào lòng, rồi liếc nhìn gã sai vặt đang nằm run rẩy dưới đất: “Đứng dậy, đừng có giả bộ chết nữa. Viết cho ta một bức thư khác, ta không tin lần này tên tiện nhân đó còn dám từ chối.”

Nói rồi lại bóp mạnh eo mỹ nhân trong lòng, nâng cằm y lên: “Thuốc của ngươi thật sự hiệu nghiệm như vậy?”

“Tam gia không tin nô sao?”

“Vậy thì để ngươi thử trước thuốc này thế nào…”

Mạnh Kỳ Bình vừa trêu đùa người trong lòng, vừa ngâm nga một giai điệu, lòng sảng khoái đến ung dung.

Xuất thân cao quý, được cha mẹ và huynh trưởng cưng chiều, gã luôn cảm thấy mình thượng đẳng hơn người khác, là người được ông trời ưu ái.

Chẳng phải sao? Miếng thịt gã mong mỏi, sắp sửa được đưa vào miệng gã rồi.



Tác giả: 

Tiêu Lộng: Ghét nhất kẻ yếu đuối!

Quy trình bắt buộc của mấy anh công mạnh miệng (Không phải).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.