Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 22: Phái người đi điều tra Chung Yến Sanh ngay lập tức



Đôi mắt nhìn lên cổ cậu chăm chú như con báo tuyết vậy.

Cảm giác bị thú dữ dõi theo lại lan lên cột sống, Chung Yến Sanh không khỏi run rẩy mà nuốt nước miếng liên tục.

Cuối cùng cậu cũng thật sự hiểu được cái tên Tiêu Văn Lan này không đáng tin cậy đến mức nào.

Hai mươi, ba mươi phút trước còn đầy tự tin đảm bảo rằng trên đời này không ai hiểu rõ đường ca hắn hơn hắn, hôm nay Tiêu Lộng có việc phải làm, tuyệt đối không thể xuất hiện ở biệt viện Trường Liễu được, nếu có thì sẽ lấy đầu xuống để cậu đá chơi.

Lông mi dài dưới mũ che mặt hơi rung rinh vài cái. Chung Yến Sanh thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. Cậu vô thức nhìn tà áo xám bạc thêu hoa văn gần đó, hơi thở cũng nhẹ đi, hiếm khi trong lòng mắng nhỏ một câu.

Bây giờ cậu thật sự rất muốn lấy đầu của Tiêu Văn Lan xuống đá.

Con báo tuyết vốn ủ rũ đi theo Tiêu Lộng. Lúc đến gần Chung Yến Sanh, chiếc đuôi lớn đầy lông lại vẫy vẫy, đôi mắt xanh xám của nó khóa chặt lên người cậu, nhìn chằm chằm như thể muốn nhảy đến liếm cậu vài cái nữa cho đã thèm.

Tiêu Lộng lạnh lùng liếc con thú cưng đáng xấu hổ này của mình.

Bị hắn liếc xéo một cái, con mèo lớn co rúm tai lại, gầm nhẹ một tiếng, không cam tâm nằm rạp xuống đất, nhưng nó vẫn nhìn chăm chú Chung Yến Sanh như thể đang nhìn một chiếc bánh ngọt ngọt ngào.

Đôi mắt xanh đậm và đôi mắt xanh xám đều đang theo dõi cậu.

Bị cả người lẫn thú nhìn chăm chú, da đầu Chung Yến Sanh lại tê dại.

Cứ ngồi trên đất nói chuyện thì hơi kỳ quặc. Cậu cố gắng ngồi dậy, gắng sức kiểm soát giọng nói mềm yếu đã từng bị chế giễu của mình đến mức khàn khàn: “Vâng, vâng ạ. Đa, đa tạ Định Vương điện hạ đã cứu mạng, tiểu thần vô cùng cảm kích…”

Giọng nói và cơ thể cậu đều đang run rẩy, như thể đã sợ đến mức không thể đứng lên —— Phản ứng rất bình thường, bất kỳ ai bị thú dữ đè xuống, còn bị liếm như một chiếc bánh ngọt đều sẽ kinh hãi như vậy.

Không ngất đi là đã can đảm lắm rồi.

Huống chi Định Vương Điện hạ còn đến.

Đám người Tiêu Văn Lan mang đến thấy Tiêu Lộng thì như gặp quỷ, sợ đến mức mềm cả chân, co rúm lại không dám lên tiếng. Mắt nhìn Chung Yến Sanh tràn đầy thương cảm không thể giúp được.

Vị tiểu Thế tử phủ Hoài An Hầu này cũng xui xẻo thật đấy!

Mọi người đều chạy thoát, chỉ có cậu là bị bị thú dữ tấn công. Lúc Định Vương Điện hạ xuất hiện thì toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào cậu.

Đó chính là Định Vương Điện hạ giết người không chớp mắt, hắn là một con thú dữ ăn thịt người thật đấy!

Ở vườn Cảnh Hoa, quả thật Tiêu Lộng đã hơi nghi ngờ Chung Yến Sanh.

Chỉ là khi đó có nhiều người, cưỡng ép tháo mũ che mặt của Chung Yến Sanh ra thì hơi giống sỉ nhục, nên hắn không tháo. Nghe bảo hình như Tiêu Văn Lan có quen biết với Chung Yến Sanh thì giữ lại hỏi tình hình.

Ngày đó, sau khi Tiêu Văn Lan giải thích ý nghĩa của tiệc đấu hoa, nghe thấy Tiêu Lộng hỏi tướng mạo của Chung Yến Sanh thì hưng phấn, tự hào khẳng định “Chung tiểu Thế tử là người đẹp nhất Kinh thành”.

Tiêu Lộng lập tức cười lạnh.

Người đẹp nhất Kinh thành? Ngoài Điều Điều ra thì ai dám nhận?

Ngay sau đó, Tiêu Văn Lan lại tiếp tục tán dương một hồi, dùng hết tất cả các từ ngữ hoa mỹ để khen ngợi Chung Yến Sanh.

Khiến Tiêu Lộng và Triển Nhung đều chết lặng.

Không phải ý gì khác, chỉ là thấy sở thích của cái tên Tiêu Văn Lan này quả thật khó nói.

Rõ ràng là lớn lên trong nhung lụa, từ nhỏ đến lớn nhìn thấy vô số kỳ trân dị bảo, nhưng Tiêu Văn Lan lại cực kỳ yêu thích những thứ lòe loẹt, đỏ rực tím lịm, không hề trang nhã.

Lần trước khi Tiêu Văn Lan khen ngợi như vậy trước mặt Tiêu Lộng, là khi hắn bỏ ra hàng vạn lượng bạc mua một chiếc bình to tròn, hoa văn vàng tinh xảo trong một buổi đấu giá, tặng cho Tiêu Lộng làm quà sinh nhật như một món đồ quý.

Đỏ rực tím lịm, hoa lá rực rỡ, ong bướm bay lượn, lòe loẹt muốn chết.

Cả đời Tiêu Lộng chưa từng thấy cái bình nào mà rối mắt đến thế, khiến hắn nhức mắt không thôi, bèn khóa nó trong kho từ đó không bao giờ cho nó thấy ánh sáng nữa.

Vì vậy khó mà tưởng tượng được trong mắt Tiêu Văn Lan, một người đẹp như tiên thì trông như thế nào.

Tiêu Văn Lan còn nghĩ rằng người trong tranh có vẻ ngoài như quả xoài là anh tuấn tiêu sái cơ mà.

Hơn nữa biệt danh của Chung Yến Sanh là “Yến Yến”.

Không liên quan chút nào đến “Điều Điều”.

Nhưng vừa rồi thấy Đạp Tuyết cắn rách mũ che mặt làm Chung Yến Sanh hơi lộ ra đường cong cổ vai trắng như tuyết, trong lòng Tiêu Lộng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Người từng ra vào chiến trường đương nhiên sẽ không bỏ qua trực giác này.

Tiêu Lộng không có biểu cảm gì, cũng không trả lời câu nói của Chung Yến Sanh. Hắn nghiêng mình xuống, vừa tới gần Chung Yến Sanh một chút thì mùi hương nồng nặc và khó chịu lại xộc lên mũi, giống hệt lần trước.

Đạp Tuyết ở bên cạnh ngửi thấy mùi hương thì phiền lòng lắc đầu. Tiêu Lộng mẫn cảm cũng bị hương thơm nồng này làm khó chịu, nhăn mày lại.

Thấy vậy, Chung Yến Sanh thầm vui mừng trong lòng.

Hóa ra phấn thơm vài đồng một hộp lại có tác dụng như vậy, có thể đẩy lùi Định Vương Điện hạ hung ác như sát thần!

Tiêu Lộng hơi nhíu mày, nhưng không lùi lại như Chung Yến Sanh mong đợi mà ngược lại còn tới gần hơn.

Toàn thân Chung Yến Sanh căng thẳng, tim đập thình thịch, không khỏi ôm lấy đầu gối, lặng lẽ lùi về sau.

Gần, gần quá rồi.

Mùi hương lạnh như tuyết quanh quẩn nơi chóp mũi, mang tính xâm lược mạnh mẽ bao trùm lên toàn thân cậu.

Ánh mắt Tiêu Lộng xuyên qua màn lụa mờ khóa chặt vào hướng mắt của Chung Yến Sanh, giọng nói nhạt nhẽo, không nghe ra vui buồn: “Xem ra y thuật của đại phu phủ Hầu gia không tinh thông lắm, bệnh trên mặt Thế tử chưa lành sao?”

Gương mặt tuấn mỹ quen thuộc hoàn toàn lọt vào tầm mắt, dấu cắn mờ nhạt bên cổ cũng dần hiện ra từ vài cọng tóc đen lộn xộn.

Ánh mắt Chung Yến Sanh không tự chủ được mà dừng lại trên dấu cắn đó một lúc, tai nhanh chóng nóng đỏ bừng lên, chột dạ muốn quay mặt đi thì đột nhiên đối diện với đôi mắt của Tiêu Lộng.

Cặp mắt xanh đậm kia như đêm tối sâu thẳm nhìn cậu không chớp mắt. Ánh sáng sắc bén sâu lắng giống hệt con báo tuyết bên cạnh hắn, chăm chú đến mức khiến tim cậu đập mạnh.

Chung Yến Sanh thoáng có cảm giác mình đang đối mặt với Tiêu Lộng mà không có gì che đậy, như một con chim nhỏ bị túm được đôi cánh, không dám động đậy, giọng càng nhỏ hơn, không biết mình đang trả lời cái gì: “Vâng, vâng.”

Tiêu Văn Lan lau mồ hôi một lúc, tim dần bình ổn lại. Thấy đường ca của mình nghiêng người từng chút từng chút áp sát Chung Yến Sanh, tiểu Thế tử đáng thương như thể bị dọa đến ngốc, nỗi thương hương tiếc ngọc trong lòng lại dâng lên.

Tiêu Văn Lan cũng không biết mấy ngày nay đường ca đang tìm người nào, gây chấn động khắp Kinh thành, nghe phong thanh từ phủ An Bình Bá thì chỉ biết là đang tìm một người tên “Điều Điều”.

Mấy ngày này, không dưới ba mươi người được dẫn đến phủ Định Vương xem mặt.

Tiêu Văn Lan hiểu rõ phong cách làm việc của đường ca, tìm kiếm rầm rộ đến vậy thì chắc chắn là một người đã chọc giận đường ca hắn vô cùng.

Tìm ra được ít nhất cũng phải hành hạ một năm rưỡi mới cho người đó cái chết yên ổn.

Nhưng mà Chung tiểu Thế tử mềm mại ngoan ngoãn, dễ thương ngọt ngào, làm sao có cái bản lĩnh đó chứ!

Vả lại hôm đó tại vườn Cảnh Hoa, hắn nhìn thái độ của đường ca, rõ ràng là không có ý muốn giết tiểu Thế tử này.

Sao bây giờ vừa đụng phải lại cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy chứ?

Tiêu Văn Lan nuốt nước bọt, lấy hết can đảm, nơm nớp gọi: “Đường ca.”

Tiêu Lộng vẫn giữ vẻ bình thản nhìn Chung Yến Sanh, không nhấc mí mắt lên, lười biếng không muốn đáp lời Tiêu Văn Lan, nhìn y hệt như con báo tuyết kia.

Tiêu Văn Lan cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi khi nhìn con báo tuyết đó lại có cảm giác quen quen.

Tiêu Văn Lan vốn sợ Tiêu Lộng, giọng nói yếu đi nhưng vẫn líu ra líu ríu: “Đường ca, Chung tiểu công tử là người quen của em, thật sự không phải người mà anh muốn tìm đâu. Hôm nay, hôm nay là em sai, em không nên tùy tiện dẫn người vào biệt viện, còn đưa họ đến xem Đạp Tuyết. Chung tiểu công tử chỉ là người vô tội bị liên lụy…”

Miệng Tiêu Văn Lan cứ luyên thuyên, lải nhải nhanh như đọc kinh. Đầu Tiêu Lộng vốn đang trong giai đoạn bùng phát, nghe Tiêu Văn Lan nói thì càng thêm đau đầu, liếc hắn một cách đầy sát khí: “Câm miệng.”

Đạp Tuyết cũng quay đầu, há miệng làm động tác đe dọa với Tiêu Văn Lan, gầm lên một tiếng.

Tiêu Văn Lan và đám người phía sau giật mình một cái.

Hắn sợ đến mức co lại như con chim cút, nhanh chóng xòe quạt ra che mặt, ngoan ngoãn câm miệng.

Hắn đã cố gắng lắm rồi.

Chung tiểu công tử, tự cầu phúc đi.

Tiếng ồn ào biến mất, Tiêu Lộng lại quay về nhìn người trước mặt.

Do đội mũ nên không nhìn rõ mặt, dáng người cũng không mảnh mai như chim sẻ của hắn, mùi hương cũng không dễ chịu.

Nhưng Tiêu Lộng tin vào trực giác của mình hơn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Chung Yến Sanh, ra lệnh: “Cởi mũ che mặt ra.”

Người trước mặt lại run lên một cái như là rất sợ hắn, giọng nói càng nhỏ hơn: “Điện hạ, tiểu thần bị bệnh da mặt chưa khỏi, e rằng sẽ làm quý nhân kinh sợ…”

“Kinh sợ?” Tiêu Lộng hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc buồn cười, giọng điệu ung dung: “Dù là lệ quỷ tà thần hiện hình ban ngày, bổn vương cũng chưa chắc đã sợ.”

Chung Yến Sanh: “…”

Gan ngài cũng lớn thật đấy…?

“Dung mạo của thế tử cỡ nào mà lại có năng lực này? Khiến bổn vương tò mò lắm đấy.”

Giọng nói của Tiêu Lộng nhạt nhẽo, không cho phép cự tuyệt: “Cởi mũ che mặt ra, bổn vương không muốn nói đến lần thứ tư.”

Trước đó tại vườn Cảnh Hoa, Tiêu Lộng đã nói hai lần rồi.

Chung Yến Sanh nuốt nước bọt, biết người ca ca hờ này tính tình không tốt, nói trở mặt là trở mặt, kiên nhẫn chắc đã sắp cạn rồi. Cậu mà từ chối thêm lần nữa thì tám chín phần là hắn sẽ trực tiếp ra tay.

Nghĩ đến việc ngụy trang tạm thời trước khi ra ngoài. Cậu lo lắng, thở nhẹ một hơi, ngẩng mặt lên, nâng tay vén góc mũ che mặt bị thủng.

Từ góc độ của Tiêu Lộng, vừa vặn nhìn thấy nửa khuôn mặt của cậu qua vết rách.

Nửa khuôn mặt lộ ra, da dẻ tái nhợt, ảm đạm. Vốn đã không đẹp còn đầy những nốt phát ban đỏ chi chít.

Khác xa so với khuôn mặt như tuyết trắng rạng rỡ, nổi bật mà hắn nhớ.

Đường cong trên môi của Tiêu Lộng lập tức biến mất, hắn cau mày nhìn Chung Yến Sanh.

Chung Yến Sanh cũng không biết kỹ năng mà cậu học được lúc nhàm chán này có hiệu quả hay không, chỉ lộ ra gần nửa khuôn mặt mà trái tim đã căng thẳng đến mức muốn nhảy lên cổ họng. Thấy Tiêu Lộng không nói gì, cậu cắn răng, vén thêm một chút để lộ nửa khuôn mặt, lộ ra chiếc mũi thấp tẹt.

Người đẹp nhất Kinh thành?

Tiêu Văn Lan quả thực nên đi khám mắt.

Vẻ mặt của Tiêu Lộng trở nên lạnh lùng, hoàn toàn mất hứng thú, vỗ nhẹ con báo tuyết bên cạnh vẫn đang liên tục ngửi Chung Yến Sanh, không nói một lời quay người đi.

Qua mặt được rồi?

Bả vai căng thẳng của Chung Yến Sanh đột nhiên thả lỏng. Tất cả sức lực góp được vừa rồi đã tiêu tan, cả người lại vô lực ngồi thụp xuống đất, không dám giơ tay lau mồ hôi trên mặt, sợ lau sạch lớp hóa trang mà khó khăn lắm cậu mới vẽ được.

Cũng may Tiêu Lộng không yêu cầu cậu vén lên hết, cậu có thể vẽ đủ thứ trên mặt nhưng đôi mắt thì không thể thay đổi.

Nếu mũ che mặt được vén lên thêm một chút, Tiêu Lộng sẽ nhìn thấy đôi mắt quen thuộc đó, trong trẻo sáng ngời, lấp lánh như sao.

Đạp Tuyết ngậm cái đuôi của mình, bước đi chậm chạp, không ngừng quay đầu nhìn Chung Yến Sanh. Nó không muốn rời đi, quay đầu mấy lần thấy Chung Yến Sanh không giữ nó lại, chủ nhân cũng không dừng bước thì buồn bã cúi đầu, theo Tiêu Lộng rời khỏi viện.

Thấy Tiêu Lộng đã đến cổng viện, Chung Yến Sanh thở phào, lảo đảo muốn đứng dậy.

Tiêu Văn Lan vội đến đỡ cậu: “Chung tiểu công tử, ngươi thế nào rồi, không bị thương chứ?”

Chung Yến Sanh không thích bị người khác chạm vào cậu. Dạo này ngay cả việc rời giường thay quần áo cũng là cậu tự làm, không cho Vân Thành giúp. Thấy Tiêu Văn Lan đưa tay, cậu vô thức né tránh. Chân vừa cử động một cái thì đầu gối bỗng dưng đau nhói.

Cậu đau đến co chân lại, mềm người ngồi xuống đất, không nhịn được kêu lên, mắt đỏ hoe, không dám nhìn vào đầu gối của mình, nghẹn ngào hỏi: “Tiêu Nhị thiếu gia, chân của ta đau quá, có phải bị gãy rồi không?”

Tiêu Lộng vừa đi đến cổng viện thì đột ngột dừng bước, quay đầu lại nhíu mày nhìn Chung Yến Sanh.

Khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm giác như đã nghe thấy giọng của Điều Điều.

Thiếu niên ngồi dưới ánh nắng gay gắt hoàn toàn không chú ý đến việc hắn quay đầu, nghiêng đầu không dám nhìn vào đầu gối bị thương, dáng vẻ giống hệt đứa nhỏ yếu ớt chỉ bị bầm trên bụng một xíu đã không dám thở mạnh.

Tiêu Lộng nheo mắt lại.

Tiêu Văn Lan nghe Chung Yến Sanh nói nghiêm trọng như vậy thì giật mình, tưởng rằng vừa rồi Đạp Tuyết đã cắn chân Chung Yến Sanh, nhưng cũng không thấy có máu chảy ra, ngồi xuống quan sát kỹ lưỡng một lúc chợt hiểu ra: “Chung tiểu công tử, vải quần ở đầu gối của ngươi bị rách rồi, có phải khi ngã xuống đất đã bị trầy da bên trong không?”

Mũi Chung Yến Sanh đỏ lên, nghe vậy thì ngừng nghẹn ngào: “Ò…”

Không gãy là được rồi.

Cậu cảm thấy hôm nay mình thật sự quá mức xui xẻo, quả nhiên nên thất hứa không ra ngoài mới đúng.

Cũng không biết trầy da có nghiêm trọng không.

Chung Yến Sanh đưa tay định vén vạt áo lên kiểm tra mức độ tổn thương ở đầu gối. Bỗng, cậu cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc, mang theo sự áp đảo đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cảm giác hiện diện và áp lực đều mạnh mẽ như nhau.

Trong đầu Chung Yến Sanh bỗng lóe lên những mảnh ký ức vụn vặt, dừng lại một chút, rồi nhanh chóng rút tay về.

Cậu nhớ đêm hôm đó… khi Tiêu Lộng tức giận trừng phạt cậu, dường như hắn rất thích chân và mắt cá chân của cậu.

Đôi tay mạnh mẽ với lớp chai mỏng ấy, phần lớn thời gian đều bóp eo hoặc nắm chặt mắt cá chân và cẳng chân của cậu.

Sau khi trở về, những dấu vết đó mất năm sáu ngày mới mờ đi. Mấy ngày đó cậu ở nhà rất cẩn thận, ngay cả tay áo cũng không dám vén lên, đại phu đến khám cũng chỉ để bắt mạch từ xa.

Lỡ như, lỡ như Định Vương Điện hạ nhận ra cẳng chân của cậu thì sao.

Mặc dù cậu cảm thấy Định Vương Điện hạ chắc không đến nỗi biến thái như vậy đâu…

Những hình ảnh cứ thỉnh thoảng hiện ra trong đầu khiến cậu như một tên biến thái vậy.

Chung Yến Sanh do dự một lúc, rồi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc lại gần.

Nhẹ nhàng và chậm rãi như con báo tuyết bên cạnh hắn, là dáng đi thong thả của kẻ săn mồi.

Chung Yến Sanh căng thẳng trong lòng, những suy nghĩ lung tung tan thành mây khói. Cậu sợ Tiêu Lộng quay lại là để giật mũ của cậu, vội vàng cúi đầu xuống.

Ngay sau đó bỗng cảm thấy có gì đó rơi xuống.

Chung Yến Sanh ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì bị một vật gì đó ném vào người. Một lúc sau mới tỉnh lại, chậm chạp “Á” lên một tiếng vô cùng ấm ức.

Định Vương Điện hạ đã không còn là ca ca hờ của cậu nữa mà sao còn ném đồ vào người cậu chứ!

Tiêu Văn Lan thì phản ứng rất nhanh, kịp thời đón lấy thứ đó bằng hai tay, cúi đầu nhìn, sững sờ lẩm bẩm: “Đường ca, đây là thuốc trị thương mà thầy Lâu phối chế phải không? Thường ngày em năn nỉ mãi mà anh cũng không cho… Chung tiểu công tử, mau cảm ơn anh ta đi!”

Chỉ khi bị đánh xong hắn mới được nhận loại thuốc này.

Chung Yến Sanh quay đầu nhìn, mới nhận ra thứ vừa ném vào mình là gì, nhìn thấy cái bình thuốc tròn quen thuộc thì không khỏi ngây người.

Là loại thuốc mà trước đây Tiêu Lộng đã từng đưa cho cậu.

Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là thì ra Định Vương Điện hạ vẫn còn loại thuốc này…

Nếu đã có thuốc thì sao không thoa lên vết cắn ở cổ đi?

Định Vương Điện hạ thật sự không thấy việc ngày nào cũng mang vết cắn đó ra ngoài rất là mất mặt à!

Phản ứng chậm chạp của Chung Yến Sanh có hơi quen mắt.

Ngày nọ, con chim sẻ nhỏ đó đột nhiên bay vào sân của hắn, rồi bỗng một ngày nào đó vỗ cánh bay đi. Cậu cũng chậm chạp như vậy, không đỡ được đồ bị ném vào người, còn dùng ánh mắt vô tội đầy khiển trách nhìn hắn, ấm ức nhưng không dám kêu lên, đôi mắt khiến người ta đầy cảm giác tội lỗi.

Ngón tay Tiêu Lộng giấu trong tay áo rộng xoa qua xoa lại. Hắn nheo mắt, cẩn thận quan sát Chung Yến Sanh.

Nhìn cậu do dự hồi lâu mới cẩn thận nâng bình thuốc lên, cung kính cúi đầu, dùng giọng khàn khàn cảm ơn: “Đa tạ Định Vương Điện hạ đã ban thuốc.”

Tiêu Lộng nhìn Chung Yến Sanh thêm một lúc, bất ngờ lên tiếng: “Tiêu Văn Lan.”

Tiêu Văn Lan giật mình, lúc này mới muộn màng nhận ra có lẽ anh hắn đang muốn tính sổ với hắn, miễn cưỡng đáp: “Vâng?”

Tiêu Lộng ngẩng đầu, nhàn nhã nhìn một đám công tử trẻ tuổi đang đứng nín thở, chen chúc ở cạnh tường viện. Sau đó lại nhìn Chung Yến Sanh, vẻ mặt khó lường: “Đã dẫn bạn của ngươi đến chơi sao lại không có tách trà nào, thật là thiếu đạo tiếp khách.”

Tiêu Văn Lan ngu người vài giây: “Dạ?”

Đám chim cút phía sau cũng đồng thanh: “Hả?”

Định Vương Điện hạ đang nói cái gì cơ?

Họ tự ý vào biệt viện Trường Liễu, còn lén chạy vào xem thú cưng của Điện hạ, náo loạn ầm ĩ như vậy. Định Vương Điện hạ không những không nổi giận, mà còn nói… thiếu đạo tiếp khách?

Đám người phía sau tái mặt.

Đạo tiếp khách của Định Vương Điện hạ, không phải là cắt tay từng người chứ?

Cả đám điên cuồng xua tay: “Đa, đa tạ Định Vương Điện hạ. Bọn ta, bọn ta sẽ đi ngay, không dám làm phiền phủ pha trà…”

Chung Yến Sanh cũng ngơ ngác nhìn người đàn ông ở gần đó. Ánh nắng chói chang, cậu mặc đồ dày nên bị nóng. Vốn thích những thứ mát mẻ, bản thân còn không nhận ra mình vô thức nhích vào dưới bóng Tiêu Lộng.

Nhận ra hành động nhỏ này, Tiêu Lộng từ từ vuốt ve dải băng đỏ siết chặt ở cổ tay dưới tay áo rộng, thản nhiên bỏ qua lời của đám người đó, hết sức bình thản: “Người đâu, dẫn khách vào thư phòng thưởng trà.”

Đám ám vệ đi phía sau nhìn nhau, không hiểu kiểu gì. Nhưng vẫn có người đi ra ngoài, lạnh lùng giơ tay chỉ hướng: “Mời.”

Mọi người trắng bệch cả mặt, không ai dám động đậy, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Văn Lan.

Tiêu Văn Lan ngu người một hồi, cẩn thận quan sát thì nhận ra anh hắn dường như thực sự không có ý định làm thịt ai, cắn răng gật đầu: “Ngớ ra làm gì, đường ca hiếm khi tiếp khách lắm đấy.”

Không. Hắn thầm bổ sung trong lòng, chưa bao giờ tiếp khách mới đúng.

Thấy Tiêu Văn Lan đã gật đầu, mọi người mới cảm thấy cổ và ngón tay của mình hơi được bảo đảm, do dự đi theo ám vệ ra ngoài.

Nhìn thấy nhiều người dần đi ra ngoài, rất ít người nán lại. Chung Yến Sanh run rẩy trong lòng, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng đầu gối còn đau nhói. Đương loay hoay mãi mà vẫn chưa đứng lên được, trước mắt bỗng có một bàn tay đưa ra.

Là bàn tay rất quen thuộc, dài rộng và mạnh mẽ. Dù là tay của một thân vương nhưng không giống như được sống trong nhung lụa, hổ khẩu và từng ngón tay đều có vết chai, lúc cọ xát lên làn da non nớt vừa đau vừa ngứa.

Chung Yến Sanh ngẩn ngơ nhìn bàn tay đó vài giây, tai đột nhiên đỏ lên: “Đa tạ Điện hạ. Không, không cần đâu.”

Bàn tay ấy vẫn giơ ra trước mắt, không di chuyển.

Hơi thở lạnh lẽo như tuyết theo bàn tay ấy vờn qua đầu mũi, mang theo sự xâm lược rõ rệt.

Chung Yến Sanh không dám giơ tay ra, cứ vậy giằng co vài giây. Tiêu Văn Lan quay đầu nhìn, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí có gì khác lạ, thô lỗ đưa tay ra ôm Chung Yến Sanh lên: “Anh làm người ta sợ rồi. Ở đây nắng quá, Chung tiểu công tử có muốn ta cõng ngươi đi bôi thuốc không?”

Trong đầu Chung Yến Sanh lúc đó đã có vô số ý nghĩ lướt qua, không ngờ bị Tiêu Văn Lan chặn lại, cảm kích nhìn hắn một cái: “Không cần, ta có thể tự đi, đa tạ Tiêu Nhị thiếu gia.”

Bị Tiêu Văn Lan chen ngang, Tiêu Lộng giữ nguyên vẻ mặt rút tay lại, lạnh lùng lườm Tiêu Văn Lan một cái.

Đạp Tuyết cũng không hài lòng gầm lên một tiếng.

Tiêu Văn Lan lạnh cả sống lưng, mặt mếu máo rụt cổ, không hiểu sao lại chọc giận anh hắn nữa rồi.

Còn con báo kia đang yên đang lành tự nhiên nhe răng với hắn làm gì chứ?

Chung Yến Sanh không hiểu tại sao thái độ của Tiêu Lộng đột nhiên lạ lùng như vậy, cũng không biết liệu hắn có nhận ra điều gì không. Cậu không dám nhìn mặt Tiêu Lộng nữa, miễn cưỡng nói: “Tiểu thần sẽ bôi thuốc trước, Điện hạ xin đi trước đi ạ.”

Tiêu Văn Lan mới cảm thấy có gì lạ lạ: “Chung tiểu công tử, giọng của ngươi…”

Sao tự nhiên lại khàn thế?

Chung Yến Sanh vừa nghe hắn câu nói đó thì nổi hết da gà, ho khan vài tiếng, yếu ớt ngắt lời: “Phiền Tiêu Nhị thiếu gia giúp một tay.”

Tiêu Văn Lan dừng lời: “Ồ ồ.”

Nói rồi định đưa tay đỡ Chung Yến Sanh, còn chưa chạm vào tay cậu thì Tiêu Lộng đột nhiên lên tiếng: “Đạp Tuyết.”

Mèo lớn đã sẵn sàng nhận lệnh, lập tức quẫy đuôi, lao đến đẩy nhẹ Chung Yến Sanh.

Chung Yến Sanh không kịp đề phòng, ngã ngồi trên lưng nó. Cậu căng thẳng đến mức nắm chặt lấy bộ lông của nó. Mèo lớn đi bằng bốn chân nên thoáng cái cậu đã bị đưa đến băng ghế đá dưới tán cây.

Chung Yến Sanh vừa lắc lư một hồi thì được chuyển sang ngồi trên ghế đá, không kịp làm ra vẻ gì. Cậu mở to hai mắt nhìn Đạp Tuyết, ngạc nhiên đến quên cả sợ hãi, không kìm được khen ngợi: “Ngươi giỏi thật đấy.”

Mèo lớn duyên dáng lắc lư cái đuôi đầy lông, dường như thật sự rất vui.

Chung Yến Sanh nhìn đôi tai và cái đuôi lớn đầy lông của nó, rất muốn sờ một cái.

Nhưng chủ nhân của nó đang ở gần, cậu cố kiềm chế sự cám dỗ của mèo lớn, nắm chặt lọ thuốc, lo lắng không dám bôi thuốc trước mặt Tiêu Lộng.

Chần chừ một lúc, Chung Yến Sanh lén ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Tiêu Lộng đã quay người đi.

Có vẻ là cậu nghĩ nhiều, Định Vương Điện hạ không nghi ngờ gì cả.

Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, cúi người vén áo lên.

Đạp Tuyết nằm bên cạnh vẫy đuôi, cặp mắt thú xám xanh lạnh lùng nhìn Tiêu Văn Lan không cho hắn lại gần.

Tiêu Văn Lan không dám chọc con báo này, càng không dám chọc anh mình, chỉ đành ngồi dưới cái nắng gay gắt chờ Chung Yến Sanh.

Chung Yến Sanh chậm rãi vén vạt áo lên, vừa lộ ra bắp chân thì cái đuôi dài của Đạp Tuyết đã mò tới quấn quanh bắp chân cậu. Bộ lông dày cọ vào da vừa ấm vừa ngứa.

Cuối cùng cậu không chịu nổi sự cám dỗ, ôm cái đuôi rậm rạp ấy rồi say mê vuốt ve mấy cái.

Lúc Tiêu Lộng ra khỏi viện, liếc mắt nhìn thấy một đoạn bắp chân dài trắng như tuyết không chút che chắn, đang vui vẻ đung đưa trong không trung.

Hắn dừng lại ở ngoài viện: “Triển Nhung.”

Triển Nhung xuất hiện từ sau gốc cây: “Chủ tử?”

“Phái người đi điều tra Chung Yến Sanh.” Trong mắt Tiêu Lộng dấy lên sự nghi ngờ sâu sắc, dừng lại một chút rồi thốt ra ba chữ: “Ngay lập tức.”



Tác giả:

Tiêu Lộng: Phong tỏa đối tượng tình nghi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.