Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 3: Gọi ca ca nghe rất êm tai



Tiêu Lộng đáp lại với thái độ nhẹ tênh như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Hai ám vệ nấp trên cây trợn mắt há mồm nhìn nhau.

Ngoài tên đường đệ vô dụng chẳng ra gì kia, chủ tử lòi ra thêm một đứa em nữa lúc nào vậy?

Biết ngài mặt dày thật đấy, nhưng có cần phải trả lời như vậy không?

Chung Yến Sanh vốn còn đang lưỡng lự không dám tiến lên, nghe được tiếng “ừm” đó thì trong lòng đã chắc chắn người trước mặt chính là vị thiếu gia thật mà cậu chưa từng gặp mặt.

Ánh mắt lướt qua xe lăn và dải lụa trên mắt đối phương, cảm xúc phức tạp.

Cậu biết thiếu gia thật bị bệnh, nhưng hoàn toàn không ngờ bệnh lại nặng đến mức này, không những phải ngồi xe lăn mà ngay cả mắt cũng có vấn đề, phải che lụa để tránh ánh sáng.

Đã như vậy rồi, vì để bảo vệ cậu mà Hầu gia và Hầu phu nhân còn để y cô độc ở biệt viện này.

Lồng ngực nặng trĩu, cảm giác tội lỗi và áy náy khiến Chung Yến Sanh không dám ngẩng đầu lên. Cậu cắn môi, những lời nói đã chuẩn bị trước đây đột nhiên không thể thốt thành lời.

Thiếu gia thật nhìn một cái đã nhận ra cậu.

Ngay lúc này, nếu như nói cậu nguyện ý rời khỏi phủ Hầu gia, trả lại những gì vốn thuộc về y… chưa kể đến việc có đáng tin hay không thì quả thật quá giống như đang bố thí, thương hại.

Chung Yến Sanh nghĩ, nếu là cậu chắc chắn sẽ không vui.

Đương lúc đầu óc rối bời, không biết phải làm gì, đột nhiên cảm thấy dưới cằm lạnh lẽo, có vật gì đó sắc nhọn và lạnh buốt như rắn độc đang áp lên cằm cậu.

Chung Yến Sanh ngơ ngác, theo vật đó ngẩng đầu lên.

Khi nãy lúc cậu ngã xuống, vài lọn tóc đã bung ra. Mái tóc đen mềm mại theo động tác trượt xuống, lướt qua khuôn mặt trắng như sứ rồi chạm vào lưỡi kiếm của người ngồi trên xe lăn, rơi xuống vài sợi.

Thông qua dải lụa trắng, dưới mái tóc đen ấy là một khuôn mặt diễm lệ chói mắt.

Đôi mắt đen thẫm lại mang cảm giác long lanh như pha lê. Đuôi mắt đỏ ửng vốn dĩ nên lòe loẹt, nhưng vì ánh mắt ấy quá trong sáng, tỏa ra sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, khiến chúng mâu thuẫn mà lại hợp lý đến kỳ lạ.

Ánh mắt của Tiêu Lộng ngừng lại, từ từ nhìn xuống rồi dừng ở phần cổ giấu dưới cổ áo.

Mũi kiếm lạnh như băng đặt ngay nơi đó. Làn da mỏng manh, có thể trông thấy mạch máu mờ mờ màu xanh, chỉ cần chạm nhẹ là máu sẽ phun trào.

Một tay Tiêu Lộng chống lên xe lăn nâng cằm, tay còn lại cầm kiếm, lơ đãng dùng mũi kiếm nâng cằm của Chung Yến Sanh, đưa ra nhận xét ngắn gọn.

Yếu ớt mỏng manh. Động tác chậm chạp. Phản ứng trì trệ.

Giống như một con chim non xinh đẹp có bộ lông sặc sỡ, không một chút uy hiếp nào.

Là ai phái tới đây?

Nhớ lại tiếng gọi của con chim non này vừa nãy, hắn lơ đễnh mở miệng: “Gọi lại lần nữa.”

Cũng khá dễ nghe, nghe thêm một lần rồi giết đi cũng được.

Chém thành mấy khúc nhỉ?

Lông mi dài của Chung Yến Sanh khẽ run, mím chặt môi, thở dốc.

Đây là… không hoan nghênh cậu sao?

Ám vệ nấp trong bóng tối đã âm thầm chuẩn bị dụng cụ dọn dẹp, còn rất là thổn thức.

Khi chủ tử phát bệnh, càng tỏ ra bình tĩnh thì tâm trạng càng tệ, lúc này ngay cả họ cũng không dám xuất hiện.

Mỹ nhân này không biết từ đâu ra, nếu là ngày thường khi chủ tử đang tâm trạng tốt thì có lẽ còn giữ được mạng.

Đang nghĩ vậy thì thấy Chung Yến Sanh bỗng nhiên tiến lên một bước, mềm mại gọi: “Ca ca?”

Lưỡi kiếm sắc bén ngay lập tức để lại một vết máu cực nhỏ bên cổ, nằm trên làn da trắng như tuyết vô cùng chói mắt, chỉ cần đẩy kiếm thêm chút nữa thì không một danh y nào có thể cứu Chung Yến Sanh.

Cũng vào khoảnh khắc đó, Tiêu Lộng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ xông đến từ phía trước, chúng thoang thoảng như hương hoa trong làn sương sớm, ấm áp bay vào mũi, thấm vào từng giác quan.

Mỗi khi phát bệnh, ngoài cơn đau đầu dữ dội thì các giác quan của Tiêu Lộng đều bị hành hạ. Mọi thứ trong không khí đều khiến hắn buồn nôn, máu trong người cuộn trào tưởng chừng như thiêu đốt hắn, nhưng khi ngửi thấy mùi hương này, cảm giác khó chịu mãnh liệt đó dường như đã vơi đi đôi chút.

Dù chỉ là một chút thôi cũng vô cùng dễ chịu rồi.

Mà chủ nhân của mùi hương ấy vẫn không hay biết gì, chỉ cảm thấy cổ bị đau nhẹ, không thoải mái nghiêng đầu, để lộ hoàn toàn chiếc cổ trắng mịn.

Chiếc cổ trắng yếu ớt ấy, một tay là có thể bóp gãy.

Ngốc đến mức không nhận ra mình suýt chết à?

Tiêu Lộng nheo mắt, tự nhiên thu kiếm lại, giọng điệu còn thản nhiên hơn cả động tác: “Tên gì?”

Hả?

Chung Yến Sanh dù không theo kịp suy nghĩ của Tiêu Lộng vẫn há miệng, nhưng lời đến đầu môi lại đột nhiên nhớ ra, cái tên này vốn nên thuộc về thiếu gia thật, nói ra trước mặt y thật sự không hay cho lắm.

Chung Yến Sanh nhỏ giọng: “…Điều Điều.”

Cậu rời Kinh thành năm bảy tuổi, lớn lên ở vùng Giang Tô, giọng nói mang chút âm điệu mềm mại của người Giang Nam, thoạt nghe rất ngoan ngoãn.

Tiêu Lộng cũng không thực sự quan tâm đến tên của Chung Yến Sanh, một kẻ định xâm nhập vào biệt viện, trong mắt hắn chẳng khác gì người chết, không cần biết tên.

Chỉ là hắn lớn lên trong gió Mạc Bắc, lần đầu nghe thấy giọng nói mềm mại như vậy mới nảy sinh chút hứng thú, ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Động tác tùy ý như thể đang gọi một con chó con.

Chung Yến Sanh cảm thấy vị ca ca này thật kỳ lạ, không giống như tưởng tượng là một kẻ hèn mọn, đáng thương cho lắm.

Nhưng nghĩ đến những gì người ta đã trải qua, cảm giác tội lỗi dâng lên nên không dám nghĩ nhiều. Cậu nghe lời tiến lên, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, em đến muộn.”

Quay đầu nhìn bụi hoa bị cậu đè tan nát, lại lắp bắp xin lỗi: “Còn đè nát hoa của anh.”

Cậu càng đến gần thì mùi hương đó càng đậm, chúng lượn lờ trong không khí vô cùng dễ chịu.

Cơn đau dữ dội gần như điên cuồng trong đầu, dưới sự an ủi của mùi hương này dường như đã không còn mãnh liệt như trước nữa.

Hàng lông mày hơi nhíu của Tiêu Lộng cũng dần giãn ra, ánh mắt cũng bớt đi vẻ u ám, vừa định mở miệng, Chung Yến Sanh lại nói: “Ca ca, anh có đau lắm không?”

Trong mắt Tiêu Lộng lập tức lóe lên ý định giết chóc lạnh lẽo.

Chưa từng có ai dám hỏi câu này trước mặt hắn, vì nó giống như đang thăm dò liệu hắn có yếu đuối hay không.

Tiêu Lộng chưa bao giờ yếu đuối, bệnh đau đầu đã hành hạ hắn suốt mười mấy năm, dù bây giờ có đau như búa bổ thì hắn vẫn giữ nguyên nét mặt như vậy.

Hắn “ồ” một tiếng, nâng giọng: “Sao ngươi nhìn ra được?”

“Tóc của anh ướt rồi.” Chung Yến Sanh len lén quan sát Tiêu Lộng mấy lần, chú ý đến đuôi tóc hơi ẩm ướt bên cổ, trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Đại phu trong biệt viện đâu?”

Tiêu Lộng hiếm khi không phân biệt được sự lo lắng của người khác là thật hay giả.

Sau một lúc im lặng, hắn thoải mái ngả người ra sau, thuận miệng nói: “Chạy rồi.”

Biết rõ khi hắn lên cơn đau đầu sẽ không có ai được cơm lành canh ngọt nên chạy mất.

Chung Yến Sanh không hiểu nội tình, nghe thấy vậy thì tròn xoe mắt, trong lòng nổi lửa.

Sao lại có kẻ xu nịnh đến mức này! Thấy thái độ của phủ Hầu gia thì lập tức khinh suất như thế!

Nhưng xét cho cùng, chuyện này lại có liên quan đến mình.

Chung Yến Sanh đã sống mười tám năm, lần đầu tiên cảm thấy mình như người đứng giữa, cắn môi nén cơn tức giận: “Để em đi tìm đại phu cho anh!”

Thấy cậu đột nhiên bực bội định bỏ đi, Tiêu Lộng cảm thấy khó hiểu: “Không cần.”

Chung Yến Sanh nhíu mày: “Anh yên tâm, em sẽ tìm một đại phu giỏi, anh đau đến thế này rồi, không thể kéo dài thêm nữa.”

Lần đầu tiên Tiêu Lộng cảm thấy buồn cười, lông mày nhướn lên cao hơn, lặp lại: “Ta đã nói là, không cần.”

Các ám vệ trong bóng tối đã chuẩn bị sẵn dụng cụ vệ sinh bỗng dưng khựng lại một cái.

Chủ nhân vốn là người nói một không hai, ghét nhất người khác bắt hắn lặp lại lời nói, nhất là khi hắn cười thì sẽ có người gặp xui xẻo.

Lần này chắc tiểu mỹ nhân sẽ bị chém nhỉ?

Cuối cùng sẽ bị chém thành mấy khúc đây?

Đừng là mười tám khúc nhé, khó dọn lắm đấy.

Thấy Tiêu Lộng từ chối hai lần, Chung Yến Sanh dừng bước, thầm đoán suy nghĩ của hắn.

Có phải hắn không thích người lạ không? Trong truyện có nói thiếu gia thật sống ở nhà nông dân kia không tốt lắm, vào lúc nạn đói còn suýt nữa bị ăn thịt, từ nhỏ đã chịu không ít khổ sở.

Khó khăn lắm mới đến được Kinh thành, ở một nơi xa lạ như vậy mà người thân đối xử với mình cũng không tốt, nếu vậy thì việc cảm thấy lo sợ, không thích gặp người lạ cũng là chuyện bình thường.

Chung Yến Sanh cảm thấy áy náy, thái độ không khỏi cẩn thận hơn: “Thế phải làm sao đây? Ca ca đau ở đâu? Em có thể giúp được gì không?”

Giọng nói chứa đựng sự lo lắng chân thành, mỗi tiếng “ca ca” nghe thật êm tai, so với tên đường đệ vô dụng chỉ biết gây họa trong nhà thì tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Như một chú chim nhỏ xinh đẹp bay vào từ cửa sổ, tiếng hót trong trẻo du dương, ríu rít mà không ồn ào, khiến Tiêu Lộng cảm thấy thú vị.

Hắn tựa cằm lên tay vịn, ngón trỏ tay phải hơi gập lại chỉ vào thái dương.

Là đau đầu sao?

Chung Yến Sanh nhìn động tác của hắn, lại tiến thêm vài bước.

Cho đến khi đứng trước xe lăn, Chung Yến Sanh mới chợt nhận ra người trước mặt này có đôi chân rất dài. Hắn có bờ vai rộng và tấm lưng thẳng, có thể trông rõ hình dáng cao lớn, chỉ cần đứng lên là sẽ che khuất cậu. Rõ ràng đang ngẩng đầu nói chuyện, nhưng phong thái thoải mái như thể đang nhìn cậu từ trên cao xuống.

Dù cho đôi mắt bị che bởi tấm vải mỏng, nhưng ánh mắt dán chặt lên người cậu vẫn mãnh liệt đến mức khó có thể phớt lờ.

Cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ.

So với hắn, Chung Yến Sanh đứng ở trước mặt trông yếu ớt như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua là có thể thổi bay cậu.

Chung Yến Sanh ngừng thở, tim đập lỡ mất một nhịp.

Cậu có trực giác nhạy bén của động vật nhỏ, giỏi phân biệt thiện ý hay ác ý của người khác. Từ nãy đến giờ, thứ cậu cảm nhận được không phải là thiện ý.

Cậu thật sự có hơi sợ người này.

Nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Anh có muốn em giúp anh xoa đầu không?”

Hầu phu nhân thường xuyên bị đau đầu, Chung Yến Sanh từng học kỹ thuật xoa đầu từ đại phu để giúp bà thư giãn.

Xoa đầu?

Ánh mắt Tiêu Lộng dưới lớp vải mỏng tràn ngập sát khí, nhưng miệng lại đáp: “Ừm.”

Ám vệ trong bóng tối tập trung tinh thần nhìn theo động tác của Chung Yến Sanh, chỉ cần cậu nhấc tay áo một chút thôi sẽ ngay lập tức bẻ gãy cổ cậu.

Đầu của chủ tử mà cũng dám động vào?

Lần này sẽ bị chém đúng không.

Rốt cuộc là nên chém thành mấy khúc?

Đừng nói là chém nát ra nha? Như vậy sẽ càng khó dọn dẹp hơn…

Dưới ánh mắt chăm chú của đám ám vệ, Chung Yến Sanh đi vòng ra sau Tiêu Lộng, thận trọng đưa vài ngón tay trắng nõn ra… cần mẫn bắt đầu xoa xoa đầu cho hắn.

Tiêu Lộng: “…”

Ám vệ: “…”

Không ngờ rằng con chim nhỏ này thực sự dám động tay. Im lặng hồi lâu, bả vai Tiêu Lộng từ từ thả lỏng, ngón trỏ gõ nhẹ lên tay vịn, ra hiệu cho các ám vệ đang căng như dây đàn chuẩn bị lao ra hãy rút về.

Lực ngón tay trên đầu không quá nhẹ cũng không quá mạnh, hương thơm quẩn quanh nơi đầu mũi, lượn lờ bên cạnh thật dễ chịu.

Tiêu Lộng nhắm mắt lại, hiếm khi có được một chút yên tĩnh.

Chung Yến Sanh muốn nói vài lời cho phủ Hầu gia, nhưng có vẻ như thiếu gia thật hoàn toàn không muốn nhắc gì đến họ, hơn nữa hắn lại đang đau đầu, nói những chuyện đó có khi còn khiến người ta khó chịu.

Bản thân mình vốn đã khiến người ta khó chịu rồi.

Chung Yến Sanh nuốt lại lời nói, im lặng xoa bóp thêm một lát thì hai tay bắt đầu mỏi.

Nhận thấy động tác của cậu dừng lại, Tiêu Lộng không hài lòng mở mắt: “Sao lại ngừng?”

Chung Yến Sanh ấm ức xoa xoa cổ tay: “… Mỏi tay, hết sức rồi.”

“Vô dụng.”

Đã được bao lâu đâu.

Chung Yến Sanh sợ hắn tức giận, vội vàng dỗ dành: “Ca ca đừng giận, em nghỉ một lát rồi xoa tiếp cho anh có được không?”

Thật ra chỉ mới một chốc mà cơn đau đầu đã dịu đi phần nào. Hoàn toàn là vì lực xoa bóp của Chung Yến Sanh và hương thơm dễ chịu trên người, nên Tiêu Lộng mới không ngăn cậu lại. Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, bản tính nghịch ngợm của hắn trỗi dậy, càng muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.

Đúng lúc này, tiếng chim hoàng oanh vang lên ba lần, là tín hiệu từ ám vệ, có tin tức truyền đến.

Tiêu Lộng tiếc nuối không trêu người ta nữa, giơ tay trái lên ra hiệu một cái.

Chung Yến Sanh mở to mắt, vô tội nhìn hắn: “?”

Tiêu Lộng: “?”

Xác nhận là cậu không hiểu, Tiêu Lộng mới im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: “Lui ra ngoài.”

Ngừng một lát, cảm thấy có lẽ cậu lại không hiểu nữa, lại dặn: “Ngày mai lại đến xoa bóp.”

Ám vệ: “…”

Rốt cuộc là có giết hay không?

Mắt Chung Yến Sanh sáng lên.

Ý này là cho phép lần sau cậu đến nữa đúng không? Còn tưởng mình sẽ bị đuổi đi chứ.

Không ngờ thiếu gia thật nhìn có vẻ không tốt tính, nhưng thực ra lại rất dễ gần!

Một mối quan hệ tốt không thể một sớm một chiều mà thành, phải từ từ bồi đắp, như thế này đã tính là một khởi đầu tốt rồi.

Chung Yến Sanh nghĩ thầm, cười tít mắt: “Vậy ngày mai em lại đến tìm anh, anh nhớ phải mở cửa cho em đó, ca ca.”

Biệt viện lớn như thế này, rõ ràng đây chỉ là một khuôn viên hẻo lánh, phải đi ra từ nơi nào nhỉ?

Chung Yến Sanh sầu não quay đầu tìm đường. Lúc quay đầu, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người trẻ tuổi mặc y phục màu đen đang đứng lặng im ở đó, dường như đã đứng từ rất lâu. Người đó không cảm xúc nhìn cậu, thấy cậu quay đầu thì làm một động tác “mời” như muốn dẫn đường cho cậu.

Thì ra trong biệt viện này có hạ nhân.

Chung Yến Sanh thân thiện gật đầu với người đó một cái rồi bước theo sau, trước khi đi còn quay đầu lại, vẫy tay: “Ca ca, hẹn gặp lại!”

Bóng lưng của bé chim nhỏ biến mất ngoài cửa, Tiêu Lộng nhấc chân lên, lại cầm lấy thanh kiếm tiếp tục lau chùi, không ngẩng đầu lên hỏi: “Từ đâu đến?”

“Thưa chủ tử.” Ám vệ bước ra từ trong bóng tối quỳ xuống, cúi thấp đầu, muốn nói nhưng lại thôi: “Những ngày này, các thế gia ở Kinh thành đã tập hợp rất nhiều thiếu niên xinh đẹp gửi đến. Người này hôm nay đi theo xe ngựa của phủ An Bình đến biệt viện, chỉ là không ngờ lại dũng cảm đến vậy, dám trèo tường…”

Nói như vậy, Tiêu Lộng đã hiểu.

Từ sau khi hắn trở về Kinh thành, các thế gia lớn nhỏ đều cố gắng nhét người vào hậu viện của hắn. Ban đầu là phụ nữ, sau khi thất bại toàn bộ thì bắt đầu đổi sang nam giới.

Chẳng biết là tên khốn nào loan tin, cho rằng Định Vương đã hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn đơn côi lẻ bóng, có lẽ vì sở thích khác biệt không giống người thường.

Hoặc có thể là do bệnh kín.

Tiêu Lộng nhếch môi, dựa lưng về phía sau, tâm trạng đã rõ ràng thoải mái hơn nhiều: “Bổn vương trông giống như thích nam nhân lắm sao? Nực cười. Dò ra kẻ loan tin, bổn vương sẽ vặn cổ hắn thành ba vòng.”

Ám vệ không dám nói gì: “Vậy, người kia thì sao?”

Người vừa rồi cũng giết luôn à.

Tiêu Lộng không suy nghĩ nhiều, gõ nhẹ lên tay vịn: “Giữ lại.”

Không quan trọng, dù bé chim nhỏ có là thích khách ngụy trang hay tên tham tiền được phái tới để quyến rũ hắn, hắn cũng không quan tâm, càng không nói đến kẻ đã phái tới.

“Vâng.” Ám vệ nghĩ một chút, sau đó thận trọng hỏi: “Tiểu công tử kia vừa gọi ngài một tiếng ca ngài đã đáp lại, có phải có quan hệ gì với ngài không? Có cần phải điều tra Tiêu gia một chuyến…?”

“Không cần.” Tiêu Lộng trả lời một cách quả quyết, lười biếng nói: “Kẻ muốn gọi bổn vương là ca ca nhiều lắm, chẳng phải việc gì đáng trách, muốn trả lời thì trả lời.”

Ám vệ: “…”

Ngài vui là được rồi. 

Tiêu Lộng nhớ lại: “Ngươi không cảm thấy đứa nhỏ đó gọi ca ca nghe rất êm tai sao?”

Ám vệ: “…”

Không cảm thấy.



Tác giả: 

Hơi sai sai.

Nhưng ngài vui là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.