Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 40: Hôm đó em cắn bổn vương đau lắm



Trêu Chung Yến Sanh thật sự rất thú vị.

Ở trong quân doanh hai ba năm, tất cả đều sẽ trở thành những tên cáo già, mặt ai nấy đều dày cui, một đám thô kệch, chẳng có gì thú vị. Nhưng da mặt của con chim nhỏ này lại mỏng như tờ giấy, chỉ cần chọc nhẹ là sẽ đỏ bừng khắp người.

Như một con chim nhỏ bị xù lông, không có tí sát thương gì, nhưng dễ thương đến mức khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Thấy mỹ nhân thật sự sắp tức giận, Tiêu Lộng thấy đủ rồi bèn dừng lại không nói nữa, ung dung đổ lỗi: “Đều tại Đạp Tuyết, sau này không cho phép nó vào phòng nữa.”

Chung Yến Sanh bị hắn dẫn dắt suy nghĩ, cảm thấy hình như đúng là do Đạp Tuyết.

Nếu không phải Đạp Tuyết tha tập tiếp theo này đến giường cậu, Tiêu Lộng cũng sẽ không phát hiện, càng không đọc nó.

Không đợi Chung Yến Sanh nghĩ thông suốt, Tiêu Lộng đã ném quyển sách trong tay đi. Quyển truyện bay ra ngoài, cự ly và lực đạo vừa đúng sượt qua ánh nến làm nó tắt ngúm, rồi nhẹ nhàng đáp lên bàn.

Trong phòng lập tức tối sầm lại, chỉ còn ánh trăng mờ ảo len qua cửa sổ.

Vừa nãy náo loạn nên Chung Yến Sanh không cảm thấy gì, lúc này mới chợt cảm thấy căng thẳng.

Cậu và Định Vương Điện hạ… đang ở trên cùng một chiếc giường.

Hoặc có thể nói, đây vốn là giường của Định Vương Điện hạ, bây giờ hắn chỉ quay về thôi.

Chung Yến Sanh không cho rằng Định Vương Điện hạ sẽ như Mạnh Kỳ Bình, có ý đồ xấu gì với cậu.

Dù sao Định Vương Điện hạ nổi tiếng là không gần nữ sắc, hai mươi lăm tuổi rồi vẫn chưa lấy vợ, biệt viện Trường Liễu và phủ Định Vương không có lấy một nha hoàn hầu hạ, ngay cả Đạp Tuyết cũng không phải con cái.

Nên chắc cũng không gần nam sắc.

Nhưng thân hình Tiêu Lộng cao lớn, chỉ cần nhích tới một chút cũng đã khiến người ta khó thở, tính xâm lược từ trong xương cốt quá mạnh mẽ.

Chung Yến Sanh trộm nhìn người đang ở mép giường, bóng đen mờ ảo giống như một ngọn núi nhỏ. Cậu do dự một hồi, không muốn chia chăn cho hắn, bèn lặng lẽ dùng chăn tơ tằm quấn mình lại nằm xuống. Mở to mắt trong bóng tối nhìn người bên cạnh.

Tiêu Lộng chú ý đến động tác của cậu, cũng nằm xuống theo.

Chung Yến Sanh keo kiệt không chia chăn cho hắn, cũng không chia một chút gối nào. Đường đường là Định Vương Điện hạ mà chỉ có thể dùng tay làm gối, nằm nghiêng nhìn Chung Yến Sanh cuộn tròn mình lại như một quả bóng nhỏ, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

Bây giờ mới biết căng thẳng.

Xung quanh tối om, mọi thứ yên tĩnh, tiếng cười của hắn bỗng vô cùng rõ ràng.

Chung Yến Sanh nghi hoặc nhìn hắn: “Anh cười cái gì?”

Tiêu Lộng lười biếng nói: “Lúc ta ở Liêu Đông, từng gặp một con chim sẻ nhỏ.”

Chung Yến Sanh không hiểu sao hắn lại chuyển chủ đề này nhanh như vậy, mơ màng hỏi: “Con chim sẻ nhỏ đó làm sao?”

“Nhỏ nhắn, tròn vo, lông xù, gan bé như hạt đậu.”

Tiêu Lộng giơ tay vươn tới làm Chung Yến Sanh bị giật mình, nhưng bàn tay đó chỉ đặt trên đầu cậu, xoa nhẹ.

“Nhưng lại dám nhảy vào lòng bàn tay ta, dùng đầu cọ tay của ta.”

Chung Yến Sanh nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, do dự hỏi: “Rồi anh làm gì với nó?”

Không phải là bóp chết nó chứ?

Tiêu Lộng như biết cậu đang nghĩ gì: “Thả đi.”

Chung Yến Sanh cảm thấy mình như con chim sẻ nhỏ gan lớn đó, nhảy vào lòng bàn tay của Định Vương Điện hạ mà không bị bóp chết, thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá.”

Tiêu Lộng cười khẽ một tiếng, lại nói thêm một câu không đầu không đuôi: “Đạp Tuyết cũng rất thích con chim sẻ nhỏ đó.”

Chung Yến Sanh thì thầm: “Chắc là Đạp Tuyết muốn ăn nó…”

Con mèo lớn bình thường rảnh rỗi, thích nằm dưới cửa sổ của cậu nhìn chim trên cành, rục rịch muốn tìm bữa phụ cho mình.

Nghe thấy Chung Yến Sanh lẩm bẩm, trong mắt Tiêu Lộng tràn đầy ý cười: “Đúng, không chỉ Đạp Tuyết mà bổn Vương cũng muốn ăn nó.”

Chung Yến Sanh nổi hết da gà: “Nhưng anh đâu có thiếu miếng ăn đó…”

Con chim sẻ nhỏ không tới một bàn tay thì có bao nhiêu thịt chứ, Định Vương Điện hạ đói khát đến vậy hả?

“Ai nói ta không thiếu miếng ăn đó?” Tiêu Lộng nhướng mày: “Ta thiếu lắm.”

Chung Yến Sanh im lặng, cuộn mình trong chăn quay lưng lại. Nói chuyện một hồi cậu đã bắt đầu buồn ngủ, mắt hơi khô, ngáp một cái rồi lẩm bẩm: “Ngày mai để bác làm thêm mấy món thịt, chim sẻ nhỏ không ngon đâu, ngài đừng ăn chim sẻ nhỏ…”

Trên người Tiêu Lộng tỏa ra một luồng khí lạnh, như tuyết rơi lên lưỡi kiếm ngoài biên cương.

Đối với kẻ thù và nhiều người khác mà nói, hắn rất nguy hiểm.

Nhưng trong lòng Chung Yến Sanh, Định Vương Điện hạ không còn là vị sát thần giết người như ngóe trong Kinh, mà là người sẽ đưa cậu trèo lên tường thành, thổi xun và ngắm pháo hoa khi thấy cậu buồn vào ngày sinh nhật. 

Vì thế mùi hương này chỉ khiến cậu an tâm hơn, không bao lâu đã ngủ say.

Tiêu Lộng: “…”

Ngủ rồi?

Cứ thế mà ngủ?

Không có phản ứng nào khác sao?

Người cũng đã ở trên giường, đứa nhỏ này không biết giả vờ vô tình tiến lại gần… làm chút gì đó à?

Lần đầu tiên trong đời, Định Vương Điện hạ nghi ngờ về sức hấp dẫn của mình, sau đó lại nhanh chóng phủ nhận.

Chắc là Chung Yến Sanh mệt quá, mỗi ngày đứa nhỏ này chỉ ngủ được tám tiếng.

Chung Yến Sanh không biết mình đã bỏ lỡ cơ hội như thế nào.

Tiêu Lộng không suy nghĩ nhiều, quyết định chủ động tạo cơ hội cho Chung Yến Sanh.

Hắn nắm lấy mép chăn tơ tằm, kéo nhẹ một cái.

Chung Yến Sanh cuộn tròn lăn qua, đụng vào Tiêu Lộng mới dừng lại. Cậu ngủ rất say, mặc kệ người khác làm gì thì mắt cũng chỉ nhúc nhích lấy một cái, hơi thở đều đều.

Hoàn toàn không có phòng bị.

Ánh trăng len lỏi, rơi lên khuôn mặt Chung Yến Sanh qua lớp màn che mờ mờ. Khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ đẹp kiều diễm như chứa đựng ánh sáng rực rỡ.

Tiêu Lộng nhìn mỹ nhân yên tĩnh, cảm thấy không biết nên xuống tay từ đâu, thậm chí còn hơi khó xử.

Chung Yến Sanh đầy sơ hở, mềm mại, không chỉ không có phòng bị mà còn phòng thủ yếu ớt, nói vài câu là đỏ mặt, nhưng tại sao lại… khiến người ta không biết phải làm gì như vậy.

Câu trả lời dường như chỉ cách một lớp giấy cửa sổ, không cần chọc thủng, chỉ cần thổi một cái là phá được.

Tiêu Lộng lại nhìn lớp giấy cửa sổ, không tự ý tiến lên mà thận trọng lùi lại vài bước, chọn cách chọc vào da má mỏng của con chim nhỏ.

“Phải ăn được.”

Hắn trả lời khi Chung Yến Sanh đang ngủ, thỏa mãn ngửi hương lan nồng đậm bên cạnh, hiếm khi ngủ sớm như vậy.

Khi ngọn đèn trong phủ Vương gia tắt đi, con sông bên chợ Đông lại náo nhiệt. Vài chiếc thuyền trôi dạt, tiếng nhạc réo rắt khắp nơi, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa ca hát, một cảnh đêm tràn ngập phong lưu.

Nổi bật nhất trong đó là thuyền Vân Trung.

Nhưng chủ nhân của chiếc thuyền này – tiểu quan được yêu thích nhất – hôm nay không xuất hiện, lấy cớ sức khỏe không ổn mà ở lại trong phòng mình.

Dưới lầu tiếng cười nói rộn ràng, trên lầu lại yên tĩnh như chết.

Trước mặt Triển Nhung là một người, dưới chân là một người, nhưng hắn không nhìn ai mà chỉ cầm một thanh kiếm.

Người ngồi trước mặt hắn cứng đờ, nhìn lưỡi dao lạnh lùng, giọng run rẩy: “…Chiếc thuyền này không phải của nô tài. Là, là của Tam thiếu gia phủ Phái Quốc Công, Mạnh Kỳ Bình. Nô, nô tài chỉ làm theo lệnh hắn…”

Triển Nhung học theo Tiêu Lộng, cúi đầu chậm rãi lau lưỡi dao: “Nói tiếp.”

“Hôm đó… Mạnh Tam thiếu gia đến đây uống rượu. Sau đó gia nhân của hắn đến, nói là lời mời bị từ chối, Mạnh Kỳ Bình suýt lật bàn. Sau đó, sau đó hắn hỏi nô tài có thuốc gì không, nô tài nào dám nói. Mạnh Kỳ Bình bèn dẫn người đi lục soát, mới, mới tìm thấy bình thuốc bột Xuân Oanh từ Tây Vực, còn những chuyện khác ta thật sự không biết. Xin, xin đại nhân bỏ qua cho!”

Đầy dối trá.

Triển Nhung dễ dàng nhận ra những chỗ che giấu trong lời y nói, sự thật thế nào hắn đã nắm rõ. Hắn thu kiếm về vỏ, tiện tay lấy chiếc đèn dầu bên cạnh: “Thành thật một chút, nếu dám đến phủ Phái Quốc Công báo tin, kết cục sẽ như chiếc thuyền này.”

Tiểu quan ngây ra, còn chưa kịp phản ứng thì Triển Nhung đã ném đèn dầu lên giường.

Từng lớp màn lụa ngay lập tức bốc cháy dữ dội. Không lâu sau tiếng cười nói trên thuyền biến mất, thay vào đó là tiếng la hét chói tai. Mọi người trên thuyền bất kể là cao quý hay không đều nhảy xuống nước như những chiếc sủi cảo nhảy vào nồi.

Gió mùa hè rất lớn, lửa theo gió lan rộng, cháy bừng bừng, phát ra tiếng lách tách.

Trong hỗn loạn, Triển Nhung chèo thuyền nhỏ trở lại bờ, lặng lẽ chui vào con hẻm rồi vội vã tiến về phủ Định Vương.

Hắn cảm thấy, có một người sắp gặp rắc rối.

Chung Yến Sanh ngủ không nằm yên được, ban đêm toàn đá chăn hoặc quấn mình thành một cục. Thường thì khi thức dậy, cậu đều gần như nằm ngang trên giường, chăn cũng rơi xuống đất.

Đêm qua lại mơ thấy bị bạch tuộc quấn chặt tay chân, hiếm khi ngủ yên bình một giấc.

Lúc mơ màng tỉnh dậy, Chung Yến Sanh còn nhớ mình đã ngủ cùng Tiêu Lộng. Định Vương Điện hạ bận rộn như vậy, khi cậu tỉnh dậy chắc hắn đã đi rồi…

Vừa mở mắt thì bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ gần ngay trước mắt.

Chung Yến Sanh đang vươn người bỗng ngừng lại, mở to mắt nhìn Tiêu Lộng, cảm thấy thật kỳ diệu.

Bây giờ chắc đã đến giờ Tỵ rồi mà Định Vương Điện hạ lại ngủ nướng, cũng không có ai đến gọi hắn.

Cậu nhìn chằm chằm gương mặt Tiêu Lộng một lúc, cẩn thận vươn ngón tay ra, dũng cảm chọc nhẹ vào má Tiêu Lộng.

Mặt của Định Vương Điện hạ… cảm giác cũng không khác gì mặt người khác, không phải là ác quỷ hóa thành.

Chỉ là anh tuấn đẹp mắt hơn một chút thôi.

Cậu đang lơ mơ, lại chọc thêm hai cái, ngay sau đó ngón tay bị nắm lấy kéo qua. Hỗn loạn một hồi, vừa hoa mắt một cái thì bị Tiêu Lộng vừa tỉnh dậy lật người đè xuống, cái tay gây rối bị Tiêu Lộng nắm chặt, người đàn ông mắt xanh lam híp lại, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh: “Làm gì đó?”

Thân hình hắn cao lớn, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể Chung Yến Sanh, đầu gối đẩy chân cậu ra, nửa quỳ giữa hai chân cậu.

Trong lòng Chung Yến Sanh không nghĩ Tiêu Lộng sẽ làm gì cậu, nhưng tư thế bị mở rộng hai chân vẫn khiến cậu cảm thấy bất an, vô thức muốn khép chân lại —— Tất nhiên không được, ngược lại như là đang dùng chân cọ vào đầu gối Tiêu Lộng.

Trong mắt Tiêu Lộng như loang ra một vệt mực, theo động tác vô ý của Chung Yến Sanh mà vệt mực đó càng đậm hơn.

Chung Yến Sanh kẹp chân mấy lần, bỗng cảm thấy không ổn nên ngoan ngoãn dừng lại, giọng hơi căng thẳng: “Ca ca?”

Tiêu Lộng nhớ đến cuốn sách đêm qua, nhân vật bị trêu đến mức gọi ca ca để cầu xin.

Hắn chậm rãi xoa nắn bàn tay đang nằm trong tay hắn, ngón tay nhỏ dài mảnh khảnh, lực nhẹ như mèo cào.

Ngón tay hắn luồn qua khe ngón tay của cậu, mười ngón đan xen. Bàn tay đó cứng đờ, muốn rút ra, lại bị Tiêu Lộng đè xuống bên cạnh đầu Chung Yến Sanh.

Chung Yến Sanh thấp thỏm vô cùng, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Tiêu Lộng không nói lời nào, nhưng cậu có thể nhạy bén nhận ra cảm giác nguy hiểm trên người hắn, không phải là loại nguy hiểm “lột da kẻ thù làm diều” như bên ngoài đồn thổi, mà là một loại cảm giác sâu xa hơn.

Ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt dường như bị động tác nuốt nước bọt của cậu thu hút, rơi xuống cổ cậu.

Trắng như một đoạn ngó sen vừa được rửa sạch, mỏng manh yếu đuối, nhẹ nhàng bóp một cái là có thể… Không, ai nỡ bóp cơ chứ.

Tiêu Lộng cúi đầu xuống, hơi thở mát lạnh phả vào làn da ấm áp. Đôi chân vừa mới thả lỏng của Chung Yến Sanh lại kẹp chặt lấy đầu gối của hắn, giọng căng thẳng, đáng thương: “Ca ca ơi…”

“Điều Điều, hôm đó em cắn bổn vương đau lắm.”

Tiêu Lộng nhẹ giọng: “Có phải em nên để bổn vương cắn lại không?”

Chung Yến Sanh mơ màng nhớ lại, nghe nói Định Vương Điện hạ thù rất dai, ai đắc tội với hắn đều sẽ bị trả thù gấp bội.

Đương nhiên cậu cũng không ngoại lệ.

Chuyện, chuyện trên giường chắc không bị trả thù gấp bội đâu nhỉ?

Chung Yến Sanh khi vừa tỉnh ngủ thì đầu óc luôn mơ màng, nếu không cũng sẽ không làm ra hành động như hôm trước lật áo Tiêu Lộng, hôm nay còn chọc vào mặt hắn. Cậu vừa bị Tiêu Lộng nhẹ giọng dỗ dành thì ngốc nghếch gật đầu.

Quả thật cậu cắn rất mạnh, còn rướm máu nữa.

“Vậy… anh đừng cắn mạnh quá nha.” Chung Yến Sanh lo lắng nhắm mắt lại, lông mi dài hơi run: “Em sợ đau lắm.”

Tiêu Lộng nheo mắt, giống như con báo tuyết vừa tóm được con mồi, cười khẽ: “Không làm em đau đâu.”

Trên cổ đột nhiên cảm nhận được hai thứ mềm mại mát lạnh, ngay sau đó là cảm giác kỳ lạ, giống như có thứ gì đó ướt át, lướt qua cổ cậu.

Chung Yến Sanh căng thẳng vô cùng, gần đây cậu thường xuyên bị Đạp Tuyết lén liếm tay liếm chân, nên rất quen thuộc với cảm giác đó.

Tiêu Lộng đang… liếm cổ cậu.

Giống như Đạp Tuyết liếm cậu vậy.

Không phải muốn cắn lại cậu hả?

Chung Yến Sanh hoảng sợ túm chặt lấy tay áo Tiêu Lộng, vẫn không dám mở mắt ra.

Tiêu Lộng chú ý đến động tác của cậu, màu mực xanh đậm trong mắt gần như có thể chảy ra ngoài, hơi thở mát lạnh cũng trở nên nóng bỏng. Lúc ngửi hương hoa ngày càng nồng đậm ướt át trên người thiếu niên, cổ họng khô khốc như đang đi trong sa mạc, răng nanh cũng ngứa ngáy vô cùng.

Hắn chậm rãi cọ vào lớp da mỏng ấm áp đó, dường như có thể nếm được hương thơm từ xương máu của cậu toát ra.

Sao lại thơm như vậy chứ.

Cảm giác kiểm soát thậm chí còn gợi lên chút ham muốn bạo ngược, muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào này sâu hơn, hắn thậm chí còn khao khát máu của Chung Yến Sanh.

Tiêu Lộng rũ mắt, trong đáy mắt xanh đậm lộ ra tia đỏ. Nếu Lâu Thanh Đường có mặt ở đây thấy hắn như vậy chắc chắn sẽ thu dọn đồ bỏ chạy —— Dáng vẻ cực kỳ giống ngày xưa khi hắn phát bệnh đau đầu, đang trên bờ vực mất kiểm soát.

Chung Yến Sanh hồn nhiên không hay biết, cậu bị Tiêu Lộng trêu đùa đến mức sắp khóc: “Anh, anh nhanh lên một chút…”

Vừa dứt lời thì bên cổ bị cắn.

Tiêu Lộng quả nhiên không làm cậu đau, chỉ ngậm lấy mảng da mỏng đó rồi mài nhẹ răng, như thể đang thưởng thức một thứ gì đó.

Mặc dù cổ họng khô khốc đến đáng sợ, khát vọng cắn rách lớp da mỏng này để nếm dòng máu nóng tanh, nhưng lý trí vẫn lấn át tất cả, để hắn kiềm chế được cơn thèm khát đó.

Đứa nhỏ này quý giá mong manh, trầy da một chút cũng đau đến chảy nước mắt, huống chi là cắn rách da, sợ rằng em ấy sẽ khóc đến mức hắn không thể dỗ được.

Tiêu Lộng híp mắt lại, lại dùng đầu lưỡi liếm một cái, như thể có thể nếm được hương lan thoang thoảng.

Chung Yến Sanh không dám động đậy, cảm thấy Tiêu Lộng đè lên người cậu như một con thú đang lười biếng thưởng thức con mồi.

Hoàn toàn khác với cảnh trả thù mà cậu tưởng tượng… Cậu bị liếm đến mềm nhũn nửa người, mặt đã đỏ đến mức không thể gặp người khác.

Cho đến khi cậu cảm nhận được sự thay đổi nào đó.

Chưa kịp nhận ra là thứ gì, động tác của Tiêu Lộng ngừng lại, rồi đột nhiên buông lỏng cậu ra. Hắn dựa vào đầu giường, kéo chăn tơ tằm đắp lên chân, giọng càng khàn hơn: “Ra ngoài.”

Chung Yến Sanh ngây ngốc, lúc này mới nhận ra “sự báo thù” của Tiêu Lộng dường như đã kết thúc. Cậu co chân ngồi dậy, nhìn Tiêu Lộng cúi đầu không rõ vẻ mặt ra sao, dù sao chắc cũng không ấm áp như vừa rồi, không biết lại làm sao nữa.

Đáng nói là hắn còn chắn ở ngoài giường, Chung Yến Sanh muốn xuống giường chỉ có thể bước qua hắn.

Cậu do dự một lúc, đưa tay chọc vào cánh tay Tiêu Lộng, cảm thấy tay hắn căng cứng: “Ca ca ơi, anh có thể nhường đường một chút không…”

Chưa dứt lời thì Tiêu Lộng đã ngẩng đầu lên nhìn, Chung Yến Sanh không nói nổi nữa.

Đôi mắt xanh đậm kia tựa như mực đậm, thật sự giống như thú dữ. Đôi mắt nóng bỏng nhìn cậu như đang kìm nén thứ gì đó, lặp lại một lần nữa: “Ra ngoài.”

Chung Yến Sanh nhạy bén ngửi ra mùi nguy hiểm, không dám hỏi thêm. Không gian trong giường không lớn, cậu cúi người, cẩn thận bước qua chân Tiêu Lộng rồi xuống giường.

Tiêu Lộng dựa vào giường, một chân co lên, một chân dài duỗi thẳng, nhìn chằm chằm con chim sẻ nhỏ đang bước qua giữa hai chân mình. Ngay khoảnh khắc đó, hắn gần như muốn nhấc chân lên, khiến Chung Yến Sanh ngã lên chân hắn rồi đẩy cậu trở lại giường.

Cổ họng hắn lăn một cái, Tiêu Lộng cúi mắt xuống, để hương thơm ẩm ướt mờ ảo đó nhanh chóng rời xa, rồi sau đó tiếng bước chân xa dần.

Đợi một lúc, tiếng bước chân đột nhiên quay lại.

Chung Yến Sanh rót một cốc trà lạnh trên bàn, quay lại đưa cho Tiêu Lộng, lén nhìn vẻ mặt của hắn: “Ca ca ơi, hình như anh rất khát, uống chút trà nha… Nếu cơ thể không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút.”

Tiêu Lộng nhìn cậu một lúc, đưa tay nhận lấy cốc trà cậu đưa. Lúc đầu ngón tay chạm vào ngón tay Chung Yến Sanh, khiến cậu luống cuống không thôi, không dám ở lại trong phòng: “Em, em đi ra ngoài đây!”

Tiêu Lộng thấy cậu mặc áo trong mà định ra ngoài, lạnh lùng nói: “Mặc áo choàng vào.”

Chung Yến Sanh ừm ừm vài tiếng, không nhìn xem là áo của ai, kéo lấy một chiếc áo choàng lên người rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Đợi người đi rồi, Tiêu Lộng mới vén chăn lên, khó chịu uống một hớp trà lạnh.

Tại sao lại chỉ mình hắn có cảm giác, còn đứa nhỏ này được người mình thích gần gũi như vậy mà lại không có phản ứng gì?

Nếu Chung Yến Sanh không có phản ứng gì, thì tất nhiên Tiêu Lộng không thể tiếp tục, nếu không chẳng phải hắn đang cưỡng ép người ta sao.

Nếu ép buộc Chung Yến Sanh, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ khóc nữa… Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt khóc lóc của Chung Yến Sinh, Tiêu Lộng xấu hổ nhận ra rằng, máu trong người mình lại sôi lên mãnh liệt hơn.

Một cốc trà lạnh đắng ngắt trôi xuống, dòng máu đang sôi sục vẫn không dịu lại.

Tiêu Lộng đành phải kéo chiếc chăn tơ tằm mềm nhẹ đó lại, đặt lên mũi hít một hơi.

Bị Chung Yến Sanh quấn trên người một thời gian dài, trên chiếc chăn cũng bị nhiễm hương lan nhàn nhạt, ngọt ngào ấy.

Hy vọng đêm nay đứa nhỏ đó không hỏi chiếc chăn nhỏ ban đầu của cậu đâu rồi.

Tiêu Lộng nghĩ trong đầu.

Chung Yến Sanh bị đuổi ra khỏi phòng, chạy đến phòng khách rửa mặt xong mới phát hiện mình lấy nhầm áo của Tiêu Lộng. Cũng là màu xám bạc nhưng tinh tế hơn chiếc cậu thấy trưa hôm qua, không phải kiểu quá rộng rãi nhưng lại vừa với Tiêu Lộng, nên khi cậu mặc vào thì hơi to, dù vậy nó không quá mức lố bịch như trước.

Quần áo của cậu đều ở trong phòng Tiêu Lộng, nhưng lúc này cậu không dám vào phòng. Cậu do dự một chút, cuối cùng đành mặc tạm chiếc áo choàng này chạy đến nhà bếp, định xem hôm nay bác Vương có làm món gì riêng cho cậu không.

Đúng lúc bác Vương đang nấu cháo hàu khô.

Bác Vương nói mình nấu ăn ngon không phải là phóng đại. Gần đây Chung Yến Sanh được bác Vương nuôi cho thành kén ăn, khi bác không ở trong vương phủ, món ăn người khác nấu cậu chỉ ăn được một ít. Nhìn thấy nồi cháo sôi lục bục mà muốn chảy nước miếng, ngồi bên cạnh mở mắt nhìn: “Bác ơi, đã xong chưa?”

Bác Vương còn chiều cậu hơn cả Tiêu Lộng, nhìn dáng vẻ thèm ăn của cậu thì lấy một cái bát nhỏ, múc một ít để nguội, hiền hòa nói: “Đây là nấu cho Vương gia, của con ở trong nồi khác, nhưng cũng có thể nếm thử một chút.”

Trước đây Chung Yến Sanh không ăn hàu, nhưng bác Vương nấu ăn rất ngon, mùi thơm phức, nghe vậy thì mắt cậu sáng lên, dạ một tiếng.

Bác Vương nhìn chiếc áo choàng của Tiêu Lộng cậu mặc trên người, nụ cười càng thêm hiền hậu: “Nghe nói tối qua Vương gia về phòng ngủ rồi?”

Chung Yến Sanh gật đầu.

Bác Vương hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Vương gia còn chưa dậy à?”

Chung Yến Sanh nghĩ đến dáng vẻ kỳ lạ của Tiêu Lộng, gãi đầu: “Có lẽ Điện hạ còn muốn ngủ thêm một lúc nữa.”

Bác Vương không có biểu hiện gì khác thường, chỉ gật đầu một cái, rồi quay lưng lại tiếp tục suy nghĩ.

Không đúng, sao tiểu thiếu gia mỏng manh như vậy đã dậy rồi mà Vương gia còn chưa dậy?

Nấu cháo hàu khô quả thật là cần thiết.

Trong bếp còn có những cận vệ khác đang nấu bữa sáng cho mọi người. Mấy ngày nay họ đều đã quen với Chung Yến Sanh. Thấy cậu tới, họ rối rít khoe khoang như dâng bảo vật, mang những món ăn vùng Giang Nam mà mình mới nghiên cứu ra: “Tiểu công tử, nếm thử món thịt kho ta mới làm xem! Có tiến bộ hơn trước không?”

“Thử món tôm chiên xù của ta nữa…”

“Còn có canh huyết vịt của ta!”

Mọi người mỗi người đút một ít, Chung Yến Sanh ngồi ở giữa, đồ ăn trên đĩa chất đầy như núi. Cậu lại ăn thêm nửa bát cháo hàu khô.

Đợi Tiêu Lộng hủy thi diệt tích xong chiếc chăn tơ tằm, tắm rửa một phen, rồi thay một bộ quần áo mới, xem báo cáo từ hạ nhân gửi về xong. Lúc tìm đến nhà bếp, Chung Yến Sanh đã được mọi người cho ăn no rồi.

Tiêu Lộng lạnh mặt nhìn vào trong bếp, mọi người không dám lên tiếng, chỉ có bác Vương vuốt râu, nhìn Định Vương Điện hạ mình nuôi lớn mà lo lắng thở dài.

Tiêu Lộng bị ông nhìn như vậy thì cảm thấy khó hiểu, nhưng không muốn hỏi nhiều. Kính trọng thì kính trọng, tình cảm thì tình cảm, nhưng hắn không muốn nghe lão già này lải nhải một chút nào. Hắn chuẩn xác kéo Chung Yến Sanh ra khỏi đám đông, dẫn cậu ra ngoài.

Chung Yến Sanh mơ màng bị hắn kéo đi, hơi chút ngơ ngác: “Ca ca ơi, sao vậy?”

Tay Tiêu Lộng chạm vào chiếc bụng mềm mại của cậu, bị đám người kia cho ăn đến căng tròn: “Ra ngoài tiêu cơm.”

Chung Yến Sanh: “Hả?”

Tiêu Lộng đã xem qua báo cáo tối qua của thuyền Vân Trung, xác nhận người hạ dược Chung Yến Sanh là Mạnh Kỳ Bình, hắn đã cử người đi lục soát và tìm ra vị trí của gã.

Hắn thờ ơ xoa đầu Chung Yến Sanh: “Tiện thể dẫn em đi chém người.”



Tác giả:

Đạp Tuyết: Meo meo meo?

Tiêu Lộng không được à, vợ đã nhào tới còn nhìn cái gì đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.