Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 44: Cậu cảm thấy gần đây mình rất thông minh



Chung Yến Sanh thật sự có hơi tức giận.

Tiêu Lộng lén đưa thứ đó cho cậu trước mặt bao nhiêu người, cậu còn tưởng rằng tờ giấy đó ghi điều gì quan trọng lắm.

Tối qua cậu bị đau bụng, suốt đêm không ngủ được, cứ lo rằng liệu Tiêu Lộng có ghét mình không, liệu cậu có phải ở lại Hoàng cung mãi không, rồi còn thái độ kỳ lạ của lão Hoàng đế nữa…

Mới vừa nãy cậu bị lão Hoàng đế dẫn dắt nói ra những lời không tốt về Tiêu Lộng, khi Tiêu Lộng tiến vào thì cậu đã thật sự hoảng hồn.

Kết quả Tiêu Lộng viết giấy mắng cậu ngốc!

Cậu tự mình giận dỗi một lúc lâu, Phùng Cát bên ngoài đợi lâu quá không thấy có động tĩnh thì lo lắng có chuyện xảy ra, bèn gõ cửa hỏi nhỏ: “Tiểu Điện hạ?”

Chung Yến Sanh không vui: “Ta bị táo bón.”

“…Ồ ồ!”

Phùng Cát bừng tỉnh.

Chung Yến Sanh không thèm quan tâm Phùng Cát hiểu nhầm gì mình, cậu buồn bực mở túi gấm ra, thầm nghĩ nếu lại là thứ gì chế giễu mình thì cậu thật sự sẽ tức giận đó.

Bên trong có vật gì tròn tròn cứng cáp rơi vào lòng bàn tay, Chung Yến Sanh nhìn rõ đó là vật gì.

Là chiếc xun đất cậu giấu trong màn giường của Tiêu Lộng.

Chung Yến Sanh sững sờ.

Thói quen giấu đồ của cậu hình thành từ khi còn nhỏ. Vì khi còn bé thường hay bị bệnh, phần lớn thời gian đều ở trên giường, có khi mẹ mang đến những món điểm tâm không cho cậu ăn nhiều, hoặc là khi Hoài An Hầu đến kiểm tra cậu có thức khuya lén đọc sách không, cậu đều giấu những thứ mình thích vào trong màn giường.

Nơi này bình thường không ai lục soát, lâu dần cậu tạo thành thói quen giấu những thứ quý giá trong đó.

Chiếc xun đất này được giấu trong màn giường của Tiêu Lộng, lúc ra đi không kịp mang theo, cậu suýt nữa quên mất nó rồi.

Giấu kỹ như vậy sao Tiêu Lộng lại phát hiện?

Chung Yến Sanh suy nghĩ một chút, lập tức lạnh sống lưng.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ lúc Tiêu Lộng nghỉ ngơi vào buổi tối, chiếc xun đất này rơi xuống, đập vào Tiêu Lộng?

Chung Yến Sanh ỉu xìu.

…Có lẽ Tiêu Lộng đang mắng cậu ngốc vì giấu ở chỗ đó.

Nhưng cậu thật sự nghĩ chỗ đó rất kín đáo, người thường không thể nào nghĩ đến việc lục soát ở đó đâu.

Trong túi gấm, ngoài chiếc xun đất còn có vài loại thảo mộc như bạch chỉ, lan thảo và bạc hà, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng của thảo dược, tương tự với hương lạnh trên người Tiêu Lộng, ngửi một cái là thấy an tâm.

Chung Yến Sanh tiến lại gần, chóp mũi động đậy ngửi vài cái. Sự u uất trên khuôn mặt xinh đẹp như gặp được ánh nắng ấm áp, từ từ tan ra.

Từ hôm qua đến nay trái tim cậu đều nặng trĩu, cứ liên tục bất an, bỗng dưng bây giờ đã ổn định hơn rất nhiều.

Cẩn thận giấu túi gấm và chiếc xun đất vào trong tay áo, Chung Yến Sanh lại băn khoăn nhìn tờ giấy.

Chữ “Ngốc” to đùng đập vào mắt.

Không được, vẫn rất tức giận.

Chung Yến Sanh gấp tờ giấy lại, cất vào túi gấm, chỉnh trang y phục rồi bước ra ngoài.

Phùng Cát đợi bên ngoài một lúc lâu mới thấy Chung Yến Sanh ra. Thấy vẻ mặt cậu thoải mái hơn lúc đầu nhiều, lập tức tin rằng Chung Yến Sanh vào đó để đi vệ sinh. Nhóc bèn mang chậu nước nóng đến, nhỏ giọng: “Tiểu Điện hạ, trong cung nhiều người bị táo bón, Thái y viện có loại thuốc viên Thần Hựu rất hiệu quả, có cần nô tài lấy cho ngài một ít không?”

Chung Yến Sanh chân thành từ chối: “…Không cần, cảm ơn.”

“Vậy tiểu Điện hạ, chúng ta quay lại thôi.” Phùng Cát cảm thấy có lẽ tiểu Điện hạ xấu hổ, nên tinh ý không nhắc lại chuyện đó nữa: “Bệ hạ bảo ngài quay lại thư phòng.”

Chung Yến Sanh bước theo, nắm chặt vật trong tay áo, chớp chớp mắt hỏi: “Định Vương Điện hạ còn ở đó không?”

Không đợi Phùng Cát nghi ngờ, Chung Yến Sanh đột nhiên nhớ đến ánh mắt già nua đục ngầu của lão Hoàng đế, hốc mắt lõm sâu, bèn rùng mình, vội vàng bổ sung: “Ta, ta sợ hắn.”

Phùng Cát rất đồng tình, nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu của Tiêu Lộng cũng rùng mình theo: “Trong Kinh thành này ai cũng sợ Định Vương Điện hạ… Tiểu Điện hạ ở phủ Định Vương chịu khổ cực cũng nhiều lắm nhỉ? Bây giờ về cung, ở gần điện Dưỡng Tâm sẽ không cần phải sợ nữa, dù Định Vương có kiêu căng ngang ngược thế nào cũng không dám tùy ý bước vào khu vực tẩm điện của Bệ hạ đâu.”

Chung Yến Sanh nghe Phùng Cát nói vậy, lòng lại căng thẳng hơn.

…Cũng đúng, khu vực quanh tẩm điện của Bệ hạ đều có thị vệ và Cẩm Y Vệ tuần tra nghiêm ngặt. Mối quan hệ giữa Tiêu gia và Hoàng thất rất kém. Nhìn dáng vẻ không dám nói nhiều của Điền Hỉ, có lẽ việc năm xưa ở Mạc Bắc còn có ẩn tình khác. Chắc chắn lão Hoàng đế đề phòng Tiêu Lộng nghiêm ngặt, Tiêu Lộng không thể tùy tiện qua đây.

Chung Yến Sanh càng nghĩ càng chán nản, thở dài. Khi vào lại điện Dưỡng Tâm, đột nhiên chú ý đến bên ngoài cửa có vài người đang quỳ, lưng thẳng tắp, mặt đầy khí phách chính trực.

Cậu nhìn qua đó, không nhịn được khều khều Phùng Cát: “Phùng Cát, những người đó là ai vậy?”

Phùng Cát cũng nhìn qua, nhỏ giọng đáp: “Bẩm tiểu Điện hạ, đó là các Ngự sử của Đô Sát Viện.”

Hôm qua Điền Hỉ dẫn người đi nghênh đón Chung Yến Sanh về cung, Tiêu Lộng chưa có chiếu lệnh lại cương quyết theo vào cung. Hành vi này lại kích thích Đô Sát Viện, họ lập tức kêu gào rằng đó là nghịch thần phản tặc, lòng dạ xấu xa lộ rõ.

Hôm nay tấu chương phê phán Tiêu Lộng bay tới tấp như tuyết, mấy vị Ngự sử quỳ ngoài điện Dưỡng Tâm, khẩn cầu Hoàng thượng nghiêm trị Tiêu Lộng.

Vừa rồi Tiêu Lộng đi vào, tám phần là đã đi qua những người này.

Người xưa có câu “Miệng lưỡi đáng sợ”, những quan chức này ai ai cũng miệng lưỡi sắc bén, người học văn khi mắng người thì thấm từng câu từng chữ, ngay cả lão Hoàng đế cũng phải nhượng bộ phần nào, đành phải trấn an họ.

Chung Yến Sanh lập tức dập tắt ý định để Tiêu Lộng đưa cậu trở lại phủ Định Vương, hoặc thường xuyên vào cung thăm cậu.

Bước vào thư phòng, Chung Yến Sanh mới phát hiện, chỉ trong chốc lát nơi này đã xuất hiện thêm vài người, đều là những người hôm qua cậu gặp trước giường của lão Hoàng đế: Đức Vương Bùi Vĩnh, An Vương Bùi Thâm, và Cảnh Vương Điện hạ Bùi Hoằng mà cậu quen thuộc.

Khi thấy cậu, vẻ mặt của ba người ngồi ở vị trí thấp hơn mỗi người mỗi khác nhau.

Nhưng Chung Yến Sanh không có tâm trạng nhìn họ, tầm nhìn của cậu như con cá nhỏ bơi lội vui vẻ rồi rơi vào Tiêu Lộng.

Sau đó trợn mắt nhìn hắn một cái.

Lão Hoàng đế thấy Chung Yến Sanh trở lại thì mỉm cười vẫy tay: “Lại đây, Tiểu Thập Nhất, ngồi bên cạnh trẫm.”

Vừa dứt lời, hàng lông mày của Đức Vương lập tức nhướn lên, suýt nữa bật dậy. Nhưng gã bỗng như nghĩ đến điều gì đó, tuy cứng người mà vẫn bật tiếng cười lạnh, giọng mỉa mai: “Tiểu Thập Nhất đệ thật là được phụ hoàng yêu thương, bổn vương còn chưa từng được ngồi ở đấy đâu.”

Lời này của gã thật sự ngu xuẩn, nhất là câu sau.

An Vương nhíu mày một cái, nhanh chóng bào chữa: “Ngũ đệ đã lớn rồi, hơn Tiểu Thập Nhất đệ cả một con giáp, sao còn ganh tị với Tiểu Thập Nhất đệ được phụ hoàng ưu ái?”

Các triều thần được ban ngồi trong thư phòng lần lượt cười rộ lên. Bất kể là trong lòng nghĩ gì, ngoài miệng đều chúc mừng Bệ hạ gia đình hòa hợp, các thân vương hòa thuận, nay còn tìm lại được Thập Nhất Hoàng tử mất tích từ lâu, được trời phù hộ, Đại Ung phúc vận hưng thịnh…

Chung Yến Sanh vốn định lặng lẽ tìm góc ít người chú ý mà ngồi, nhưng bị lão Hoàng đế chỉ đích danh, cậu cứng người lại, đành phải ngồi bên cạnh bàn lão Hoàng đế.

Tiêu Lộng đang đứng trước mặt lão Hoàng đế, dường như đang báo cáo về phòng ngự biên ải. Khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh nhạt, không quan tâm đến những lời chúc mừng trong phòng, cũng không liếc Chung Yến Sanh lấy một cái.

Lão Hoàng đế ngồi bên cạnh, Chung Yến Sanh cũng không dám nhìn chằm chằm Tiêu Lộng, chỉ dám lén nhìn một cái rồi lại nhanh chóng nhìn thêm một cái.

Đợi đến khi lão Hoàng đế ho khan cúi đầu xuống, Điền Hỉ lập tức tiến tới dâng trà, Chung Yến Sanh mới có cơ hội nhìn Tiêu Lộng lần nữa. Lúc này mới phát hiện, Tiêu Lộng cũng đang nhìn cậu.

Trước mặt các thân vương và triều thần, thậm chí là lão Hoàng đế, ánh mắt họ giao nhau trong vài khoảnh khắc.

Tiêu Lộng đã nhận ra Chung Yến Sanh lén lút nhìn mình từ sớm.

Lão Hoàng đế đề phòng hắn rất kỹ, mỗi ngày Cẩm Y Vệ và thị vệ trong cung đổi ca hai lần, tuần tra nghiêm ngặt, gián điệp trong cung rất khó tiếp cận phạm vi điện Dưỡng Tâm.

Chỉ lúc sáng nay khi Chung Yến Sanh ra ngoài, hắn mới nhìn thấy cậu từ xa, biết rằng đêm qua Chung Yến Sanh ngủ không ngon.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã quan sát kỹ khuôn mặt Chung Yến Sanh.

Cậu trông mệt mỏi, mặt mày tái nhợt, mắt hơi đỏ, quầng thâm hiện rõ, không chỉ đêm qua ngủ không ngon mà có lẽ ăn cũng không ngon.

Mới chỉ qua một đêm mà trông cậu như gầy đi một vòng.

Tiêu Lộng khó chịu vô cùng.

Cái Hoàng thất vô dụng này quả nhiên toàn một đám phế vật, ngay cả người cũng không nuôi nổi.

Nhưng Chung Yến Sanh là Thập Nhất Hoàng tử mà lão Hoàng đế danh chính ngôn thuận tìm lại, lão già kia lại nắm giữ thứ độc không rõ tên trong đầu hắn, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Huống chi Chung Yến Sanh là người của Bùi gia.

Một hồi sau Tiêu Lộng mới nhớ ra điều này, hờ hững quay đi.

Tối qua Tiêu Lộng trở về mà không mang theo Chung Yến Sanh, Đạp Tuyết đợi mãi không thấy chim sẻ nhỏ thơm phức trở về, gây náo loạn trong phủ, chạy khắp nơi tìm kiếm Chung Yến Sanh. Cuối cùng nó chạy về phòng, nhảy lên cắn rách màn giường.

Tiêu Lộng vốn định nắm gáy Đạp Tuyết nhốt vào lồng, cúi xuống mới phát hiện chiếc xun đất Chung Yến Sanh giấu.

Cậu rất quý trọng món quà Tiêu Lộng tặng, cẩn thận giấu đi, dưới giường còn có màu vẽ mua về, cùng mấy tờ giấy lớn và bút lông lén lấy từ thư phòng.

Tiêu Lộng biết rõ, hắn không nên mềm lòng với người của Bùi gia.

Nhưng… Chung Yến Sanh lại không giống họ.

Hắn xoa nhẹ chiếc xun đất. Nhớ lại lúc ở trên tường thành, khi pháo hoa rực rỡ bay lượn, đôi mắt trong veo sáng ngời ấy nhìn về phía hắn, cảm giác khó tả thành lời.

Chung Yến Sanh không nghĩ nhiều, cậu chỉ đơn thuần muốn trừng mắt nhìn Tiêu Lộng. Cậu nhìn thêm vài lần để yên tâm, tưởng như đã qua rất lâu nhưng thật ra ánh mắt chỉ đối diện nhau không quá ba giây. Khi lão Hoàng đế ngẩng đầu, những người khác nhìn sang, hai người lại quay mặt đi.

Ngón tay Chung Yến Sanh giấu dưới bàn đan vào nhau, lo lắng bất an.

Chỉ lo trừng mắt nhìn Tiêu Lộng, quên mất xem vẻ mặt của hắn thế nào rồi, có còn giận không.

Cậu nhớ rất rõ, Tiêu Lộng căm ghét người Hoàng thất.

Lão Hoàng đế được Điền Hỉ hầu hạ thì hồi phục đôi chút, giọng khàn khàn: “Hàm Nguy, nói tiếp đi.”

Tiêu Lộng thường xuyên cười khi đối diện với Chung Yến Sanh, nụ cười làm giảm bớt phần nào sự sắc bén trong đôi mắt hắn.

Nhưng trước mặt lão Hoàng đế, hắn không cười. Những lúc này, khuôn mặt ấy lạnh lùng, đầy vẻ áp lực, Chung Yến Sanh nhìn thấy mới hiểu tại sao nhiều người lại sợ Tiêu Lộng đến vậy.

Như thế này quả thực có hơi đáng sợ.

Không biết có phải nhìn thấy ánh mắt hơi sợ hãi của Chung Yến Sanh hay không, Tiêu Lộng nghiêng người chỉ vào một triều thần bên cạnh, bỗng nhiên mỉm cười: “Trương đại nhân, ngài thấy thế nào?”

Dù hắn cười hết sức hiền lành, nhưng Hộ bộ Thượng thư bị hắn gọi tên vẫn lập tức dựng tóc gáy. Nhớ lại tình cảnh thê thảm của phủ Phái Quốc Công lan truyền khắp Kinh thành chỉ sau một đêm, ông ta như thấy Diêm Vương đang vẫy tay gọi mình vậy.

Ông ta vội vàng đứng dậy, Trương Thượng thư nhanh chóng suy nghĩ, có phải do ông giảm bớt quân phí khiến người này không hài lòng không?

Nếu vậy thì lần sau tăng thêm chút nữa cũng được.

Dưới ánh mắt cười như không cười của Tiêu Lộng, Trương Thượng thư lau mồ hôi lạnh, cung kính đáp: “Thần cho rằng, biên thành là phòng tuyến quan trọng nhất của Đại Ung chống lại ngoại địch, quân phí nặng cũng có thể hiểu được, biên giới ổn định, dân sinh ổn định, mới có thể lâu dài…”

Tuy lão Hoàng đế không hài lòng lắm, nhưng vẫn bình thản gật đầu.

Toàn bộ thư phòng yên tĩnh, bao trùm trong một sự áp lực vô hình, ngoài Tiêu Lộng và lão Hoàng đế nói chuyện, những người khác trừ khi được gọi tên thì căn bản không có cơ hội chen vào.

Ngược lại, Chung Yến Sanh không cảm thấy gì cả, chẳng qua ngồi cạnh lão Hoàng đế này hơi nhàm chán. Tiêu Lộng báo cáo xong tình hình biên ải thì đến lượt những người khác lên tấu trình. Khác với cách dùng từ ngắn gọn và mạnh mẽ của Tiêu Lộng, những người này nói chuyện chậm rãi, dài dòng, khiến việc phải lọc ra những thông tin hữu ích từ đống lời vô nghĩa này thật sự rất khó khăn.

Những lời dài dòng này nghe rất buồn chán, Chung Yến Sanh cảm thấy như trở lại lớp học, nghe mà không có hứng thú. Đương lúc buồn ngủ thì đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình.

Cậu còn tưởng là Tiêu Lộng nhìn mình, ngẩng đầu lên theo hướng đó thì bắt gặp ánh mắt Đức Vương.

Nhìn rõ mặt Chung Yến Sanh lần nữa, Đức Vương cười lạnh.

Lần trước ở tiệc đấu hoa, Chung Yến Sanh đã không thích Đức Vương rồi, lần này nhìn gã cứ cười lạnh như vậy thì cảm thấy hơi kỳ lạ, có phải mặt gã bị co giật rồi không vậy?

Cậu hơi khó hiểu, vừa nhìn đi một cái thì thấy Bùi Hoằng đang chớp mắt với mình.

Trong căn phòng này chỉ có Tiêu Lộng và Bùi Hoằng là người quen, lúc nhìn thấy Bùi Hoằng, Chung Yến Sanh cũng vui vẻ, lén chớp mắt về hướng đó mấy cái.

Tiêu Lộng ngồi trên ghế đầu bên trái, mặt không cảm xúc liếc hai người đang nhìn nhau, khi Hộ bộ Thượng thư lắp bắp nói xong bài diễn văn dài ngoằn, hắn bất ngờ xen vào một câu: “Hôn sự của Cảnh Vương cũng sắp đến rồi nhỉ?”

Nụ cười trên miệng Cảnh Vương lập tức biến mất.

Vẻ mặt của Đức Vương lại trở nên kỳ lạ.

Dường như lão Hoàng đế cũng vừa nhớ ra chuyện này, chậm rãi gật đầu: “Lão Bát tuổi không nhỏ, cả ngày ăn chơi vô độ. Đợi đến khi thành gia thì nên học theo các Vương thúc và ca ca con.”

Bùi Hoằng miễn cưỡng đáp: “Vâng, phụ hoàng.”

Đức Vương quay đi, cũng không còn nhìn Chung Yến Sanh bằng ánh mắt mỉa mai nữa.

Các triều thần ở thư phòng lần lượt phát biểu. Đến lượt Binh bộ Thượng thư, Binh bộ Thượng thư là một người đàn ông trung niên trông rất dũng mãnh, nói chuyện không dài dòng, quỳ xuống trầm giọng nói: “Bệ hạ, đầu năm trời rét đậm, vùng Bảo Khánh chết rét vô số, dân chúng không có lương thực nên có nghịch tặc nổi dậy. Bọn nghịch tặc ẩn nấp trong rừng núi, thường xuyên cướp bóc thương nhân qua lại, cực kỳ khó bắt. Quân đội địa phương không làm gì được chúng. Thần xin chỉ thị của Bệ hạ, phái người tiêu diệt bọn nghịch tặc này, tránh để chúng dựa vào địa thế núi non hiểm trở, trở thành mối họa ngầm.”

Nghe đến đây, không chỉ Đức Vương, An Vương và Cảnh Vương đều ngồi thẳng lưng, mà các triều thần khác cũng hứng thú.

Năm ngoái Bệ hạ triệu tập các thân vương vào kinh, có ý ngầm muốn chọn một vị thân vương thích hợp làm Thái tử. Kể từ khi Thái tử tiền nhiệm mất, vị trí Thái tử đã bỏ trống suốt mười tám năm rồi.

Hiện tại lão Hoàng đế bệnh tật khó chống đỡ quốc sự, nếu có một ngày nào đó bỗng nhiên xuôi tay mà chưa chỉ định Thái tử, thì Kinh thành sẽ không tránh khỏi hỗn loạn.

Không chỉ các thân vương mong mỏi Bệ hạ lập Thái tử, mà các triều thần cũng vậy.

Đặc biệt là sau khi Tiêu Lộng vào Kinh, các quan viên càng gấp rút đến nỗi tóc rụng không ngừng.

So với Tiêu Lộng, các thân vương đương nhiên không có thành tích gì đáng kể, nhưng việc tiêu diệt bọn cướp là một thành tích rất tốt!

Nếu vị Vương gia nào có thể tiêu diệt bọn nghịch tặc này thì uy vọng sẽ tăng lên rất nhiều, người ủng hộ trong triều đình chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Bệ hạ sẽ cử ai đi?

Lúc này Bệ hạ chỉ định ai, gần như có thể đoán được người đó là Thái tử trong lòng Bệ hạ.

Mọi người đều nín thở, căng thẳng lên.

Tiêu Lộng không có hứng thú dựa vào lưng ghế, khuỷu tay tì vào tay vịn, lòng bàn tay đỡ đầu. Một tư thế rất không đoan trang, lười biếng lạnh lùng quét mắt nhìn ba thân vương đang được chú ý nhất.

Tiêu Lộng đương nhiên không rảnh để vào Kinh thành, hắn vào Kinh không phải để xem vở kịch tranh đoạt ngôi vị nhàm chán này. Nếu không quậy cho đục nước, khiến từ trên xuống dưới Hoàng thất đều đau đầu sợ hãi, lo lắng đề phòng, cuối cùng làm thịt từng người một, thì sao xứng đáng với những gì Bùi gia đã làm với Tiêu gia?

Chọn đi.

Tiêu Lộng hờ hững nhếch môi, trong mắt lóe lên sát khí rồi biến mất.

Ai được chọn người đó sẽ chết.

Ai nhận lệnh đi dẹp loạn, người đó cũng không cần trở về.

Mọi người đều nhìn lão Hoàng đế, lão lại không lập tức chỉ định người mà nắm tay che miệng ho vài tiếng, sau đó nhìn Chung Yến Sanh với vẻ mặt hòa nhã: “Tiểu Thập Nhất nghĩ nên cử ai đi dẹp loạn thì tốt?”

Chung Yến Sanh đang hóng chuyện lại không ngờ lão Hoàng đế đột nhiên ném chuyện vào người mình, cậu ngây ra một chút.

Lần trước trong tiệc đấu hoa cũng vậy, cậu đang ngồi hóng hớt thì Đức Vương đột nhiên ném chuyện vào người cậu, đưa cho cậu một vấn đề mà trả lời thế nào cũng đắc tội người khác.

Chung Yến Sanh thầm nghĩ, cậu có phải là Thập Nhất Hoàng tử hay không còn chưa rõ, nhưng lão Hoàng đế và Đức Vương chắc chắn là cha con ruột.

Cảm giác như mọi người đều đang nhìn mình, Chung Yến Sanh cảm thấy da đầu hơi căng thẳng. Đôi chân vốn đang đung đưa trên ghế cũng dừng lại, chăm chú nhìn mũi chân mình, mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Làm sao cậu biết được ai là người phù hợp chứ?!

Mấy vị thân vương này không thể tự mình cố gắng, chủ động lên tiếng tranh cử hả?

Giọng điệu của lão Hoàng đế đặc biệt hòa nhã: “Hửm? Không cần căng thẳng, phụ hoàng chỉ hỏi ý kiến con thôi.”

Những ánh mắt đổ dồn vào đầu Chung Yến Sanh như có thực thể, đặc biệt là ánh mắt Đức Vương, gần như muốn phun lửa.

Nếu Chung Yến Sanh là người ngoài không liên quan thì thôi, nhưng cậu vừa được lão Hoàng đế nhận là Thập Nhất Hoàng tử vào cung ngày hôm qua, còn để cậu ở trong điện Minh Huy – nơi trước đây chỉ có Thái tử tiền nhiệm sống!

Đức Vương nghĩ đến khuôn mặt và đôi mắt của Chung Yến Sanh, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, cảm thấy vô cùng kỳ quặc.

Thân phận hiện nay của Chung Yến Sanh hoàn toàn có đủ tư cách tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.

Rốt cuộc lão già này có ý gì?

Tìm một người không biết từ đâu tới, thân phận không rõ ràng nhưng lại trông giống người kia, chẳng lẽ định thật sự coi cậu như con ruột, đào tạo như người năm xưa?

Chung Yến Sanh cắn răng mở miệng: “Nhi thần cho rằng, bọn cướp ẩn náu trong rừng núi, ngay cả binh sĩ địa phương cũng bó tay, điều đó chứng tỏ bọn cướp rất quen thuộc với địa hình này. Nếu khinh thường chúng, mạo hiểm đi trấn áp, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn. Vì vậy, người được phái đi trấn áp bọn cướp ít nhất phải am hiểu về binh pháp, ừm, từng, từng có kinh nghiệm thì tốt nhất. Chi bằng hỏi xem ai có kế sách đối phó với bọn cướp hay không, rồi mới quyết định người đi…”

Cậu nhỏ giọng nói xong, trong lòng đầy lo lắng, nhưng lão Hoàng đế lại vỗ tay cười lớn: “Vẫn là con của ta suy nghĩ thấu đáo, không nóng vội mà suy tính chu toàn. Thế nào, các ngươi có ai có biện pháp không?”

Một tiếng “con của ta” của lão Hoàng đế làm mặt Đức Vương đen lại, lập tức lên tiếng trước: “Chuyện này thì có gì khó, cứ cho một mớ lửa vào, đám khỉ trốn trong núi này làm sao mà không ra? Rặt một lũ ô hợp. Bổn vương đã dẹp loạn nghịch tặc không dưới ba lần ở đất phong. Hừ, Thập Nhất đệ vẫn còn quá non trẻ, hiểu biết nông cạn, đánh giá cao bọn chúng quá.”

Chung Yến Sanh không có ý kiến về việc gã nói cậu quá non trẻ và hiểu biết nông cạn, nhưng không thể không phản bác: “Hiện giờ đang là mùa hè, nếu đốt rừng thì sao có thể kiểm soát được đám cháy? Toàn bộ ngọn núi sẽ bị thiêu rụi, việc này chẳng phải trái với tự thiên sao?”

Đức Vương dửng dựng: “Người gặp nạn chẳng phải quan trọng hơn thiên nhiên à? Đốt thì cứ đốt thôi.”

“Nhưng dân chúng quanh đó dựa vào rừng núi mà sống, nếu rừng bị đốt thì họ sẽ ra sao?”

Đức Vương nghẹn lời, không vui nói: “Quan phủ tự nhiên sẽ lo liệu bồi thường cho họ.”

“Vùng núi xung quanh Bảo Khánh trải dài liên miên, nếu đốt lên thì vài ngọn núi sẽ bị thiêu rụi.” Chung Yến Sanh nghiêm túc nhìn Đức Vương, chậm rãi nói: “Dân chúng ở đó có đến hàng vạn người, quan phủ có thể nuôi nổi hàng vạn người này mãi? Huống chi, nếu lửa lan đến chân núi, gây thương vong cho người vô tội thì sao?”

Đức Vương nổi giận: “Ngươi…! Giỏi lắm! Vậy ngươi nói thử xem, ngươi có biện pháp gì?!”

Chung Yến Sanh lùi về sau, ngoan ngoãn nói: “Ta không có.”

Đức Vương lại bắt đầu cười lạnh: “Nếu ngươi không có biện pháp thì nói nhiều như vậy làm gì? Đốt rừng thì sao, Tấn Văn Công còn đốt rừng để mời Giới Tử Thôi ra mà! Có ai dám nói gì chứ?”

Chung Yến Sanh nghe đến đây, không thể không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Nhưng chuyện đốt rừng này, trong Sử Ký và Tả Truyện thật ra không có ghi chép…”

“Ngươi!”

Thấy Chung Yến Sanh làm Đức Vương nghẹn họng không nói nên lời, khóe miệng Tiêu Lộng nhếch lên, suýt nữa thì bật cười.

Đứa nhỏ này ở cạnh hắn một thời gian, hình như đã tiến bộ hơn rồi.

Trước mặt hắn thì lắp ba lắp bắp, bị trêu một câu là đỏ mặt tía tai, bây giờ trước mặt người khác lại nói năng lưu loát, còn rất có lý như vậy.

“Lão Ngũ.”

Lão Hoàng đế im lặng nhìn họ tranh luận một lúc, mỉm cười ngắt lời Đức Vương đang tức giận, thở dài: “Tính tình của ngươi luôn bốc đồng, nóng nảy như vậy, còn không bằng Thập Nhất đệ điềm tĩnh trầm ổn. Sao trẫm có thể yên tâm giao việc cho ngươi?”

Đức Vương ngẩn ra một lúc, lúc này mới nhận ra giọng điệu lão Hoàng đế rõ ràng là ban đầu định giao trọng trách cho gã, chỉ là vừa rồi gã nói năng lung tung khiến lão Hoàng đế bắt đầu do dự.

Đức Vương lập tức không dám nói thêm gì, mặt xanh mặt đỏ một hồi, cúi đầu nhận lỗi: “Vâng, nhi thần cũng là vì muốn chia sẻ lo âu với phụ hoàng, sau này nhất định sẽ suy nghĩ nhiều hơn, học theo Thập Nhất đệ, suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới hành động.”

Câu cuối cùng là nghiến răng nói ra, cực kỳ không cam tâm.

Chung Yến Sanh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Trước đó lão Hoàng đế khiến cậu nói những lời kia trước mặt Tiêu Lộng, bây giờ chẳng phải đang cố ý tạo mâu thuẫn giữa cậu và Đức Vương sao…?

Tại sao chứ?

Chung Yến Sanh không hiểu.

Người được chọn đi dẹp loạn vẫn chưa quyết định, nhưng nghe lời lão Hoàng đế vừa rồi thì vẫn khá nghiêng về Đức Vương. Mọi người mang tâm trạng khác nhau, thấy Bệ hạ lộ vẻ mệt mỏi thì cũng lần lượt rời đi.

Tiêu Lộng lại nhìn thoáng qua Chung Yến Sanh đang ngoan ngoãn ngồi cạnh lão Hoàng đế, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với cậu, rồi quay đầu, rời khỏi thư phòng của Hoàng đế.

Trong lòng Chung Yến Sanh lại buồn bã mất mác.

Không biết lần sau khi nào mới có thể gặp lại Tiêu Lộng?

Cậu còn chưa có cơ hội hỏi xem Tiêu Lộng có giận mình không, sau này có còn quan tâm mình nữa không.

Còn tình hình ở phủ Vương gia ra sao, bác Vương, Đạp Tuyết, Triển Nhung và các ám vệ ca ca thích lén lút nhìn cậu thế nào rồi…

Dáng vẻ có tâm sự của cậu rất dễ bị nhìn thấu, vừa nghĩ đến những điều này, giọng nói của lão Hoàng đế đã vang lên, rất ôn hòa như là hài lòng với những gì cậu vừa nói: “Tiểu Thập Nhất, đang nghĩ gì vậy?”

Chung Yến Sanh nhận ra trong thư phòng chỉ còn lại mình và lão Hoàng đế, cảm giác không thoải mái lại dâng lên từng chút một, nhưng nghĩ đến chuyện hỏi Điền Hỉ hôm qua, cậu ngước đôi mắt đen trắng rõ ràng, đối diện với đôi mắt sâu hoắm của lão Hoàng đế: “Bệ hạ, nhi thần muốn…”

Muốn đi thăm Trang phi nương nương.

Lời chưa kịp nói ra, Chung Yến Sanh đột nhiên nhận ra một điều.

Hôm qua khi Điền Hỉ nói với cậu về nơi ở của Trang phi, còn tiết lộ rằng “nơi đó hoang vắng, bình thường không có ai, thích hợp để nương nương dưỡng bệnh”, là vô tình hay cố ý nói ra?

Lão Hoàng đế chưa từng nhắc đến Trang phi, chắc chắn cũng không muốn cậu nhắc đến. Nếu cậu hỏi, có lẽ còn khiến lão Hoàng đế tăng cường canh gác nơi Trang phi nương nương ở.

Muốn gặp Trang phi nương nương được cho là đã phát điên, có lẽ tự mình lén lút đi sẽ đáng tin hơn.

Tim Chung Yến Sanh đập rất nhanh, không biết mình nghĩ đúng hay không, nhưng cảm thấy gần đây mình rất thông minh.

Nếu Tiêu Lộng biết bây giờ cậu thông minh thế này, chắc chắn sẽ không mắng cậu ngốc nữa.

Đối diện với đôi mắt âm trầm của lão Hoàng đế, Chung Yến Sanh nhỏ giọng nói: “Nhi thần muốn… đi nghỉ ngơi một chút.”

Khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế của cậu lộ vẻ mệt mỏi, mặt mày nhợt nhạt, dưới mắt có quầng thâm, nhìn qua quả thật là rất mệt mỏi.

Thật ra Chung Yến Sanh cũng rất buồn ngủ. Vừa rồi mấy đại thần kia nói năng dài dòng vô cùng, rất rườm rà. Nếu không phải nghe thấy tiếng gõ nhịp nhàng của ngón tay Tiêu Lộng trên tay vịn không xa, suýt chút nữa cậu đã ngủ gật.

Lão Hoàng đế lại nhìn cậu một lúc, dường như đang phân biệt lời cậu nói là thật hay giả, nhưng ánh mắt Chung Yến Sanh trong trẻo, không chút tạp chất nào, không có dấu hiệu đang nói dối.

Đôi mắt này…

Thật sự rất giống.

Lão Hoàng đế nở nụ cười hiền từ, đưa tay xoa đầu Chung Yến Sanh. Những ngón tay khô khốc vuốt qua mái đầu xù xù của cậu, không có cảm giác an tâm như Tiêu Lộng, ngược lại khiến Chung Yến Sanh cảm thấy rùng mình.

“Đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.