Nhìn những con đường nhỏ chằng chịt trước mặt, Ôn Bạch đau đầu hỏi: “Nên đi về hướng nào bây giờ?”
Chu Vỹ quay đầu nhìn Lâm Khâu, ý hỏi có manh mối nào không.
Lâm Khâu lắc đầu.
Cũng đúng thôi, nếu Huyền Cơ đạo trưởng tính được luôn ra vị trí thì bọn họ đã không cần phải đi chuyến này.
“Ngôi làng này tôi thấy không lớn lắm, nếu muốn tìm người cứ tìm mấy ngày chắc là sẽ ra thôi nhỉ? Cũng đâu thể trốn dưới lòng đất được.” Chu Vỹ nói.
Lâm Khâu lại nói: “Làm vậy nhất định sẽ kinh động đến thôn dân.”
“Hơn nữa…” Lâm Khâu dừng lại, “Còn có “tiểu quỷ” kia vẫn đang nằm trong tay sư thúc tôi. Nếu không lên kế hoạch cẩn thận mà tùy tiện làm việc, sư phụ tôi sợ nó sẽ gặp nguy hiểm.”
Chu Vỹ hiểu ra, gật gù đồng ý.
Đã đến nước này rồi, Huyền Cơ đạo trưởng hẳn là chẳng thiết tha gì dăm ba cái gọi là tình nghĩa đồng môn nữa, cứu được ngôi làng này là quan trọng nhất.
Tìm không được ngay thì tìm lâu thêm mấy ngày, dù gì cũng là người sống, sớm muộn cũng sẽ tìm thấy, nhưng trong tay Huyền Đức lại có con tin, cậu ta đã quên mất điều này.
Mọi người hết cách, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi qua lại một lúc, cuối cùng tất cả đồng loạt dời tầm mắt về phía Lục Chinh.
Lục Chinh không lên tiếng, đi lên phía trước hai bước, tiện tay vặt một cành cây nhỏ ở lùm cây bên cạnh. Trong núi này có rất nhiều bụi cây thấp chỉ cao tới ngang thắt lưng, chẳng gọi nổi tên tuổi là gì.
Ngón tay Lục Chinh khẽ mân mê cành cây rồi ném lên trên trời.
Một cành cây nhỏ chẳng có trọng lượng quá nặng, sau khi bay tới điểm cao nhất thì chậm rãi rơi xuống, tầm mắt mọi người cũng di chuyển theo cành cây, cuối cùng cành cây hạ cánh nằm im dưới nền đất.
Ôn Bạch: “???”
Tạ Cửu Chương đi tới, sau khi quan sát thấy phần lá non hơn chỉ về hướng nào, anh ta nói: “Ý của ông chủ là chúng ta sẽ đi về phía này.”
Chu Vỹ kinh ngạc lên tiếng: “Vậy, vậy là xong rồi? Hơi tùy tiện quá thì phải?”
Tạ Cửu Chương vội nói: “Đương nhiên không phải.”
Lâm Khâu vén nửa đạo bào lên, ngồi xổm bên cạnh cành cây kia nghiêm túc nghiên cứu.
Cậu ta nhìn thấy trên cành cây lóe lên một đạo ánh sáng màu xanh rồi biến mất. Lâm Khâu đột ngột đứng lên, bước giật lùi ra sau như một mũi tên bị bắn đi, suýt chút nữa đụng phải Chu Vỹ cũng đang vì hiếu kỳ mà sáp đến định ngồi xổm xuống xem.
Lâm Khâu vịn vào Chu Vỹ, sau khi đứng vững trở lại, cậu ta nhìn về phía Lục Chinh, ánh mắt háo hức.
“Lục tiền bối còn hiểu cả thuật bói toán ạ?”
Nếu không nhìn lầm, ánh sáng màu xanh kia rất có thể chính là sức mạnh của các vì tinh tú, cậu ta đã từng may mắn được nhìn thấy bên chỗ sư phụ một lần.
Thuật bói toán của sư phụ Lâm Khâu tuy khá nổi tiếng trong số những người tu đạo nhưng đại khái cũng chỉ dựa vào sự sắp xếp của sáu hào* mà thôi, chỉ khi nào trong lòng tĩnh lặng không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài mới may mắn mượn được hai hoặc ba vì sao tới trợ trận cho mình. Mỗi lần như vậy còn phải tắm rửa sạch sẽ toàn thân, trai giới đốt hương.
(*hào/nét hào: những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo thành bát quái, mỗi quẻ trên kinh dịch có sáu hào)
Còn Lục tiền bối chỉ cần dùng một nhánh cây nhỏ!
“Tiền bối vừa mới mượn… sức mạnh của các tinh tú đúng không ạ?” Tuy trong lòng Lâm Khâu đã khẳng định nhưng vẫn cẩn thận mở miệng thử hỏi.
Đạo sĩ nhỏ này coi như cũng có ít trình độ, Lục Chinh rất nể mặt đáp “ừ” một tiếng.
Nhìn sắc mặt Lâm Khâu nhảy nhót vui mừng, không còn điềm đạm như bình thường, Ôn Bạch cảm thấy hơi buồn cười. Cậu không hiểu mấy thứ trong tu đạo này, chỉ bình tĩnh hỏi lại một câu: “Rất khó à?”
Lâm Khâu gật đầu liên tục.
Tạ Cửu Chương đáp: “Đối với người tu hành ở dương gian mà nói, muốn mượn sức mạnh của nhóm tinh quân tới chỉ dẫn đúng là có hơi khó khăn.”
Tạ Cửu Chương nói rất chặt chẽ, cố ý thêm vào một tiền đề đó là người tu hành ở dương gian, hiển nhiên là ý nghĩa của lời này rất sâu sắc.
Chu Vỹ thuận miệng tiếp lời: “Vậy kia… thì thế nào?”
Chu Vỹ không dám gọi thẳng tên của Lục Chinh.
Tạ Cửu Chương: “Lên tiếng chào hỏi một câu là được rồi.” Lát sau lại bổ sung: “Không chào cũng được, chủ yếu phải xem tâm tình của ông chủ.”
Chu Vỹ nghe không hiểu: “Chào hỏi?”
Tạ Cửu Chương: “Nhóm tinh quân không thể làm lơ bỏ qua mặt mũi của ông chủ, cũng không dám.”
Chu Vĩ: “…”
Lâm Khâu: “…”
Ôn Bạch: “…”
Chính là kiểu đằng nào cũng muốn mượn, không cho mượn cũng phải cho, không cần đi theo quy trình lòng vòng, cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Chu Vỹ không nhịn được nữa, nghiến răng nói: “Lần sau khi nói những điều ghê gớm thế này, phiền anh đừng có dùng ngữ điệu khiêm tốn như ban nãy.”
Tạ Cửu Chương bật cười.
Ôn Bạch vẫn đang nhìn cành cây kia, trong lòng chưa hết thắc mắc.
Trên người Lục Chinh không có thứ gì liên quan tới Huyền Đức đạo trưởng, chỉ dựa vào một cái tên mà lại dùng thuật bói toán, lẽ ra sẽ không đủ điều kiện để tính ra vị trí mới đúng.
“Bên chỗ Huyền Đức đạo trưởng kia, anh…” Nói đến đây, trong đầu Ôn Bạch bỗng nhảy ra một suy nghĩ khác.
Cậu nhìn khắp xung quanh bốn phía một vòng, cuối cùng tầm mắt quay trở lại trên người Lục Chinh: “Anh tính… vị trí của “tiểu quỷ” kia đúng không?”
Liên quan tới Huyền Đức, trong tay Lục Chinh đúng là không có đồ vật gì nhưng “tiểu quỷ” kia thì không.
Nó sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, mệnh của nó gắn liền với mệnh của ngôi làng, nghiêm túc mà nói thì ở nơi này, bất kỳ chỗ nào cũng có liên quan đến nó.
Lục Chinh cong khóe môi, hiếm hoi nở nụ cười: “Phản ứng cũng không quá chậm.”
Lục Chinh và Ôn Bạch trao đổi với nhau theo một kiểu khó hiểu nào đó khiến cho Chu Vỹ và Lâm Khâu cũng hoang mang theo, nửa ngày sau mới thông suốt.
Đoàn người tiếp tục theo hướng cành cây chỉ, đi sâu hơn vào trong núi.
Đã về cuối ngày, đằng sau núi gần như không còn tia sáng nào nữa.
Bốn bề vô cùng yên tĩnh, sau khi đi hết một đoạn khá dài, Chu Vỹ bỗng dưng cảm thấy sống lưng mình dâng tràn cảm xúc lạnh lẽo.
“Cũng sắp đến Tết Trung Nguyên rồi, đi vào nơi rừng sâu núi thẳm thế này mọi người không thấy sợ à?” Chu Vỹ theo phản xạ ma sát hai bàn tay vào nhau tạo độ ấm.
Hỏi xong mới muộn màng phát hiện mình hỏi nhầm người rồi.
Trừ cậu ta và Tiểu Bạch ra thì ở đây chẳng có ai là “người bình thường” cả, Tết Trung Nguyên đối với bọn họ mà nói có khi còn là một ngày hội náo nhiệt.
Chỉ có Ôn Bạch phản ứng lại.
Được Chu Vỹ nhắc nhở, Ôn Bạch cũng mới nhớ ra, quả thật là sắp tới rằm tháng bảy rồi.
Không biết vào hôm Trung Nguyên âm ty có cho toàn bộ nhân viên nghỉ ngơi một ngày không. Quỷ hồn cũng có lễ hội, theo lý mà nói, đây có lẽ cũng được tính là một ngày nghỉ lễ cố định chứ nhỉ?
Lần thứ hai Lục Chinh phải giữ lấy Ôn Bạch vì cậu vấp phải hòn đá, ngữ điệu không vui nói: “Không nhìn đường mà lại nghĩ cái gì?”
Ôn Bạch theo phản xạ bật thốt ra miệng: “Trung Nguyên âm ty có được nghỉ không ạ?”
Lục Chinh: “…”
Lâm Khâu láng máng nghe thấy hai chữ “Trung Nguyên”, dùng tay gạt đi bụi cây chắn đường đằng trước, hỏi lại: “Ôn tiên trưởng có kế hoạch gì vào hôm Trung Nguyên à?”
Ôn Bạch lớn từng này rồi, được nghe không ít người hỏi về kế hoạch của những kỳ nghỉ lễ, của dịp nghỉ tết, lần đầu tiên có người nghiêm túc hỏi cậu “Trung Nguyên có kế hoạch gì không”.
Ôn Bạch còn tưởng Lâm Khâu đang nói về “ngày nghỉ” của cậu ta, hỏi: “Chính Thiên Quán cũng nghỉ lễ hôm Trung Nguyên à?”
Bả vai Lâm Khâu hơi sụp xuống, giọng nói lộ ra vài phần đúng tuổi thiếu niên, giống như một học sinh đi học được nghỉ ba ngày nhưng lại được phát mười mấy tờ bài tập: “Trung Nguyên trùng với ngày lễ Vu Lan, tuy đó là lễ chính của bên Phật giáo nhưng các đạo quán vẫn sẽ bố trí ăn chay niệm kinh, cúng tế cô hồn, là khoảng thời gian mà chúng tôi bận rộn nhất.”
Nếu như Lâm Khâu không nói thì Ôn Bạch cũng không chú ý tới những điều này. Tính ra thì, nếu các đạo quán mà cũng bận rộn như vậy thì bên phía âm ty đương nhiên khỏi cần phải nói.
Không phải là ngày nghỉ lễ, có khi còn phải tăng ca nhiều hơn ngày thường.
Ôn Bạch chấp nhận hiện thực rất nhanh, đang định hỏi thêm một chút về công việc của hôm Trung Nguyên thì nghe thấy tiếng của Chu Vỹ.
“Mọi người nhìn phía trước kia xem, là một… ngôi miếu phải không?”
Ôn Bạch nhìn về phía mà Chu Vỹ chỉ.
Bọn họ cách ngôi miếu kia vẫn còn một đoạn khá xa nữa, Chu Vỹ nhìn thấy được nhanh như vậy là vì giữa nơi núi rừng toàn một màu xanh này, cây cột màu đỏ chót kia thật sự rất nổi bật.
Chờ bọn họ đi tới gần, phát hiện kiến trúc trước mặt quả thật là một gian miếu thờ, hơn nữa, nơi này cũng không giống những từ đường thờ cúng tổ tiên mà giống chùa miếu của bên đạo Phật.
Ở một nơi hoang vu như thế này có một ngôi miếu từ đường đã đủ kỳ lạ lắm rồi, nhưng ít ra nếu vì nguyên nhân “thờ cúng tổ tiên” thì vẫn đủ hợp lý và chấp nhận được, nhưng ngôi miếu thờ Phật này thì… càng kỳ lạ hơn.
Chưa kể ngôi miếu này nhìn qua trông có vẻ đã bị bỏ hoang từ rất nhiều năm trước, trên tường trắng bám víu đầy thực vật, mái ngói xiên xẹo, cửa chính cũng bị thiếu mất một góc.
“Đến bảng hiệu cũng không có, vậy tại sao mấy cây cột này lại mới vậy nhỉ? Nước sơn nhìn cũng không giống những chỗ khác.” Chu Vỹ nhìn cây cột đỏ chót mới cóng, nói ra thắc mắc của mình.
Dứt lời còn quay sang nói với Ôn Bạch: “Tiểu Bạch, cậu có từng nghe câu này chưa?”
Ôn Bạch: “???”
“Không qua đêm ở nghĩa trang, không vào miếu hoang.” Chu Vỹ chỉ chỉ, “Hình như nói chính là loại này đó.”
“Người xưa nói câu này là vì cậu không thể biết được khi mình qua đêm ở miếu hoang sẽ gặp phải ai, ngoại trừ những người phải gấp rút lên đường hay trú mưa ra thì cũng có không ít kẻ liều mạng đường cùng, nếu gặp phải bọn họ thì tính mạng sẽ khó bảo toàn.” Ôn Bạch nói.
Cho nên chưa chắc ma quỷ đã đáng sợ, lòng người còn khó dò hơn, ví dụ như Huyền Đức đạo trưởng.
Chu Vỹ lắc đầu cảm thán, Lâm Khâu ở bên cạnh đột nhiên bước về phía trước, động tác quá nhanh nên Chu Vỹ không kịp giữ lại. Lâm Khâu dùng một ngón tay quẹt lên cây cột màu đỏ tươi kia.
“Ấy ấy ấy, Lâm đ*o trưởng!”
Trong lúc Chu Vỹ đang ngây người kinh ngạc, Lâm Khâu cúi đầu ngửi thử ngón tay của mình.
“Bên trong sơn màu có trộn thêm bột chu sa, Chu thiện nam nói không sai.”
Chu Vĩ: “???”
Tôi đã nói gì?
Ôn Bạch: “Cây cột này vừa mới được sơn lại chưa lâu.”
Chu Vĩ lui về sau một bước: “…”
Cậu ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Làm gì có ai lại tới một nơi như thế này, sơn lại sơn mới cho một cây cột của một ngôi miếu hoang cơ chứ? Còn trộn thêm cả chu sa, mục đích là gì không cần nghĩ cũng biết.
Tạ Cửu Chương: “Mấy cậu xác định vị Huyền Đức kia… thật sự là một đạo sĩ sao?”
Mọi người đều hiểu ý của anh ta.
Một đạo sĩ, ở trong một ngôi miếu thờ Phật, lấy chu sa sơn cho cây cột của miếu, rõ là một tổ hợp kỳ cục.
“Vào trong xem.”
Lục Chinh lên tiếng, đoàn người đẩy cửa đi vào.
Tiếng cửa gỗ chuyển động phát ra âm thanh kẽo kẹt, vốn là nơi âm u, còn ở giữa rừng sâu núi thẳm, bị cây cối bốn phía vây lại nên nghe vào tai cực kỳ rõ ràng.
Đến khi nhìn được rõ cách sắp xếp bên trong, Ôn Bạch cảm thấy cạn lời.
Một khung cảnh rất khác so với bên ngoài.
Một cái bàn gỗ bốn chân, bày bên trên là bảy tám cái bát. Có giấy vàng, gạo nếp, nước sạch, bắt mắt nhất là mấy dây chuông đồng buộc vắt ngang chằng chịt và mấy cái đèn lồng bằng giấy.
Nói dọa người thì chưa đến nhưng đúng là rất quỷ dị.
Nếu ẩn thân ở đây, coi như thật sự có dân làng đi nhầm vào chăng nữa thì sợ là họ cũng sẽ lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhất thời, Ôn Bạch không biết nên nói Huyền Đức đã tính toán rất chu toàn hay là quá chu toàn nữa.
“Huyền Đức đạo trưởng này là người đến từ Mao Sơn* à!?” Chu Vỹ lên tiếng.
(*Mao Sơn: ngọn núi đạo giáo nổi tiếng ở Giang Tô, Trung Quốc, là nơi khởi nguồn của phái Thượng Thanh trong đạo giáo, tên đầy đủ là núi Tam Mao – núi của ba anh em nhà họ Mao. Đạo giáo Mao Sơn phát triển cực thịnh ở thời Đường, Tống – google)
Giấy vàng, nước trong, rõ ràng là món đồ nghề bắt quỷ mà.
Đạo học hiện đại phát triển rất nhanh, đến cả Chính Thiên Quán thỉnh thoảng truyền đạo cũng phải kết hợp cùng với tình hình chính trị và thời sự, con người và tự nhiên, phải sống có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, đạo sĩ phải có “tứ hữu” kỷ luật, góp phần xây dựng phát triển đạo gia, vân vân mây mây… Rất nhiều năm rồi Chu Vỹ chưa từng được nhìn thấy khung cảnh như thế này.
Lâm Khâu không đáp.
Trong lúc Lâm Khâu muốn đi thêm vài bước nữa thì không biết có một cơn gió từ đâu thổi đến. Gió thổi làm cho những chiếc chuông treo trên dây vang lên, chuông thứ nhất chuông thứ hai… rất nhanh, toàn bộ chuông được treo xung quanh đây đều đồng thanh kêu vang, tiếng liên miên nối liền không dứt.
Một giọng nói truyền từ ngóc ngách nào đó trong miếu ra.
“Nơi này không phải là nơi các người nên đến, nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Lẫn với tiếng chuông rung, giọng nói nghe khàn khàn và rất nhỏ nhưng Lâm Khâu vẫn nhận ra.
“Là tiếng của sư thúc!”
Có lẽ là do sau khi mình đã lên tiếng mà đám người trong phòng vẫn chưa chịu đi, người bên trong không còn giữ dáng vẻ rụt rè nữa, lần thứ hai lên tiếng giọng nói trầm hơn trước cộng thêm vài phần nóng nảy.
“Tôi nói lại lần nữa, nhanh chóng rời khỏi đây!”
“Nếu không…” Âm điệu kéo dài, càng ngày càng trầm, “Đừng trách tôi đưa các người đi gặp Diêm Vương!”