“Không có gì.” Đế Thính lắc đầu, “Chỉ sợ cậu nhất thời hứng khởi, muốn nuôi thêm một đứa nữa.”
Vừa nói Đế Thính vừa chọt vào ngọn đèn hoa nhỏ kia: “Và tôi cũng phải nhắc cậu thêm một câu, tốt nhất đừng để Ôn Nguyên Nguyên nhìn thấy cái đèn này.”
Máu ghen của đèn sen nhỏ khéo còn lớn hơn cả cái đầu của nó, từ lúc dẫn Tiểu Thái Tuế về nó đã càng ngày càng quấn người chứ đừng nói là có thêm một cái đèn hoa nữa, toàn bộ âm ty sợ là không thể sống yên với nó.
Nhìn bộ dạng này là biết, bình thường Lục Chinh hay tiện tay ném nhóc đèn mập cho cấp dưới, cũng hay mắng nó ồn ào nhưng trên thực tế, chính hắn cũng không dám để cho nó nhìn thấy ngọn đèn này.
Lục Chinh không để ý đến Đế Thính nữa, chuyển sự tập trung về lại hai chữ “Lục Chinh” trên thân đèn.
Đế Thính nhướng mày: “Chữ cũng khá đẹp.”
Có lẽ Ôn Bạch từng luyện chữ, tuy hoa đăng được chế tạo không quá tinh xảo, giấy làm cánh hoa hơi mỏng và sần sùi nhưng chữ viết vẫn rất cân xứng.
Lục Chinh day hai bên thái dương, hình như là do nhìn lâu nên mỏi mắt.
Hắn cảm thấy nét chữ này và chữ trên thân đèn sen nhỏ khi ấy khá giống nhau.
“Cái đèn này…” Lục Chinh vừa định nói gì đó thì ở chân trời xuất hiện tia sáng đầu tiên.
Hừng đông, bức Đêm Tế cuộn lại.
Đế Thính mới chỉ nghe được một nửa, hỏi lại: “Cái đèn này làm sao?”
Lục Chinh lắc đầu, cuối cùng không nói gì nữa.
Người đi đường, đèn hoa thả sông đang chuyển động trong bức họa như bị bấm nút tạm dừng, một vệt ánh sáng vàng lóe lên chậm rãi phủ kín bức tranh, khôi phục lại tất cả như cũ.
Ngọn đèn hoa trên bàn cũng hóa thành bột mịn.
Đế Thính để tay sau gáy, vừa hoạt động cái cổ mỏi nhừ của mình vừa xoay hai bả vai, cẩn thận cuộn bức tranh lại rồi nhét vào ống trúc, động tác nhanh như thể chỉ lo Lục Chinh lại nổi lên tâm tư gì đó không nên có.
“Trời sáng rồi, cậu còn chưa đi ngủ à?” Đế Thính định cầm bức Đêm Tế đi cất thì dừng bước, quay đầu lại nhìn Lục Chinh không biết đang nghĩ gì mà không hề có ý định đứng dậy.
Để lại Lục Chinh ở đây một mình, dĩ nhiên không phải là một quyết định sáng suốt.
Có trời mới biết đối phương đang nghĩ gì, muốn hỏi cũng không hỏi được…
Đế Thính trầm tư vài giây, làm công khai không được thì có thể làm ngầm.
Thăm dò tiếng lòng của Lục Chinh rất khó nhưng cũng không phải hoàn toàn là không thể. Thỉnh thoảng Lục Chinh không phòng bị, Đế Thính cũng từng thành công một, hai lần.
Đế Thính hạ quyết định rồi lập tức ra tay.
Anh ta vừa ngưng thần tập trung, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, Lục Chinh ở bên kia đã trầm giọng nói: “Muốn đánh một trận thì cứ nói thẳng.”
Bị tóm rồi.
Ra quân không đủ nhanh gọn, Đế Thính tiếc nuối lắc đầu, vậy mà cứ tưởng lần này sẽ thành công.
Làm ngầm vẫn hơi khó, đành quay về làm công khai vậy.
“Rốt cuộc dáng vẻ khốn khổ vì tình này của cậu là sao? Có chuyện gì vậy?”
Đế Thính vừa dứt lời, Lục Chinh lạnh lùng liếc đối phương một cái.
“Cậu không tin?” Đế Thính vò mẻ không sợ vỡ, “Có muốn tôi lấy cho cậu cái gương để soi không?”
Lục Chinh: “…”
Lục Chinh vốn không muốn tán gẫu với Đế Thính về chuyện của Ôn Bạch.
Cả hai đều quá hiểu rõ tính nết của nhau, nói tới cuối cùng, chắc chắn sẽ không tránh được một cuộc chiến.
Nhưng những chuyện thế này, ngoại trừ Đế Thính ra thì hình như chẳng còn ai để kể, cũng đâu thể thảo luận với chính Ôn Bạch.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lục Chinh cũng chịu mở miệng: “Cậu nghĩ gì về Ôn Bạch?”
Đế Thính nở nụ cười, đáp: “Tôi thì nghĩ gì được? Là cậu nghĩ gì về cậu ấy mới đúng chứ?”
Lục Chinh: “…”
Vừa mới bắt đầu thôi, hắn không muốn đánh ngay.
“Ý tôi là cậu cảm thấy Ôn Bạch là người thế nào?” Lục Chinh nghiến răng.
Trấn được người lớn, trông được người nhỏ, bản lĩnh này tìm khắp trên trời dưới đất sợ là không tìm ra được người thứ hai.
Đế Thính chăm chú nhìn vị “người lớn” trước mặt: “Cậu cảm thấy cậu ấy có chỗ nào không tốt à?”
Lục Chinh chưa đáp ngay, một hồi sau mới nói: “Không.”
Đế Thính cũng tùy ý đáp lại: “Ừm.” Nói xong, Đế Thính không nói gì nữa mà chờ Lục Chinh nói tiếp đoạn sau, biểu cảm trên mặt viết thành “có nói hay không tùy cậu, tôi cũng chẳng quan tâm lắm”.
Nếu như là bình thường, khả năng Lục Chinh đã ném luôn một chưởng qua nhưng hôm nay thì không.
Lục Chinh cam chịu nói tiếp: “Ôn Bạch thả đèn cho tôi là có ý gì?”
Cuối cùng cũng chịu nói ra rồi, suýt chút nữa Đế Thính không nhịn được cười.
Nếu không bị Lục Chinh lườm một cái cảnh cáo, sợ là Đế Thính đã bật cười thành tiếng rồi.
“Cậu thấy sao?” Đế Thính hỏi.
Lục Chinh lạnh lùng nói: “Tôi không biết, tôi mà biết thì còn hỏi cậu làm gì?”
“À…” Đế Thính dài giọng, “Sao tôi cứ có cảm giác trước khi hỏi tôi trong lòng cậu cũng đã có sẵn đáp án rồi?”
Lục Chinh không trả lời nhưng cũng không phủ nhận.
Trên mặt của Đế Thính không biểu lộ điều gì nhưng trong lòng nhịn cười sắp điên rồi.
Nhiều năm như vậy, quả thực chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Chinh, vì quá mới lạ nên mấy trăm năm nữa có khi vẫn dựa được vào việc này để cười.
“Ôn Bạch…” Lục Chinh vẫn không thể nói được hết câu, chỉ nhắc đến tên Ôn Bạch rồi im lặng.
Đế Thính tốt bụng giúp đối phương hoàn thành nốt: “Cậu cảm thấy Ôn Bạch thích cậu.”
Lục Chinh: “…”
“Là cậu thích cậu ấy hay cậu ấy thích cậu đây?”
Lục Chinh: “…”
“Cậu có từng nghĩ cái đèn hoa kia là do lúc Ôn Bạch thả cho Nguyên Nguyên, tiện tay thả thêm cho cậu một cái?” Đế Thính lại nói.
Lục Chinh: “…”
“Hình như cậu không biết, ở dương gian nếu muốn bày tỏ tâm ý, người ta sẽ không dùng đèn hoa thả sông mà đưa hoa thật cơ.” Đế Thính tiếp tục nói.
Lục Chinh: “…”
“Còn Ôn Bạch… chậc…” Đế Thính chưa nói xong một chưởng gió đã bổ tới, anh ta nhanh mắt nghiêng đầu né tránh.
Không nói không được, nói ra thì tức giận, trên đời này đúng là chẳng có ai khó hầu hạ hơn Lục Chinh, cũng chỉ có Ôn Bạch mới chịu nổi.
Nghĩ tới đây, Đế Thính cảm thấy vẫn nên nói dối mới tốt, sớm mời vị tôn thần này ra ngoài, sắc mặt nghiêm túc trở lại.
“Nhưng mà tính tình của Ôn Bạch hiền lành ôn hòa, suy tính chu đáo, làm gì cũng súc tích, cho dù thật sự có tâm tư nào khác thì cũng không nói thẳng ra đâu.” Đế Thính động viên, “Chung quy cậu vẫn phải “bao dung” một chút, cũng chủ động lên một chút.”
Lục Chinh nhíu mày nhìn Đế Thính.
“Nhìn tôi làm gì?” Đế Thính mỉm cười, “Cậu vừa mới ngủ dậy nên chắc là không rõ lắm, bây giờ nhân gian không còn như trước nữa rồi, phải mất rất nhiều thời gian mới bày tỏ được lòng mình, khi không ở gần nhau có thể dùng một bó hoa hoặc một câu nói, rất thẳng thắn.”
“Cũng đừng có cho rằng đối phương đang ở ngay trước mặt mình rồi thì người khác sẽ không còn cơ hội.”
“Người như Ôn Bạch, không thiếu kẻ khác ngoài kia thích cậu ấy đâu.”
Cậu chỉ là một trong số đó thôi.
Câu này Đế Thính không dám nói, chỉ thầm bổ sung trong lòng, lời ra khỏi miệng uyển chuyển hơn một chút: “Cho nên cậu phải nhanh tay bắt lấy cơ hội.”
Lục Chinh không biết tại sao đề tài đột nhiên lại biến thành “hắn phải bắt lấy cơ hội”, nhưng hắn không thể không thừa nhận, khi nghe Đế Thính nói “không thiếu người ngoài kia thích cậu ấy”, lòng hắn thoáng căng thẳng.
Lúc trước hắn không nghĩ tới, nghe Đế Thính nói mới sực nhớ ra, Ôn Bạch đối xử với ai cũng rất tốt. Bất kể là Chu Vỹ, Lâm Khâu hay nhóm âm sai, Ôn Bạch rất hòa thuận với bọn họ.
Đặc biệt là Chu Vỹ, còn từng gặp phụ huynh trong nhà không chỉ một lần.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Chinh cảm thấy hình như Ôn Bạch cũng chẳng để tâm đến hắn nhiều hơn những người khác là mấy!?
Đế Thính vẫn chưa thôi, nói tiếp: “Với tuổi tác của cậu và Ôn Bạch, ở dương gian này người ta gọi là tình yêu giữa hai thế hệ.”
“Muốn theo đuổi người ta thì thứ đầu tiên phải thay đổi chính là tính nết của cậu.”
Lục Chinh: “…”
Mấy giây sau, toàn bộ âm ty cảm nhận được một tầng áp lực cực lớn.
Đèn sen nhỏ phấn khích bay lên cao: “Lục Chinh và Đế Thính lại đánh nhau rồi!?”
Đám âm sai ôm đầu, khóc không ra nước mắt nhìn lên tầng hai.
Lúc đánh nhau vẫn không quên tạo kết giới cho tầng hai.
Ông chủ thật con mẹ nó chu đáo!
Ôn Bạch ngủ một mạch tới sáng, lúc thức dậy, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cậu hơi giật mình.
Chăm chú quan sát tia nắng xuyên qua rèm cửa hồi lâu, thần kinh đờ đẫn của cậu mới dần tỉnh táo lại.
Hiện tại cậu đang không nhớ rõ lắm tối hôm qua từ lúc đi từ bức Đêm Tế ra đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mình rửa mặt xong rồi thiếp đi luôn trên giường.
Đám Phương Nhạc Minh hỏi cậu tan làm chưa, có về nhà không, cậu hồi âm “ngủ lại ở công ty” và sau đó… không có sau đó nữa, đến cả nhóc đèn mập cũng chưa kịp nhìn.
Nhớ tới nhóc đèn mập, Ôn Bạch hô lên hai tiếng “Nguyên Nguyên”.
Không có ai đáp lại.
Ôn Bạch thầm nghĩ có lẽ nó thấy buồn chán nên đi tìm Lục Chinh. Cậu ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi mở cửa đi xuống tầng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Bạch lên tầng hai, lúc đứng trong phòng trông xuống dưới tầng, cậu còn hơi kinh ngạc.
Nhìn từ bên ngoài, Đông Thái cực kỳ giống một căn biệt thự bình thường nhưng đi vào bên trong sẽ phát hiện bố cục rất kỳ lạ, không gian có cảm giác lớn hơn rất nhiều so với thực tế, thậm chí Ôn Bạch còn từng nhìn thấy có vài âm sai đi từ lòng đất lên hoặc xuyên tường, giống như chỗ nào cũng là cửa.
Tầng hai thì lại rất bình thường.
Ôn Bạch vừa mới xuống tầng thì có âm sai nhìn thấy cậu.
“Chào buổi sáng, Tiểu Bạch.” Do Ôn Bạch nhiều lần nhắc nhở, nói mình không quen nghe mấy kiểu xưng hô kỳ cục nên nhóm âm sai mới đổi sang gọi là “Tiểu Bạch”, nhưng mà cũng chỉ dám gọi riêng trước mặt Ôn Bạch thôi, khi có thêm Lục Chinh vẫn phải đàng hoàng gọi là “trợ lý Ôn”.
Nhìn nhóm âm sai ai nấy đều phờ phạc, Ôn Bạch cảm thấy thật có lỗi: “Ngày hôm qua hẳn là các anh bận lắm.”
Âm sai bận rộn, còn mình thì cùng ông chủ và cậu chủ đi chơi Tết Trung Nguyên, ăn bánh thả đèn hoa, Ôn Bạch bỗng hơi chột dạ.
Âm sai cười khan: “Không phải ngày hôm qua, là ngày hôm nay.”
Ôn Bạch: “Ngày hôm nay?”
Cậu đang định hỏi thêm thì nghe thấy tiếng của đèn sen nhỏ.
Ôn Bạch quay người lại, theo phản xạ ôm lấy nó.
Nhìn hướng mà đèn sen nhỏ bay đến, cậu hơi ngạc nhiên.
Hình như là cùng chỗ với nhóm âm sai?
“Bạch Bạch ngủ có ngon không?” Đèn sen nhỏ hỏi.
Ôn Bạch cười đáp: “Ngon lắm.”
“Nguyên Nguyên thì sao?” Ngày hôm qua cậu mệt quá nên ngủ thiếp đi, không biết đèn sen nhỏ có buồn không.
Đèn sen nhỏ: “Nguyên Nguyên không ngủ, sau khi đắp chăn cho Bạch Bạch xong thì đi ra ngoài cùng Lục Chinh.”
“Lục Chinh?” Đắp chăn?
Ôn Bạch hoang mang.
Đèn sen nhỏ gật đầu: “Ngày hôm qua lúc ngủ Bạch Bạch chưa đắp chăn, là Lục Chinh đắp cho anh.”
“Không được để bị cảm lạnh.”
Đám âm sai ở bên cạnh muộn màng nhận ra mình đã nghe được thứ gì đó không nên nghe, trong nháy mắt mặt đỏ tía tai, sặc nước bọt ho sù sụ.
Chuyện, chuyện này sao lại nói ra giữa ban ngày ban mặt thế?
Ôn Bạch: “…”
Đại khái cậu cũng đoán được tình hình tối hôm qua rồi.
Trình độ làm ầm ĩ của đèn sen nhỏ thế nào cậu thừa biết, đặc biệt là còn đối với Lục Chinh. Tối hôm qua giả sử Lục Chinh không giúp cậu đắp chăn thì sợ là bên tai sẽ không thể yên tĩnh nổi.
Nhưng mà nếu thật sự không có nó thì cũng rất dễ bị cảm.
Ôn Bạch xoa xoa cánh hoa của đèn sen nhỏ, khéo léo bỏ qua đề tài kia: “Vậy tối hôm qua em ở cùng Lục Chinh à?”
“Không, ở cùng chúng tôi.” Một âm sai trả lời thay cậu chủ nhỏ.
Đèn sen nhỏ “vâng” một tiếng: “Đế Thính và Lục Chinh đánh nhau.”
Âm sai lập tức đáp: “Không sao không sao, không phải đánh nhau thật đâu, chỉ hoạt động gân cốt một lúc thôi, cũng không phải lần đầu, trông thì có vẻ ác liệt nhưng thực ra chẳng ai bị thương hết.”
“Đúng đúng, thần tiên đánh nhau, người chịu thiệt chỉ có chúng ta.”
“Cả một đêm tôi không ngủ nổi, mắt thâm xì rồi đây này.”
“Nhưng mà lần này quả thực đánh hơi lâu, trước khi Tiểu Bạch dậy mới dừng.”
Ôn Bạch nhíu mày: “Đánh rất ác liệt à?”
Đèn sen nhỏ gật đầu: “Rầm rầm rầm rầm!”
Chẳng lẽ đêm hôm qua cậu ngủ say như chết, sao không nghe thấy ít động tĩnh nào?
“Nguyên Nguyên có biết tại sao hai người họ đánh nhau không?”
Đèn sen nhỏ lắc đầu.
Đèn sen nhỏ không biết, nhóm âm sai thì càng mù mịt hơn, tuy Ôn Bạch hơi hoài nghi nhưng nhìn thái độ của nhóm âm sai trông cũng không bất ngờ mấy nên cậu không truy hỏi nữa.
Không thấy Lục Chinh và Đế Thính đâu, Tết Trung Nguyên mới qua, công việc cũng giảm đi rất nhiều, toàn bộ công ty trông hơi uể oải.
Ôn Bạch nhận việc ở âm ty một thời gian rồi, cơ bản chỉ biết hai điểm tạo thành một đường thẳng: cửa chính và văn phòng của Lục Chinh.
Ngoài gian phòng tối hôm qua cậu ngủ lại, miễn cưỡng tính được thành ba điểm thẳng hàng, không còn đi tới chỗ nào khác.
Nhân lúc Lục Chinh đang ngủ, Ôn Bạch đi dạo khắp công ty một vòng, sau đó cũng chứng thực được suy nghĩ của mình.
Tầng một của biệt thự này không phải là một tầng đơn giản mà là một không gian được tạo nên từ những bức tường và cánh cửa vô định.
Nói không ngoa thì hoàn toàn có thể chứa cả một ngọn núi, bên trong thậm chí còn có một ngục giam chuyên dùng để trấn áp ác quỷ, tuy rằng nghe nói đã không được sử dụng một thời gian dài rồi.
Nhìn từ bên ngoài thì đúng là chẳng có gì đặc biệt.
“Quỷ bị nhốt ở đây toàn là cấp hung, cậu tuyệt đối đừng đi lung tung.” Âm sai sợ một ngày nào đó Ôn Bạch không cẩn thận đi lạc nên nhắc nhở.
Có điều nói xong câu này, âm sai vô cùng tự nhiên bổ sung thêm câu khác: “Nhưng mà có hung đến mấy cũng không hung bằng ông chủ.”
Văn phòng của ông chủ mới là nơi phải treo bảng “bên trong có ác quỷ, cấm đi vào”.
Nghĩ tới đây, âm sai nghiêng đầu, thâm thúy nhìn Ôn Bạch.
Quên mất còn một vế nữa.
Là bên trong có ác quỷ, cấm đi vào… ngoại trừ Tiểu Bạch.
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch tham quan biệt thự một vòng xong, Lục Chinh cũng vừa dậy.
Nhóm âm sai không dám giữ cậu lại nữa, chỉ lo mới dậy đã gắt ngủ mà còn không thấy Ôn Bạch đâu, ông chủ lại phát hỏa, vì vậy bọn họ vội vàng đuổi người, xua Ôn Bạch tới cửa văn phòng của Lục Chinh.
Ôn Bạch đang định gõ cửa thì có tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.
Cậu lấy ra xem thử, trên màn hình hiện ba chữ “giáo sư Lý”.
Ôn Bạch lùi mấy bước ra chỗ cửa sổ, nhận điện thoại trước.
Ôn Bạch: “Thầy ạ?”
Giáo sư Lý nghe thấy tiếng của Ôn Bạch, nói: “Tiểu Bạch, lần trước em bảo thầy lưu ý một cái tên, là Chung Thời Ninh phải không?”
Hóa ra là có liên quan đến con dấu, Ôn Bạch lập tức đáp lại: “Vâng ạ.”
Thầy trực tiếp gọi điện tới, chẳng lẽ có manh mối gì rồi? Ôn Bạch thầm nghĩ.
Ở đầu bên kia giáo sư im lặng hồi lâu mới nói tiếp: “Khả năng cao là có liên quan đến nhà họ Chung.”