“Số nhà 113…” Ôn Bạch nhìn địa chỉ, bắt đầu ngó quanh tìm kiếm, đi mãi gần hết thôn mới tìm được nhà có biển số là “100”.
Lúc đó trong điện thoại Phương Nhạc Minh chỉ nói qua loa vài câu, Ôn Bạch nghe được đại khái, vội vã cầm di động chạy tới trường.
Đi một mạch hết nửa con đường, Lục Chinh ra hiệu cho cậu ngẩng đầu lên.
Dọc đường đi, nhóm chat của lớp không một giây yên tĩnh.
“A Vĩ” trong miệng Phương Nhạc Minh tên đầy đủ là Chu Vĩ, là bạn cùng lớp và bạn cùng phòng ký túc xá của Ôn Bạch.
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Bạch nóng ruột hỏi.
Phương Nhạc Minh: “Tớ nhớ ngày đó bằng tốt nghiệp của A Vĩ là do Văn Khiêm đi lấy hộ?”
(*awsl: ngôn ngữ mạng, viết tắt của “a wo si le” (a tôi chết rồi), cũng là viết tắt của “a wei si le” (A Vĩ chết rồi))
“A Vĩ” trong miệng Phương Nhạc Minh tên đầy đủ là Chu Vĩ, là bạn cùng lớp và bạn cùng phòng ký túc xá của Ôn Bạch.
Khoảng nửa tháng sau khi Ôn Bạch chuyển ra ngoài ở, Chu Vĩ cũng chuyển đi luôn, Phương Nhạc Minh phần lớn thời gian cũng không ở trường, bởi vậy nếu trong trường có chuyện gì gấp, chủ yếu toàn nhờ Dương Văn Khiêm hỗ trợ xử lý.
Trong khoảng thời gian mà “awsl” thịnh hành nhất, bạn bè trong nhóm lớp muốn trêu chọc cậu ta, tự đổi biệt danh, trên màn hình chat của nhóm lớp toàn là “A Vĩ chết rồi*”, rất không may mắn.
Trong khoảng thời gian mà “awsl” thịnh hành nhất, bạn bè trong nhóm lớp muốn trêu chọc cậu ta, tự đổi biệt danh, trên màn hình chat của nhóm lớp toàn là “A Vĩ chết rồi*”, rất không may mắn.
Phương Nhạc Minh và Dương Văn Khiêm ngẫm lại cũng đúng, tình hình còn đang mờ mịt không biết thế nào đã vội vội vàng vàng kéo một đống người chạy tới, biết đâu còn làm phiền người ta.
Tất cả mọi người hoàn toàn không ngờ có một ngày lời trêu chọc lại trở thành sự thật.
Một tiếng rưỡi sau, xe cuối cùng cũng dừng lại.Suy nghĩ hiện tại của Ôn Bạch hoàn toàn chẳng có cơ sở nào cả, tất cả mọi thứ chỉ là suy đoán của cậu thôi. Nếu như thật sự có liên quan, dẫn theo hai người này lại thành không tiện.“Ông ơi!” Chu Vĩ cứng đờ quay đầu, hô vào trong nhà, “Có phải là cháu sắp chết rồi không!?”Lúc trước Ôn Bạch cũng không chú ý, giờ nghe Phương Nhạc Minh nói cậu mới nhớ ra, đúng là ngữ khí của Chu Vĩ khi ấy có gì đó không đúng lắm, mọi người chỉ cho rằng là cảm xúc của đối phương không tốt, cũng không hỏi nhiều.(*awsl: ngôn ngữ mạng, viết tắt của “a wo si le” (a tôi chết rồi), cũng là viết tắt của “a wei si le” (A Vĩ chết rồi))
Ôn Bạch có ấn tượng. Trong trí nhớ của cậu, quan hệ của người kia và Chu Vĩ cũng không được tính là thân thiết, là kiểu tình cờ gặp mặt thì gật đầu chào hỏi nhau thôi, đến tên cũng ít gọi.
Phương Nhạc Minh lập tức giơ tay: “Để tớ lái xe đưa cậu đi!”
Dọc đường đi, nhóm chat của lớp không một giây yên tĩnh.
Tính tình của Chu Vĩ rất thân thiện, còn vui đùa cùng mọi người, thỉnh thoảng còn trêu chọc qua lại thêm hai câu.
Dương Văn Khiêm cũng đứng dậy: “Tôi cũng đi.”
Đế Thính lại không để ý lắm: “Chẳng còn ai cả, mọi người đều rất bận rộn.”
Một tiếng rưỡi sau, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Tất cả mọi người hoàn toàn không ngờ có một ngày lời trêu chọc lại trở thành sự thật.
“Cả vị tiên sinh kia nữa, phiền anh cài dây an toàn vào.” Nhìn kiểu ăn mặc nghiêm túc thận trọng của Lục Chinh, tài xế vô thức cảm thấy hơi sợ, bổ sung thêm: “Dạo này bên giao thông kiểm tra hơi gắt.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu căn bản không cân nhắc tới chuyện mời chính Đế Thính, Lục Chinh lại càng không nằm trong phạm vi lựa chọn.
“Tôi cũng không biết, người hướng dẫn đột nhiên không tìm được Chu Vĩ nên liên lạc với tôi.” Người vừa nói là Dương Văn Khiêm.
Trong nhà yên lặng.
Phòng ký túc xá của Ôn Bạch có tổng cộng bốn người, ngoại trừ Phương Nhạc Minh gặp lỗi hệ thống bị nhét vào thì hai người còn lại đều là bạn cùng lớp của Ôn Bạch.
Lục Chinh liếc cái chậu đồng vẫn còn đang bốc cháy dưới đất một cái rồi nói với Ôn Bạch: “Trực giác không tồi.”
Một là Chu Vĩ, một là Dương Văn Khiêm.
Đang lo lắng thì Chu Vĩ mở miệng: “Xong, ban ngày mà cũng bắt đầu nhìn thấy quỷ.”
“Ừ.” Ôn Bạch quyết định đi xem thử.
Khoảng nửa tháng sau khi Ôn Bạch chuyển ra ngoài ở, Chu Vĩ cũng chuyển đi luôn, Phương Nhạc Minh phần lớn thời gian cũng không ở trường, bởi vậy nếu trong trường có chuyện gì gấp, chủ yếu toàn nhờ Dương Văn Khiêm hỗ trợ xử lý.
Không thấy nhà của Chu Vĩ đâu.
Ôn Bạch: “Không tìm được?”
“Ừ, làm kiểu gì cũng không liên lạc được. Gọi điện cho cậu ấy không có ai nghe, nhắn tin không trả lời, gọi điện cho ba mẹ của cậu ấy cũng không có ai nghe.” Dưới cằm Dương Văn Khiêm lún phún râu, thoạt nhìn như cả một đêm không ngủ.
Hoặc là không phải không muốn nói mà giống như đang không dám nói điều gì đó cấm kỵ.
“Lần gần nhất liên lạc được là lúc nào?” Ôn Bạch vừa nói vừa lướt lịch sử chat của nhóm phòng ký túc xá.
Lúc này, đột nhiên có một bóng người xuất hiện.
Chu Vĩ vịn vào cửa, lui về sau một bước, giơ tay ngăn cậu tiếp tục đi tới.
Ngày 15, cũng chính là…
Lúc này Ôn Bạch mới nhìn lên. Cậu nhìn thấy một cái bảng hiệu bằng gỗ đã phai màu, trông có vẻ rất lâu năm, cùng với vài chữ khắc trên đó.
Ôn Bạch: “Ngày lấy bằng tốt nghiệp?”
(*awsl: ngôn ngữ mạng, viết tắt của “a wo si le” (a tôi chết rồi), cũng là viết tắt của “a wei si le” (A Vĩ chết rồi))
Ôn Bạch cúi đầu, tự hỏi có nên tạm hoãn chờ cậu chủ nhỏ tỉnh dậy đã, trong lúc đang suy nghĩ thì ông chủ lớn đã mất kiên nhẫn lên tiếng: “Có đi không?”
Dương Văn Khiêm gật đầu: “Ừ.”
Ai ngờ Nam Thành mưa suốt, một đợt mưa kéo dài gần mười ngày, càng mưa càng lớn, không thể làm gì khác hơn là kéo dài thời hạn.
Là ngày đại học Nam Thành dự kiến sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp, cũng chính là một tuần trước.
Khoảng cách vài bước chân, Ôn Bạch có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Chu Vĩ.
Ai ngờ Nam Thành mưa suốt, một đợt mưa kéo dài gần mười ngày, càng mưa càng lớn, không thể làm gì khác hơn là kéo dài thời hạn.
Nhưng vì số lượng người tham gia điển lễ rất nhiều, nhiệm vụ nặng nề, theo lẽ thường thì bằng tốt nghiệp sẽ được phát tới tay sinh viên sớm hơn hoặc là sau buổi lễ, còn ngày tổ chức chỉ trao giấy chứng nhận mà thôi.
Nhưng vì số lượng người tham gia điển lễ rất nhiều, nhiệm vụ nặng nề, theo lẽ thường thì bằng tốt nghiệp sẽ được phát tới tay sinh viên sớm hơn hoặc là sau buổi lễ, còn ngày tổ chức chỉ trao giấy chứng nhận mà thôi.
Ôn Bạch: “Vâng.”
“Ông ơi!” Chu Vĩ cứng đờ quay đầu, hô vào trong nhà, “Có phải là cháu sắp chết rồi không!?”
Sợ làm lỡ dự định của sinh viên, trường học theo kế hoạch đã định, mới đầu hè đã bắt đầu phát bằng tốt nghiệp xuống rồi.
Nhưng mà ngày ấy Chu Vĩ không có mặt.
Ôn Bạch gật đầu đáp vâng.
“Chu Húc ở học viện bên cạnh, Tiểu Bạch cậu có nhớ không?” Dương Văn Khiêm trả lời, “Chính là người cùng thôn với A Vĩ.”
Phương Nhạc Minh: “Tớ nhớ ngày đó bằng tốt nghiệp của A Vĩ là do Văn Khiêm đi lấy hộ?”
“Giờ mình còn nhìn thấy cả Tiểu Bạch luôn rồi.”
Dương Văn Khiêm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Người hướng dẫn không cho lấy hộ, nói là bằng tốt nghiệp phải đích thân tới lấy, sau đó tôi gọi điện thoại cho A Vĩ, A Vĩ nói ngày tốt nghiệp cậu ấy sẽ quay về trường lấy.”
“Vậy cũng được, có việc gì nhất định phải gọi điện thoại nhé.”
“Ừ.”
“Sau đó cậu ta nói, vậy đúng là một tuần trước.”
Phương Nhạc Minh chợt nhớ ra: “Ngày lấy bằng tốt nghiệp, tối đấy chẳng phải chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn lẩu sao? Lúc đó không gọi video được cho A Vĩ, cậu ấy cúp mất, chỉ gửi tin nhắn thoại nói ngày tốt nghiệp lại tụ tập đông đủ một bữa.”
Ôn Bạch hết cách, vội vàng đuổi theo.
“Vậy chuyện… của A Vĩ là ai nói cho mấy cậu?”
“Liệu có phải là tình hình đã không tốt từ lúc đó rồi?”
Huống chi một tuần trước lúc bọn họ gọi điện tới, tuy tinh thần của Chu Vĩ đúng là không tốt lắm nhưng khi nhắc tới chuyện làm gì sau lễ tốt nghiệp, cậu ấy vẫn nói muốn đi du lịch một chuyến, nghỉ ngơi xả stress.
Lúc trước Ôn Bạch cũng không chú ý, giờ nghe Phương Nhạc Minh nói cậu mới nhớ ra, đúng là ngữ khí của Chu Vĩ khi ấy có gì đó không đúng lắm, mọi người chỉ cho rằng là cảm xúc của đối phương không tốt, cũng không hỏi nhiều.
“Cảm ơn ông chủ.” Ôn Bạch thở phào.
Dương Văn Khiêm gật đầu: “Ừ.”
“Vậy chuyện… của A Vĩ là ai nói cho mấy cậu?”
Ôn Bạch cố gắng không nói đầy đủ hết ra, Dương Văn Khiêm và Phương Nhạc Minh cũng hiểu là chuyện gì.
“Tôi cũng không biết, người hướng dẫn đột nhiên không tìm được Chu Vĩ nên liên lạc với tôi.” Người vừa nói là Dương Văn Khiêm.
“Chu Húc ở học viện bên cạnh, Tiểu Bạch cậu có nhớ không?” Dương Văn Khiêm trả lời, “Chính là người cùng thôn với A Vĩ.”
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch có ấn tượng. Trong trí nhớ của cậu, quan hệ của người kia và Chu Vĩ cũng không được tính là thân thiết, là kiểu tình cờ gặp mặt thì gật đầu chào hỏi nhau thôi, đến tên cũng ít gọi.
Lục Chinh gật đầu.
Ôn Bạch: “Ngày lấy bằng tốt nghiệp?”
“Ngày hôm nay người hướng dẫn muốn báo tin cho A Vĩ, hỏi cậu ấy khi nào thì đến trường nhưng lại không liên lạc được nên tới tìm tôi. Chúng tôi đã thử tất cả các cách có thể nghĩ ra rồi, thực sự không còn biết làm thế nào, tôi mới đi một chuyến sang học viện bên cạnh, xin cách thức liên lạc với Chu Húc rồi gọi điện cho cậu ta.”
“Lúc đó tôi còn cho rằng cậu ta đang nói đùa, nói một tuần trước còn gọi điện cho A Vĩ được cơ mà.”
Ôn Bạch cố gắng không nói đầy đủ hết ra, Dương Văn Khiêm và Phương Nhạc Minh cũng hiểu là chuyện gì.
Dương Văn Khiêm dừng lại một lúc: “Cậu ta im lặng hồi lâu, không nói gì, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nói A Vĩ có lẽ đã chết rồi.”
Bé ngoan Ôn Bạch lon ton chạy theo ông chủ.
Là ngày đại học Nam Thành dự kiến sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp, cũng chính là một tuần trước.
“Lúc đó tôi còn cho rằng cậu ta đang nói đùa, nói một tuần trước còn gọi điện cho A Vĩ được cơ mà.”
Cậu muốn hỏi một chút về đèn sen nhỏ, hình như nó vẫn còn đang ngủ rất say, ngọc hồ lô trên tay không hề có tí động tĩnh nào.
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Bạch nóng ruột hỏi.
“Sau đó cậu ta nói, vậy đúng là một tuần trước.”
Ngày 15, cũng chính là…
Ôn Bạch vẫn cảm thấy chuyện này không đúng.
“Làm phiền hai vị thắt dây an toàn.” Tài xế nhắc nhở.
“Nói xong rồi cúp điện thoại luôn, tôi gọi lại kiểu gì cũng không nhận, chỉ nhắn cho tôi một địa chỉ.” Vừa nói Dương Văn Khiêm vừa mở tin nhắn ra đưa cho Ôn Bạch, “Cậu xem.”
Ôn Bạch: “???”
Phương Nhạc Minh cũng tới gần: “Thôn Trang Hưng? Đây là địa chỉ quê nhà của A Vĩ?”
Cậu theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa chính đang từ từ mở ra.
Ai mà ngờ…
“Ừ, chắc vậy.” Dương Văn Khiêm gật đầu, “Lúc trước chẳng phải A Vĩ hay nói, ông nội hi vọng cậu ấy sau khi tốt nghiệp sẽ về quê tiếp quản cửa hàng trong nhà sao? Có vẻ là ở thôn Trang Hưng này.”
Ôn Bạch vẫn cảm thấy chuyện này không đúng.
Một người tùy tiện đi cũng không thích hợp lắm, không thể làm gì khác hơn là bỏ gần cầu xa. Dự định của Ôn Bạch là muốn hỏi Đế Thính, tốt nhất nên “mượn” được một vị đồng nghiệp đang “rảnh rỗi”, cùng đi một chuyến.
Nếu là mắc bệnh cấp tính, không đến mức ngay cả bệnh viện cũng không đi mà trực tiếp trở về quê nhà, không ai liên lạc được.
“Muốn đưa cháu đi.” Nói xong, cậu ta lắc đầu cười khổ.
Huống chi một tuần trước lúc bọn họ gọi điện tới, tuy tinh thần của Chu Vĩ đúng là không tốt lắm nhưng khi nhắc tới chuyện làm gì sau lễ tốt nghiệp, cậu ấy vẫn nói muốn đi du lịch một chuyến, nghỉ ngơi xả stress.
Trong lúc nói chuyện, cửa gỗ đã mở ra toàn bộ.
Thái độ của Chu Húc cũng rất kỳ lạ, quan hệ của cậu ta và Chu Vĩ không tính là tốt nhưng cũng không đến mức trở mặt, trên đường thi thoảng gặp nhau vẫn gật đầu, nhưng bây giờ lại mất kiên nhẫn không muốn nói nhiều.
“Ngày hôm nay người hướng dẫn muốn báo tin cho A Vĩ, hỏi cậu ấy khi nào thì đến trường nhưng lại không liên lạc được nên tới tìm tôi. Chúng tôi đã thử tất cả các cách có thể nghĩ ra rồi, thực sự không còn biết làm thế nào, tôi mới đi một chuyến sang học viện bên cạnh, xin cách thức liên lạc với Chu Húc rồi gọi điện cho cậu ta.”
Lục Chinh không biết Ôn Bạch muốn làm gì, chỉ cảm thấy người này đang công khai dựa gần vào mình,vì vậy hắn theo phản xạ bắt lấy bàn tay không an phận của Ôn Bạch: “Làm gì?”
Hoặc là không phải không muốn nói mà giống như đang không dám nói điều gì đó cấm kỵ.
Lục Chinh bỗng cảm thấy mình lại đang bị ghét bỏ: “…”
Nếu như là lúc trước, Ôn Bạch chắc chắn sẽ không nghĩ thêm tới các phương diện khác nữa, nhưng bây giờ…
Quả nhiên…
Tầm mắt của Lục Chinh theo lời Ôn Bạch, rơi vào một cái đai ở bên cạnh mình, biểu cảm nghi hoặc.
Dương Văn Khiêm dừng lại một lúc: “Cậu ta im lặng hồi lâu, không nói gì, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nói A Vĩ có lẽ đã chết rồi.”
Ôn Bạch cúi đầu, mở bản đồ gõ vào ô tìm kiếm ba chữ “thôn Trang Hưng”.
Ôn Bạch: “…”
“Tiểu Bạch, cậu muốn đi à?” Phương Nhạc Minh hỏi.
“Ừ.” Ôn Bạch quyết định đi xem thử.
Ôn Bạch thật lòng thật dạ tò mò, thầm thì hỏi một câu: “Ông chủ, mấy cái này Đế Thính không nói cho anh biết à?”
Phòng ký túc xá của Ôn Bạch có tổng cộng bốn người, ngoại trừ Phương Nhạc Minh gặp lỗi hệ thống bị nhét vào thì hai người còn lại đều là bạn cùng lớp của Ôn Bạch.
Cũng may, không tính là quá xa.
Sợ làm lỡ dự định của sinh viên, trường học theo kế hoạch đã định, mới đầu hè đã bắt đầu phát bằng tốt nghiệp xuống rồi.
“Tiểu Bạch, cậu muốn đi à?” Phương Nhạc Minh hỏi.
Phương Nhạc Minh lập tức giơ tay: “Để tớ lái xe đưa cậu đi!”
“Ông chủ, tôi biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa.” Ôn Bạch hứa hẹn.
Dương Văn Khiêm cũng đứng dậy: “Tôi cũng đi.”
Suy nghĩ hiện tại của Ôn Bạch hoàn toàn chẳng có cơ sở nào cả, tất cả mọi thứ chỉ là suy đoán của cậu thôi. Nếu như thật sự có liên quan, dẫn theo hai người này lại thành không tiện.
“Quá nhiều người sợ là không tiện, tôi đi trước xem thử, tới đó nếu thực sự có chuyện gì thì tôi lập tức gọi điện cho các cậu.” Ôn Bạch nói.
Ôn Bạch hít sâu một hơi, sợ tài xế phát hiện ra gì đó, cậu mở dây an toàn của mình, nghiêng người sang tới gần Lục Chinh.
Thái độ của Chu Húc cũng rất kỳ lạ, quan hệ của cậu ta và Chu Vĩ không tính là tốt nhưng cũng không đến mức trở mặt, trên đường thi thoảng gặp nhau vẫn gật đầu, nhưng bây giờ lại mất kiên nhẫn không muốn nói nhiều.
Phương Nhạc Minh và Dương Văn Khiêm ngẫm lại cũng đúng, tình hình còn đang mờ mịt không biết thế nào đã vội vội vàng vàng kéo một đống người chạy tới, biết đâu còn làm phiền người ta.
Nếu như là lúc trước, Ôn Bạch chắc chắn sẽ không nghĩ thêm tới các phương diện khác nữa, nhưng bây giờ…
Ôn Bạch đang cảm thấy kỳ lạ thì Lục Chinh bỗng hỏi: “Cậu ta sống ở nhà số 113?”
“Vậy cũng được, có việc gì nhất định phải gọi điện thoại nhé.”
Cũng may, không tính là quá xa.
“Ừ.”
“Đây là…” Ôn Bạch ngập ngừng.
Ra khỏi trường học, Ôn Bạch đi thẳng đến Đệ Nhất sơn trang.
Cậu muốn hỏi một chút về đèn sen nhỏ, hình như nó vẫn còn đang ngủ rất say, ngọc hồ lô trên tay không hề có tí động tĩnh nào.
Đi tới gần hơn cậu mới nhận ra, bên cạnh bức tường này là nhà 112, không phải một bên mà là hai bên, như thể cố ý tách ra vậy, giữa tường và nhà số 112 có một lối đi rộng khoảng mấy mét.
Một người tùy tiện đi cũng không thích hợp lắm, không thể làm gì khác hơn là bỏ gần cầu xa. Dự định của Ôn Bạch là muốn hỏi Đế Thính, tốt nhất nên “mượn” được một vị đồng nghiệp đang “rảnh rỗi”, cùng đi một chuyến.
Cậu căn bản không cân nhắc tới chuyện mời chính Đế Thính, Lục Chinh lại càng không nằm trong phạm vi lựa chọn.
Ôn Bạch rút điện thoại di động ra, định xem lại xem liệu có phải là địa chỉ bị sai rồi không, chưa kịp mở máy thì bên tai nghe thấy tiếng “kẹt” truyền tới.
“Thực sự có gì đó?”
Ôn Bạch: “???”
Ai mà ngờ…
Nhìn Lục Chinh đang đứng trước mặt mình, miệng của Ôn Bạch suýt chút nữa há hốc ra.
Bị tranh mất lời, ông chủ không biết nói gì nữa.
Hai người lên xe, tài xế mở tìm định vị đường đi trên bản đồ, sau đó quét mắt nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.
Cậu chầm chậm nghiêng đầu, lướt qua Lục Chinh, nhìn về phía Đế Thính đang đứng đằng sau: “Tôi nghĩ là không cần phải đến mức này đâu.”
Ra khỏi trường học, Ôn Bạch đi thẳng đến Đệ Nhất sơn trang.
Đế Thính lại không để ý lắm: “Chẳng còn ai cả, mọi người đều rất bận rộn.”
Lục Chinh quay người đi về sau: “Đi theo.”
“Chỉ có ông chủ của cậu rảnh rỗi thôi.”
Một là Chu Vĩ, một là Dương Văn Khiêm.
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch cúi đầu, tự hỏi có nên tạm hoãn chờ cậu chủ nhỏ tỉnh dậy đã, trong lúc đang suy nghĩ thì ông chủ lớn đã mất kiên nhẫn lên tiếng: “Có đi không?”
“Chỉ có ông chủ của cậu rảnh rỗi thôi.”
Hình như… sức khỏe không sao.
Ôn Bạch hết cách, vội vàng đuổi theo.
Hai người lên xe, tài xế mở tìm định vị đường đi trên bản đồ, sau đó quét mắt nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.
Đi ra từ một nơi như Đệ Nhất sơn trang, vượt hơn nửa thành phố tới một cái thôn nhỏ, quả thực rất kỳ lạ.
Suy nghĩ hiện tại của Ôn Bạch hoàn toàn chẳng có cơ sở nào cả, tất cả mọi thứ chỉ là suy đoán của cậu thôi. Nếu như thật sự có liên quan, dẫn theo hai người này lại thành không tiện.
“Làm phiền hai vị thắt dây an toàn.” Tài xế nhắc nhở.
Ôn Bạch gật đầu đáp vâng.
“Cả vị tiên sinh kia nữa, phiền anh cài dây an toàn vào.” Nhìn kiểu ăn mặc nghiêm túc thận trọng của Lục Chinh, tài xế vô thức cảm thấy hơi sợ, bổ sung thêm: “Dạo này bên giao thông kiểm tra hơi gắt.”
Lúc này Ôn Bạch mới quay sang nhìn Lục Chinh đang bất động.
“Ông chủ, cài dây an toàn vào đi.”
Tầm mắt của Lục Chinh theo lời Ôn Bạch, rời vào một cái đai ở bên cạnh mình, biểu cảm nghi hoặc.
Quả nhiên…
Đi ra từ một nơi như Đệ Nhất sơn trang, vượt hơn nửa thành phố tới một cái thôn nhỏ, quả thực rất kỳ lạ.
Dù là đã có vết xe đổ phía trước nhưng tim Ôn Bạch vẫn đập mạnh một cái.
Phương Nhạc Minh chợt nhớ ra: “Ngày lấy bằng tốt nghiệp, tối đấy chẳng phải chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn lẩu sao? Lúc đó không gọi video được cho A Vĩ, cậu ấy cúp mất, chỉ gửi tin nhắn thoại nói ngày tốt nghiệp lại tụ tập đông đủ một bữa.”
Ôn Bạch hít sâu một hơi, sợ tài xế phát hiện ra gì đó, cậu mở dây an toàn của mình, nghiêng người sang tới gần Lục Chinh.
Ôn Bạch: “???”
Lục Chinh không biết Ôn Bạch muốn làm gì, chỉ cảm thấy người này đang công khai dựa gần vào mình, vì vậy hắn theo phản xạ bắt lấy bàn tay không an phận của Ôn Bạch: “Làm gì?”
Ôn Bạch không đáp, dùng sức tránh tay ra, “cạch” một tiếng, dây an toàn được cài lại, “trói chặt” Lục Chinh.
Lục Chinh: “…”
“Quá nhiều người sợ là không tiện, tôi đi trước xem thử, tới đó nếu thực sự có chuyện gì thì tôi lập tức gọi điện cho các cậu.” Ôn Bạch nói.
Ôn Bạch thật lòng thật dạ tò mò, thầm thì hỏi một câu: “Ông chủ, mấy cái này Đế Thính không nói cho anh biết à?”
Nhưng mà ngày ấy Chu Vĩ không có mặt.
Chờ đến khi nhìn được rõ đối phương, không phải ai khác mà chính là Chu Vĩ đã hơn một tuần không gặp, Ôn Bạch vội vàng bước tới.
Lục Chinh bỗng cảm thấy mình lại đang bị ghét bỏ: “…”
Một tiếng rưỡi sau, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Nhìn Lục Chinh đang hé miệng định nói gì đó, cậu cướp lời: “Lá gan bé tí thế này thì sao làm việc được ở âm ty!”
“Số nhà 113…” Ôn Bạch nhìn địa chỉ, bắt đầu ngó quanh tìm kiếm, đi mãi gần hết thôn mới tìm được nhà có biển số là “100”.
“Bố cục của con đường này hình như không giống mấy chỗ khác…” Ôn Bạch nhìn bức tường gần như cao bằng một ngôi nhà ở cách đó không xa, thắc mắc.
Đi tới gần hơn cậu mới nhận ra, bên cạnh bức tường này là nhà 112, không phải một bên mà là hai bên, như thể cố ý tách ra vậy, giữa tường và nhà số 112 có một lối đi rộng khoảng mấy mét.
Không thấy nhà của Chu Vĩ đâu.
Ôn Bạch đang cảm thấy kỳ lạ thì Lục Chinh bỗng hỏi: “Cậu ta sống ở nhà số 113?”
Ôn Bạch: “Vâng.”
Ôn Bạch bị dọa giật mình, không kịp suy nghĩ, cơ thể lùi về sau vài bước mà không nhớ ra mình đang đứng trên bậc thềm, mãi đến tận khi được Lục Chinh đỡ lấy thắt lưng mới phục hồi tinh thần lại.
Lục Chinh quay người đi về sau: “Đi theo.”
Dương Văn Khiêm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Người hướng dẫn không cho lấy hộ, nói là bằng tốt nghiệp phải đích thân tới lấy, sau đó tôi gọi điện thoại cho A Vĩ, A Vĩ nói ngày tốt nghiệp cậu ấy sẽ quay về trường lấy.”
Bé ngoan Ôn Bạch lon ton chạy theo ông chủ.
Đi một mạch hết nửa con đường, Lục Chinh ra hiệu cho cậu ngẩng đầu lên.
“Đến rồi.”
Lúc này Ôn Bạch mới nhìn lên. Cậu nhìn thấy một cái bảng hiệu bằng gỗ đã phai màu, trông có vẻ rất lâu năm, cùng với vài chữ khắc trên đó.
Ôn Bạch: “…”
“Đây là…” Ôn Bạch ngập ngừng.
(*awsl: ngôn ngữ mạng, viết tắt của “a wo si le” (a tôi chết rồi), cũng là viết tắt của “a wei si le” (A Vĩ chết rồi))
“Như cậu thấy.” Lục Chinh dựa vào cây cột trụ màu đỏ khắc hoa văn ở trước cửa, ung dung nhìn Ôn Bạch, “Cửa hàng quan tài.”
“Như cậu thấy.” Lục Chinh dựa vào cây cột trụ màu đỏ khắc hoa văn ở trước cửa, ung dung nhìn Ôn Bạch, “Cửa hàng quan tài.”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch rút điện thoại di động ra, định xem lại xem liệu có phải là địa chỉ bị sai rồi không, chưa kịp mở máy thì bên tai nghe thấy tiếng “kẹt” truyền tới.
Cậu theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa chính đang từ từ mở ra.
Ôn Bạch bị dọa giật mình, không kịp suy nghĩ, cơ thể lùi về sau vài bước mà không nhớ ra mình đang đứng trên bậc thềm, mãi đến tận khi được Lục Chinh đỡ lấy thắt lưng mới phục hồi tinh thần lại.
“Hình như cháu nghe thấy tiếng kèn xô-na.”
Ôn Bạch vội vội vàng vàng mở cửa phòng ký túc xá.
“Cảm ơn ông chủ.” Ôn Bạch thở phào.
Nhìn Lục Chinh đang hé miệng định nói gì đó, cậu cướp lời: “Lá gan bé tí thế này thì sao làm việc được ở âm ty!”
Bị tranh mất lời, ông chủ không biết nói gì nữa.
“Ông chủ, tôi biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa.” Ôn Bạch hứa hẹn.
Lục Chinh nhìn dáng vẻ lấy lòng của Ôn Bạch, một lúc sau mới hiếm hoi lần đầu tiên nở nụ cười.
Phương Nhạc Minh cũng tới gần: “Thôn Trang Hưng? Đây là địa chỉ quê nhà của A Vĩ?”
Nhìn Lục Chinh đang đứng trước mặt mình, miệng của Ôn Bạch suýt chút nữa há hốc ra.
“Có tiến bộ.”
Trong lúc nói chuyện, cửa gỗ đã mở ra toàn bộ.
Thứ đầu tiên mà Ôn Bạch cảm nhận được là một luồng mùi hương.
Trong khoảnh khắc cửa gỗ mở ra, mùi tàn hương lan tràn, nồng nặc như thể bọc kín lấy cậu.
Lục Chinh liếc cái chậu đồng vẫn còn đang bốc cháy dưới đất một cái rồi nói với Ôn Bạch: “Trực giác không tồi.”
Ôn Bạch: “???”
“Thực sự có gì đó?”
Lục Chinh gật đầu.
Lúc này, đột nhiên có một bóng người xuất hiện.
Dù là đã có vết xe đổ phía trước nhưng tim Ôn Bạch vẫn đập mạnh một cái.
Chờ đến khi nhìn được rõ đối phương, không phải ai khác mà chính là Chu Vĩ đã hơn một tuần không gặp, Ôn Bạch vội vàng bước lên.
Chu Vĩ vịn vào cửa, lui về sau một bước, giơ tay ngăn cậu tiếp tục đi tới.
Ôn Bạch không đáp, dùng sức tránh tay ra, “cạch” một tiếng, dây an toàn được cài lại, “trói chặt” Lục Chinh.
Khoảng cách vài bước chân, Ôn Bạch có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Chu Vĩ.
Đang lo lắng thì Chu Vĩ mở miệng: “Xong, ban ngày mà cũng bắt đầu nhìn thấy quỷ.”
“Giờ mình còn nhìn thấy cả Tiểu Bạch luôn rồi.”
Ôn Bạch: “???”
“Ông ơi!” Chu Vĩ cứng đờ quay đầu, hô vào trong nhà, “Có phải là cháu sắp chết rồi không!?”
Ôn Bạch: “???”
Trong khoảnh khắc cửa gỗ mở ra, mùi tàn hương lan tràn, nồng nặc như thể bọc kín lấy cậu.
Hình như… sức khỏe không sao.
Trong nhà yên lặng.
Không nghe được câu trả lời, Chu Vĩ cũng không để ý, tiếp tục dựa vào cửa gỗ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Ông ơi, có phải là nên thổi kèn xô-na rồi không?”
“Hình như cháu nghe thấy tiếng kèn xô-na.”
“Bố cục của con đường này hình như không giống mấy chỗ khác…” Ôn Bạch nhìn bức tường gần như cao bằng một ngôi nhà ở cách đó không xa, thắc mắc.
“Muốn đưa cháu đi.” Nói xong, cậu ta lắc đầu cười khổ.