11: Tôi sắp chết
Mùa đông khắc khoải lại bắt đầu rồi, gấu ở nhà Gia Ánh đã hơn hai tháng.
Vì gánh trách nhiệm giúp gấu tìm người thân, Tiêu Gia Ánh không còn thường xuyên nghĩ đến cái chết nhưng việc nên chuẩn bị vẫn phải làm từng bước, suy cho cùng trầm cảm là một loại bệnh, không phải dựa vào ý chí là có thể khắc phục được.
Cho dù thế nào cũng phải chờ xuân về hoa nở.
Trời rét đậm mà tự sát thì rất lạnh, làm không xong mà xe cứu thương còn chưa đến, người đã đông cứng trước, nâng lên xe cũng khó khăn, lại nghe nói năm nay sẽ có một đợt phát tiền thưởng, mặc kệ thế nào cũng phải nhận được rồi hẵng chết.
Vì tìm người thân cho gấu, Tiêu Gia Ánh suy nghĩ rất nhiều biện pháp.
Cậu phỏng đoán, sở dĩ Phồn phồn bị biến thành gấu là do lúc nó còn là người đã có một con gấu bông như vậy, sau đó không biết trải qua chuyện gì, hồn phách ngẫu nhiên nhập vào gấu bông, từ người biến thành gấu.
Giả thiết này không phải không có lý nhưng đối với việc tìm người thân cho gấu hình như không có lợi ích gì.
Ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, Tiêu Gia Ánh đành phải đăng tin trên trang web trao đổi đồ cũ, dò hỏi xem nhà ai bị mất một con gấu bông cũ, đăng kèm một hai bức ảnh.
Đối với việc chụp ảnh, ngay từ đầu gấu cảm thấy không vui, sau đó chụp mãi cũng thành thói quen.
Dù sao nó cũng là một con gấu bông không có lập trường.
Thậm chí nó còn thích chụp ngoại cảnh, thỉnh thoảng còn yêu cầu Gia Ánh mang nó ra ngoài trải nghiệm sinh hoạt, đặc biệt là ngày tuyết đầu mùa đó, gấu vui muốn điên luôn.
Tuyết lớn như vậy, vô số hạt tuyết như hạt muối rơi lả tả xuống đất, rơi ở trên người vừa lạnh vừa trắng, nhìn còn cổ tích hơn phim truyền hình, "cool guy" chưa hiểu việc đời đương nhiên là bị chinh phục.
Sáng sớm tinh mơ, tuyết đọng một lớp thật dày trên mặt đất.
"Tuyết lớn như vậy, thứ hai không thể đi làm được."
Tiêu Gia Ánh nhìn qua cửa sổ.
"Đi không được thì khỏi đi."
Gấu không thèm quan tâm nói:
"Tiêu Gia Ánh, tôi nuôi cậu."
Gia Ánh nghe xong, cắn răng nhịn cười muốn tức ngực.
"Xin nhóc bớt xem phim truyền hình lại."
"Này."
Gấu nghiến răng nghiến lợi:
"Ông đây ở nhà một mình quá nhàm chán, không xem phim thì làm gì?"
Cũng chỉ vì nhàm chán thôi à?
"Vậy đi tìm bạn gái đi."
Gia Ánh nhỏ giọng trêu chọc:
"Trên thế giới hẳn là sẽ còn những con gấu bông khác có thể nói chuyện, nhóc đi tìm thử, thuyết phục người ta cùng yêu đương."
Không ngờ gấu lại hỏi ngược:
"Yêu đương chỉ vì không nhàm chán sao?"
Một câu hỏi làm Tiêu Gia Ánh bị nghẹn.
Cậu dừng cái tay đang đánh răng, nghiêm túc suy nghĩ.
Đúng là có nhiều người bước vào tình yêu, thậm chí là hôn nhân đều vì tống cổ thời gian, giảm cảm giác cô đơn, nhưng nguyên nhân lúc đầu để hai người bên nhau đến tột cùng là cái gì? Hẳn là không chỉ như vậy.
Hai người dĩ nhiên là vui hơn một người, nhưng ở bên nhau là bởi vì tôi thích cậu, cậu thích tôi mà không phải tùy tiện muốn yêu ai thì yêu, chỉ cần sau giờ làm việc về nhà có thể tìm ai đó ăn cơm, nói chuyện phiếm rồi đi ngủ.
"Không thể tưởng tượng ngốc đầu ngốc não như nhóc mà có thể đặt ra vấn đề sắc bén như vậy!"
"Biến, cậu mới ngốc đầu ngốc não."
Ăn sáng xong gấu lại muốn xuống lầu.
Tiêu Gia Ánh nghĩ đến chuyện hôm qua, ngay cả răng cũng run lên:
"Xem một lần là đủ rồi chứ? Lạnh như vậy."
"Lạnh thì mặc dày một chút, cậu thấy tôi không sợ lạnh không, bởi vì lông tôi dày."
"Nhóc là da dày, da mặt dày."
“Tiêu Gia Ánh!”
Cậu xoay người lấy một cái khăn quàng cổ thật dày bao lấy gấu, ngăn cho nó khỏi ồn ào, sau đó dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi nó:
"Cổ họng của nhóc không biết đau à? Nhỏ tuổi thì nên ngoan ngoãn một chút."
“……”
Trong cổ họng gấu ậm ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Dưới lầu có nhiều cha mẹ dẫn con ra ngoài chơi tuyết, có người dùng công cụ đắp một hàng vịt con, người dùng xẻng xúc tuyết thành một đống lớn, sau đó đứng trên cao điên cuồng mà nhảy xuống hố, trước kia Tiêu Gia Ánh không thường ra ngoài vào thời tiết này, không ngờ mọi người sẽ có hứng thú như vậy.
Gần đây, cậu càng ngày càng cảm nhận được một ít lạc thú nho nhỏ trong sinh hoạt, giống như một loại thực vật chậm phát triển, chậm rãi vươn cành lá hướng ra thế giới, mà thế giới cũng đáp lại cho nó rất nhiều.
“Tiêu Gia Ánh cậu nhìn bên kia kìa, bọn họ đang làm một cặp người tuyết! Ngu ngốc! Chỉ là một đôi người tuyết ngu ngốc!"
“……”
Lúc trước ở nhà Tiểu Bùn, nó xem không biết bao nhiêu lần bộ phim hoạt hình kia.
Tiêu Gia Ánh lấy gấu ra khỏi khăn quàng cổ, thấp giọng giáo dục nó không thể nói người khác như vậy, ngoại trừ người tuyết người ta còn làm những cái khác.
Tóc không quá dài tản ở sau ót, nhìn nó, bày ra một bộ dáng nghiêm túc, mặt mày lại hết sức ôn hòa, không mang theo một chút lực sát thương nào, ngữ điệu cũng chậm rãi.
Gấu khinh thường mà 'xí' một tiếng:
"Cậu cho rằng cậu là ai, dựa vào cái gì mà dạy dỗ tôi?"
Tiêu Gia Ánh:
"Tôi là anh của nhóc."
"Anh? Có lầm không? Không biết ai lợi hại hơn ai?"
Ngâm nước ấm, xoa mặt, xoa tứ chi.
Cho dù nỗ lực thế nào, gấu vẫn không tỉnh lại.
Nó giống như đang chìm sâu vào ác mộng, lúc đầu còn có thể kêu đau vài tiếng, sau đó dần chìm vào hôn mê.
Hai tay Tiêu Gia Ánh nâng nó ngâm trong bồn rửa tay, làm mọi thứ nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt hơn, gấp gáp đến không biết phải làm sao mới tốt.
Nếu là người thì còn có biện pháp, gọi 120 lập tức đưa đến bệnh viện, nhưng đây là gấu, chỉ có linh hồn, một con gấu nhỏ chỉ biết nói không hoạt động được.
Lúc trước cảm thấy gấu nhỏ nói chuyện ồn ào thật phiền, bây giờ lại muốn nghe được âm thanh của nó.
Lo lắng nó cứ như vậy mà rời đi, sợ gấu nhỏ rời khỏi cậu, không bao giờ trở về.
“Phồn phồn, tôi phải làm sao để cứu được nhóc?"
Cậu vớt gấu ra khỏi bồn rửa tay, dùng khăn tắm bọc lấy, lỗ tai dựa vào thật gần thật gần mới có thể nghe thấy được hơi thở nhẹ hẫng của nó.
Thật sự không được thì ngựa chết xem như ngựa sống chạy chữa.
Lau khô gấu, cậu ôm nó lên giường, nhét vào chăn, lúc bước ngang qua phòng khách thấy hũ tro cốt chặn đường, cậu nhấc chân nhẹ nhàng đá sang một bên, một cái liếc mắt cũng không nhìn.
Quanh thân gấu tỏa ra nhiệt khí, có lúc nằm hôn mê trong ngực cậu, có lúc lại run lên, Gia Ánh đột nhiên nghĩ đến việc đi vào trong mộng của gấu, không chừng có thể biết được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng làm thế nào để đi vào?
Cơ bản là cậu không khống chế được việc này, lại không có sách hướng dẫn.
Cậu bắt đầu thử đủ mọi cách, ví dụ nắm lấy tứ chi của gấu, cho gấu nằm sấp trên bụng mình, thậm chí cậu còn vỗ liên tục lên lưng gấu như trong mấy phim huyền huyễn trên TV, muốn dùng cách nào đó để kết nối với gấu....
Kết quả đương nhiên là thất bại.
Nào có đơn giản như vậy, cũng không phải là chơi trò chơi, dựa vào tiếp xúc tứ chi là có thể tăng giá trị thân mật.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà từ bỏ.
"Tôi nhất định sẽ chữa bệnh cho nhóc."
Tiêu Gia Ánh cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi gấu.
Không ngờ giây tiếp theo, hình ảnh chớp nháy như sấm chớp hiện lên trước mắt, như tín hiệu đột nhiên gián đoạn lại đột nhiên kết nối, thế giới xung quanh cậu cũng như lần trước, lốc xoáy rất lớn xuất hiện cuốn đi tất cả, căn phòng bắt đầu xoay tròn theo chiều ngược kim đồng hồ, giường, bàn, kệ sách...tất cả cùng lơ lửng trên không trung, sau đó lại ầm ầm rơi xuống đất.
Trong cơn xoay vần, Tiêu Gia Ánh không thể không nhắm chặt mắt...khoan đã...
Cậu quên đem di động theo.
Đã tính từ trước, nếu lại đi vào giấc mộng nhất định...nhất định phải đem di động, làm vậy thì ít nhất có thể biết được mình đang ở thời điểm nào, là quá khứ hay tương lai.
Mở mắt ra, qua mấy giây vẫn không thể thích ứng.
Ánh mặt trời chói lọi.
Dưới ánh mặt trời nóng rực, chói chang, cậu xuất hiện ở một con đường lớn hoàn toàn xa lạ.
“Đây là……”
Đây là trong mộng của Phồn phồn sao?
Sao nó lại mơ thấy một nơi trống trải như vậy? Trên đường không có một bóng người, ngay cả người qua đường với khuôn mặt mơ hồ cũng không nhìn thấy, rõ ràng là nơi đô thị phồn hoa nhưng cửa chính của các cửa hàng xung quanh đóng chặt, cao ốc nhà lầu yên tĩnh, ngay cả không khí cũng chìm vào tĩnh lặng.
Tiêu Gia Ánh đứng lên, nhìn chung quanh một vòng.
Hoàn cảnh này tạo cảm giác áp lực cho cậu, vừa áp lực vừa quạnh quẽ làm người khó chịu, nếu cảnh trong mơ phản ánh suy nghĩ trong hiện thực, vậy giờ khắc này Phồn phồn đang suy nghĩ điều gì?
Đúng rồi, gấu đâu?
Cậu giơ tay lên, nhìn thấy lòng bàn tay trống rỗng, cậu đến một mình!
Tại sao lại như vậy……
Lần trước một người một gấu bên nhau, cùng nhau trải qua mạo hiểm, cùng nhau cứu cô bé học tiểu học với thương tích đầy mình.
Tiêu Gia Ánh cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Có lẽ gấu không đủ sức để đi vào giấc mộng, có lẽ nó không muốn xuất hiện ở nơi đây, có rất nhiều khả năng nhưng bây giờ không phải thời điểm để đoán, gấu còn đang đợi cậu.
Nhất định phải tìm được manh mối.
“Tôi sẽ chữa cho nhóc.”
Trong lòng âm thầm lặp lại câu này, Gia Ánh lại một lần nữa quan sát cảnh vật xung quanh, tìm kiếm điểm đột phá.
Nếu đây là giấc mộng hiện tại của gấu, rất có thể có nguyên nhân làm nó vẫn không thể tỉnh lại.
Phía bên này đường là nhà ở thấp bé, thoạt nhìn như ký túc xá của đơn vị nào đó.
Phía bên kia đường là.....những vạch kẻ ngang, cậu nhìn thấy cửa chính bệnh viện trong ánh nắng loang lổ dưới những tán lá cây.
Sao lại là bệnh viện?
Dường như địa điểm này thường hay xuất hiện thì phải?
Tiêu Gia Ánh không nghĩ nhiều, không chút do dự mà đi vào.
Bây giờ lại không chỉ có mình cậu, khu hồi sức rộn ràng nhốn nháo, trong khu cấp cứu người mặc trang phục mùa hè tới tới lui lui, không cần nhìn kỹ cậu cũng biết bọn họ chỉ là sản phẩm tưởng tượng của Phồn phồn, cho nên vừa không có ngũ quan cũng không có đặc điểm rõ ràng nào.
Nhưng có vài người có đặc điểm rõ ràng, ví dụ như y tá ngồi bàn hướng dẫn.
Chạy lên mấy tầng lầu, Tiêu Gia Ánh mới thấy được một người như vậy, mục tiêu là cô y tá đeo mắt kính, cậu liền ổn định tinh thần mà đi hỏi thăm người này:
"Xin hỏi, nơi này có người nào tên là Phồn phồn không?"
"Họ gì?"
“Không biết.”
Y tá hoài nghi mà nhìn cậu.
Chưa hỏi được mấy câu, Tiêu Gia Ánh đã bị những người xếp hàng phía sau đuổi đi.
Cậu chỉ có thể ngồi ở hàng ghế bên cạnh bị người khác nhòm ngó.
Đi quá gấp gáp, cậu còn mặc bộ áo lông trong buổi tối kia, phải biết rằng trong mộng đang là mùa hè, ánh mặt trời rực rỡ, người mặc áo lông không khác gì kẻ điên.
Áo thun bên trong đã bị mồ hôi thấm ướt, dinh dính ở trên người, tóc mái cũng ướt thành từng nhúm.
Cậu ngồi ở đó, trước mặt có rất nhiều người đi qua, bên tai vẫn luôn ri rỉ tiếng bác sĩ và y tá nói chuyện với nhau nhưng lại không nghe rõ.
Ánh nắng ngoài hành lang chiếu lên người cậu, như một chùm ánh sáng.
Hạ mí mắt bỗng nhiên phát hiện trên người có một nhúm lông, cậu sửng sốt, nắm trong tay vân vê, đặt lên mũi hít ngửi.
Là mùi của Phồn phồn.
Là mùi của gấu bông được phơi khô dưới ánh mặt trời, làm người cảm thấy phiền phức nhưng lại rất ấm áp.
Đuôi mắt Tiêu Gia Ánh đã ươn ướt, vừa định đứng lên tiếp tục tìm, bỗng nhiên có một người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh.
Khác với những người xung quanh, ngũ quan bà nhợt nhạt nhưng rõ ràng, trang phục mộc mạc nhưng nhan sắc rất khá, trên đầu gối đặt một cà mèn, trong tay nắm chặt một đống khăn giấy, cả người nho nhỏ thâm thấp, tiếng khóc ấm ức trong cổ họng lại làm người xót xa.
Chắc chắn Phồn phồn quen biết bà.
Cả người Gia Ánh chấn động, vội vàng thẳng lưng hỏi:
"Xin hỏi...."
"Còn ngồi đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, mau vào đi chứ!"
Một người đàn ông bước đến nắm cổ tay người phụ nữ, kéo bà đứng dậy, khuôn mặt chứa đầy mỏi mệt và thiếu kiên nhẫn.
“Khóc khóc khóc, khóc thì có lợi gì, nếu bà không khóc sướt mướt cả ngày, làm tấm gương tốt cho con cái, con gái cũng không đến mức như vậy, có chút việc đã suy nghĩ cực đoan."
Có lẽ người phụ nữ là vợ của ông ta, con gái của bọn họ xảy ra chuyện, tạm thời đang nằm ở tầng này.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Gia Ánh lập tức đứng dậy đuổi theo, chạy đến phòng bệnh sang trọng nhất ở bên kia, trên cửa phòng màu vàng nhạt có một cửa sổ nhỏ.
Cậu không đi quá gần, vẫn luôn giữ khoảng cách 2 mét với bọn họ.
Đây là phòng bệnh 4 người, chiếc giường cạnh cửa sổ được kéo rèm, không biết có người hay không, ba giường còn lại đều có người nằm.
Hai vợ chồng đi đến chiếc giường bên cạnh chiếc giường cạnh cửa sổ, thấp giọng gọi người nằm trên đó:
"Á Nam?"
Gia Ánh dời ánh mắt, nhìn thấy nữ sinh với khuôn mặt tiều tụy đang nằm trên giường làm cậu giật mình.
Vì hai vợ chồng kia nhìn khá là bình tĩnh, nếu không cậu đã cho rằng nữ sinh kia không còn sống.
Sao có thể như vậy....
Sao lại có một cô bé gầy đến như vậy, tóc ngắn ngủn, tầm khoảng 17-18 tuổi nhưng hai bên sườn mặt lõm vào trong, hốc mắt sâu hoắm, môi khô khốc, khóe miệng đầy nếp nhăn như một bà già.
“Á Nam?”
Mẹ cô bé duỗi tay nhẹ lắc người cô, nghẹn ngào:
"Mẹ đến thăm con, làm món sủi cảo thịt dê con thích nhất."
Một hồi lâu sau cô bé mới mở mắt ra, liếc mắt nhìn cà mèn một cái, sau đó lại thất vọng mà nhắm mắt lại, chậm chạp nghiêng đầu sang một bên.
Ba cô bé sắc mặt nghiêm túc nhưng lại thở dài.
Dường như là đau lòng, lại dường như tiếc hận.
Không lâu sau, nói mãi không được ba cô bé xách cà mèn đi, mẹ cô đi múc nước cho con gái rửa mặt.
Hai người vừa rời khỏi, người nhà của những bệnh nhân khác bắt đầu bàn luận.
"Hai người này làm cha mẹ như thế mà còn có mặt mũi để đến đây sao? Con gái bị bọn họ hại thành như vậy!"
"Cũng không thể nói như vậy, nào có cha mẹ nào không thương con, là đứa nhỏ này giận dỗi với người lớn, còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, không thể chỉ trích người làm cha mẹ, cha mẹ cũng không thể ở bên cạnh con cái 24/24 giờ được!"
"Thật là tạo nghiệp mà!"
Mọi người thở ngắn than dài, không hề kiêng dè người trong cuộc đang nằm trên giường kia.
Cô bé không có phản ứng gì với mấy lời thảo luận của bọn họ, ngũ quan tĩnh lặng đến gần như đã chết, hoạt động cũng khó khăn, qua thật lâu mới nghiêng được người để mặt mình nhìn về phía chiếc giường cạnh cửa sổ, nhẹ giọng gọi với qua màn che:
"Anh nhỏ."
Đợi một lát không thấy ai đáp lại, cô bé nỗ lực phát âm rõ ràng hơn:
"Anh nhỏ ơi!"
Người bình thường sẽ gọi thẳng là anh hoặc là anh trai, đã vậy nàng còn bị hụt hơi làm Tiêu Gia Ánh không hề nghe được gì.
Sau đó cô bé bình tĩnh mà từ bỏ, chậm chạp nằm thẳng lại, mở to mắt nhìn khoảng không trống rỗng trên trần nhà.
Có người nhà bệnh nhân ra ngoài đi WC, Tiêu Gia Ánh đuổi theo hỏi:
"Cô bé bị sao vậy?"
"Ai?"
"Cô bé tóc ngắn kia kìa, cô bé bị bệnh gì?"
"À cậu nói cô bé đó à, đừng hỏi nữa, quá thê thảm!"
Đối phương có vẻ không nóng vội, cũng không hỏi Tiêu Gia Ánh là ai, Tiêu Gia Ánh hiện tại giống như là nhân vật chính duy nhất trong giấc mộng này.
Đối phương thấp giọng nói với cậu:
"Không phải bệnh, cô bé tự nhảy lầu, ngã thành như vậy!"
Tiêu Gia Ánh há miệng "A" một tiếng.
"Mấy đứa nhỏ ở thời đại này quá yếu đuối, cha mẹ không nghe theo bọn họ liền làm ầm lên, bây giờ thì tốt rồi, thiếu chút nữa ầm ĩ ra mạng người."
Cũng là một bậc phụ huynh, đối phương nói chuyện với lập trường rõ ràng, không hề khách khí.
"Nghe nói bởi vì trước khi thi đại học cô bé đề ra một yêu cầu với ba cô, nếu thi đậu trường trọng điểm, cô bé muốn được thưởng 5000 đồng."
Tiêu Gia Ánh hỏi:
"Ba cô bé không cho à?"
"Cũng không phải, ba cô vẫn cho cô, vừa biết được thành tích đã cho, ba cô dẫn cô và em trai đi chơi siêu thị, bảo cô dùng tiền của bản thân mua quần áo. À đúng rồi, cô bé còn có một đứa em trai, nhỏ hơn vài tuổi, em trai cô cũng thử được một bộ quần áo thích hợp, ba cô bảo cô tính tiền chung, hình như em trai cô còn dùng tiền của cô để ăn uống, tổng cộng cũng hết khoản 6-700 đồng, không biết sao đứa nhỏ này lại ích kỷ như vậy, đêm đó giận dỗi rồi đi nhảy lầu, nhảy từ ban công lầu 3 xuống, may mắn không chết tại chỗ."
Môi Gia Ánh mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.
Một luồng khí lạnh lẽo truyền dọc cột sống.
"Cậu nói xem nuôi con cái làm gì."
Đối phương lắc đầu, phê bình:
"Một đứa, hai đứa đều ích kỷ, một chút quan niệm tình thân cũng không có."
"Xin nhường đường."
Ai đó đụng vào cậu từ phía sau, là ba cô bé, không biết vì sao lại quay lại.
Tiêu Gia Ánh đi theo ông ta trở về phòng bệnh.
Cô bé còn đang ngẩn ngơ, nhìn thấy ba quay lại sửng sốt một chút sau đó gắt gao nhấp môi:
"Có muốn ăn kẹo không? Ba đi mua cho con."
Cô bé vẫn giữ im lặng.
"Cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, rốt cuộc mày muốn thế nào, để bản thân đói chết sao?"
Ba cô cau mày, ném cà mèn lên tủ đầu giường "rầm" một tiếng.
“Nói chuyện!”
Cô bé cứng người nghiêng đầu sang một bên.
Ba cô hoàn toàn bùng nổ.
"Ăn ngon uống tốt cung phụng cho mày, còn có gì không hài lòng nữa, trong thời gian này trong nhà tiêu bao nhiêu tiền để chữa bệnh cho mày, mày biết không? Nuôi mày không có tác dụng gì! Chưa hưởng được chút phúc nào từ mày, nuôi đến lớn như vậy, giữ bản thân không xong, bây giờ còn đòi tự sát! Mày chết đi, đi chết đi, chết cho kín vào!"
Tĩnh lặng như mặt hồ.
Trong phòng bệnh không ai đứng dậy, khoanh tay đứng nhìn chuyện đang xảy ra.
Qua hồi lâu, cô bé quay đầu lại, nước mắt vẩn đục chảy vào cổ áo, trên làn da khô khốc ẩn hiện hai đường ẩm ướt.
"Con không phải con gái của ba sao?"
Trong ngực cô bé phát ra âm thanh xé rách không gian:
"Con chỉ là chị, không phải con của ba sao?"