Tiểu Bùn và mẹ của bé hoảng sợ khi con gấu bông đột nhiên xuất hiện, đã vậy còn cảm thấy rất xấu hổ, hai người quay mặt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía thanh niên đứng trước mặt, vẻ mặt sững sờ.
"Trả lại cho hai người."
Nói xong Tiêu Gia Ánh liền xoay người đi, tự cho là cực kì lưu loát và dứt khoát.
Thật ra chân cậu đã sắp bị co rút.
Điều cậu am hiểu nhất là tự làm tinh thần suy sụp, không am hiểu nhất là đối nhân xử thế, hành động trả con gấu bông cho hai mẹ con kia một mặt thì có vẻ giống một tên biến thái, mặt còn lại thì có vẻ giống một tên ngốc, việc này đủ để cậu suy nghĩ đến sáng mai.
Nhưng đúng là cậu cảm thấy bị gấu xúc phạm, thật là không có giáo dục, chỉ mới quen biết một ngày một đêm, nó có tư cách gì mà chỉ trích cậu là người nhát gan? Nó có hiểu cậu không? Biết cậu suy nghĩ thế nào không?
Thôi, so đo với một con gấu bông làm gì!
Về đến nhà, lấy ra phần mì Ý, mở bếp nấu rất nhanh là có thể ăn, Gia Ánh bưng dĩa đến bàn ăn, trước khi nuốt ngụm mì đầu tiên chợt nghĩ đến một việc nhàm chán__gấu từng nói nó không cần ăn cơm.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi.
Ăn mì xong cậu không muốn đi rửa chén ngay lập tức nên ngồi ở bên cạnh bàn, do dự mà cầm di động lên.
Hơn nửa tháng không liên lạc với cha mẹ, cậu không gọi đến thì cha mẹ cũng không gọi cho cậu, nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng cậu bấm gọi video, không ngờ mẹ bắt máy rất nhanh.
Bất ngờ đối diện với mẹ, Gia Ánh há miệng nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, còn chưa kịp nói câu nào người trước mặt đã hỏi:
"Tối nay không tăng ca sao?"
"Dạ."
Cậu nuốt chữ 'mẹ' vào:
"Thứ hai, thứ ba tăng ca, sắp 12 giờ mới về đến nhà nên hai ngày nay...."
"Tăng ca mà sợ cái gì, tăng ca thì tốt, đừng nghe những người trên mạng nói gì mà an phận thủ thường, cấp trên giao việc cho con là tin tưởng con, không giao việc mới là phiền phức, bình thường con cũng nên chủ động một chút, có việc thì giành lấy, biểu hiện tốt trước mặt cấp trên."
Vừa nói bà vừa lướt nhìn màn hình, nhìn thấy cái dĩa trước mặt cậu thì hỏi cậu ăn cái gì.
Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng nâng lên tinh thần:
"Mì Ý con mua ở trên mạng, hương vị rất ngon, hôm nào con đặt cho mẹ, mẹ cũng ăn thử, nêm nếm rất khá."
Mẹ 'hừ' một tiếng, mắng vào mặt cậu:
"Mẹ không ăn, thứ quý giá như vậy, con chỉ biết tiêu tiền lung tung, từ nhỏ đã vậy, đồ ăn mà cũng muốn mua ở trên mạng, lười đến teo cơ....mấy thứ đó đều là lừa gạt người, chuyên lừa mấy người trẻ tuổi lười biếng như các con...con đừng mua cho mẹ, cả năm nay mẹ không mua một bộ quần áo mới nào, toàn bộ tiền mẹ tích cóp để chuẩn bị cho con mua nhà mua..."
Tiêu Gia Ánh nhấp nhấp môi, chờ một lúc thì nói còn có việc, nói chuyện đến đây thôi.
Ngồi trong phòng khách, cậu dời mắt về phía ban công, ánh trăng bên ngoài rất ảm đạm, cũng không nhìn thấy một ngôi sao nào.
Cha mẹ cậu ly hôn đã lâu, một mình mẹ khó khăn nuôi cậu đến lớn, nhưng nghiêm túc mà nói, cuộc sống cũng không quá đói kém, bởi vì cha cậu có phụ cấp nuôi con, bản thân cậu cũng có thể phụ giúp một chút, sau khi tốt nghiệp, tất cả tiền lương cậu đều chuyển về cho mẹ, để mẹ giúp cậu tích cóp.
Lẳng lặng ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên Tiêu Gia Ánh rất muốn gọi cho ba cậu một cuộc điện thoại, kết quả người kia không bắt máy.
Năm phút sau ba cậu nhắn một tin WeChat đến:
[Có việc gì sao?]
[Ba, ba đang làm gì đó?]
[Em trai con phát sốt, ba và mẹ kế của con đang ở trong bệnh viện, có việc thì nói đi.]
[Không có việc gì.]
[Không có việc thì đừng gọi điện thoại.]
Cậu lại có cảm giác thở không nổi, thậm chí có chút muốn tự mình hại mình.
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng qua trước kia bệnh tình không nghiêm trọng như vậy, máu chảy một lát thì sẽ dừng lại, cậu đứng dậy đi đến phòng bếp lấy dao gọt hoa quả, sau khi lấy xong thì đứng trước bồn rửa chén sạch sẽ ở bên cạnh, mãi không ra tay được cậu dứt khoát quay lại phòng khách, đứng trước cái thùng rác đầy.
Thùng rác màu trắng bình thường nhất, bên trong chứa đầy rác sinh hoạt của hai ngày, còn có một chiếc vớ màu đen thủng một lỗ.
Tiêu Gia Ánh thở dài một hơi.
Giấc ngủ không đủ trong thời gian dài làm cậu rất gầy, cánh tay cũng rất nhỏ, cậu lật cổ tay, một giây trước khi cắt qua, chiếc vớ đột nhiên biến mất trong tầm mắt.
???
Gia Ánh sửng sốt.
Nghe được gấu nói chuyện đã là một việc hết sức kỳ quái, nhìn thấy một thứ biến mất trong tầm mắt lại càng kỳ quái hơn.
Nhưng thứ này lại là chiếc vớ cậu không giặt nên cảm giác kì quái cũng giảm bớt...
Theo bản năng cậu nhìn lướt một vòng xung quanh, rất nhanh đã phát hiện chiếc vớ ở sau lưng.
Sao lại thế này?
Cong lưng vừa định nhặt vớ lên, chiếc vớ lại đột nhiên động đậy lần nữa__chính xác là nhảy 1 mét về phía trước.
Phảng phất như có ai đang điều khiển nó, Tiêu Gia Ánh trơ mắt nhìn nó nhảy từng bước về phía trước, nhảy đến cửa nhà, sau đó biến mất phía sau cửa.
Cho dù Tiêu Gia Ánh là một tên ngốc, lúc này cũng đã hiểu được ý của nó.
Mở cửa, cúi đầu, chiếc vớ lẳng lặng mà nằm ngay cửa, bị kẹt ở lỗ nhỏ.
"......"
Gia Ánh cũng không biết bản thân lấy dũng khí từ đâu, đại khái là do gặp được quái vật gấu nên cậu càng dễ tiếp thu những chuyện kì lạ.
Cậu thay quần áo, mang giày, theo chỉ dẫn của chiếc vớ mà đi thang máy xuống lầu, toàn bộ quá trình đều rất lo lắng bị hàng xóm phát hiện, sự thật là thiếu chút nữa đã bị phát hiện.
May mắn là cậu nhanh tay lẹ mắt mà dẫm nó dưới chân.
Phù.....
Nguy hiểm thật!!
Đám người đi rồi, một người một vớ lại tiếp tục, một đường đi đến dưới chung cư số 8, Tiêu Gia Ánh dừng bước, ngửa đầu nhìn về phía lầu 3 sáng đèn, một hồi lâu mới bất đắc dĩ mà thở dài.
"Được rồi, mày đã không còn tác dụng."
Cậu nhặt vớ lên rồi lập tức ném vào thùng rác, sau đó vỗ vỗ bụi trên tay, bước vào mái hiên.
Đến lầu 3, cửa thang máy mở ra, cậu còn đang tự hỏi phải dùng lý do gì để gõ cửa cái nhà kia.
....Kết quả gấu đã ở trước cửa phòng 302.
Nó bị ném ra, gác trên hai cái túi rác buộc miệng, phỏng chừng là chuẩn bị mang xuống lầu vào sáng mai.
Gia Ánh ho nhẹ vào nắm tay, chậm rãi bước đến.
Gấu không nói gì.
Lúc này biết giả vờ im lặng, rất giỏi!
"Không nói gì thì tôi đi đây."
Gia Ánh mở miệng.
"......"
"Tôi đi thật đó?"
Thậm chí còn xoay người, ép cho gấu ở phía sau phải trầm thấp mà gọi cậu:
"Gia Ánh."
Nghe tiếng như sắp khóc.
"Con bé tính ném tôi đi."
"......"
Lúc này đến phiên Tiêu Gia Ánh im lặng.
"Tôi đã làm sai cái gì?"
"......"
"Cũ đi cũng không phải là việc mà tôi có thể khống chế."
"Không phải nguyên nhân này."
Gia Ánh nhẹ giọng:
"Là cảm giác mới mẻ, cô bé không còn cảm giác mới mẻ với nhóc."
Nói xong cậu ngồi xổm xuống, ma xui quỷ khiến mà xoa xoa đầu gấu.
Đem gấu về nhà, cậu và gấu vẫn giữ im lặng như cũ.
Tâm trạng gấu không tốt, đây là điều chắc chắn, Tiêu Gia Ánh cũng không an ủi nó, chỉ làm một ít việc của riêng mình, chẳng hạn như tiêu hủy đống truyện tranh 18+ mình đã mua....
Phòng bếp có bồn rửa rau làm bằng inox, cậu ném toàn bộ truyện tranh vào, lấy bật lửa mồi lửa đốt, trong phòng đầy khói bụi cùng mùi khó ngửi.
Sợ gấu bị dính bẩn, Tiêu Gia Ánh xoay người muốn lấy nó ra khỏi sô pha, không biết thế nào lại không nắm chắc làm gấu rớt xuống sàn nhà.
Vậy mà gấu lại không kêu một tiếng.
"Khó chịu thì khóc đi."
Gia Ánh nhặt gấu lên đặt ở bên cạnh, nhìn ánh lửa xanh trong bồn rửa rau, nói:
"Lúc tôi bằng cậu thì thường xuyên khóc."
"Cậu đâu có biết tôi lớn bao nhiêu."
Nói vậy cũng nói, theo bản năng cậu xem gấu như một đứa trẻ, nghĩ kỹ một chút, thổi huýt sáo gì đó hẳn là tuổi thiếu niên mới có thể làm, cậu hỏi:
"Chuyện chiếc vớ là như thế nào, nhóc có thể di chuyển đồ vật."