Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 40-42: Ngọt ngào bên tai



40: Ngọt ngào bên tai.

Edit: J.F

Tỉnh dậy sau giấc mộng dài.

Cả người Tiêu Gia Ánh nặng nề, không nâng nổi tứ chi.

Mở mắt ra, trần nhà không giống như trong trí nhớ, chung quanh có rất nhiều người.

" Tỉnh rồi sao?"

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi."

Còn chưa kịp tỉnh táo đã có người nhào đến nắm lấy tay cậu:

"Đứa nhỏ không hiểu chuyện này, con làm mẹ sợ muốn chết, con không sao chứ? Cảm giác thế nào?"

"Bác sĩ, ông mau đến đây khám cho con tôi, hình như con trai của tôi vẫn còn khó chịu."

Nơi này là bệnh viện sao?

Miễn cưỡng ngồi dậy, sau một cơn choáng váng, Tiêu Gia Ánh mới nhận ra là mình đã quay về hiện thực.

Lúc trước, sau mỗi lần tỉnh dậy từ trong mộng, có lúc có ký ức về nó, có lúc không, bây giờ cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ quên hết tất cả, không ngờ vẫn nhớ rõ ràng, chỉ là thân thể thật sự mệt mỏi.

Sau khi bác sĩ đến đo huyết áp xong, Lưu Huệ mới kể lại tình huống trong trạng thái thấp thỏm.

Hai ngày trước bà đáp chuyến bay đến chỗ Tiêu Gia Ánh bởi vì gọi mãi mà con trai không bắt máy, tìm theo địa chỉ mà con trai cung cấp, bà báo cảnh sát đến phá khóa mới phát hiện con trai đang nằm hôn mê trên giường.

Thiếu chút nữa là Lưu Huệ đã ngất xỉu tại chỗ, cũng may vẫn còn tỉnh táo để đưa con trai đến bệnh viện kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì, chẩn đoán nguyên nhân là mệt mỏi quá độ.

Sau đó, Lưu Huệ kiểm tra chỗ ở của con trai, không chỉ tìm được hồ sơ chẩn đoán bệnh trầm cảm nặng, di thư, còn tìm được thuốc ngủ trong ngăn kéo, vì thế bà liền tự cho là con trai mình uống thuốc để tự sát nhưng không thành.

"Có con cái nào mà như con không hả? Xảy ra chuyện gì thì nói với mẹ, có ai làm gì đâu mà không muốn sống nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sau này mẹ biết sống thế nào?"

Bị mẹ ôm đau còn vừa mắng vừa khóc, Tiêu Gia Ánh chết lặng, còn có chút khó xử.

"Mẹ....Đừng nói nữa, được không? Đây là bệnh viện, huống chi con cũng không muốn tự sát, bệnh của con đã khỏi hẳn, cảm xúc rất ổn định."

Trấn an không có hiệu quả, Lưu Huệ không tin, bắt buộc cậu phải bảo đảm sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa.

" Một người đàn ông 30 tuổi như con, nếu thật sự muốn chết thì có cả trăm cách, cần gì phải chờ đến bây giờ."

Tiêu Gia Ánh bình tĩnh nói.

Giấc mộng này làm cậu hiểu rõ nội tâm của mình.

Nhiều lần cắt cổ tay, nhiều lần sửa chữa di thư, miệng vết thương bị xé mở rồi khép lại, tất cả là vì trong nội tâm cậu không muốn chết, không chỉ không muốn chết mà còn muốn nghiêm túc sống sót.

Cậu thật sự đã đứng bên cạnh vực thẳm, nhưng không phải muốn nhảy xuống mà là khát vọng có một đôi tay đến nắm lấy và kéo mình rời khỏi đó.

Được quan tâm, được mong muốn, được tôn trọng và quý trọng.

Có được những điều như vậy, cho dù chỉ là một trong những điều đó thì ai mà còn nghĩ đến việc kết thúc sinh mệnh đâu.

Giấc mộng dang dở, không chỉ để lại cho cậu khổ sở cùng tiếc nuối, mà còn hình thành vô vàn sự dịu dàng trong nội tâm.

Qua một ngày, xuất viện về nhà, Tiêu Gia Ánh bị mẹ phê bình lối sống cẩu thả, yêu cầu cậu phải sắp xếp lại trật tự cuộc sống:

"Lúc còn ở bệnh viện, sức khỏe chưa ổn định nên mẹ không muốn nhắc nhở con, con nhìn lại bản thân xem, đã sắp lên chức phó tổng rồi, sao không có tinh thần một chút nào? Vậy thì làm sao quản lý được cấp dưới?"

"Phó tổng?"

"Đúng vậy, mẹ nghe cấp trên của con nói, à còn nữa, trong hai ngày con bị hôn mê đã có mấy đồng nghiệp đến thăm."

Trên mặt Lưu Huệ hiện lên cảm xúc vinh dự:

"Mỗi người đều rất phục con, khen con tuổi trẻ đầy hứa hẹn trước mặt mẹ, công tác rất tốt, nói mẹ biết cách dạy con."

Mở máy tính của công ty ra, cậu kinh ngạc phát hiện lời mẹ nói chính là sự thật.

Trong hòm thư có một bưu kiện lẳng lặng nằm, bắt đầu từ ngày 1 tháng sau, cậu chính là phó tổng trẻ tuổi nhất công ty.

Bưu kiện viết, mấy năm vừa qua, cậu làm việc rất cẩn thận, chịu thương chịu khó, tố chất chuyên nghiệp cũng rất xuất sắc, những hạng mục Exxon không được đánh giá cao nên không ai muốn nhận, cậu vẫn chấp nhận làm, vì vậy được phá lệ đề bạt trọng dụng.

Cậu có ấn tượng với hạng mục Exxon này, khi quyết định để Đàm Mặc quay lại học lớp 12, hạng mục này mới vừa được đề xuất, cậu là thành viên đầu tiên tham gia vào.

Chậm rãi phản ứng lại.

Không chỉ vận mệnh của Đàm Mặc được thay đổi, cả cậu cũng vậy.

Trong 2 năm đó, cậu liều mạng kiếm tiền, cắn răng tiến tới, ý nguyện chỉ là làm sinh hoạt của bản thân và Đàm Mặc không quá khó khăn, tích góp được nhiều tiền để Đàm Mặc yên tâm vào đại học, không ngờ "vô tâm cắm liễu liễu lại xanh", tiếp theo đó là sự nghiệp chân chính khởi bước.

"Mẹ thấy là con nên dọn đến chỗ gần công ty."

Lưu Huệ vừa dọn dẹp phòng vừa khuyên con trai:

"Chỉ cần tưởng tượng là biết sau này sẽ bận rộn thế nào, nếu muốn thành công về sự nghiệp thì cứ tập trung làm, mẹ cũng nghĩ thông suốt rồi, không lập gia đình thì thôi, sự nghiệp thành công cũng tốt."

Tiêu Gia Ánh không tỏ ý kiến.

Lúc giúp mẹ thu dọn cậu mới nhớ, gấu của cậu mất tích rồi.

Ngày mà thời không biến đổi, gấu biến mất ngay trước mặt mình.

Vậy trước đó vì sao nó lại xuất hiện?

Cẩn thận ngẫm lại, dường như nó luôn bảo mình giúp nó tìm người thân, nhiều lần ám chỉ mình nhận nuôi nó.

Nếu nó là Đàm mặc lạnh nhạt ích kỷ kia, là một nhân vật phản diện đúng nghĩa, vậy chắc chắn là vì dì Đàm qua đời, nó cô đơn không nơi nương tựa nên muốn tìm một nơi để dựa dẫm.

Chỗ dựa cái gì?

Giúp đỡ y trong hiện thực vẫn chưa đủ, còn quay lại 5 năm trước mà giúp, giải quyết vấn đề ngay từ lúc bắt đầu, cho ăn, cho uống, cho đi học, cho yêu thương....

Tiêu Gia Ánh này đâu chỉ là chỗ dựa, chính xác là một kẻ phong lưu, bị y dụ dỗ xem tiền như rác, làm người giám hộ hai năm kiêm bao tải trút giận, còn....

Tiêu Gia Ánh nhắm chặt mắt, không suy nghĩ theo hướng này nữa.

Mọi rung động đều là giả.

Bây giờ cuộc sống của đối phương đã tốt hơn, không cần anh trai phong lưu này nữa nên biến mất không còn dấu vết.

Không gặp cũng tốt.

Cùng một cái hố, thằng ngu mới nhảy vào hai lần.

Đôi mắt khô khốc, Tiêu Gia Ánh cúi đầu, tiếp tục dọn dẹp.

Ngày tiếp theo, quay lại công ty làm việc, các đồng nghiệp đều quan tâm tình hình sức khỏe của cậu làm cậu rất băn khoăn:

"Trong khoảng thời gian vừa qua, tôi có bỏ lỡ công tác quan trọng nào không?"

"Trời ơi, xin cậu nghỉ ngơi một chút đi chiến sĩ thi đua."

Bây giờ Dư Diệu đã thấp hơn Gia Ánh một cấp nhưng vẫn nói chuyện với thái độ như cũ:

"Làm đến mức nhập viện còn chưa đủ hả? Không để chúng ta có thời gian thở một hơi sao? Mọi người làm theo cậu cũng quá khổ rồi."

Nghe ngữ điệu oán than ngập trời này, cùng với thái độ chỉ nhìn từ xa của những người khác, Tiêu Gia Ánh đại khái đoán được hiện tại cậu đang đứng đối lập với "quần chúng."

"Được rồi, nhờ cậu thông báo với mọi người, chiều nay tôi mời mọi người uống cà phê."

Không ai mà không thích lên làm cấp trên, chưa đến ba ngày Tiêu Gia Ánh đã tìm được "cảm giác".

Cậu còn phát hiện, năng lực công tác của bản thân đã thật sự nhảy vọt, không chỉ phản ứng nhanh, khả năng tập trung tinh thần cũng rất tốt, phong cách cá nhân cũng trầm ổn hơn trước.

Lại bắt đầu những ngày bán mạng vì công ty, nhận lương, dành dụm tiền, sinh hoạt quay về quỹ đạo.

Gấu bông nhỏ, chính xác hơn là Đàm Mặc, hiếm khi xuất hiện trong đầu cậu, ngoại trừ những lúc về muộn đi ngang qua con đường nhỏ tối tăm, khi nhìn thấy sữa chua trong tủ lạnh lúc đi siêu thị, khi đi ngang qua công trường nào đó, khi đi ngang qua trường học, nhìn thấy một nam sinh để tóc giống y, Tiêu Gia Ánh sẽ có khoảnh khắc cảm thấy hoảng hốt.

Nếu tính như vậy, số lần hoảng hốt có phải quá nhiều rồi không?

Tiêu Gia Ánh tự nhủ lòng không nghĩ đến nữa, không cần nhớ nữa.

Lấy chìa khóa mở cửa nhà, cậu ôm kiện hàng chuyển phát nhanh đi vào, tính toán sẽ dùng khi chuyển nhà.

Lưu Huệ đã về quê, Tiếu Duy cũng đã gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe của cậu, còn nói công ty tổ chức du lịch nước ngoài, hỏi cậu có cần mang theo gì không.

Sự quan tâm bất ngờ này đều là do ba mẹ cho rằng cậu muốn tự sát, điều này cậu hiểu, nhưng nói thật lòng, cậu thật sự không cần, cậu hết bệnh rồi, đã khỏi hoàn toàn.

Tối thứ sáu đó cậu nhận được một cuộc gọi kỳ lạ.

Một dãy số lạ, không hề có ấn tượng.

Lúc đầu Gia Ánh tưởng là tin nhắn quảng cáo, nhưng đối phương bám riết không tha, gọi cậu ba lần, cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm nhận điện thoại.

"A lô?"

"A lô, a lô, là Tiêu Gia Ánh phải không?"

"Em là..."

"Là tôi, con thỏ nè."

Mấy chữ cuối cùng vừa dứt, Tiêu Gia Ánh đột nhiên nhớ ra.

Là con thỏ hư đốn chỉ biết giả vờ đáng thương kia.

Sao nó biết được số điện thoại của mình? À đúng rồi, lúc trước nó từng nhắn tin cho mình, dùng cái đồng hồ trẻ em siêu việt của nó.

"Con thỏ, nhớ rồi, có chuyện gì sao?"

"Này Tiêu Gia Ánh, sao anh lại nói chuyện lạnh nhạt như vậy?"

"Có không?"

"Đương nhiên là có! Anh rất bận phải không? Tôi hỏi anh nhanh chóng trả lời, hỏi xong tôi liền cúp điện thoại."

"Em hỏi đi."

Con thỏ không hề dây dưa:

"Con gấu đâu rồi? Mau nói cho tôi biết nó đi đâu."

Tiêu Gia Ánh lập tức cứng ngắc:

"Không biết."

"Bớt lừa tôi đi, anh giấu nó rồi phải không? Mau giao nó ra đây, tôi nói cho anh biết, nó không chỉ của riêng anh, nó còn là bạn của tôi!"

"....Tôi cúp máy đây."

"Khoan đã!"

Chắc chắn con thỏ đã nhét điện thoại vào dưới lỗ tai, âm thanh nó mềm mại hơn khi kích động lên:

" Được rồi, được rồi, tại tôi quá hung dữ, đừng giận tôi, xin anh hãy nói cho tôi biết gấu ở đâu, tôi có tin tức quan trọng muốn nói với nó!"

"Tin tức quan trọng gì?"

" Đương nhiên là liên quan đến nó, tôi biết thân thể nó ở đâu."

" Ở đâu?"

Con thỏ vẫn giữ sự cảnh giác không cần thiết:

" Đừng có lừa tôi, đây là chuyện riêng tư của gấu, tôi chỉ nói với một người là gấu thôi."

....Tiêu Gia Ánh rất muốn nhắc nhở nó, chữ "gấu" và chữ "người" đặt chung với nhau rất kỳ lạ, nhưng ngẫm lại cũng không sai.

"Nó đi rồi, tự rời khỏi, nó không muốn tiếp tục ở cái nhà này nữa."

Tiêu Gia Ánh nỗ lực giữ bình tĩnh nói:

"Hẳn là sẽ không quay về."

Con thỏ nghe xong chợt im lặng, nhỏ giọng hỏi:

"Thật sao?"

"Lừa em làm gì?"

Ngữ điệu của Gia Ánh càng lúc càng lạnh nhạt, không nghe được chút tâm tình nào trong đó.

Nhưng bàn tay nắm điện thoại càng lúc càng chặt.

Tựa hồ con thỏ có chút thương tâm, nức nở vài tiếng trong điện thoại.

Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng nói:

" Cũng không có gì ghê gớm."

Không biết là đang an ủi ai.

"Nó...Nó có thể đi đâu chứ? Anh thử tự hỏi xem, Tiêu Gia Ánh, nó không có chỗ để đi, ngay cả một nơi dưới vòm cầu cũng không có, nó rất thích tỏ vẻ, nhất định là có chuyện gì khó xử, không muốn để chúng ta biết mới rời khỏi."

Sức tưởng tượng có thể phong phú hơn nữa không hả con thỏ đa sầu đa cảm lại rất tình nghĩa kia?

"Em đang ở đâu? Còn ở vòm cầu đó không?"

Tiêu Gia Ánh không thể không mềm lòng:

" Tôi đến thăm em, cho em mấy bộ quần áo cũ với chăn màn."

"Vậy....Cảm ơn anh."

Tiếng nói con thỏ trở nên buồn bã, giống như mới vừa khóc xong, còn đang cúi đầu:

"Em còn cần thêm một chút khăn giấy sạch."

" Được, để tôi đem đến."

Vào hạ, mặt trời lặn rất trễ.

Tiêu Gia Ánh ôm tâm trạng phức tạp đi dưới ánh hoàng hôn vàng óng, trong tay còn xách theo đồ cho con thỏ.

Theo ký ức tìm được vòm cầu kia, có lẽ là bên ngoài đông người, con thỏ không ra ngoài đón cậu giống như trước, còn dùng mấy tấm bìa cứng che lại cửa ra vào.

Cậu nắm tay lại gõ hai cái.

"Con thỏ có ở đây không?"

Tiếng nói vọng ra như ăn trộm giấu mặt:

"Vào đi, vào đi."

Tiêu Gia Ánh khom lưng, kéo bìa cứng ra, vén rèm lên, nhìn thấy con thỏ rúc ở trong góc.

Cũng đúng thôi, thỏ vốn nhát gan.

"Lúc nãy có người đi ngang qua, suýt chút nữa đã nhìn thấy em, sợ muốn chết!"

Con thỏ chớp chớp mắt với Tiêu Gia Ánh, thân thể nhỏ nhắn nhảy đến chỗ cậu:

"Đồ vật em cần, anh có mang đến không?"

.....Sao giống như tra hỏi vậy?

"Có đây."

Nó nhảy đến giật lấy, xem lễ phép như mây bay:

"Woa...Chăn nhỏ vừa đẹp vừa mới! Em biết anh ngu như vậy, chắc chắn sẽ tin...."

“Cái gì?”

“Khụ khụ, không có gì, anh ngồi đi, ngồi đi."

Một chỗ nhỏ hẹp chứa một cái giường nhỏ xíu, ngồi ở đâu?

Cuối cùng Tiêu Gia Ánh ngồi dưới đất.

Con thỏ vội vàng xem đồ vật không đếm xỉa đến cậu, cậu đảo mắt quanh chỗ này phát hiện một cái áo khoác nhỏ trong góc.

Áo cao bồi màu tối, tay áo màu đen bằng da, áo hoodie liền mũ nhìn hết sức trẻ trung.

Cậu rũ mi, biểu cảm trở nên rầu rĩ.

Vừa lúc con thỏ quay đầu qua hướng này nên chú ý đến cậu, lại theo tầm mắt cậu nhìn về cái góc kia, nó tung tăng nhảy đến, lấy bộ đồ nhét vào trong tay Gia Ánh:

"Cho!"

"Để làm gì?"

"Đây là không phải quần áo của gấu sao?"

Con thỏ nói:

"Em biết lâu rồi, đây là bộ đồ gấu thích nhất, lúc trước em muốn đụng vào một chút mà nó cũng không cho, hừ..., quý giá lắm sao? Anh mang đi đi, lỡ ngày nào đó nó trở về, trả lại cho nó giúp em, nói rằng em rất tốt bụng nên đã vá lại giúp nó, bảo nó không cần mang ơn."

"Tôi không muốn lấy."

Tiêu Gia Ánh quay mặt đi không nhận.

Con thỏ nghiêng đầu đến nhìn chằm chằm cậu:

"Cái gì vậy? Hai người cãi nhau à? Thật ra là nó không muốn đi, là anh làm nó tức giận phải không? Anh đúng là cứng đầu, vì sao luôn muốn chọc giận nó? Nó quan tâm anh như vậy, anh đối xử tốt với nó một chút cũng không được, luôn làm nó đau lòng."

Một loạt câu trách mắng vô căn cứ làm Tiêu Gia Ánh giận sôi máu, cậu nghiêm mặt nói chuyện với con thỏ:

"Chuyện giữa tôi và nó, em thì biết cái gì? Em có tư cách gì mà nói tôi không đối xử tốt với nó? Nó nói với em sao?"

"Còn cần nó nói sao? Em có mắt em thấy, lần trước anh quên dẫn nó đi siêu thị phải không?"

"Chỉ có lần đó!"

"Một lần cũng là quên!"

"Không thể nói lý với mấy đứa!"

Con thỏ lớn tiếng châm chọc cậu:

"Đúng rồi, đúng rồi! Chúng tôi không giống mấy người, chúng tôi thích người nào mới ở bên cạnh người đó, mấy người sẽ ở chung với người mà mấy người không thích, yêu đương rồi hôn nhau!"

“……”

Nó đều nói hết cho con thỏ nghe sao?

Sao nó lại nhiều chuyện như vậy?

Tiêu Gia Ánh tức giận đến mặt cũng đỏ lên, cổ căng cứng:

"Nó còn nói với em gì nữa?"

"Nó còn nói nó từng hôn anh! Anh thích nó muốn chết!"

Không khí chợt lặng đi.

Con thỏ che miệng lại, biểu cảm rối rắm như đã làm hỏng việc.

"Tôi không thích nó."

Sau một hồi lâu, Tiêu Gia Ánh mới nhẹ giọng phủ nhận.

"Thật không?"

Con thỏ tỏ vẻ khó hiểu:

"Anh không thích gấu hả? Sao có thể chứ? Nó đáng yêu như vậy, người có mắt đều sẽ thích."

Là bạn bè mà thôi, đừng có tâng bốc thái quá như vậy chứ?

"Đáng yêu thì nên được thích sao?"

Gia Ánh hơi xấu hổ:

"Đối với loài người chúng ta, lương thiện, tự lập, lạc quan, khoan dung, còn có nhiều phẩm chất khác quan trọng hơn đáng yêu."

"Lừa gạt"

Tiêu Gia Ánh không muốn tiếp tục cãi cọ, đứng dậy:

"Thời gian không còn sớm nữa, không có việc gì thì tôi đi đây."

"Vậy khi hết khăn giấy em có thể tìm anh xin không?"

Con thỏ nhảy đến ôm chân Gia Ánh, ngẩng đầu tỏ vẻ vô cùng đáng thương:

"Còn nữa, em muốn có một cây kéo, cái loại có thể cắt được bìa cứng đó, còn muốn mũ rơm thời trang, còn nữa, còn nữa, anh có thể chụp cho em một tấm Polaroid không? Em muốn treo trang trí trong phòng."

“……”

Quyết định nhận nuôi luôn cho rồi, Tiêu Gia Ánh rũ mi nghĩ, quả nhiên, bạn của gấu thì cũng chẳng khác gì gấu.

"Xin lỗi vì không giúp được, mấy cái em nói tôi đều không có."

Ngữ điệu có chút lạnh nhạt, nói xong muốn rút chân ra, nhưng con thỏ ôm quá chặt, giũ hai lần mà không ra.

Con thỏ bị cử chỉ của Gia Ánh dọa sợ, rúc vào góc giường:

"Đừng đá em được không? Em không giỏi như gấu, nếu như bị đá chết thì sẽ không sống lại được nữa."

Tiêu Gia Ánh ngơ ngẩn vài giây.

Nghĩ thầm, mình đang làm gì?

Cậu muốn xin lỗi con thỏ nhưng càng đến gần con thỏ càng rúc vào sâu hơn, cuối cùng chỉ còn cái chóp lỗ tai lộ ra bên ngoài.

"Lúc nãy đã dọa đến em, tôi xin lỗi."

Tiêu Gia Ánh thong thả rũ mi:

"Tôi chỉ muốn em đừng ôm chân tôi nữa, không có ý muốn đá em, gần đây....Tâm trạng tôi không tốt lắm, giận chó đánh mèo, thật xin lỗi."

Qua một hồi lâu, con thỏ mới nhỏ giọng nói không sao từ dưới ván giường.

"Vậy tôi về trước."

“Tiêu Gia Ánh!”

Con thỏ lộ ra hai mắt tròn tròn, hai móng vuốt nắm lấy ván giường:

"Tâm trạng không tốt là bởi vì gấu sao? Thật ra anh cũng rất thích nó phải không? Anh cũng rất lo lắng cho nó phải không?"

"Không."

Tiêu Gia Ánh lắc đầu.

"Anh không muốn biết nó ở đâu sao?"

"Nó là bạn của em, nếu biết nó ở đâu thì cứ đi tìm, không cần nói với tôi."

"Nó làm anh giận à? Giống như em lúc nãy."

Con thỏ phản ứng rất nhanh, nắm bắt vấn đề:

"Nó ôm chân anh không cho anh đi?"

Nếu chỉ như vậy thì làm sao mà giận được?

Tiêu Gia Ánh nhẹ giọng:

"Chúng ta đừng nói về nó được không?"

"Được thôi."

Con thỏ nhảy đến, dùng móng vuốt lông xù dán lên lòng bàn tay cậu:

"Vậy anh đi ngắm sao với em."

Mối quan hệ được tiến triển cũng quá nhanh rồi đó!

Trên bãi sông có rất nhiều đá vụn, hai người tìm một chỗ bằng phẳng đặt bìa cứng lên, Tiêu Gia Ánh ngồi, con thỏ nằm bò về phía trước.

"Woa....Con sông đang sáng lên."

Con thỏ cười tủm tỉm nói:

"Thật là đẹp."

"Em nói muốn ngắm sao mà?"

"Trên sông cũng có ngôi sao nha."

Cũng đúng.

Tiêu Gia Ánh ngồi trên kênh đào ngắm sao với con thỏ.

"Thỏ, vì sao em không rời khỏi đây?"

"Chờ người."

"Chờ chủ nhân của em sao?"

"Cô ấy là chị của em."

Tiếng nói của con thỏ bỗng trở nên e lệ ngượng ngùng:

"Không phải là chủ nhân của em đâu."

Tiêu Gia Ánh cười cười.

"Ừ, vậy chị của em đi đâu rồi?"

"Em không biết, chị ấy không nói với em, chỉ nói là em ở đây chờ chị ấy. Ngày đó chị ấy ăn mặc rất xinh đẹp, cũng thay cho em một cái váy nhỏ mới tinh, chị ấy nói sẽ dẫn em đến bờ sông xem tàu thủy."

"Sau đó thì không thấy cô ấy nữa phải không?"

Tiêu Gia Ánh bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

"Đúng vậy."

Con thỏ dịu dàng nói:

"Chị ấy đặt em ở dưới vòm cầu, nói với em là muốn ra ngoài mua đồ ăn, em ngủ trong chốc lát, tỉnh lại thì không thấy chị ấy đâu, em phải nghe lời chị ấy nên vẫn luôn ở đây."

"Em có từng về nhà xem qua không?"

"Em không muốn đi."

Ngữ điệu của con thỏ bỗng dưng lạnh hẳn đi:

"Bọn họ không thích chị ấy, em cũng không thích bọn họ, hơn nữa, chị ấy từng nói là sẽ không bao giờ trở về, tại sao em lại không tin lời chị ấy nói chứ?"

Tiêu Gia Ánh im lặng hồi lâu, sau đó mới hỏi tiếp:

"Thỏ, em có từng mơ thấy giấc mộng nào không? Anh không nói những giấc mơ bình thường, là giấc mộng cho chúng ta cảm giác chân thật như sống lại một lần đó!"

"Sống lại một lần sao? Không có, nhưng gấu từng nói qua, ây da, anh không cho nói về nó, thật xin lỗi, em quên mất!"

"Không sao đâu, em nói đi."

Con thỏ làm động tác suy nghĩ, chống cằm nói:

"Em nghe gấu nói từ lúc còn ở cửa hàng  may vá, nó nói từng gặp một người khoảng mười mấy tuổi trong mộng, là con trai thì phải? Đúng, là một đứa con trai vô dụng, cả ngày bị bạn bè trong lớp bắt nạt, cha mẹ cũng đối xử không tốt với cậu ta, không quan tâm cậu ta nên cậu ta liền lấy dao nhỏ tự mình hại mình, tên ngốc, cổ tay bị cắt đến chảy máu, nó không chịu nổi bèn ra tay giúp đỡ một chút."

"Giúp như thế nào?"

"Em cũng không rõ, gấu cũng không nói nhiều như vậy, nó nói nó vừa thấy nam sinh kia bị đánh liền hận không thể xông lên chém hết tất cả, trả thù cho nam sinh."

Nói đến đây, con thỏ nhún nhún vai, tỏ vẻ hết cách với người bạn của mình:

"Anh cũng biết đó, gấu là kiểu người rất hận kẻ ác."

"Ừ, tôi biết."

Dưới bóng đêm, Tiêu Gia Ánh im lặng nắm lấy cổ tay trái của mình, cảm giác như có một trái tim ẩn nấp ở đó, yếu ớt nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, mỗi một lần bơm máu đều làm thân thể run nhẹ theo:

"Còn gì nữa không?"

"Còn gì nữa hả? À, anh nói giấc mộng của gấu sao? Còn rất nhiều, có một sinh viên đại học bị bạn bè đổ oan thành ăn trộm, nếu gấu không nghĩ cách giúp cậu ta, chắc cậu ta đã không chịu nổi mà nghỉ học."

Con thỏ dừng lại suy tư một chút:

"Anh đoán thử xem, sao cuộc sống của gấu lại phát sinh những chuyện kỳ quái như vậy? Hơn nữa, nghe giống như một đại anh hùng, chẳng lẽ là nó khoác lác sao? Hừ! Da mặt của nó thật dày, cái gì mà đại anh hùng chứ? Em thấy nó giống như một con gấu chó!"

Tiêu Gia Ánh không giải thích thay gấu nhưng cậu biết tất cả đều là sự thật.

Gấu của cậu là con gấu tốt nhất thế giới.

Mà cậu lại là một chủ nhân vô dụng, luôn muốn nó bảo vệ, muốn nó soi sáng, muốn nó làm cậu cười.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy chuyện gấu rời khỏi trong im lặng như vậy đều tốt với cậu và nó, cậu sẽ không còn liên lụy nó nữa, nó cũng có thể tự do sống theo cách nó muốn, không chừng còn tìm được một chủ nhân khác có thể bảo vệ cho nó, mang nó đi chơi trên ô tô, dạo vườn bách thú, xem phim điện ảnh mới nhất.

Nó rời khỏi không phải do nó ích kỷ, mà do nó đã giúp cậu đủ nhiều, không muốn sống vì cậu nữa.

Tiêu Gia Ánh không mong muốn gì hơn, chỉ hy vọng nó có thể sống tốt hơn một chút, không bị ném vào thùng rác, không phải dãi nắng dầm sương, không khốn đốn trong sinh hoạt, không buồn dù chỉ một giây.

Cậu hỏi con thỏ:

"Vậy nó có từng nói về quy luật của thời gian trong mộng không?"

"Phức tạp quá, không hiểu được."

"Nó có từng nói với em là...."

Tiêu Gia Ánh cúi đầu, buông cái tay đang nắm trên vết sẹo ra:

"Vì sao giấc mộng bắt đầu? Vì sao lại kết thúc? Vì sao có lúc thời gian trôi rất chậm, lại có lúc nhảy vọt lên?"

"Chuyện này thì em không biết, có lẽ có ai đó đang khống chế, giống như người cắt sợi mì, có thể dài, có thể ngắn, cũng có khi bị đứt đoạn."

Sự ngây thơ của con thỏ làm Gia Ánh mỉm cười:

"Trễ rồi, anh thật sự phải về, mấy ngày nữa dọn nhà xong lại đến thăm em."

"Anh phải rời khỏi đây sao?"

"Chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh, dọn đến một nơi gần chỗ làm."

"Ờm....Không đi quá xa là được."

Con thỏ đi theo Gia Ánh đến ven đường, sau đó liều mạng vẫy tay với cậu:

"Khi nào gấu trở về em sẽ nói nó đi tìm anh."

"Không sao."

Tiêu Gia Ánh nói:

"Nói với nó là anh rất nhớ nó, không tìm anh cũng không sao."

Mang bộ đồ nhỏ về đến nhà, cậu gấp gọn để vào trong ngăn kéo.

Cuối tuần, Gia Ánh đến gặp bác sĩ tâm lý, đối phương cho cậu làm một bài trắc nghiệm mấy trăm câu, kết quả rất tốt."

"Nếu không có vấn đề gì thì sau này không cần đến khám nữa, khi cảm xúc ổn định cố gắng duy trì rèn luyện thân thể, thường xuyên tự đánh giá bản thân, cũng cần chú ý về phương diện nghỉ ngơi, đúng rồi, cái người tên Andrew mà cậu từng đề cập, quan hệ với cậu ta thế nào rồi?"

"Andrew?"

Tiêu Gia Ánh chưa kịp phản ứng.

"Đó gọi là không tiến triển, thấy trạng thái của cậu tốt như vậy tôi còn tưởng rằng đã phát triển hơn."

"Tình trạng của tôi tốt lắm sao?"

"Dĩ nhiên rồi, bây giờ nhìn cậu mạnh mẽ hơn trước gấp trăm lần."

Tiêu Gia Ánh nói:

"Có thể là do quen biết một con gấu chó, bận lòng quá nhiều nên không có thời gian mà trầm cảm."

"Cái gì?"

Bác sĩ tâm lý tỏ vẻ nghi hoặc, khó hiểu mà nhìn Gia Ánh, cậu cười cười:

"Không nói nữa, bác sĩ cứ tiếp tục làm việc."

Đẩy cửa đi ra ngoài, giữa trưa, mặt trời chói chang trên cao, vách tường bị nắng chiếu đến nóng lên.

Dưới ánh nắng, cậu nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra lại có cảm giác như trải qua mấy đời.

Chuyển nhà không có gì phải bận tâm, chủ yếu là có rất nhiều đồ bị ném.

Đồ điện hỏng, ném, quần áo cũ, quyên tặng, đồ dùng trong nhà có thể di dời thì chuyển đi, sau cùng chỉ còn lại một nửa.

Nhà mới thuê chỉ cách công ty một con đường, giá đất cao hơn nên diện tích nhỏ hơn, nhưng đủ để ở.

Ngày dọn đến chỗ mới, Gia Ánh ngồi trên sô pha, khăn trải giường vừa được trải nên còn có chút bụi bặm.

Nghĩ về những năm tháng mới vừa tốt nghiệp, đầu tiên là thuê chung nhà, sau đó là phòng riêng rồi đến một phòng ngủ một phòng khách, một thời gian nữa hẳn nên suy xét đến việc mua nhà.

Mua nhà sao?

Lẳng lặng ngồi một hồi, cậu thay quần áo ra ngoài.

Tàu điện ngầm khá vắng người nên tác dụng của điều hòa cũng tốt quá mức.

Đã lâu không đi qua tuyến đường này, so với năm đó, nó dài hơn rất nhiều, có lẽ là mở rộng khoảng một hai năm trước, tăng nhiều hơn mười trạm.

Ra khỏi trạm, ven đường có rất nhiều sạp trái cây nhỏ, ở gần đó mới mở một siêu thị  tổng hợp, xa hơn một chút là nhà cao tầng san sát.

Không còn những người môi giới phát tờ rơi như năm đó, đổi thành những cửa hàng ở ngay cửa vào tiểu khu, Tiêu Gia Ánh đi vào một cửa hàng, lập tức có hai nhân viên bước đến tiếp đón cậu, phần nhiệt tình này không kém hơn năm đó bao nhiêu.

"Ngài muốn xem diện tích bao nhiêu?"

"Một phòng."

Tiêu Gia Ánh nói:

"Tôi đã xem qua từ lúc bắt đầu mở phiên giao dịch, còn nhớ rõ mô hình."

Căn hộ kia được xây dựng hoàn thiện với giá hơn 3 triệu.

"Mấy năm nay mới mở thêm hai trạm tàu điện ngầm, giá nhà cũng tăng lên nhưng về tổng thể, công ty chúng tôi thiết kế và xây dựng rất tốt..."

Người môi giới cũng không giới thiệu lung tung mà có căn cứ rõ ràng, cái nào ra cái đó.

"Cảm ơn."

Tiêu Gia Ánh để lại danh thiếp:

"Tôi sẽ suy xét thêm."

Tầm nhìn của người nào đó đúng là rất tốt.

Nhìn xem, mình lại bắt đầu suy nghĩ những việc không liên quan đến mình, Gia Ánh chặn ngang dòng suy nghĩ, đổi một cách nghĩ khác để trị bệnh cho bản thân.

Nếu gặp lại Đàm Mặc, có khi y đã tìm được cho mình một công việc tốt sau khi tốt nghiệp đại học, đang dốc sức phấn đấu vì nó, hói đầu, mập mạp, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch không thèm tắm rửa, hoặc có lẽ đang yêu đương với một người quen biết từ thời sinh viên, loại hình đẹp trai lạnh lùng như y hẳn là được rất nhiều bạn nữ yêu thích.

Cũng có thể y sẽ hoàn toàn quên mất cậu, chuyện này không ai có thể bảo đảm, thôi đừng suy nghĩ về y nữa, càng không nên có ý định đi tìm y, tội gì tự tìm phiền phức?

Sự thật chứng minh, muốn điều trị trầm cảm cần phải có thời gian.

Mới đến giữa hè, Tiêu Gia Ánh mở điều hòa đến mức cảm lạnh, sốt hai ngày mới tốt lên được một chút.

Trong lúc mơ màng, cậu muốn lấy thuốc, kéo ngăn kéo ra lại đụng đến bộ độ cao bồi của gấu, hốc mắt tràn ra nước mắt sinh lý, không phải khổ sở cũng không phải uất ức hay bất cứ một điều gì khác, chỉ đơn thuần là nhớ đến mà thôi.

Cậu nhớ gấu của cậu, nhớ Đàm mặc.

Vừa mới khỏe lên, cậu không chờ nổi liền gọi điện thoại cho con thỏ, vậy mà đầu dây bên kia báo là số điện thoại không tồn tại.

Trằn trọc ngồi xe quay lại chỗ cũ, đi đến ven sông tìm, không ngờ dưới vòm cầu đã được người ta dọn dẹp, những đồ vật linh tinh vụn vặt trước đó đã không còn nữa, nằm ở chỗ đó là một kẻ lang thang.

"Con thỏ ở đây lúc trước, bây giờ đi đâu rồi?"

Tiêu Gia Ánh hỏi.

"Con thỏ nào? Ở đâu ra?"

"Một con thỏ bông màu trắng, lớn cỡ tầm này."

Tiêu Gia Ánh quơ tay múa chân một chút:

"Lúc trước nó ở đây, có chăn, có tủ, còn có TV."

Kẻ lang thang nhìn Gia Ánh như nhìn quái vật:

"Bệnh thần kinh!"

Tôi không có bệnh thần kinh.

Về nhà, Tiêu Gia Ánh dùng một ngày để lục lọi đồ vật, những dấu vết chứng tỏ rằng gấu đã từng tồn tại, có cái chén bị nó làm vỡ, tấm chăn đã từng đắp, một ít phim điện ảnh đã dowload về máy, toàn bộ đều giữ lại, đóng gói chuyển đến nhà mới.

Cái gì mà cắt đứt? Cậu chưa từng buông bỏ được, tự mình lừa mình mà thôi.

Đêm đó, trong cơn mê mang Gia Ánh gọi Phồn phồn, gọi Đàm Mặc, bản thân lại hoàn toàn không ý thức được việc này, sáng hôm sau thức dậy, hai mắt sưng lên, phải dùng nước lạnh phác một hồi mới đỡ.

Đàm Mặc? Vì sao em không xuất hiện nữa? Không sợ anh mắng em là gấu chó quên tình bạc nghĩa sao?

Có thể để anh được vuốt đầu em một lần nữa không? Cách một lớp mũ cũng được!

Bởi vì em rất ngoan ngoãn nên anh không thể quên được em.

Tỉnh dậy lúc nửa đêm, Tiêu Gia Ánh đứng trong phòng rất lâu, đứng một hồi lại đi đến kệ sách tìm sách đọc.

Có một quyển đang xem dang dở, thuận tay mở ra, trong đó có dán một tờ ghi chú.

[Em nhất định phải sống tốt, em phải tin tưởng đau khổ rồi sẽ qua đi, thế giới này sẽ có người quan tâm em, yêu quý em, nhưng tiền đề là em phải sống sót.]

Trải qua nhiều chuyện như vậy, đoạn ghi chú này không giống như là tự cổ vũ bản thân, bởi vì nó vốn dĩ đã không phải.

Nó là món quà mà Đàm Mặc để lại cho cậu trước khi chia tay.

Không ai nói với Gia Ánh nhưng cậu biết đây là những lời Đàm Mặc muốn nói với cậu.

Những chuyện xảy ra trong mộng, mỗi một lần nhìn lại và đấu tranh để vượt qua, tất cả đều có cùng một ý nghĩa.

Đàm Mặc là một người trầm lặng, hành động nhiều hơn lời nói.

Không nói nên lời bèn cùng cậu trải qua mọi thứ một lần nữa.

Tiêu Gia Ánh ngồi ngây người trong phòng ngủ, ngoài trời dần dần sáng lên cũng không phát hiện.

Một vệt ánh sáng mỏng chiếu lên bả vai cậu.

Dưới lầu, cửa hàng bán đồ ăn sáng được mở ra, phía trên lồng hấp thấp thoáng hơi nước, học sinh mang cặp sách đến trường, ve sầu còn nằm bò trên lá cây chưa tỉnh ngủ, mèo nhỏ lười biếng cuộn tròn trong bụi cỏ.

Tiêu Gia Ánh rũ mi, thầm gọi tên Đàm Mặc.

Giây tiếp theo liền có người gõ cửa.

Cốc cốc....!

Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, thậm chí còn có hồi âm vang lên trong phòng.

Tiêu Gia Ánh hoảng hốt trong một giây, còn tưởng rằng đây là di chứng còn lại của bệnh sốt.

Mở cửa.

Ngoài cửa là người xa cách đã lâu, dường như gió cũng ngừng thổi trong chớp mắt.

Bên ngoài là ánh mặt trời vừa lên, chiếu vào giữa hai người, phảng phất như đưa họ đến một không gian khác.

Vẻ mặt Gia Ánh kinh ngạc, thiếu niên đứng trước cửa lại vô cùng tức giận:

"Này, tìm anh lâu rồi đó!"

Đàm Mặc....Đây là Đàm Mặc sao?

Tiêu Gia Ánh giơ tay nhéo mặt mình.

Đau.

Chứng minh không phải ảo tưởng.

Ngơ ngác mà nhìn thiếu niên, miệng Gia Ánh hơi mở ra, ngoại trừ trái tim, mọi bộ phận còn lại của cơ thể đều bãi công, không chịu nghe theo sai khiến.

Trong phòng ngủ phát ra tiếng động, giống như có thứ gì bị dịch chuyển, Tiêu Gia Ánh quay đầu lại nhìn, phát hiện quyển sách mình đang xem đã quay trở về kệ sách, kín kẽ mà cắm vào chính giữa tầng đầu tiên.

Chuyện gì đang xảy ra?

Dì ở lầu trên trùng hợp đi xuống dưới nhưng biểu hiện giống như không nhìn thấy hai người, xách túi đi ngang qua, một ánh mắt cũng không liếc qua.

"Dì Hoàng?"

Không đáp lại, đối phương lập tức đi xuống lầu.

Tiêu Gia Ánh nhíu chặt mày, không thể hiểu được mọi chuyện là như thế nào.

Người trước mặt quay đầu, biểu cảm tối tăm:

"Mới đây mà đã quên tôi rồi sao?"

Y cho rằng Tiêu Gia Ánh đang ngây người.

"Không nhận ra tôi thì cũng nhớ được tiếng nói của tôi chứ, Tiêu Gia Ánh, tôi lại cho anh thêm một cơ hội."

Tóc rất dài, tóc mái che đi đôi mắt, trên mũi có vết thương, Đàm Mặc mặc quần áo rách tung tóe, áo thun rộng thùng thình giấu đi thân hình cao lớn, trên đầu gối có một vết bẩn rất rộng, giày thể thao mang dưới chân tạo cảm giác như giây tiếp theo sẽ tan thành từng mảnh.

Thời gian dài không có động tĩnh, Đàm Mặc thấp giọng mắng một câu thô tục rồi quay người đi.

Tiêu Gia Ánh bỗng dưng nắm chặt cổ tay y:

“Đừng đi.”

Bị cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay bao lấy, Đàm Mặc sửng sốt, nghiêng khuôn mặt lạnh lùng sang một bên.

Tiêu Gia Ánh nắm tay y như nắm tay trẻ nhỏ, kéo vào nhà đóng cửa, sau đó mới từ từ buông ra, giữa những ngón tay còn lưu lại cảm giác ấm áp.

Chuyện này là thật sao? Hay là bị sốt hỏng đầu rồi?

"Em chờ anh một chút, anh muốn....Anh muốn xác định lại một ít việc."

Trong không khí ngượng ngùng, thiếu niên tỏ vẻ không sao, gật gật đầu:

"Nhanh lên."

Tiêu Gia Ánh thử gọi điện thoại, điện thoại không gọi được, mở cửa ban công hét to cũng không có người để ý đến, đi đổ nước, giây tiếp theo nước lại lấp đầy hồ.

Những đồ vật khác cũng vậy, cậu có thể chạm đến, có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy nhưng không thể thay đổi.

Đây là tạm thời hay vĩnh viễn?

Trái tim chợt thắt lại, cậu dứt khoát xoay người đâm đầu vào tường, muốn thử xem sẽ xảy ra chuyện gì....

Ui da!!

Đau quá!

Mới vừa đứng vững đã có người đứng chặn trước mặt cậu:

"Tiêu Gia Ánh, anh làm gì vậy?"

"Anh...."

Gia Ánh xoa xoa trán, Đàm Mặc dùng ánh mắt chứa đầy nghi vấn nhìn chằm chằm cậu, túm lấy cánh tay cậu, giống như muốn ngăn cản hành động vụng về tiếp theo của cậu.

"Em không phát hiện chỗ nào kỳ lạ sao?"

"Kỳ lạ chỗ nào?"

Tiêu Gia Ánh nói:

" Những người khác không nhìn thấy chúng ta."

" Vậy thì sao?"

Dường như Đàm Mặc không hề để ý, chỉ nhìn Gia Ánh với ánh mắt không vui, mặt mày lạnh lẽo:

"Anh không muốn nhìn thấy tôi phải không?"

“Cái gì?”

Gia Ánh chỉ lo suy nghĩ sự việc trước mắt, Đàm Mặc lại rũ mi nhìn chăm chú vào cậu, chưa đến một phút sau, đột nhiên có sấm sét đánh ầm ầm ngoài cửa sổ.

“?”

Tiêu Gia Ánh nghẹn họng nhìn trân trối:

“Là em đang khống chế sao?”

Tiếng sấm nổ vang kèm thêm tia chớp dài ngoằng, mọi thứ tựa hồ là hình tượng hóa hành động và tâm lý của Đàm Mặc.

Nhưng chỉ có sấm sét, không có mưa.

"Sợ sao?"

Bị trẻ nhỏ lạnh nhạt liếc qua, Tiêu Gia Ánh lấy ra sự bình tĩnh của tuổi 30:

"Con quỷ như em anh còn không sợ, sợ gì mấy cái sấm sét này?"

“Ai là quỷ?”

“Em.”

Quỷ trẻ con, vui buồn tùy hứng.

Cậu không nhịn được mà chạy đến ban công nhìn xung quanh, quan sát mọi thứ qua cửa kính, chưa nhìn được bao lâu, sau lưng chợt có một thân thể cao lớn, khoảng cách còn gần hơn trước.

Đàm Mặc gác cằm lên vai Gia Ánh, cắn răng nói:

"Anh cảm thấy rất thất vọng phải không? Chuyển nhà rồi mà vẫn không thể thoát khỏi con quỷ này."

Tiêu Gia Ánh vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

"Nói gì đi chứ?"

Đàm Mặc buộc Gia Ánh phải đối diện với y, Gia Ánh đành phải tạm dừng đoán mò, ứng phó với Đàm Mặc phiên bản 21 tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt:

" Muốn anh...Nói gì?"

"Nói không muốn nhìn thấy tôi, còn chê tôi phiền, chuẩn bị đuổi tôi đi."

Ngữ điệu Đàm Mặc nghe như lạnh nhạt, thật ra cực kỳ để ý.

Tiêu Gia Ánh nhìn y không chớp mắt, thật tiếc là không nhìn ra được biểu cảm nào khác trên khuôn mặt y, chẳng lẽ y không nhớ được chuyện đã xảy ra giữa hai người? Vậy rốt cuộc cậu nên xem y là gấu hay là Đàm Mặc? Và vì sao y lại xuất hiện ở đây?

Nỗi thất vọng lan tràn không thể khống chế, qua một lúc lâu Gia Ánh mới nói nhỏ:

"Dĩ nhiên là anh rất vui khi nhìn thấy em."

Đàm Mặc liếc mắt:

"Biểu cảm vui vẻ của anh là như vậy sao?"

Nếu không thì sao? Bị em bỏ rơi, còn là đơn phương từ bỏ, chẳng lẽ không cho anh ôm hận sao? Lớn tuổi thì phải chịu thiệt sao? Nhất định phải thành thục ổn trọng mới được hả?

Tiếng sấm cuồn cuộn bên ngoài dần dần nhỏ hơn.

Tiêu Gia Ánh nhấp môi:

"Có chuyện gì mà tìm anh?"

"Quần áo đâu, cho tôi."

"Quần áo gì?"

Đàm Mặc trừng cậu:

"Còn quần áo nào nữa chứ? Đương nhiên là bộ đồ cao bồi kia."

" Hôm nay em đến tìm anh chỉ vì bộ đồ đó sao? Nếu là như vậy, em đi đi, anh chưa từng thấy nó bao giờ."

Ánh mắt Gia Ánh lóe lên, tiếng nói hơi căng thẳng, cảm xúc rõ ràng là không ổn, Đàm Mặc nhìn biểu cảm của cậu, bấy giờ mới như đứa nhỏ vừa mới trở về sau khi bỏ nhà ra đi, đi đến sô pha ngồi xuống, mặt lạnh phát biểu ngôn từ phản nghịch:

"Còn muốn lừa tôi sao? Con thỏ đã nói với tôi rồi."

Vốn dĩ Gia Ánh muốn hỏi: Vậy thì thế nào? Anh mua cho em, anh có quyền lấy lại, nhưng cảm thấy như vậy quá trẻ con nên dần lấy lại bình tĩnh.

" Được rồi, muốn lấy thì lấy đi, ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau khi lấy rồi thì đừng bao giờ đến tìm anh nữa, anh không nợ em."

“Tiêu Gia Ánh! Đừng tưởng rằng tôi thật sự muốn đến tìm anh, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không hề nhớ đến anh!"

"Vậy thì tốt."

Không khí tĩnh lặng một hồi lâu.

Đàm Mặc nản lòng mà mở cửa phòng ngủ, tìm thấy bộ đồ cao bồi, khi ra ngoài cắn răng nói:

" Thôi, cho là tôi tự mình đa tình đi, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh vừa lòng rồi chứ? Anh trai!"

Nói xong thì tức giận bỏ đi, để một mình Gia Ánh đứng trong phòng khách, tim thắt lại từng cơn.

Mình đã làm gì?

Tiêu Gia Ánh càng ngày càng không hiểu được chính mình.

Mỗi lần đối mặt với Đàm Mặc đều không khống chế được bản thân, ngay cả việc nói chuyện đàng hoàng cũng không làm được, chỉ bởi vì tình cảm không được hồi đáp cân bằng sao? Như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?

Sấm sét dần tan, giọt mưa tí tách rơi xuống.

Tiêu Gia Ánh chịu thua, đi xuống lầu, vốn tưởng rằng sẽ tốn chút thời gian để tìm kiếm nhưng vừa ra thang máy đã dừng lại.

Đàm Mặc đang ngồi xổm dựa vào góc tường, biểu cảm suy sụp khổ sở, trên mặt viết đầy: Tôi bị tổn thương, Tiêu Gia Ánh không phải con người.

Nghe được tiếng thang máy, cằm y giật giật, đưa ánh mắt ngập tràn u oán nhìn qua rồi lại mạnh mẽ thu về.

Giọng Gia Ánh khô khốc:

"Anh đi ném rác."

"Ừ."

Đàm Mặc lạnh giọng:

"Rồi sao nữa?"

Hai tay trống trơn, giả vờ cái gì?

Tiêu Gia Ánh luống cuống bước qua, Đàm Mặc nâng mí mắt nhìn cậu, cậu đành phải duỗi tay kéo y:

"Em..."

Tiêu Gia Ánh kêu lên một tiếng rồi ngã vào trong ngực Đàm Mặc.

Đàm Mặc dùng sức quá mạnh, cánh tay Gia Ánh có hơi đau nhưng y vẫn ôm chặt eo Gia Ánh, nghiến răng, bất mãn nói:

"Dỗ dành tôi."

“……”

Đi thang máy lên lầu, tư thế của Tiêu Gia Ánh cứng ngắc.

Cậu chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với một Đàm Mặc như vậy.

Phải biết rằng Đàm Mặc vẫn luôn biểu hiện hết sức lễ phép tuy tính chiếm hữu của y rất cao, mặc dù ngủ chung một phòng cũng không làm điều bậy bạ.

Ngoại trừ buổi tối đó.

Nhưng hành động trong buổi tối đó bị đổ lỗi do cồn chứ không thể quy hết cho Đàm Mặc.

"Em uống nước hay coca?"

"Coca."

Vừa vào cửa Tiêu Gia Ánh liền mượn cớ rời khỏi.

Phía sau cậu, Đàm Mặc thở ra một hơi:

" Muốn thêm đá."

"Anh biết."

Thái độ của Gia Ánh rất tốt.

Đàm Mặc ngồi trên sô pha lắc lắc cổ tay:

"Mở điều hòa đi, nóng."

“Điều khiển từ xa ở ngay dưới bàn trà."

Đàm Mặc tìm thấy, giữ khuôn mặt lạnh lùng khó chịu bấm xuống 15 độ, sau khi nghe được tiếng hắt xì của Gia Ánh thì lại bấm lên 25.

Gia Ánh khui lon nước đưa cho y.

"Lúc trước em không cần uống nước mà, bây giờ biến thành người nên muốn uống sao?"

Đàm Mặc dường như không muốn giải thích, ngửa đầu uống hết một lon, Tiêu Gia Ánh không nhịn nữa, duỗi tay xoa xoa đầu tóc còn hơi ướt của y, miệng y nói "bỏ tay ra", thân thể lại hoàn toàn không có ý né tránh.

Đến bây giờ Gia Ánh vẫn không thể tin rằng Đàm Mặc lại xuất hiện một cách tốt đẹp như vậy, nhưng người thật hiện giờ đang ở đâu? Ở không gian song song sao?

Còn chưa kịp hỏi phải ngưng lại vì người nào đó nói rằng rất mệt, muốn ngủ một lúc.

" Đêm qua em không ngủ sao?"

Y đáp gọn gàng:

"Ừ."

" Tôi ngủ trên sô pha."

" Để anh đi lấy chăn cho em."

Chăn lông mỏng chưa kịp dùng từ khi chuyển nhà, vẫn luôn để ở tầng cao nhất của tủ quần áo, Tiêu Gia Ánh lấy ra.

Để Đàm Mặc đắp thì có hơi nhỏ, phải cuộn người lại, y bèn cởi áo trên, thoải mái dễ chịu mà nằm dưới chăn.

Hơn 8 giờ sáng, Tiêu Gia Ánh không thể tin được mình đang ngủ bù với một con gấu.

Rất kỳ lạ, những sự việc được cho là vô lý nhưng khi phát sinh ở gấu lại trở nên thật hợp lý, mà Tiêu Gia Ánh cũng không miệt mài theo đuổi đến cùng có hợp lý hay không, làm chung với nó là được.

Cậu lấy laptop ra, ngồi trên tay vịn sô pha.

Vừa quay mặt sang đã phát hiện Đàm Mặc đang im lặng nhìn cậu chăm chú, liền hỏi:

" Trên mặt anh có chữ à?"

" Tiêu Gia Ánh, anh có từng đi tìm tôi không?"

Lời nói của Đàm Mặc trở nên trực tiếp hơn, nhưng bộ dạng giống như đang mơ, trong lạnh nhạt mang một chút sắc bén, làm Gia Ánh không rõ là hỏi về 3 năm xa cách kia hay là trong một tháng gần đây.

Gia Ánh hơi áy náy, nhẹ nhàng đáp lại:

" Muốn tìm nhưng không tìm."

"Vì sao không tìm?"

Cậu im lặng một hồi.

Đàm Mặc nhắm mắt lại:

" Thôi, xem như tôi chưa hỏi."

Lại qua chốc lát, đại khái khoảng 10 phút, hoặc có lẽ là nửa tiếng, Đàm Mặc tựa hồ đã ngủ say.

Thời tiết bên ngoài lại trở về trời trong nắng ấm.

Tiêu Gia Ánh ngồi một bên nhìn y.

Vết sẹo trên trán không thay đổi, độ cong của mũi cũng không, bộ dạng nhíu mày vẫn vậy, lời nói khắc nghiệt vẫn y như trước.

Là Đàm Mặc.

Nhưng là Đàm Mặc có bối cảnh bí ẩn, một Đàm Mặc có "pháp lực cao siêu".

Bỗng nhiên Đàm Mặc mở bừng mắt.

Hai người đối mặt nhau, tầm mắt cực gần, chóp mũi như muốn chạm vào nhau.

"Dậy rồi hả?"

Tiêu Gia Ánh vội vàng ngồi dậy.

Nhưng Đàm Mặc túm chặt tay cậu, không cho cậu đi.

“Tiêu Gia Ánh, có phải anh đang giận tôi không?"

"Tại sao phải giận em?"

" Không biết."

Đàm Mặc lạnh nhạt nói:

" Nhưng tôi cảm thấy anh thay đổi."

Chuyện này mà cũng nhận ra sao?

"Anh mơ một giấc mộng, ở đó em làm chuyện có lỗi với anh."

" Mộng mà anh cũng tin là thật?"

Tiêu Gia Ánh đúng lý hợp tình đáp:

“Đương nhiên là tin, em đi học ở nơi khác, nửa năm cũng không gọi điện thoại cho anh, tin nhắn cũng không gửi."

Đàm Mặc tức giận:

"Di động hỏng rồi, chưa kịp mua mới."

"Nói bậy, anh gửi cho em rất nhiều phí sinh hoạt."

"Là do đổi số mới."

"Sao em không nói bị mất trí nhớ luôn đi?"

Tròng mắt Đàm Mặc đen kịt, tuy lạnh nhạt nhưng mỗi khi nhìn Tiêu Gia Ánh lại rất chăm chú, thâm thúy đến có thể nhận ra rất nhiều cảm xúc.

" Tôi không thể quên anh."

Tiêu Gia Ánh nói:

" Nhưng sự thật là em đã quên anh."

" Tôi nói, không thể."

Đàm Mặc lạnh nhạt nhưng rất chắc chắn.

Thôi, không tin thì thôi.

Tiêu Gia Ánh đúng lúc đổi đề tài:

"Còn em thì sao? Lúc anh nằm mơ em đang làm gì? Vì sao đến bây giờ mới tìm anh?"

" Không tìm được đường."

Đàm Mặc lời ít mà ý nhiều, Tiêu Gia Ánh lại không hiểu:

"Em mà cũng có lúc không tìm được đường sao? Bản lĩnh cao siêu như em, ngay cả mưa mà cũng có thể đưa đến."

“……”

Đàm Mặc nói:

“Không phải chuyện này, tôi bị nhốt ở một nơi rất tối, không tìm thấy đường nào để ra ngoài."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó nơi đó bị sụp."

Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng chấp nhận cách nói như vậy.

"Vậy sao em không biến thành gấu?"

" Không biến được."

Đàm Mặc nói:

"Có người đến tìm tôi, nói tôi không cần biến thành gấu nữa."

Còn nửa câu chưa nói ra, người nọ còn nói y không được đến tìm Tiêu Gia Ánh nữa, lời nói như vậy y sẽ nghe theo sao? Tiêu Gia Ánh có đi đến chân trời góc biển y cũng sẽ đi tìm.

Tiêu Gia Ánh nghe như lọt vào sương mù, huống chi cậu vốn đã hết sức mơ hồ, ở trong thế giới chỉ có cậu và Đàm Mặc này, cậu bị cướp đi năng lực tự hỏi, dường như có ai đó khống chế làm cậu không thể hỏi quá nhiều vấn đề.

"Tình trạng này sẽ duy trì rất lâu sao? Ý của anh là tình trạng chúng ta bị ngăn cách khỏi những người khác, em thấy thế nào?"

Đàm Mặc không trả lời ngay lập tức, một lát sau y mới đáp:

"Hẳn là không bao lâu nữa."

"Vì sao?"

“Trực giác.”

Hỏi xong điều muốn hỏi, Tiêu Gia Ánh đi đến cửa sổ hít thở không khí trong lành.

Mới vừa đóng cửa, một đôi tay vươn ra từ phía sau xoay vai của cậu lại, để cậu đứng đối diện với người đó.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Gia Ánh hơi sửng sốt.

Đàm Mặc nắm lấy tay Gia Ánh, bắt cậu vuốt ve vết sẹo trên trán.

Xương dưới chân mày nhô cao, cảm giác tồn tại của vết sẹo hết sức rõ ràng.

Đầu ngón tay Gia Ánh như bị điện giật, muốn rút tay lại nhưng không được.

"Có xấu không?"

Lặng im một lát, Đàm Mặc thấp giọng:

"Không biết tại sao lại có vết sẹo này? Thật xấu xí, nhìn tôi không còn đẹp trai nữa phải không?"

"Dĩ nhiên là không phải."

Tiêu Gia Ánh thả nhẹ thanh âm:

"Có sẹo hay không đều không ảnh hưởng gì, đừng quan tâm tại sao lại có nó, nếu em không thích anh sẽ dẫn em đi xóa."

"Vì sao lại tốt với tôi như vậy?"

Tiêu Gia Ánh chợt im lặng.

Đàm Mặc hỏi lại một lần nữa:

"Vì sao lại tốt với tôi như vậy?"

"Bởi vì em là Đàm Mặc."

"Vừa nãy tôi mới biết tên tôi là Đàm Mặc, anh đừng trả lời cho qua chuyện."

"Đây không phải là câu trả lời cho qua chuyện, đây là lời thật lòng, anh đối xử tốt với em bởi vì đó là em, không có một lý do đặc biệt nào, cũng không tính toán lợi dụng điều gì ở em."

Đàm Mặc dùng sức ôm lấy Gia Ánh.

Khoảng cách giữa hai trái tim được kéo lại cực gần.

"Tiêu Gia Ánh, lần sau anh phải đi tìm tôi."

Tiếng nói vang từ đầu vai rất cố chấp:

"Năng lực của tôi đang kém dần, Tiêu Gia Ánh, tôi nói nghiêm túc với anh, tôi cảm thấy tôi không còn tồn tại được bao lâu nữa."

Tiêu Gia Ánh không biết nên đáp lại thế nào.

Cậu rất muốn nói, em là người chủ động rời xa anh nhưng lại không thể nói nên lời, bởi vì cậu bỗng nhiên cảm thấy chân tướng của sự việc không như cậu vẫn nghĩ.

"Nói chút gì đó hay ho cho anh nghe đi."

Cậu kiềm nén cảm xúc mất mát, nói lời đùa giỡn.

Sắc mặt Đàm Mặc vẫn rất lạnh lùng, chỉ là khóe mắt có hơi đỏ, hỏi ngược lại:

"Cái gì?"

"Em muốn anh đi tìm em, không phải sao? Nếu muốn vậy thì em nói chút gì đó hay ho đi."

“……”

"Gọi anh trai cũng không được sao?"

“……”

Tiêu Gia Ánh lắc đầu.

Lỗ tai Đàm Mặc đã đỏ lên, còn run run giống như lúc còn là gấu:

"Ông đây không gọi."

"Vậy thì hết cách."

Tiêu Gia Ánh xoay người muốn đi:

"Anh có rất nhiều việc cần phải làm, không biết là có thời gian rảnh đi tìm em hay không."

+

Đàm Mặc lập tức ôm eo Gia Ánh, cả người như nằm bò trên lưng cậu:

"Anh trai, đừng bỏ rơi em."

“Tiêu Gia Ánh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.