Đàm Mặc liền nắm tay Gia Ánh vuốt lên tóc mình, khuôn mặt lấm tấm râu dán lên cổ cậu:
"Vuốt đi chứ? Tôi lạ lắm sao?"
“……”
"Lúc trước, chuyện anh thích nhất là chà đạp tôi, không phải sao?"
“……”
Chà đạp cái gì?
"Này, Tiêu Gia Ánh, tôi muốn anh vuốt đầu tôi."
Ép mặt vào cổ cậu, nam sinh trong ngực kiêu căng mà ỷ lại:
"Anh muốn vuốt chỗ khác cũng được, có nghe hay không Tiêu Gia Ánh?"
{ 🫣 }
Khoảng cách này có phải là quá thân cận rồi không?
Sau vài phút ngây ngốc ngắn ngủi, Tiêu Gia Ánh đã tỉnh táo hơn một chút.
Chắc là Đàm Mặc lại phát bệnh.
Lùi thân trên ra phía sau, Tiêu Gia Ánh kéo khoảng cách ra một chút, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn y:
"Em có ổn không?"
" Tôi rất ổn."
Từ trong cổ họng lăn ra một câu trầm thấp, dường như bị đả kích rất nặng mà khép chặt mí mắt:
"Mn, không nể mặt thì thôi."
Ném tay Gia Ánh ra, y quay mặt vào bên trong, bộ dạng như mèo đang huênh hoang bị người ta nắm đuôi:
Tiêu Gia Ánh đỡ trán, cố gắng hết sức điều chỉnh hô hấp của mình:
"Ngồi dậy trước đi, em đè lên chân anh...."
" Không."
“……”
Những hành động liên tiếp xảy ra từ nãy đến giờ đại diện cho rất nhiều thứ, ví dụ như sự quen thuộc lẫn nhau, cùng với sự khát khao được yêu thương của Đàm Mặc.
Dĩ nhiên là Tiêu Gia Ánh rất hưởng thụ điều này, nhưng đồng thời với nó là cảm giác bất an, ngực cậu hơi nóng, mặt cũng nóng.
Tuy rằng hai người cũng từng thân mật nhưng nói chung là phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ phép, huống chi lúc này cậu lại không say:
"Sao em lại đến đây? Chủ nhiệm Bạch không phát hiện sao? Tiểu Lưu cũng mặc kệ em sao?"
Đàm Mặc cọ cọ trán, kiêu ngạo cho rằng mình đúng:
"Ông muốn đi đâu thì đi, ai dám quản ông?"
“……”
Lo ngại Đàm Mặc xuất hiện hành vi kích động hoặc là tức giận rồi đột nhiên chạy trốn, Tiêu Gia Ánh đành phải dùng lời trấn an:
"Ừ, ừ, ừ, gấu của chúng ta là lợi hại nhất."
"Anh không hề đến thăm tôi."
"?"
Từ đâu mà kết luận câu này?
Tiêu Gia Ánh nói:
"Tại em không trả lời tin nhắn của anh."
"Anh cho rằng tôi không muốn trả lời sao? Tôi không trả lời được."
Đàm Mặc ôm cậu lăn trên sô pha, như một con gấu chưa trưởng thành tìm kiếm sự an ủi ở người tin tưởng nhất sau khi bị kích thích, âm điệu cũng nặng nề hơn mọi khi:
"Ông đây bị nhốt ở một nơi vô cùng tối tăm. "
Tiêu Gia Ánh nao nao, ngón tay thong thả khảy khảy giữa tóc y:
"Nơi nào?"
"Tôi cũng không biết."
Đàm Mặc hơi nghẹn:
" Giống một tầng hầm ngầm, rất tối, đi hướng nào cũng không ra được, không chỉ có tôi ở bên trong, còn có ba mẹ tôi."
Nói đến đây, y ngước cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Tiêu Gia Ánh, dường như chờ mong đối phương hỏi điều gì đó.
Tiêu Gia Ánh không rõ nguyên nhân, muốn biết càng nhiều chi tiết hơn nên chỉ im lặng.
Đàm Mặc đợi một hồi, lại hờn dỗi mà cúi đầu, tiếp tục nói:
"Ba tôi ở một phòng, mẹ tôi ở một phòng khác, tôi không vào được, tôi nói chuyện thì cả hai người đều không nghe được, nhưng tôi có thể nhìn thấy bọn họ."
" Nơi đó chỉ có hai phòng thôi sao?"
"Còn có những phòng khác, nhưng đều trống không, không có ai ở."
Tiêu Gia Ánh chưa từng tiếp xúc với người bệnh tâm thần phân liệt, nhưng cậu chắc chắn là Đàm Mặc đang miêu tả thế giới tinh thần của mình, nơi đang vây khốn y:
"Còn gì nữa không?"
"Còn cái gì mà còn, vuốt mạnh chút đi, qua loa với ông à?"
“……”
Tiêu Gia Ánh quyết tâm, túm áo Đàm Mặc kéo y nằm ngang ngực mình:
"Vậy nằm cho đàng hoàng đi."
"Hừm."
Đàm Mặc úp cái mặt cứng ngắc lên ngực ai đó.
Thân trên của Gia Ánh dựa vào tay vịn, để Đàm Mặc nằm trên đùi cậu, một chút thân mật không quá rõ ràng, sau đó hai tay dùng sức mà xoa tóc, tựa như từng làm với gấu lúc trước:
"Em bị nhốt trong đó ba ngày sao?"
Thiếu niên "xí" một tiếng, tỏ vẻ khinh thường nhắc đến:
" Một mảng tường rách mà cũng muốn nhốt được tôi à? Tôi chỉ lo lắng cho mẹ tôi nên mới qua đêm ở đó, mẹ tôi tự làm đồ chơi cho tôi, quá nhàm chán, thời buổi này ai mà chơi cái món đồ chơi kia."
"Đồ chơi gì?"
Đàm Mặc lắc đầu, lỗ tai giấu giếm mà né tránh một chút:
"Này! Kêu anh vuốt chứ không phải là làm cho xù lên."
Cổ y màu đỏ nhạt, khuôn mặt đẹp trai cũng phủ lên một mảnh hồng, hàng mi hững hờ nửa khép, sâu bên trong là đắn đo giữa xác nhận và do dự.
Tiêu Gia Ánh kéo tai y dựng thẳng lên:
"Ngại quá! Anh có sở thích ngược đãi động vật, trừ khi em gọi một tiếng anh, nếu không thì hôm nay anh sẽ xoa cho em chết."
“……”
Đàm Mặc xoay người, ngước đầu nhìn từ góc 90 độ cho đến khi nhìn thẳng vào Tiêu Gia Ánh:
"Anh ơi."
Tiêu Gia Ánh rũ mắt, lấy một sợi tóc vòng lên ngón tay, sau khi siết chặt lại thả ra.
"Anh ơi?"
"Ừ."
"Anh ơi!"
"Anh đây."
Không khí đặc sệt như trong sương mù, đôi mắt cũng mê mang theo.
Đàm Mặc muốn thử xem Tiêu Gia Ánh có biết giận hay không.
Y ngưỡng cằm, muốn hôn lên.
Tiếng chuông điện thoại bỗng réo rắt.
“…… Mn!”
Lúc ra đến ban công, trái tim của Tiêu Gia Ánh vẫn còn đập thình thịch:
"Chào chủ nhiệm Bạch."
" Đàm Mặc đang ở nhà cậu sao?"
" Đúng vậy. "
"Quả nhiên thằng nhóc đó lại chạy đi tìm cậu, trên thế giới này tôi thấy là nó cũng chỉ nhớ được mỗi cái đường này thôi. "
Rõ ràng là lời nói vô ý, Tiêu Gia Ánh lại vô cớ cảm thấy chột dạ:
"Em ấy nói đi tàu điện ngầm đến đây."
......Vậy mà cũng được luôn hả?....
"Hừm, xem như tạm ổn, thằng nhóc đó vẫn chưa ngốc hẳn."
Chủ nhiệm Bạch cũng không để ý lắm, tiếp tục nói:
"Trạng thái của nó như thế nào?"
Xoay qua nhìn người ngồi trên sô pha, Tiêu Gia Ánh nói:
" Không tốt lắm, giống như ngài nói, nhận thức cá nhân xuất hiện tình trạng hỗn loạn, không phân biệt được mình là người hay gấu, em ấy còn nói đã bị nhốt ở một nơi nào đó rất lâu rồi, nơi đó có hai phòng, ba mẹ của em ấy đều ở bên trong, em ấy không thể giao lưu với bọn họ, cũng không tìm thấy đường ra."
"Xem ra việc đánh vào hồi ức lần trước đã có hiệu quả."
Đầu bên kia điện thoại dùng góc độ khoa học phân tích:
"Thế giới nó tự xây dựng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chống cự, chứng minh rằng trong tiềm thức nó đang cố đóng cửa những cái phòng đó để tìm kiếm đường ra, hẳn là nó ý thức được thế giới bên ngoài có chuyện quan trọng, hoặc là có người quan trọng đang đợi nó, nó muốn rời khỏi."
"Một khi những cái phòng đó bị đóng cửa, Đàm Mặc hoàn chỉnh sẽ quay trở lại."
“Có thể nói như vậy.”
Vậy có nghĩa là những ký ức trong mộng sẽ tan thành mây khói, phiên bản gấu bông của Đàm Mặc cũng không còn nữa, y sẽ trở lại làm một Đàm Mặc xa lạ, mọi thứ lại quay về nơi xuất phát.
Một khởi đầu mới cũng không tệ lắm.
Tiêu Gia Ánh cũng sẵn sàng để đối mặt với điều đó.
Nhưng sâu trong đáy lòng lại không hy vọng điều đó xảy ra.
Im lặng hồi lâu, Tiêu Gia Ánh hứa là ngày mai sẽ đưa Đàm Mặc về bệnh viện:
"Em ấy thích xem phim, ngày mai tôi dẫn em ấy đến rạp, xem xong sẽ đưa em ấy về."
"Vậy tối nay cậu tìm cách tâm sự với nó, tôi thấy nó rất nghe lời cậu. "
Tiêu Gia Ánh đồng ý.
Cúp điện thoại, cửa ban công bị gõ trong bực bội, cách cửa kính, Đàm Mặc lạnh nhạt nhìn Tiêu Gia Ánh, đến khi Gia Ánh nhìn ngược lại, y mới nhướng mày liếc xuống mặt đất.
"....."
Y làm đổ lon Coca.
"Em bớt nghịch ngợm một chút được không?"
Tiêu Gia Ánh chịu thua mà đi lấy giẻ lau, kêu Đàm Mặc tự mình lau sạch sàn nhà.
Tuy y chịu lau nhà nhưng hai đầu chân mày dính vào nhau, bất mãn mà biện giải:
"Không phải lỗi của tôi, rõ ràng là lon Coca có vấn đề, vừa bật nắp là nó phun ra, huống chi tay tôi lại không linh hoạt, tôi phải làm sao bây giờ? Anh nói như kiểu tôi cố ý phá hư vậy?"
Nhân cách hỗn loạn làm y không phân biệt được mình là người hay là gấu, khi thì thanh tỉnh, khi thì mê mang.
Tiêu Gia Ánh ngẫm nghĩ, quyết định ngồi xuống hỗ trợ.
Đàm Mặc lại đột nhiên quay mặt qua, thổi một hơi vào lông mi của Tiêu Gia Ánh.
" Đừng quấy."
Tiêu Gia Ánh thấp giọng.
"Vậy tối nay anh phải đồng ý ngủ chung với tôi."
“?”
Y nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh:
" Được hay không nói thẳng đi? Ông không muốn ngủ trên sô pha."
"....Được."
Nhận ra là mình hiểu sai, Tiêu Gia Ánh lấy cớ có việc phải làm để rời khỏi hiện trường.
Tắm xong, đi ngủ.
Đèn vừa tắt, Đàm Mặc đứng cởi áo ngủ.
Vóc dáng y cao, quần áo lại rộng thùng thình, bề ngoài trông rất gầy, cởi quần áo, đường cong mới có thể hiện ra.
Tuy không rắn chắc như lúc còn làm ở công trường nhưng nền vẫn còn đó, đặc biệt là ở eo, trông có vẻ ngay ngắn, cân xứng hữu lực, hai đường cong trước bụng kéo dài xuống phía dưới.
Nếu phải dùng lời để hình dung thì Đàm Mặc bây giờ đã mang hơi thở của người đàn ông trưởng thành, rút đi sự ngây ngô.
Tiêu Gia Ánh xoay người quay lưng về phía Đàm Mặc:
" Mặc quần áo vào, cẩn thận cảm lạnh."
"Nóng muốn chết."
"Nóng mà không biết bật điều hòa lên à?"
Tiêu Gia Ánh thoải mái mà sai bảo Đàm Mặc.
"Hừm."
Đàm Mặc lười biếng đi ra ngoài lấy điều khiển từ xa, trở về lại lười biếng mà mở điều hòa, chọn độ ấm, chỉnh hướng gió, làm xong mọi việc mới nằm xuống sàn nhà, mắt cá chân lộ ra khỏi chăn.
Mới vừa nhắm mắt lại liền nghe y hỏi:
" Tiêu Gia Ánh, anh ngủ rồi hả?"
"Vẫn chưa."
Dường như Đàm Mặc muốn thổ lộ hết tâm sự trong đêm nay, Gia Ánh có thể cảm nhận được.
Tiêu Gia Ánh mở mắt nhìn y, ánh sáng lờ mờ làm khuôn mặt y đẹp như điêu khắc, nhưng lại chưa được mài giũa hoàn thành nên người khác không phát hiện được mị lực của y.
“Tiêu Gia Ánh, hôm qua mẹ tôi muốn nói chuyện với tôi."
"Sao?"
"Ở trong phòng, bà luôn nhìn về phía tôi, hẳn là có chuyện muốn nói, xì, làm như tôi muốn nghe lắm à?"
Phải không?
Quả nhiên, tính tình của y vẫn không thay đổi:
"Anh cảm thấy bà muốn nói gì?"
Tiêu Gia Ánh:
"Có lẽ muốn khuyên em hãy trân trọng bản thân. "
"Bà chết rồi sao?"
Đây là vấn đề không cần phải trả lời, bởi vì Đàm Mặc đã biết rõ, khi y mang Tiêu Gia Ánh về lại quê hương đã chứng tỏ điều này.
"Thật nực cười!"
Đàm Mặc tự cười mỉa mai bản thân, giọng nói hơi nghẹn:
"Bỏ mặc không quan tâm tôi, bây giờ lại đến khuyên tôi trân trọng bản thân, bà ấy có biết tôi tìm bà ấy rất lâu rồi không? Biết tôi lưu lạc khắp nơi, bị người ta ném vào thùng rác không? Tình thương của mẹ là cái thứ gì? Ông đây không cần."
Y giơ ngang mu bàn tay, dùng sức xoa mắt:
"Nếu không gặp được anh, có lẽ tôi đã ch.ết từ lâu rồi, tôi là đứa mồ côi."
"Quá cực đoan, em không nên nghĩ như vậy. "
Tiêu Gia Ánh nói:
"Mẹ em rất thương em, từ từ em sẽ nhớ lại, trên đời này không có ai thương em bằng bà ấy."
" Tôi không tin."
Thật ra y chỉ cần một câu khẳng định từ người khác, nói cho y, mẹ y rất thương y.
"Đàm Mặc, sống ở đời có rất nhiều việc không thể khống chế, nhưng em phải biết rằng sinh mệnh của em là do bà tạo ra, cho dù là một con gấu thì cũng không thể thay đổi sự thật này."
Không có dì Đàm sẽ không có Đàm Mặc, không có một con gấu vừa độc miệng lại kiêu căng, đó là dì Đàm khâu từng mũi kim chắp vá thâu đêm từ một phế phẩm của nhà xưởng.
Có một sự việc càng tàn khốc hơn mà Tiêu Gia Ánh không đành lòng nói với Đàm Mặc, lúc đó, vì tiền, cũng vì để Đàm Mặc yên tâm quay trở lại trường học, dì Đàm đã giấu đi tình trạng sức khỏe đang chuyển biến xấu của mình, nói dối rằng mình có thể xuất viện.
Đây là kết luận mà Tiêu Gia Ánh đã nghiệm ra sau khi trải qua hết thảy.
Hồi tưởng lại mỗi lần gặp dì Đàm, bà cứ muốn nói lại thôi làm Tiêu Gia Ánh vô cùng lo lắng, còn có thân thể mỗi ngày một yếu đi của bà, mỗi một điều đều là sự đánh đổi cuối cùng vì tương lai của Đàm Mặc.
Tiêu Gia Ánh cho rằng nói với Đàm Mặc như vậy sẽ đem lại niềm an ủi cho y, không ngờ đêm đó y lại đánh mất bản thân.
Nằm trong phòng ngủ tối tăm, vách tường cao đến không thể vượt qua, kêu cứu cũng bất lực.
Đàm Mặc hãm sâu trong vũng bùn ký ức.
Lúc Tiêu Gia Ánh phát hiện đã hơn hai giờ sáng, đầu y đầy mồ hôi, tay chân lại lạnh như băng.
“Đàm Mặc, Đàm Mặc?”
Gọi mãi không tỉnh, Tiêu Gia Ánh nằm xuống sàn ôm chặt y.
Thân thể y căng cứng, lạnh lẽo, bả vai hơi run rẩy.
Xương bả vai nhô ra.
Y là một con gấu không hại người, chỉ biết tự hại mình, một mình dày vò trong mất mát và đau khổ của quá khứ, đâm cho vỡ đầu đổ máu cũng không tìm được lối thoát.
Tiêu Gia Ánh nghe y lẩm bẩm gì đó:
“Đàm Mặc, em nói cái gì?”
Ghé sát lại vẫn chỉ nghe được loáng thoáng, là những câu nói đứt quãng vô cùng mơ hồ, y nói y không cần Tết đến, không cần đi học, y đang hối hận, đang sợ hãi.
" Đàm Mặc!"
Tiêu Gia Ánh lau mồ hôi cho y, dùng hết sức ôm chặt y:
"Đừng sợ, tỉnh lại sẽ không sao nữa."
Hơi thở của Đàm Mặc rối loạn, lúc có lúc không.
Ôm được một lúc, trạng thái của y dần tốt hơn, Tiêu Gia Ánh nhanh chóng tìm một cái áo khoác đắp thêm cho y, tắt điều hòa rồi ôm y để mồ hôi đổ ra.
Đêm hè nóng bức ép người ta không thở nổi, gấu của y gần như đã thoi thóp.
Tiêu Gia Ánh hổ thẹn vì bản thân đã từng hy vọng gấu mãi mãi không rời đi.
Phiên bản gấu là hạnh phúc nhưng nó tồn tại trên sự đau khổ, đau khổ càng nhiều thì uy lực của nó càng lớn, đau khổ giảm đi thì hình dạng của nó tan rã.
Nó tiêu hao Đàm Mặc, nói cách khác, ảo tưởng về những tốt đẹp và yêu thương đó đang tiêu hao sự sống của y.
Nếu nó cứ mãi tồn tại thì điều gì đang chờ đợi Đàm Mặc ở phía trước? Đáp án không cần phải suy nghĩ.
Tiêu Gia Ánh để y gối đầu lên tay mình, dựa vào mép giường mơ màng đi vào giấc ngủ, trong cái nóng khốc liệt giữa đêm, hai người chưa bao giờ ở bên nhau gần như thế, sự liên kết tuyệt đối về thể xác lẫn tinh thần.
Mới tờ mờ sáng đã được ai đó ôm lên giường.
Tiêu Gia Ánh còn ngủ mơ mơ màng màng:
“…… Đàm Mặc?”
"Ừ."
Y đáp.
"Em không sao chứ?"
Đàm Mặc quay lưng Gia Ánh về phía mình rồi ôm vào trong ngực, cuộn tròn người lại:
"Anh có sợ không?"
" Không sợ."
Giọng Gia Ánh mềm mại, thấp như lẩm bẩm:
"Em rất ngoan."
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên là thật."
Đàm Mặc dừng một chút, khép chặt cánh tay, dùng ngữ điệu hết sức bình đạm:
" Tiêu Gia Ánh, tôi nhìn thấy bà."
"Ai?"
"Mẹ tôi."
Tiêu Gia Ánh tỉnh táo trong nháy mắt.
Cậu nhéo nhéo mũi, đuổi cơn buồn ngủ đi:
"Dì Đàm nói gì với em?"
Đàm Mặc lắc đầu:
"Bà không nhìn thấy tôi, trông rất già, già hơn nhiều so với lần trước tôi gặp bà ấy, ngay cả thuốc cũng không uống nổi, mỗi ngày chỉ ăn cơm hộp, còn phải quỳ trong bệnh viện. Tiêu Gia Ánh, tại sao lúc đó tôi không ở bên cạnh bà? Tôi đã ở đâu? Làm cái gì?"
"Em đang đi học, bà hy vọng em tiếp tục đến trường."
"Cho nên tôi không biết gì hết?"
Đàm Mặc nhíu mày nhìn chăm chú vào Tiêu Gia Ánh, hiếm khi mà đôi mắt đỏ bừng, lại nghiêng mặt đi, dường như là khổ sổ cùng phẫn nộ:
"Ai cần bà hy sinh vì tôi? Tôi không cần. "
Tiêu Gia Ánh vỗ nhẹ lưng y:
"Trong một đêm đã khóc hai lần, ai là người đã dạy anh phải kiên cường trong cuộc sống vậy?"
Đàm Mặc xoay người lại, hung hăng cắn trên vai Gia Ánh.
"Xuýt!"
Đây là hậu quả của việc ba hoa.
Tiêu Gia Ánh bị đau đến nhăn mặt:
"Thả ra đi!"
Đàm Mặc vẫn cắn mãi không buông, nước mắt nóng bỏng nện lên trên đầu vai, xúc cảm làm cho Tiêu Gia Ánh giật mình.
"Anh ơi!"
"......"
Sao em ấy lại làm người ta dễ mềm lòng như vậy chứ?
Tiêu Gia Ánh quay người, chủ động ôm ngược lại Đàm Mặc, cảm giác toàn bộ trọng lượng của y đang đè lên người mình, được một lúc lại không chịu nổi mới lùi ra sau một chút.
"Anh ơi, em muốn ở bên cạnh anh."
Đàm Mặc dựa vào người Gia Ánh, thấp giọng nói, khấp khởi biểu đạt ý nguyện:
"Chỉ cần ở bên cạnh anh, muốn em làm gì cũng được!"
"Ở bệnh viện không tốt sao?"
" Tốt gì mà tốt? Có tốt cũng không phải là nhà."
CHƯƠNG 52: Tiếng vang hành lang
Edit: J.F
Tiêu Gia Ánh bị Đàm Mặc thuyết phục là chuyện đương nhiên.
Vốn dĩ cậu đã muốn đón Đàm Mặc về nhà ở, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, vấn đề là bệnh của Đàm Mặc còn chưa khỏi hẳn, huống chi nhà đang thuê chỉ có một phòng đơn, đến khi hai người về ở chung thì chắc chắn không đủ.
Hay là đổi chỗ khác?
E là không được.
Gánh nặng kinh tế là một mặt, mới vừa chuyển đến lại muốn dọn đi__vất vả là một mặt khác, gần đây Tiêu Gia Ánh rất bận, đồng thời còn phải quan tâm Đàm Mặc, rất khó phân tâm để xử lý việc chuyển nhà.
Hôm sau, hai người xem phim xong thì Gia Ánh đưa Đàm Mặc về bệnh viện.
Cuối tuần, bệnh viện náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, trên đường đi hai người nhìn thấy rất nhiều người đến thăm nuôi, có cha mẹ đến thăm con cái, có người đến thăm bạn, đa phần bệnh nhân là trẻ tuổi, người nhà thì ngược lại.
Trở lại phòng bệnh, biểu cảm của Đàm Mặc không thay đổi chút nào.
“Đàm Mặc!”
Vừa nghe y đã quay lại, Tiểu Lưu liền vọt vào, cười hì hì, trong tay còn ôm một cái bồn nhỏ:
"Em xem thử đây là cái gì? Chị mới dưỡng đó."
Đàm Mặc nâng một nửa mí mắt lên:
"Chắc chắn là sống không nổi."
"Ai nói? Chị là cao thủ chăm cây đó nha, mau nhìn thử xem nó là cái gì?"
Hai cái lỗ tai to tròn dựng thẳng lên, xanh mướt đầy sinh cơ.
“Không biết.”
"Nể mặt chút được không? Cái này nhìn rất giống con thỏ, phản ứng nhiệt tình một chút sẽ chết à.....Thôi thôi, chị đây "già đầu" không trách bọn trẻ, vậy đặt nó trên cửa sổ, để nó làm bạn với em đi."
" Không cần."
Hết sức vô tình.
Tối qua tinh thần bị tác động, lúc này Đàm Mặc vừa ngã xuống giường là ngủ luôn.
" Đàm Mặc, đắp chăn đàng hoàng."
Nghe Tiêu Gia Ánh nói, y trở mình, bất mãn mà đắp chăn bằng vẻ mặt lạnh nhạt.
"Phi lý nha, sao nó nghe lời cậu như vậy?"
Tiểu Lưu cảm thấy bất công:
" Tôi bảo nó uống thuốc, nó lại cho rằng tôi muốn hại nó."
Tiêu Gia Ánh đùa:
"Có lẽ là lười đến mức không muốn chống đối với tôi."
Hai người rời khỏi phòng bệnh, Tiểu Lưu nhỏ giọng giải thích với cậu:
"Mỗi khi đến thời điểm này, tâm trạng của nó thường không tốt, bởi vì người khác đều có người đến thăm, nó lại không có."
"Lúc trước chưa từng có ai đến thăm em ấy sao?"
"Có thì cũng có, giáo viên trong trường đã đến một hai lần, còn có một người rất lớn tuổi nữa."
Có lẽ là ông Dư.
"Có một đôi tình nhân là đến nhiều lần nhất, nghe nói Đàm Mặc là ân nhân cứu mạng của bọn họ."
Tiểu Lưu nhăn mũi:
" Nhưng mỗi lần như vậy Đàm Mặc đều đuổi bọn họ đi."
"Tại sao?"
"Còn phải nói à? Chắc là do chó độc thân không vừa mắt bọn họ."
“……”
Cậu tin là Đàm Mặc không dở hơi như vậy.
" Tiêu tiên sinh là anh trai của Đàm Mặc hả? Tôi có cảm giác anh rất quan tâm đến nó."
" Tôi không phải anh trai của em ấy."
Tiêu Gia Ánh quay mặt, lạnh nhạt mà nhìn bậc thang dưới chân.
"Vậy chắc chắn là người lớn trong nhà!"
“……”
"Đoán sai rồi sao?"
Tiểu Lưu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Gia Ánh:
" Nhưng trông anh có vẻ lớn tuổi hơn nó, phong cách ăn mặc cũng rất thành thục."
“……”
May mắn là chủ nhiệm Bạch gọi Tiêu Gia Ánh đến văn phòng.
Đàm Mặc rời khỏi một ngày một đêm, làm bác sĩ điều trị chính cho y, ông cần biết được tình huống của y lúc này.
"Cậu nói là đêm qua nó lại phát bệnh?"
"Đúng vậy."
Tiêu Gia Ánh tóm tắt tình huống xảy ra tối hôm qua, lại nói ra nghi vấn của mình:
"Hình như em ấy nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, bao gồm chuyện dì Đàm đã mất. Tôi nghĩ đây là một khúc mắc rất lớn đối với em ấy, không thể ở bên cạnh mẹ mình trong những giây phút cuối đời."
“Đó là đương nhiên, những bệnh tâm lý có di chứng đều có nguồn gốc tương ứng với nó, đã vậy tính cách của nó còn quá trầm mặc, mọi việc đều giấu giếm trong lòng, đối mặt chuyện nhỏ còn dễ, gặp phải những chuyện mang tính sống còn, nội tâm không chấp nhận được, từ từ sẽ biến thành khúc mắc."
"Vậy bước tiếp theo nên làm thế nào?"
"Dẫn đường nó, để nó cho chúng ta nhìn thấy những phòng còn lại."
Chủ nhiệm Bạch cho Tiêu Gia Ánh xem bảng ghi chép khám và chữa bệnh cho Đàm Mặc trong thời gian qua:
"Bức tường ngăn cản đang bị đánh vỡ, nhưng thời gian để phá dỡ hoàn toàn chướng ngại tâm lý thì không biết bao lâu, khó mà đoán được, suy cho cùng thì chúng ta cũng không được nhìn thấy bên trong, chỉ biết có hai phòng khác nhau có ba và mẹ nó đang ở."
Văn phòng yên tĩnh một thời gian dài.
Tiêu Gia Ánh:
" Tôi biết còn có một phòng nữa."
"Phòng nào?"
"Về tôi."
Chủ nhiệm Bạch tỏ vẻ khó hiểu mà nhìn cậu.
Cậu không lảng tránh ánh mắt của chủ nhiệm Bạch nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, làm thế nào để kể lại mọi việc một cách rõ ràng mà không tạo cho người nghe cảm giác cậu cũng là người điên.
"Chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu, em ấy biết tôi bị bệnh trầm cảm, từng xem di thư của tôi nên vẫn luôn lo rằng tôi sẽ tự.s.át, bởi vậy tôi đoán sẽ có một căn phòng thuộc về tôi, ý tôi là chuyện này có thể xem như một trong những chuyện em ấy không buông xuống được."
"Sao bây giờ cậu mới nói?"
Chủ nhiệm Bạch không muốn tìm hiểu sâu xa về vấn đề này, chỉ liếc mắt một cái tỏ vẻ khiển trách:
"Một khi đã như vậy, cậu sẽ mang lại lợi ích lớn trong quá trình điều trị cho nó, như vậy đi, chúng ta sắp xếp khoảng nửa ngày, cậu đến phòng khám thử xem có đánh thức được một phần ký ức này không."
Tiêu Gia Ánh đồng ý, cũng chọn ra ngày khám.
Vậy mà ngày đó cậu lại đến muộn.
Công ty phái cậu đi công tác tạm thời, đêm đó yêu cầu cậu phải đi xe lửa đến thành phố cách khoảng hai giờ chạy xe, trưa hôm sau cậu không kịp về nhà thay quần áo.
Hấp tấp chạy đến bệnh viện, Đàm Mặc lại từ chối gặp cậu.
" Đàm Mặc? Em ở trong đó sao?"
Cách cửa phòng bệnh, cho dù gõ thế nào cũng không có phản ứng.
Tiểu Lưu tốt bụng kéo cậu qua một bên:
"Anh không thấy à? Nó đang giận anh."
Thấy thì có thấy, nhưng không biết vì sao.
"Chỉ bởi vì tôi đến trễ?"
Tiểu Lưu ngả ngửa ra sau, khoa trương mà trừng mắt:
"Vậy chưa đủ sao? Nó chính là bệnh nhân bị ảnh hưởng tinh thần nghiêm trọng, cảm xúc tương đối mẫn cảm, anh lỡ hẹn, dĩ nhiên là nó cho rằng anh bỏ rơi nó."
.....Cái kiểu giải thích như vậy rất dễ làm người ta cảm thấy hoảng sợ.
"Tôi dám đánh cược với anh."
Tiểu Lưu nói:
"Bây giờ nó đã biến thành gấu bông lưu lạc, quên mất bản thân mình là người."
Bồi hồi ở hành lang một lúc lâu, Tiêu Gia Ánh quyết định căng da đầu mà gõ cửa xin lỗi:
“Đàm Mặc, anh xin lỗi, là do anh đến muộn, em có thể tha thứ cho anh không?"
Lập tức loáng thoáng nghe được câu trả lời "Cút ngay".
" Lại vô lễ phải không?"
Yên tĩnh.
Yên tĩnh chính là không bao giờ tha thứ.
Tiêu Gia Ánh đành phải đi tìm chủ nhiệm Bạch thương lượng.
Quay trở lại phòng bệnh, cậu nói với người bên trong:
" Sắp xếp hai bộ quần áo, đi du lịch với anh."
Im lặng 3 giây, cửa bị bật ra.
Ánh mắt gấu của cậu có chút oán trách.
"Phải đi liền, làm nhanh lên."
Tiêu Gia Ánh mở điện thoại nhìn giờ:
"Xe lửa sẽ khởi hành sau 4 tiếng nữa, còn dây dưa chắc chắn sẽ muộn."
"Ai nói là muốn đi."
"Hừm."
Tiêu Gia Ánh nghênh ngang đi vào phòng bệnh:
"Có ba lô không? Cái này hả? Không cần mang theo quần jean, mặc một cái là được, mang theo hai cái quần lót, lấy bốn cái áo ngắn tay theo để tắm rửa thay đổi."
Đàm Mặc trừng mắt nhìn cậu:
" Tôi nói là tôi không muốn đi."
"Rốt cuộc là em có đi hay không?"
“……”
Từng món quần áo bị nhét vào túi xách trong phẫn nộ.
Cũng không biết y làm sao có được cái túi xách này, mềm mềm rũ rũ nhưng rất to, màu đen, mặt ngoài hơi phản quang, giống cái loại mà mấy người vô gia cư hay dùng để nhặt ve chai.
Dẫn người lên xe lửa, trái tim thấp thỏm cả ngày của Tiêu Gia Ánh mới xem như bình ổn:
"Có đói không?"
Đàm Mặc đong đưa cằm tỏ vẻ từ chối.
Y ngồi ở hàng bên ngoài, cạnh lối đi, trong ngực ôm cái túi nhặt ve chai, Tiêu Gia Ánh bảo y đặt nó lên khoang chứa hàng trên đầu, y liếc mắt một cái, tay cũng lười nâng.
Thật là càng lúc càng không rõ y là người hay là gấu, có lẽ nào y và gấu vốn dĩ là một thể, suy ra kết quả là tuy hai mà một.
" Đến chỗ kia đừng chạy lung tung, có rất nhiều đồng nghiệp của anh ở đó, bọn họ đều là người cùng làm việc với anh, nếu như em mất tích sẽ rất phiền phức, có khi anh còn bị mất việc."
Đàm Mặc mang theo biểu cảm bất chấp sự đời.
"Có nghe được không?"
Tiêu Gia Ánh duỗi tay, hai ngón tay căng ra hai mí mắt trên dưới của y, y lùi lại phía sau né tránh, hai đầu chân mày nhíu chặt do bực bội, một tiếng chậc lưỡi ậm ừ trong cổ họng.
"Em bị câm rồi sao? Sao không nói tiếng nào?"
Tiêu Gia Ánh mỉm cười trêu chọc, lại bị Đàm Mặc nắm lấy cổ tay, khoảng cách giữa hai người kéo gần trong nháy mắt.
Hai mắt Đàm Mặc nhìn chằm chằm vào cậu, khuôn mặt lạnh như băng, hầu kết lại nhấp nhô trên dưới:
" Đừng có đụng vào tôi. "
"Tại sao không thể đụng vào?"
"Bởi vì tôi vẫn còn giận đó!"
Cổ tay bị nắm đau, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Đàm Mặc đột nhiên đến gần, lấy chóp mũi hung hăng cọ vào mặt cậu.
"Mn, anh không hề gọi điện thoại cho tôi."
"Bởi vì anh phải đi làm, phải nỗ lực kiếm tiền. Em chỉ là một con gấu, anh lại trưởng thành hơn em, hiểu chuyện hơn em, anh phải suy xét vì tương lai của chúng ta chứ?"
Câu nói mang theo chút trịnh trọng, gấu im lặng hồi lâu mới thấp giọng chửi tục, sau đó thả tay ra mới cắn răng phản bác:
" Nuôi tôi đâu có tốn tiền."
"....Tốt nhất là như vậy."
Xoay xoay cổ tay đau xót, Tiêu Gia Ánh bảo Đàm Mặc đứng dậy một chút, cậu muốn lấy máy tính ở khoang phía trên, mới vừa nói xong, người bên cạnh đã đứng dậy trước cậu một bước, lấy cái túi trên đỉnh đầu xuống dễ như trở bàn tay.
Có chiều cao đúng là một lợi thế, lấy đồ chỗ nào cũng được, còn có thể bung dù che khi trời mưa.
Suy nghĩ vớ vẩn xong, Tiêu Gia Ánh tiến vào trạng thái công tác.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên một nửa khuôn mặt cậu.
Tiêu Gia Ánh 31 tuổi, khóe mi đã có vết chân chim nhàn nhạt, làn da cũng không căng mẩy như thời còn sinh viên, nhưng ở cậu lại có sự khiêm nhường không màng danh lợi, cùng với sự trầm ổn sau khi ngừng các hành động tự hủy hoại bản thân.
Đàm Mặc nhìn khuôn mặt của Tiêu Gia Ánh trước, sau đó mới nhìn đến vết sẹo rõ ràng trên cổ tay.
Nơi đó bị mình nắm cho đỏ lên.
"Tiêu Gia Ánh?"
"Sao?"
Cậu gõ bàn phím vô cùng nhịp nhàng.
Cho đến khi khóe miệng bất ngờ bị người ta tập kích.
Đàm Mặc không chào hỏi, không nói trước sau, vừa ra mặt là tìm chuẩn khóe miệng của cậu.
Tiếng gõ bàn phím đột nhiên im bặt.
Khả năng tự hỏi của Tiêu Gia Ánh bị gián đoạn.
Đàm Mặc quay ngoắc đầu sang nhìn cửa sổ bên kia, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên một cách nhanh chóng:
"Thật xin lỗi!"
"?"
" Tôi nói tôi sai rồi. "
Cúi đầu nói mấy chữ này, Đàm Mặc lưu loát đứng dậy, đi đến chỗ nối hai toa tàu ngắm phong cảnh.
……
Chưa từng thấy lời xin lỗi nào mà đúng lý hợp tình như vậy, giống như đang nói, lần sau tôi còn tái phạm.
Mười mấy phút sau, người đã quay lại.
Hai tay cắm vào túi quần, cả người thảnh thơi.
Tiêu Gia Ánh nhìn y, y lướt mắt qua, vô cùng bình tĩnh mà cầm lấy chai nước khoáng, vặn nắp ra rồi thoải mái đưa cho Tiêu Gia Ánh.
Trước kia, mối quan hệ giữa hai người bị ngăn cách bởi một lớp giấy, bây giờ lại là một bức tường, tuy không cứng cáp như một bức tường thật nhưng lại là bức tường trong lòng của Đàm Mặc.
Trên phương diện tình cảm, Tiêu Gia Ánh rất trân trọng nên khá dè dặt, Đàm Mặc lại không biết làm thế nào để xử lý ổn thỏa mối quan hệ này, suy cho cùng thì người và gấu.....
Không khí xấu hổ này vẫn luôn kéo dài đến khi xuống trạm xe lửa.
Những đồng nghiệp khác có người đến trước, có người còn đang trên đường đến đây, mọi người cùng nhau ở trong một khách sạn.
Bởi vì đã thông báo trước với đồng nghiệp là sẽ mang theo bạn nên mọi người cũng không kinh ngạc lắm, ngược lại còn khá ấn tượng với người trẻ tuổi từng xuất hiện một lần trong công ty.
Khi đang làm thủ tục khách sạn, Tiêu Gia Ánh quay đầu thấy hai đồng nghiệp thích đùa giỡn đang nói chuyện phiếm với Đàm Mặc.
"Em là Đàm Mặc à? Nghe nói em là em trai của phó tổng Tiêu, sao không giống anh ấy chút nào? Em giống ai mà đẹp trai như vậy, so với phó tổng Tiêu thì chỉ hơn không kém."
Một người khác nói:
"Cậu đừng có đến gần như vậy để nói chuyện được không? Làm em trai người ta sợ kìa!"
"Em đi hút thuốc không?"
"Không đi."
"Biết chơi bowling không? Tầng hầm 1 có khu vui chơi, tối nay dẫn em đi giao lưu một chút."
"Không đi."
"Thanh niên gì mà chẳng có cái sở thích nào, có đi bơi không?"
Đàm Mặc nói:
" Tiêu Gia Ánh đi thì tôi đi."
Hai vị đồng nghiệp bỗng cười rộ lên:
" Nhiêu tuổi rồi?"
"Không biết."
"Hả? Còn có người không biết bản thân mình bao nhiêu tuổi sao?"
" Không biết thì sao?"
“Đàm Mặc!”
Tiêu Gia Ánh gọi y:
" Lại đây đưa giấy chứng minh cho anh."
Đàm Mặc bước qua tìm giấy chứng minh, chỉ để lại bóng lưng ở đằng sau.
Tiêu Gia Ánh thấp giọng:
"Đã nói là phải lịch sự một chút, em có hiểu không?"
"Mấy người đó làm phiền tôi."
"Bọn họ làm vậy là vì cảm thấy hứng thú với em, không phải làm phiền, ít nhất em cũng phải cười một cái xã giao."
Đàm Mặc vẫn thiếu kiên nhẫn giống như gấu nhỏ, mỗi khi bực bội động tác run lỗ tai cũng y chang:
"Hứ, dong dài, phòng ở lầu mấy?"
“Lầu sáu.”
Y vung cái túi ve chai lên vai rồi đi mất.
"Ơi, chờ anh với!"
" Chân bị ngắn sao? Chậm hơn cả rùa đen."
Y liếc xéo về phía sau, biểu cảm vẫn thiếu đánh như vậy nhưng bước chân rõ ràng đã chậm hơn.
Sau khi vào phòng, Tiêu Gia Ánh hối hận trong im lặng.
Tại sao lại muốn mang Đàm Mặc đến đây, quả thật là tự rước phiền toái.
Bởi vì cửa phòng tắm làm bằng kính trong suốt.....
Sắp xếp hành lý xong, Tiêu Gia Ánh vẫn cảm thấy rất khó xử, Đàm Mặc lại đứng bên cạnh thay quần áo như chốn không người, thậm chí y còn lấy cái áo thun vừa cởi ra để lên mũi ngửi, nhíu nhíu mi.
"......"
Tiêu Gia Ánh nói:
" Buổi tối, các đồng nghiệp cùng nhau ăn liên hoan, em đi với anh nha."
" Không muốn đi, bọn họ nói quá nhiều."
" Không muốn đi thì không có cơm ăn."
"M..n.."
Đàm Mặc ném quần áo bẩn lên giường:
" Tiêu Gia Ánh, ngứa lưng quá!"
"Chắc tại xe lửa không sạch. Lại đây!"
Tiêu Gia Ánh vẫy tay với Đàm Mặc, y đơ người hết 2 giây, sau đó chấp nhận số phận mà ngoan ngoãn bước qua.
"Quay lưng lại!"
Kêu Đàm Mặc đứng quay lưng về phía mình, tấm lưng rộng lớn thình lình xuất hiện trước mắt.
" Muỗi cắn chứ gì?"
"Không phải."
"Em không thấy làm sao mà biết không phải?"
Y xoay cổ nhìn lại, tay trái vươn qua vai sờ ra sau lưng.
Tiêu Gia Ánh nói:
"Rồi, rồi, là muỗi cắn, anh bảo đảm, bôi nước hoa sẽ hết ngay."
"....."
Đàm Mặc xoay người tỏ vẻ bất mãn, ánh mắt khiển trách người nào đó nói chuyện qua loa hết sức rõ ràng.
Tiêu Gia Ánh mỉm cười, vuốt vuốt cổ y:
"Cúi đầu xuống!"
"Hừ, muốn làm gì?"
Nhưng vẫn nghe lời mà làm theo.
Sau đó khuôn mặt bị kéo ra, ngũ quan bị biến dạng.
Một khuôn mặt đẹp trai bỗng trở thành hình minh họa cho phim hoạt hình, gì mà lạnh lùng kiêu ngạo, gì mà táo bạo dữ dằn đều biến mất không dấu vết trong nháy mắt.
"Đủ chưa?"
"Véo má làm em đau à?"
Tiêu Gia Ánh hỏi xong mới mỉm cười nhìn Đàm Mặc, hơi ngước cằm lên.
Đàm Mặc cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Tiêu Gia Ánh, thấy Gia Ánh còn muốn ra tay với tóc mình, vừa định nói "Muốn làm gì nữa?", yết hầu chợt nghẹn lại.
Những câu đối thoại vừa nãy, có phải đã từng nghe qua rồi không?
Cảm giác rất quen thuộc.
Trong mấy giây ngắn ngủi, y có trực giác, đây là một việc đã từng xảy ra trong quá khứ.
Thậm chí y còn cảm thấy....
Đó là tiếng vang đến từ nơi sâu thẳm trong ký ức.
Nơi đó có một căn phòng thuộc về y và Tiêu Gia Ánh, hai người từng cùng nhau ở đó rất lâu, từng nói với nhau rất nhiều điều, quá trình bắt đầu, phát triển, tiếp diễn, kết thúc không ngừng lặp lại, bị lấp đầy bởi những hồi ức bình đạm nhưng nồng nàn thắm thiết.
Từ đó trở đi, cho dù phát sinh chuyện gì, cũng chỉ nghe được tiếng vang của nó mà thôi.
[Ý của em là những hồi ức tốt đẹp đó em đã đóng gói lại và giấu nó vào nơi sâu thẳm của ký ức, giống như tình yêu của em dành cho Gia Ánh, vĩnh viễn chôn sâu nơi đáy lòng.
Cho dù có động đến cũng chỉ nghe được tiếng vang mà thôi.
+
Đó cũng là bức tường cuối cùng giam giữ linh hồn em.]