Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 53-54: Quy tắc



53: Quy tắc

Edit:J.F

Thấy Đàm Mặc không trả lời, Tiêu Gia Ánh cho rằng mình véo mặt làm y nóng nảy nên thả tay ra.

Vóc dáng cao to sao lại sợ đau như vậy?

" Mặc quần áo vào đi."

Đàm Mặc vẫn không đáp.

Nhưng nghe lời.

Áo thun căng ra, kéo từ đỉnh đầu xuống, động tác hết sức gọn gàng.

"Bây giờ anh phải làm việc, em đợi ở đó đi."

Thật ra Tiêu Gia Ánh có hơi bối rối.

Cậu lấy máy tính ra, ngồi vào bên cạnh cửa sổ sát đất để phản hồi mail, Đàm Mặc ngồi đó nhìn Gia Ánh không dời mắt, đúng là không lên tiếng quấy rầy, nhưng nhìn chăm chú như vậy lại là một kiểu quấy rầy khác.

"Đừng nhìn anh nữa."

Tiêu Gia Ánh thấp giọng:

"Tìm cái gì đó tự làm đi."

Đàm Mặc ngồi thêm một chút mới đứng dậy, rời khỏi phòng nhưng không đem theo thẻ phòng.

Y có điện thoại, Tiêu Gia Ánh không cần phải lo lắng nhiều, để y ra ngoài chơi một chút cũng tốt.

Hoàn cảnh lạ lẫm trong khách sạn chưa từng đến này tạo cho Đàm Mặc cảm giác mới mẻ, chẳng qua là y thích chơi trò hờn dỗi trẻ con với Tiêu Gia Ánh mà thôi, còn với người ngoài y chỉ là một con gấu, còn là một con gấu bông vô cùng kiệm lời.

Đi thang máy xuống lầu, dạo xung quanh sảnh chính không thấy cái gì thú vị, y lại tiếp tục đi ra ngoài tòa nhà.

Đang đi thì nghe được một loạt tiếng bước chân linh hoạt ở phía sau.

"Ơi gấu Đàm! Đợi tôi với!"

Y đột nhiên dừng lại, cúi đầu.

"Thỏ?"

"Hí hí hí."

Con thỏ nhe hàm răng sạch sẽ ra cười với y:

"Bất ngờ lắm phải không?"

Đàm Mặc cắm hai tay vào túi quần, khuôn mặt kiêu ngạo hiện lên cảm xúc kinh ngạc, thoạt nhìn có vẻ không ổn:

"Sao em lại xuất hiện ở đây?"

" Tôi muốn ở đâu thì ở, không phải anh cũng đang ở đây sao?"

Con thỏ nhảy dựng lên, đụng đầu vào chân Đàm Mặc:

"Dạo này không thấy anh đến tìm tôi, quên tôi rồi phải không? Gấu ngốc vô tình! Uổng công tôi xem anh là bạn."

Ánh nắng hoàng hôn không quá chói chang, có lẽ vì nguyên nhân này mà không thấy được bóng dáng của con thỏ.

" Tôi không trốn ra được."

Gấu nhíu mày giải thích:

"Bọn họ nhốt tôi lại, nói tôi mắc bệnh gì đó, vừa chích vừa uống thuốc."

"Wow, nghiêm trọng như vậy sao?"

Gấu "ừ" nhẹ một tiếng.

"Cho nên rốt cuộc là bệnh gì?"

"Bệnh tâm thần."

Con thỏ "xùy" một tiếng.

"Vừa đi vừa nói chuyện nha gấu ngốc."

"Nè, đừng có gọi như vậy, tên tôi là Đàm Mặc, em cũng biết rồi mà, hẳn là Tiêu Gia Ánh đã nói với em."

" Tôi biết chứ, nhưng tôi thích gọi anh là gấu ngốc, gấu ngốc gấu ngốc gấu ngốc."

Gấu chậc lưỡi, muốn giơ chân dẫm nó, nó linh hoạt né tránh:

"Dẫm không được!"

Thật khó mà không chú ý đến hành vi cử chỉ quái dị của một thanh niên đang đi trên đường lớn, hắn đang nói chuyện với không khí, vừa nói vừa quơ tay múa chân, thoạt nhìn giống một thằng điên đẹp trai.

"Mau nói cho tôi biết gần đây anh sống thế nào."

"Không phải đã nói rồi sao? Chẳng có gì ngoài chích và uống thuốc."

"Ai cần biết chuyện này, tôi muốn hỏi về chuyện của anh và Tiêu Gia Ánh."

Con thỏ nhìn y bằng vẻ mặt ám muội:

"Thổ lộ hay chưa?"

Gấu quay ngoắc đầu sang chỗ khác:

"Liên quan gì đến em."

"Hứ, vậy là vẫn chưa, tôi biết mà, anh chính là một con hổ giấy, vừa đến trước mặt Tiêu Gia Ánh liền ngoan ngoãn như một con thỏ!"

"Vậy chẳng phải là tôi giống em à? Không có chuyện đó đâu!"

" Đừng có phân biệt đối xử, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, anh cũng như tôi thôi!"

".....Mn."

Gấu không chịu nổi sự sỉ nhục này:

"Nghe cho rõ đây, hôm nay tôi đã hôn anh ta một cái."

“Cái gì?!”

Một người và một thỏ đi trên vỉa hè, người thì đút tay vào túi quần giả vờ lạnh lùng, còn con thỏ thì hưng phấn nghe người kia kể chuyện, lỗ tai lắc lư không ngừng.

"Anh ấy phản ứng thế nào?"

Nhắc đến chuyện này, gấu ủ rũ:

"Không có phản ứng."

"Hả?!"

Con thỏ khoa trương mà há to miệng, hai cái răng cửa to đùng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Ai biết anh ấy nghĩ gì?"

Gấu đá cục đá nhỏ dưới chân văng ra thật xa:

"Mn, sau này ông đây không làm những chuyện nhàm chán như vậy nữa, không bao giờ làm."

" Đừng mà, phải nỗ lực không ngừng, đây chỉ là một thất bại nhỏ mà thôi."

"Đã chủ động đến mức đó rồi, còn muốn tôi phải làm sao nữa? Cơ bản là do anh ấy không thích tôi."

Gấu lớn tiếng ngắt lời.

Con thỏ lại thông minh hơn:

"Nếu không thích thì không cần phải đối xử tốt với anh như vậy, tôi thấy là anh ta thật sự thích anh."

"Vậy tại sao anh ta không có chút phản ứng nào khi tôi hôn anh ta?"

"Ờm.....Có lẽ tình huống phức tạp hơn tôi nghĩ."

Con thỏ vẫn cứ mạnh miệng tỏ vẻ hiểu biết:

"Hay là anh diễn tả chi tiết hơn một chút đi, cao thủ yêu đương này sẽ phân tích thay anh."

"Không có gì để diễn tả."

Gấu vô tư nói:

"Đơn giản là hôn anh ta một cái mà thôi."

"Vậy mà cũng nói!"

Con thỏ nghiêng đầu trừng y:

"Tôi biết là anh hôn anh ta, nếu như anh có gan "làm liều" thì cũng không đến mức chờ đợi đến ngày hôm nay, đúng là "không dậy sớm được"*!!"

"......."

* gốc là phế vật điểm tâm, nghĩa đen là bữa sáng chẳng ra gì, nghĩa đen hơn nữa là buổi sáng không chào cờ nổi

"Hôn ở đâu?"

Gấu chỉ chỉ miệng mình.

"Hôn mấy cái?"

"Em còn muốn mấy cái hả?"

Gấu trừng mắt nhìn ngược lại, vẻ mặt như đã làm gì vượt quá giới hạn:

"Mới chạm một chút mà tôi phải xin lỗi rồi, tôi sợ anh ta giận."

Con thỏ chống cằm trầm tư một hồi, đưa ra quyết định:

"Hôn không có quy tắc, cho người ta cảm giác rằng anh là một người tùy tiện."

Gấu "ồ" lên.

"Anh suy nghĩ đi, đã không mạnh mẽ còn không kéo dài, có lẽ anh ta cho rằng anh đang đùa giỡn hoặc là bất cẩn chạm phải, với người có tính cách cẩn trọng như anh ta thì chắc chắn không thể tin là thật."

"Vậy tôi....."

"Tiếp tục hôn!"

Chuyên gia tình cảm__con thỏ nói thế.

" Hôn cho môi sưng lên! Cắn cho rách cũng được! Cho anh ta biết là anh thật sự muốn tiến tới với anh ta!"

"?"

Không ổn ở chỗ nào đó.

"Tin tôi đi!"

Con thỏ tổng kết lại:

"Ở thời điểm mấu chốt thì không thể nhân từ, phải để anh ta cảm nhận rằng anh nghiêm túc, quyết tâm, làm cho anh ta không thể chống cự."

"Làm vậy có giống c.ưỡng b.ức không? Có thô lỗ lắm không?"

Ánh mặt trời chiếu lên vẻ do dự trên mặt gấu:

" Tôi không muốn làm cho anh ta chán ghét tôi."

"Vậy anh hãy chờ đến khi anh ta bị người khác đoạt đi."

Con thỏ liếc nhìn gấu như nhìn một đứa trẻ cứng đầu, ghét bỏ ra mặt.

Những lúc bình thường gấu thật sự rất đáng yêu, đến khi đối mặt với tình cảm thì lại nhút nhát, giả vờ thì không đến nơi đến chốn, làm cho người ta có cảm giác như đánh vào một đống bông gòn.

"Được rồi, không bàn chuyện này nữa, mau dẫn tôi đi ăn kem."

Được con thỏ tiếp sức, gấu càng tự tin hơn, nó nắm con thỏ đặt lên vai mình:

"Không có tiền thì lấy gì mua?"

" Không có tiền thì không biết mở miệng xin Tiêu Gia Ánh à??"

Chân lý là đây.

[ Tiêu Gia Ánh, cho tiền đi.]

Tin nhắn gửi đi được 3 phút thì nhận được phản hồi.

[ Xin tiền làm gì? ]

Gấu ngồi bên cạnh bồn hoa, con thỏ ngồi trên đùi y cùng y xem điện thoại, nhân tiện giúp y che bớt ánh nắng chói mắt, mặc dù có che cũng như không.

[ Dẫn con thỏ đi ăn kem. ]

[ Con thỏ xuất hiện rồi sao? ]

Gấu ngẩng đầu:

"Anh ta hỏi em kìa."

"Cứ nói là tôi đến tìm anh, anh ta cũng biết chúng ta là bạn tốt của nhau."

Con thỏ kiêu ngạo nói:

"Lý do này quá hợp lý."

[ Ừ, con thỏ đến tìm tôi.]

[ Gửi lời thăm hỏi sức khỏe đến em ấy giúp anh.]

Chuyển khoản 200 đồng.

Gấu bấm nhận, cất điện thoại vào túi:

"Đi thôi!"

"Nè, đừng có u sầu nữa gấu ơi, chắc là anh ta bận công tác nên không có thời gian rảnh để nói chuyện với anh mà thôi."

Gấu giơ tay vuốt vuốt tóc mình.

Quán kem đông người không có chỗ ngồi, Đàm Mặc mua kem xong rồi đem ra ngoài, ngồi xổm trước cửa ăn cùng con thỏ.

"Kem này vị gì?"

"Vị thảo mộc."

"Boring."

Gấu rất bất ngờ:

"Em biết nói tiếng Anh à?"

"......."

Con thỏ nói:

" Chị tôi là giáo viên dạy tiếng Anh."

"Chưa từng nghe em đề cập đến chuyện này."

" Cũng không phải giáo viên ưu tú, chỉ dạy ở lớp bổ túc thôi, nhưng trong lòng tôi chị ấy là người giỏi nhất."

Thật sự là quá mâu thuẫn.

Gấu múc một muỗng kem cho vào trong miệng, mát mát lạnh lạnh, hương vị cũng ổn nhưng lúc không vui thì ăn cái gì cũng không thấy ngon.

Ăn hết kem, y vỗ vỗ chân đứng dậy:

"Em về khách sạn với tôi không?"

"Về đó làm gì? Làm nhân viên tư vấn tình cảm cho anh sao?"

Vẻ mặt gấu hơi mất tự nhiên:

"Tôi mà cần tư vấn sao?"

"Được rồi, được rồi."

Con thỏ quyết định nể mặt gấu một chút:

"Không đi xa đâu, tôi cũng có chút việc riêng cần làm ở đây."

Hôm nay trông con thỏ có chút tiều tụy, Đàm Mặc hỏi:

"Dạo này em đang lo lắng chuyện gì?"

"Tôi có một ít manh mối về chị tôi."

Con thỏ lục lọi cái túi nhỏ treo bên hông, lấy ra một viên kẹo đưa cho Đàm Mặc:

"Cho anh nè, tôi nhặt lúc đang trên đường đến đây."

"......Cảm ơn."

Gấu nhận lấy:

"Cần tôi giúp gì cứ việc nói thẳng."

"Tạm thời thì chưa có, nếu có thì tôi sẽ đến tìm anh."

Tạm biệt con thỏ, Đàm Mặc đi bộ về khách sạn.

Đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn của Gia Anh.

[Đi thẳng lên nhà hàng ở tầng cao nhất.]

Có lẽ là sợ y không chịu đi hoặc là không biết đường đi, có người đang đợi y ở đại sảnh.

"Em trai Đàm Mặc, còn nhớ chị không?"

Vì hôm nay là liên hoan, Dư Diệu mặc một cái váy dài màu đỏ, nhìn vô cùng quyến rũ, là kiểu mà trai thẳng nhìn vào sẽ không thể nào quên, nhưng Đàm Mặc lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dửng dưng.

"....."

Dư Diệu nói:

" Chắc chắn là xu hướng giới tính của cậu em đây cũng có vấn đề."

Tuy Đàm Mặc tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng cũng có thiện cảm với chị gái này.

Cô dẫn Đàm Mặc lên nhà hàng ở tầng cao nhất, một nhóm người chiếm hết phía tây nam của nhà hàng, dưới ánh hoàng hôn, phối cảnh ở đây có thể đánh giá là đẹp.

"Phó tổng Tiêu, đã đưa người đến."

Tiêu Gia Ánh cũng thay cho mình một bộ tây trang đắt tiền, thoạt nhìn cũng rất đẹp trai, quay đầu nhìn thấy Đàm Mặc, cậu vẫy tay về phía y:

"Lại đây."

Đàm Mặc ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiêu Gia Ánh, so với Gia Ánh, y trông có vẻ non nớt, còn cần phải mài giũa nhiều hơn nữa.

"Con thỏ đâu?"

"Đi rồi."

Bạn thỏ nhỏ bí ẩn.

Thấy Đàm Mặc hơi uể oải, Tiêu Gia Ánh theo thói quen mà vuốt vuốt tóc y:

"Nếu em ấy xuất hiện một lần nữa, chúng ta giữ em ấy ở lại một thời gian."

Đàm Mặc nhíu mày:

"Sao cũng được."

Dẹp hết đi.

"Phó tổng Tiêu, em trai anh uống được không?"

Người đã đến đây, bảo hộ quá mức cũng ngượng ngùng, Tiêu Gia Ánh ngẫm nghĩ:

"Rót cho em ấy một ly, thôi, nửa ly là được."

Đồ ăn dần được mang lên, thoạt nhìn rất phong phú nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn đưa thực đơn cho Đàm Mặc:

"Em muốn ăn gì thì chọn đi."

Vậy mà người nào đó lười đến không muốn lật trang.

"Hay là gọi một ly coca?"

Đổi lấy thái độ từ chối lạnh nhạt.

"Vậy có muốn ăn điểm tâm ngọt không?"

Đàm Mặc im lặng vài giây mới không thể bình tĩnh nữa, y nâng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh, trong mắt như có một hồ sâu thăm thẳm:

" Tiêu Gia Ánh, anh có thể ngừng xem tôi như đứa trẻ 3 tuổi được không? Đừng dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi được không?"

Tiêu Gia Ánh kinh ngạc đến sửng sốt.

Đàm Mặc quay mặt đi, bưng ly rượu trước mặt uống cạn:

" Tôi không thích!"

Cái ly bị đặt lên bàn vang lên một tiếng "bộp".

Đồng nghiệp xung quanh sôi nổi ghé mắt nhìn về phía này, Dư Diệu bước qua dẫn Đàm Mặc ra ngoài.

Sắc trời đã tối hẳn, đèn trên đỉnh cũng được bật lên, ánh đèn lập lòe đủ mọi màu sắc như nâng người ta lên một tầm cao mới, cũng chiếu rọi ra thế giới ngầm đầy phức tạp được che giấu phía dưới nó, một thế giới đầy dối trá, lọc lừa, khéo đẩy đưa.

Dư Diệu châm một điếu thuốc mời Đàm Mặc nhưng y không nhận.

"Nhiều đồng nghiệp ở đây như vậy, em không nên làm cho cậu ấy bẽ mặt."

Cô rút điếu thuốc lại:

"Cho dù trên mặt em đã viết hai chữ khó chịu rõ ràng đến bao nhiêu."

Đàm Mặc lạnh giọng:

"Chị thì biết cái gì? Đây là chuyện của tôi và anh ấy."

Dư Diệu cười nhạt, tỏ vẻ bà đây biết hết rồi.

"Được rồi, hết khó chịu thì quay lại đi nhóc con, em nhìn phó tổng Tiêu của chúng ta đi, có phải sắp khóc rồi không?"

Đàm Mặc nhìn về phía đó chỉ thấy được bóng lưng, nhưng cái bóng lưng đó thật sự có chút cô đơn.

Về lại chỗ ngồi, Tiêu Gia Ánh chỉ nhìn y một cái rồi dời mắt đi.

Người phục vụ đưa đến một lon coca, cũng lấy một thùng đá nhỏ lại đây, Đàm Mặc lấy một cục đá nắm ở trong tay, rũ mắt nhìn đầu gối.

Đá tan rất nhanh, lòng bàn tay trở nên ẩm ướt.

Tác dụng của cồn chậm rãi dâng lên, y cảm giác gân xanh trên trán đang nhảy thình thịch, hốc mắt cũng khô căng.

Bữa tiệc vẫn được tiến hành như dự kiến.

Mọi người vẫn ăn uống như chưa từng có việc gì  xảy ra, thỉnh thoảng nói vài câu đùa giỡn nhẹ nhàng, cao giọng bàn tán về những chính sách làm cho nhân viên bức xúc của nhóm người quản lý công ty ở một thành thị xa lạ.

Tiêu Gia Ánh không từ chối bất kỳ lời mời rượu nào, một hơi là cạn sạch, vẻ mặt trông vẫn ổn nhưng cổ đã đỏ bừng, lan xuống cả xương quai xanh.

Uống mãi đến khi tay cầm ly rượu cũng lắc lư, Đàm Mặc buồn bực mà chắn rượu cho cậu, phương pháp được áp dụng là hung hăng trừng mắt nhìn người đến mời rượu, nhìn đến khi đối phương bị dọa lùi về chỗ.

Dĩ nhiên là Tiêu Gia Ánh không vui một chút nào.

Cậu đi rửa tay, Đàm Mặc cũng đi theo.

"Đừng đi theo anh."

Đàm Mặc nói:

"Đi đứng đã loạng choạng mà còn không cho tôi đi theo?"

Tiêu Gia Ánh liền lên cơn trong nhà vệ sinh.

Ánh đèn sáng đến chói mắt, còn không biết phòng kế bên có người hay không, nhưng cũng không rảnh mà quan tâm nhiều như vậy, Tiêu Gia Ánh chỉ muốn nổi điên.

Cậu nâng đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Đàm mặc:

"Cả ngày nay em cứ kiếm chuyện với anh, anh mắc nợ em à? Không muốn ở đây thì đi về đi, không ai ép em ở bên cạnh anh, muốn tốt cho em, em còn không biết ơn, cho dù có làm nhiều hơn nữa em cũng chẳng nhớ được."

Cách nói năng lộn xộn vô cùng hiếm thấy.

Một phần là do quá tức giận, phần nhiều vẫn là hờn dỗi mà thôi.

Cậu muốn đập điện thoại, lấy ra nhưng không dám ném đi, dù sao thì mua điện thoại cũng tốn tiền, cậu vẫn chưa say đến mức đó.

Đàm Mặc nhìn Tiêu Gia Ánh không chớp mắt, nhìn cậu giống một con mèo xù lông, mất hẳn tác phong thành thục cẩn trọng hằng ngày, hai tay nắm chặt đặt trong túi áo khoác, dùng hết sức mà thở.

"Em nhìn anh làm gì? Ngoại trừ nhìn anh thì em còn làm được điều gì khác không?"

Tiêu Gia Ánh tức giận đến mức không tự chủ được lời nói:

"Em có biết là anh rất buồn bực mỗi khi em không chịu mở lời không?"

So với Tiêu Gia Ánh thì Đàm Mặc lại bình tĩnh hơn nhiều.

Phía sau có người đi ngang qua, y quay đầu nhìn, đến khi mọi người đi khuất mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tiêu Gia Ánh.

Tiêu Gia Ánh kích động đến thở hổn hển.

Đàm Mặc nhấp môi, thấp giọng nói:

" Không phải là không muốn nói."

"Ý em là sao?"

"Vừa nãy tôi muốn hôn anh nhưng lại sợ anh vả mặt."

Như có sét đánh ngang tai.

Tiêu Gia Ánh ngây ngẩn tại chỗ.

Ngay cả việc hô hấp cũng quên.

"Con thỏ khuyên tôi đừng suy nghĩ nhiều, muốn hôn anh thì cứ hôn, trên đường trở về tôi cứ suy nghĩ mãi, vẫn cảm thấy như vậy không được, cần phải có sự đồng ý của anh."

Đàm Mặc đứng trước mặt Gia Ánh, liếc nhẹ sang chỗ khác:

"Anh không thích thì không thể ép anh."

Vòi nước sau lưng không được vặn kín.

Tiếng nước nhỏ giọt tí tách tí tách.

Yên tĩnh hết vài giây, Tiêu Gia Ánh hít sâu một hơi mới nghiêng đầu ấn mạnh vào môi Đàm Mặc.

Hô hấp nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, Đàm Mặc ngây người hết vài giây mới lấy lại quyền chủ động, duỗi tay nắm chặt hai tay áo âu phục.

[  Ed: Vừa lòng em chưa Đàm Mặc? Gia Ánh giận rồi đấy! Em đã biết được giới hạn của Gia Ánh nằm ở đâu chưa?

Cút cmn chứ ngọt sủng!!😤]

CHƯƠNG 54: Giữa đêm hè

Edit: J.F

Bên ngoài gió thổi lồng lộng, bên trong lại tràn ngập mùi rượu.

Trong gương phản chiếu hai thân thể đang quấn lấy nhau.

Kĩ năng hôn môi của Đàm Mặc còn khá vụng về, chứng minh cho sự ngây thơ của y, phía Tiêu Gia Ánh cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Dưới sự kích thích của cồn, cả hai cùng thở dồn dập, góc độ đóng mở của môi biến đổi liên tục, bên tai là tiếng thở dốc cùng tiếng nước bọt đan chéo vào nhau, bị phóng đại vô số lần trong không gian yên tĩnh của phòng vệ sinh, làm người dâng lên kích động cùng hưng phấn.

Rõ ràng chỉ là hôn môi mà thôi, tại sao lại đến mức như vậy?

Tiêu Gia Ánh cảm giác tay chân mình đang run rẩy, thân thể cũng tự giác mà ngửa ra phía sau, bởi vì Đàm Mặc ép quá chặt, cơ hồ muốn đè cậu xuống bồn rửa tay, eo cậu nỗ lực cong lại, sắp bị mất cân bằng, chỉ có thể nhờ vào lực đỡ của hai bàn tay đang ôm lấy eo cậu.

"Ưm....."

Một tiếng than nhẹ tràn ra khỏi khoang miệng.

Thân trai mới lớn khó tránh khỏi mất kiểm soát khi máu dồn lên não, Tiêu Gia Ánh bị đau, theo bản năng mà làm ra động tác đẩy ngược, bàn tay nắm chặt áo Đàm Mặc:

"Em...."

Đàm Mặc bỗng dừng lại, khẩn trương nhìn cậu trong khoảng cách cực gần:

"Em cắn anh đau à?"

"Em nhìn thử xem."

Nhưng một Tiêu Gia Ánh như vậy thật sự quá hấp dẫn.

Môi đỏ lên, máu như muốn phá da mà ra, cổ áo sơ mi hỗn độn, biểu cảm trên mặt như hoảng hốt lại như mê ly, hết thảy đều là do bản thân mình tạo ra, Đàm Mặc có thể bình tĩnh được sao?

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hình như có người muốn vào.

" Buông anh ra."

Tiêu Gia Ánh vẫn còn thở dốc, cúi đầu nắm lấy áo thun trước mặt, ngực hơi phập phồng.

Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, thật lòng Đàm Mặc không muốn thả, y nhìn trái nhìn phải sau đó nhanh chóng kéo người vào gian trong cùng.

Là gian phòng để dụng cụ của nhân viên vệ sinh, đồ vật bị thả lung tung dưới đất, khó khăn lắm mới có chỗ cho hai người chen chân.

Cường độ ánh sáng bị giảm đột ngột làm Gia Ánh càng thêm khẩn trương, huống chi đôi mắt sâu thẳm của Đàm Mặc vẫn luôn nhìn cậu chăm chú, giống một đứa trẻ không lấy được kẹo thì nhất quyết không bỏ qua, y thấp giọng tuyên bố chủ quyền:

"Vẫn chưa hôn xong, không cho trốn."

Nói xong lại ấn môi lên hai mảnh môi ướt át kia, dùng sức đoạt lấy không khí trong đó.

"Ưm....."

Eo Gia Ánh run lên.

Cũng may là Đàm Mặc khóa miệng cậu rất chặt, những tiếng than nhẹ đều nuốt vào bên trong, nếu không thì âm thanh vừa rồi chắc chắn sẽ bị người ngoài nghe được.

Trong không gian nhỏ hẹp này, hai luồng hơi thở gần như nóng cháy, Tiêu Gia Ánh ngửa đầu, ý thức trở nên mê mang, vừa đắm chìm trong nụ hôn vừa nghe được âm thanh của mình ngập ngừng nơi đầu lưỡi, còn cảm nhận được những chuyển động lả lướt của Đàm Mặc đang rong ruổi bên trong.

Không rõ đã mất đi quyền chủ động từ lúc nào, trong toàn bộ quá trình, Đàm Mặc dùng phương pháp nửa vuốt ve nửa cưỡng ép bắt buộc Gia Ánh hé mở khoang miệng, thành kính nhưng lại vội vàng nếm đến hương vị bên trong, hoàn toàn không quan tâm đến miệng cậu có đau không, cổ cậu có mỏi không.

Trước kia cũng từng thử tưởng tượng xem first kiss của mình sẽ như thế nào, không ngờ nó lại đến một cách bất ngờ và trơn tru như vậy.

Sẽ có người đến đây bất cứ lúc nào, có khi còn xui xẻo bị người đó phát hiện, vậy mà Đàm Mặc chẳng hề để tâm, Tiêu Gia Ánh cũng muốn để ý nhưng phản kháng không có hiệu quả.

Đã hơn mười phút kể từ khi bước vào gian phòng nhỏ này, Đàm Mặc vẫn cứ hôn cậu không biết thỏa mãn, không hề cho cậu cơ hội thở dốc, tóc mái đã thấm ướt, trước ngực sau lưng cũng mướt mồ hôi, lòng bàn tay bị nắm lấy càng là nhớp nháp.

Đây có xem như là khuyết điểm khi hôn với em trai không?

[ Ed: Đã đến mức này mà còn muốn giữ vững hình tượng sao em?]

Hormon đã vượt giới hạn, động tác đã đến ngưỡng vượt rào, thời gian cũng đã kéo dài quá lâu, lâu đến mức Tiêu Gia Ánh cho rằng mình sẽ mất đi hô hấp trong cái không gian nhỏ hẹp tối tăm này.

Ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng người nói chuyện hòa cùng tiếng nước chảy, đèn trên trần còn lập lòe mấy cái, giống như sắp hỏng.

Hôn đến nồng Đàm Mặc liên tục nuốt xuống, cụ thể là nuốt cái gì thì không ai dám nói ra.

Nhiệt độ trên người Gia Ánh tăng lên không ngừng.

Một tia lý trí còn sót lại nói với cậu nên dừng lại, không thể tiếp tục như vậy nữa, nơi đây không phải nhà, còn ở trong phòng vệ sinh, hoàn toàn không phải là một nơi riêng tư và lãng mạn.

Cảm xúc mãnh liệt lại nói rằng hãy trung thực với tình cảm của bản thân, hãy để Đàm Mặc làm những gì em ấy muốn, đã một đống tuổi rồi, còn để ý gì đến việc có giữ thể diện hay không, bản thân vui vẻ hạnh phúc là quan trọng nhất.

Mâu thuẫn giữa cảm xúc và lý trí kích thích ra khoái cảm của việc yêu đương vụng trộm trong nụ hôn này.

Đàm Mặc muốn vuốt ve cậu nhưng bộ âu phục quá vướng víu, bàn tay cực nóng di chuyển lung tung bên hông, Gia Ánh dứt khoát nắm cái tay kia luồn vào khe hở của áo sơ-mi, để nó có thể bóp chặt vòng eo, vuốt ve làn da nóng nực, an ủi cho cảm xúc đã kìm nén từ lâu của mình.

Nếu điện thoại không rung liên tục thì trong địa phương chật chội này đã phát sinh chuyện mà chỉ hai người mới có thể làm được.

"......"

Tiêu Gia Ánh duỗi tay lấy điện thoại, Đàm Mặc bất mãn mà thấp giọng:

" Đừng lấy."

" Không, không được, dừng lại một chút đi, xuýt...., đừng cắn anh, Đàm Mặc ngoan nào....."

Vết cắn cuối cùng nằm ở trên cổ, lưu lại dấu răng rõ ràng.

"A lô?"

Tiêu Gia Ánh nỗ lực bình ổn hơi thở, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm oán trách của Đàm Mặc lại nín thở trong chốc lát, đành phải quay người đi:

"Ừ, tôi về phòng lấy đồ, sẽ quay lại ngay, mọi người cứ tiếp tục uống đi."

Cúp điện thoại, giọng nói cậu vẫn còn rất khàn, vừa nghe là biết có vấn đề:

" Chúng ta nên quay lại nhà hàng."

"Không được, em vẫn chưa thỏa mãn."

Đàm Mặc quay đầu cắn ngón tay Gia Ánh, ánh mắt ướt át nhìn cậu đầy khát khao.

"Về nhà đi."

Tiêu Gia Ánh ép buộc bản thân phải tỉnh táo:

"Chúng ta nên nói rõ ràng trước, xác định quan hệ sau đó....."

"Nếu muốn vậy thì bây giờ anh hôn em thêm một cái!"

Tiêu Gia Ánh gấp gáp che miệng Đàm Mặc:

"Nói nhỏ thôi!"

Muốn anh nhảy lầu sao?

Đàm Mặc tránh né bàn tay đang che miệng mình, một bước cũng không nhường, Tiêu Gia Ánh không còn cách nào, đành phải nhón chân chủ động dâng đôi môi lên.

Cảm giác hai đôi môi chạm vào nhau mỹ diệu không thể tả, vì chức danh khó được này và vì tránh né miệng lưỡi thế gian, nếu không thì Tiêu Gia Ánh đã buông thả cho bản thân mình tiếp tục phóng túng.

Sau khi tách ra, cậu nhấp môi nhẹ giọng hỏi:

"Như vậy đủ chưa?"

"Em không muốn đến đó, bọn họ quá nhàm chán, em phải về phòng."

"Tùy em."

Tiêu Gia Ánh sửa sang lại vẻ bề ngoài, nhìn tạm ổn mới bước ra, chưa kịp đẩy cửa đã bị Đàm Mặc ôm eo từ sau lưng:

"Ăn uống xong thì nhanh chóng quay lại với em, cũng không cho anh thân cận với người khác!"

"......"

" Tiêu Gia Ánh, anh vẫn chưa nói thích em."

Tiêu Gia Ánh không quay đầu lại, ở góc nhìn nghiêng, trông cậu có vẻ chân thật nhưng đầy hàm súc, biểu hiện hoàn toàn không giống một người đã bước sang tuổi trung niên.

"Anh cho rằng không cần phải nói."

Không thích sẽ cho em hôn như vậy sao? Dây nịt cũng sắp rút ra.

Đàm Mặc nâng Gia Ánh từ phía sau, lắc lư qua lại:

"Em cũng thích, siêu cấp thích anh của em."

Ấu trĩ.

Gấu nâu ấu trĩ phiên bản giới hạn.

Đi đến nhà hàng, nhiệt độ trên người Gia Ánh vẫn chưa hạ xuống, lượng cồn trong máu giống như số tầng của nhà hàng này, đỉnh điểm, không ngã khỏi cầu thang là do cậu có bản lĩnh.

May là các vị ở đây cũng đã say chếnh choáng, không có ý định chuốc nhau đến say mèm.

Trở lại buổi tiệc, Tiêu Gia Ánh gọi một ly nước đá, uống hết trong một hơi.

Không biết vết cắn trên cổ có rõ ràng không nên cậu chọn ngồi vị trí ở ngay góc, lấy cớ là say đến mơ màng không đi mời rượu mọi người, những người khác đến mời rượu cũng chỉ muốn ngồi nói chuyện.

"Ồ, phó tổng Tiêu, bủn rủn không đứng nổi sao?"

Dư Diệu lại đến khiêu khích như thường lệ:

"Không phải chứ? Thể lực kém như vậy?"

"Mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt."

Tiêu Gia Ánh dùng cái cớ này cũng thấy mất tự nhiên.

Dư Diệu cười, quay đầu nhìn, hiếm khi mà hô to một tiếng:

"Cái người ở dưới kia có phải em trai anh không?"

Khách sạn này cũng không cao lắm, chỉ có 12 tầng mà thôi, liếc mắt nhìn xuống có thể nhìn thấy bóng dáng của người đi trên đường, Tiêu Gia Ánh không biết Dư Diệu làm sao mà nhận ra, nhưng trông bóng dáng chạy vội kia đúng là rất giống Đàm Mặc.

"Đã trễ thế này mà nó còn chạy bộ vòng quanh khách sạn sao? Tinh lực tốt đến bao nhiêu, rất cần phải giải phóng....."

Dư Diệu nhìn Gia Ánh bằng ánh mắt ám muội.

Bề ngoài bình tĩnh ổn trọng, nhưng việc giữ im lặng của Tiêu Gia Ánh đã làm người khác phải nghi ngờ.

Vất vả chờ đến tàn cuộc, cậu lê bước chân phù phiếm về phòng, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một cái bóng đen ở đằng xa.

Đàm Mặc ngồi xổm ở cuối hành lang dài được trải thảm màu tối, ngay cửa phòng của hai người.

"Đàm Mặc?"

Nghe tiếng, Đàm Mặc nhìn về phía Gia Ánh, cậu vẫy tay:

" Không mang thẻ....."

Phòng sao?

Hai chữ sau còn chưa kịp nói ra, hai chân đã rời khỏi mặt đất, Đàm Mặc đội chiếc mũ lưỡi trai đã lâu không dùng, luồn tay vào dưới vai và đầu gối bế ngang cậu lên, khuôn mặt lạnh như núi băng cúi xuống cọ vào mũi cậu.

Không ngờ sẽ bị ôm lên, càng không ngờ là kiểu ôm công chúa.

.....Hết sức thẹn thùng.

"Có camera theo dõi, em không thấy mất mặt sao?"

Nằm trong khuỷu tay Đàm Mặc, Tiêu Gia Ánh gỡ mũ của y ra, nhìn chăm chú vào mắt y nói.

Đàm Mặc vẫy vẫy tóc, hất người trong tay lên mới đáp lời:

"Vậy em đi nhanh một chút."

"......"

Cửa bị chân đá văng, Tiêu Gia Ánh say chếnh choáng được Đàm Mặc ném lên giường, động tác không quá thô lỗ.

Không mở đèn trần nhưng có ánh trăng chiếu vào cũng đủ nhìn thấy nhau.

Tiêu Gia Ánh nằm im, cánh tay đè lên mắt, Đàm Mặc ngồi ở mép giường, cúi đầu sát vào cậu:

"Choáng váng sao?"

"Có một chút."

"Đáng đời, em đã nói là anh đừng uống nhiều như vậy."

"......."

Thằng nhóc này muốn ăn đòn sao?

Tiêu Gia Ánh nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, hơi ngước lên nhìn Đàm Mặc:

"Em ra ngoài chạy bộ à?"

Đàm Mặc tỏ vẻ y không muốn như vậy.

"Bôn ba cả ngày em không mệt sao?"

"Mệt chứ!"

"Mệt mà còn chạy bộ?"

"....."

Đàm Mặc bỗng im lặng, sau đó lại thẳng thắn:

" Tiêu Gia Ánh, thích một người thật là kỳ lạ."

"Sao lại nói vậy?"

"Anh có muốn cắn em không?"

Y sờ sờ lỗ tai, ánh mắt hơi né tránh:

"Em phát hiện là em muốn cắn anh, đặc biệt là lúc nãy, em xấu lắm phải không? Có phải do em là gấu nên mới như vậy? Lúc 10 giờ em rất muốn gọi điện thoại cho anh, nói với anh là đừng có ngốc nghếch mà ở bên cạnh em đêm nay, nhưng suy nghĩ một hồi lại không gọi."

Y thở dài một tiếng hiếm hoi.

"Anh sẽ bị thương, nếu như ở bên em."

Phút chốc yên tĩnh.

Vừa ngẩng đầu, Đàm Mặc thấy Tiêu Gia Ánh chôn đầu dưới gối.

"Buồn cười lắm sao?"

Giật mạnh cái gối ra, ngũ quan của người nào đó chất đầy dịu dàng và vui vẻ, đúng là đang cười nhưng không mang ý trào phúng.

"....."

Gấu lặng lẽ chấp nhận:

"Thôi, anh cứ cười đi, em bảo đảm sẽ không làm anh bị thương."

Dưới ánh đèn nhu hòa, đôi mắt sáng ngời đầy thần thái.

Tiêu Gia Ánh nói:

"Đàm Mặc, em có biết là em rất đáng yêu không?"

".....?"

"Ở mọi thời điểm, cho dù là người hay là gấu, đều vô cùng đáng yêu."

"Im đi."

Đàm Mặc đỏ mặt:

"Ông không thích nghe."

Vẫn còn men say, Tiêu Gia Ánh dùng tay trái chống đầu, nghiêng người nhìn y:

"Vậy anh nói điều gì đó mà em thích nghe nhé?"

"Điều gì?"

"Thích em."

Đàm Mặc ngây ngẩn, ngước mắt nhìn lên.

"Anh cũng không xác định được khi nào thì bắt đầu, cái chuyện thích em đó, lúc mới gặp nhau em vẫn chưa thành niên, hiện tại em đã 22 rồi, thời gian trôi thật nhanh. Anh muốn nói rằng, mấy năm nay may mắn có em ở bên, khôi phục lại cuộc sống gần như hỏng mất của anh, chậm rãi giúp anh quay về sinh hoạt như một người bình thường, tựa như bừng tỉnh khỏi ác mộng."

"Đàm Mặc, đêm nay anh say rồi, nhưng những chuyện này hẳn là phải nói với em từ sớm nên không thể tính là thấy sắc nảy lòng tham. Lúc đầu anh ngần ngại vì sự khác biệt về tuổi tác, sau khi bước qua được thì lại lo lắng tình cảm của em không đủ kiên định. Anh sợ đó chỉ là tình cảm trong khoảnh khắc em xúc động hoặc do thói quen dựa dẫm vào anh, qua mấy năm em sẽ ngán ngẩm và muốn kết thúc. Nếu thật sự có một ngày như vậy, có lẽ anh sẽ không chịu đựng nổi, em cũng biết từ lúc mười mấy tuổi anh đã.....Thôi, nói chung là bây giờ anh không còn ngần ngại gì nữa, tình yêu dành cho em khiến anh có đủ dũng khí để tồn tại, dù cho tất cả mọi người trên thế giới này quay lưng lại với anh."

Bởi vì anh tin tưởng, anh tin chắc rằng có ít nhất một người sẽ quan tâm đến anh.

Một người nhưng đủ sức làm cho người kia trở nên mạnh mẽ, tuy có những lúc yếu đuối nhưng điều đó sẽ không thể trở thành chướng ngại trên con đường bước về phía trước.

Đây là suy nghĩ mà Tiêu Gia Ánh muốn biểu đạt.

Một khi say rượu, lời nói thường sẽ không có trật tự, cậu không biết là Đàm Mặc có hiểu đúng ý cậu hay không.

Lời bộc bạch dừng đã lâu nhưng trong phòng vẫn im ắng, ngay cả hô hấp cũng bình thản, giống như dung nham trôi lững thững trước khi bị núi lửa kích động mà dâng trào.

Hai tay Gia Ánh ôm mặt, bình tĩnh một hồi mới nằm ngửa ra, sau đó vỗ vỗ giường ý nói Đàm Mặc leo lên.

Đàm Mặc không làm, hành động này y cho là thiếu suy nghĩ.

Tiêu Gia Ánh hỏi:

"Em tắm chưa?"

Đàm Mặc thấp giọng đáp "rồi".

"Vậy thì có thể leo lên."

Được cho phép, Đàm Mặc mới nằm xuống bên cạnh Gia Ánh.

Những năm kia Đàm Mặc đã ngủ chung với cậu rất nhiều lần, dưới sàn nhà trong phòng ngủ hiện nay cũng đã được mấy ngày đêm, có ngày nào mà cần phải có được sự đồng ý như hôm nay?

"Nói không chừng sáng mai thức dậy em sẽ quên hết chuyện đêm nay."

" Chuyện đó không thể xảy ra."

Tiêu Gia Ánh ung dung nhìn y:

"Có quên cũng không sao, anh tin là em sẽ nhanh chóng nhớ lại."

"Em....."

Đàm Mặc muốn phản đối nhưng lời nói bị chặn lại.

Vì Tiêu Gia Ánh đã trượt người xuống, dừng lại ở bên hông y, thân trên ngẩng lên nhìn y.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương:

+

"Trả lại em một lần, khi cơn say vẫn còn đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.