Tiêu Gia Ánh vẫn luôn vùi đầu vào cổ Đàm Mặc, sau đó lại phải nâng lên vì Đàm Mặc đã nằm ngửa trên sàn nhà, duỗi tứ chi về bốn phía:
" Nóng như vậy sao?"
Đàm Mặc mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà được sơn màu trắng:
"Lúc nãy em lại biến thành gấu, anh đặt em vào cổ áo hoodie, chúng ta đang đi dạo phố."
"Ờm..."
Tiêu Gia Ánh ngẫm nghĩ:
"Tại em nói thời tiết quá lạnh."
Đàm Mặc tỏ vẻ khinh bỉ:
"Gấu bông mà lạnh cái gì? Em chỉ lừa gạt anh thôi."
Nói xong y xoay người.
Muốn nằm kiểu nào thì nằm, không phải lo sợ bị đuổi đi, cũng không cần phải châm chước trong từng lời nói, nơi này tạo cho y cảm giác vô cùng an toàn, một nơi không hề có áp lực.
Tiêu Gia Ánh rướn người, duỗi tay đẩy ra tóc mái lộn xộn của Đàm Mặc:
"Vết sẹo này làm em càng đẹp trai hơn."
"Có ai hỏi anh về nó à?"
"Đâu có, anh chỉ muốn nói cho em biết, gấu của anh là đẹp nhất thế giới."
Đàm Mặc quay đầu, nghiêng khuôn mặt cứng ngắc sang một bên, cánh tay che khuất hai mắt:
"Em không phải là gấu, em là Đàm Mặc, vì vậy, em sẽ không để anh chịu thiệt thòi, tiền mua nhà sau này em sẽ trả lại cho anh."
Thật dũng cảm.
"Sao?"
Tiêu Gia Ánh ngửa tay ra:
"Chỉ tiền nhà thôi à? Xe đâu? Có muốn mua một chiếc cho anh không? Đồ dùng gia đình thì sao? Hay là mua trước một bộ bàn ăn bằng gỗ phong đi, còn nữa...."
“Đủ rồi!”
Vẻ quẫn bách hiện lên trên mặt chàng trai trẻ:
"Em không giàu như anh nghĩ."
Xùy...
Tiêu Gia Ánh nhéo mũi Đàm Mặc:
" Không có tiền thì phải ngoan ngoãn nghe lời, anh kêu em đi hướng nào thì em phải đi hướng đó, bảo em đấm chân thì phải đấm chân."
Hai tay Đàm Mặc ôm eo Gia Ánh, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi trông rất hung dữ nhưng bụng lại kêu "rột rột".
Tiêu Gia Ánh cười với hai con mắt sưng phù trên mặt:
"Đói bụng à?"
Đàm Mặc không hé răng.
"Bệnh viện không phát bữa sáng sao?"
Y đáp với vẻ mặt đương nhiên:
"Ai dậy giờ đó mà ăn?"
Tiêu Gia Ánh kéo tóc y:
"Gấu lợn."
Y né tránh, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn nhưng không mắng ngược lại.
"Đi ăn cơm thôi!"
Kéo Đàm Mặc rời khỏi mặt đất, bàn tay giống như nắm phải một khối sắt nung, nóng đến kinh người.
Món này mà dùng để làm ấm giường mỗi khi mùa đông đến thì quá tuyệt, Tiêu Gia Ánh âm thầm tưởng tượng.
Trước khi ra khỏi nhà, Đàm Mặc quay đầu nhìn chăm chú vào bên trong, biểu cảm trên mặt đã tươi sáng hơn một ít.
Y vừa đi vừa nghe Tiêu Gia Ánh nói chuyện:
"Hôm nay anh nói rất nhiều, anh chỉ cảm thấy là em có quyền được biết những chuyện mà bản thân đã từng trải qua trong quá khứ, không phải muốn tạo áp lực cho em, em cứ làm theo khả năng của bản thân, anh sẽ không ép buộc em làm bất cứ chuyện gì."
Hai tay cắm vào túi quần, gật gật đầu.
"Nhưng anh có trực giác....."
Tiêu Gia Ánh nói:
"Cho dù em nhớ lại tất cả, tính cách hẳn là không còn giống như trước kia."
"Lúc trước em là người như thế nào?"
"À....Rất trầm mặc, không thích học tập, cái thói giả vờ hung dữ thì không thay đổi một chút nào."
Đàm Mặc trừng mắt rồi liếc xéo Gia Ánh một cái.
Tiêu Gia Ánh khắc chế xúc động muốn xoa đầu gấu:
"Nói chung là rất ngoan, nhưng cái tật xấu mỗi khi gặp chuyện liền im lặng không nói một lời thì em cần phải sửa."
Đàm Mặc không tỏ ý kiến, chỉ đá cục đá dưới đất văng ra thật xa, vẻ mặt muốn nói việc gì cũng để sau này bàn bạc, bây giờ ông sắp chết đói.
Đến cửa hàng thức ăn nhanh.
"Ăn cái này hả?"
"Có ăn là mừng rồi."
Tiêu Gia Ánh gọi món:
"Mua nhà chứ không phải ra chợ mua cải, phải tốn hơn 1 triệu tệ em có biết không? Sinh hoạt hằng ngày dĩ nhiên phải tiết kiệm hơn một chút."
Đàm Mặc nhíu chặt mày, hỏi:
"Tiền đâu mà nhiều vậy?"
"Vay của ba, anh đã thỏa thuận thời hạn hoàn trả, không có xin."
Cho dù trạng thái tinh thần chưa được khôi phục hoàn toàn nhưng y vẫn có khái niệm về tiền bạc, y biết 1 triệu tệ có giá trị như thế nào.
Không khí trở nên trầm lắng.
Đến nhà hàng, chọn một bàn gần cửa sổ, lúc ăn khuôn mặt Đàm Mặc nhăn nhăn nhó nhó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh hai ba giây rồi quay mặt đi, lại không làm ra bất cứ hành động nào khác.
Tiêu Gia Ánh cảm thấy kỳ lạ:
"Nhìn anh làm gì?"
"Núi băng" lắc lắc đầu:
" Không có gì."
Thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người thuộc nhóm tuổi này.
"Ăn nhanh đi, nguội rồi kìa."
Đàm Mặc "ừ" một tiếng rồi ăn như lốc xoáy, chưa đến năm phút đã xử lý xong toàn bộ hamburger, sau khi ăn xong thì duỗi thẳng chân ra, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
Thật sự rất tuấn tú.
Không còn trẻ con như những bạn cùng lứa tuổi, y có khí chất rất đặc biệt, một con gấu đẹp trai có một không hai trên thế giới này.
Cảm giác được Tiêu Gia Ánh đang nhìn mình, ánh mắt Đàm Mặc dời qua, hơi cúi người xuống.
Đôi môi ấm áp đang cận kề, Tiêu Gia Ánh không dám nhúc nhích, vậy mà Đàm Mặc chỉ nghiêng đầu, ánh mắt thong thả lướt qua đôi mắt, chóp mũi, vành môi, ngừng ở đó chừng ba giây mới dùng vẻ mặt vô cảm khẽ liếm khóe miệng cậu.
Một động tác khẽ khàng đúng nghĩa.
Sau khi liếm xong Đàm Mặc liền lùi ra sau, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ:
"Nhìn chướng mắt."
"Chướng cái gì?"
"Nước sốt dính vào khóe miệng anh lúc nãy."
“……”
Đùa với anh à?
Mặt anh trông dễ đùa lắm sao?
Bị một nam sinh nhỏ hơn mình 9 tuổi đùa giỡn, Tiêu Gia Ánh không biết phải phản ứng như thế nào.
Sau khi bình tĩnh lại, chuyện đầu tiên cậu làm là nhấp môi, tìm khăn giấy, bởi vì cảm thấy khóe miệng hơi ướt, cậu muốn lau khô.
Đàm Mặc lại lập tức nhíu mày:
"Tiêu Gia Ánh, ý anh là sao?"
........
Cậu vò khăn giấy, nắm chặt trong tay:
"Em đừng hiểu lầm."
Đàm Mặc rũ mi, nhắm mắt lại, từ chối trả lời.
"Đàm Mặc?"
Ngũ quan của y sắc sảo, môi mỏng, mũi cao, lúc giữ im lặng nhìn rất hung dữ, nhưng Tiêu Gia Ánh nào xem cái bản mặt này ra gì.
Duỗi tay túm nhẹ lỗ tai y.
"Ui da!"
Đàm Mặc trợn mắt:
"Tiêu Gia Ánh!"
Hai tay Tiêu Gia Ánh ôm mặt y, dùng sức xoa đầu y đến nghiêng trái ngã phải.
"....."
Dừng lại, cố định.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Gia Ánh nâng cằm hôn lên.
"Núi băng" nào đó bị hôn như vậy cũng chậm rãi hòa tan.
Từng cái chạm môi rất khẽ, dịu dàng đến cực điểm, góc độ còn hướng từ dưới lên, chủ động đón ý nói hùa, mới vừa uống coca nên vành môi còn vương vị ngọt, trộn lẫn với hương vị phô mai và nước sốt, vừa ngậm vào liền nếm được.
[Ed: Một nụ hôn rất KFC.]
Cậu hơi ngửa đầu, môi có động tác thì hầu kết cũng hơi động một chút.
Đàm Mặc chợt có phản ứng, y lấy hai tay Gia Ánh ra rồi đè chặt trên đùi mình, học theo động tác của cậu, hé miệng vươn đầu lưỡi sang bên kia.
Lúc khuấy sẽ có tiếng nước phát ra, Tiêu Gia Ánh nắm chặt bàn tay.
Tạm ngừng trong giây lát, Đàm Mặc khe khẽ thở ra một hơi, hỏi:
"Như vậy đúng không?"
"Ừm...."
Tiêu Gia Ánh mập mờ mà đáp lại:
"Như vậy là được rồi...."
Đúng chỗ nào không thể nói, chỉ cần đúng là được.
Sau này gấu của cậu cần phải học hỏi nhiều hơn nữa, còn phải do chính tay cậu dạy.
Đàm Mặc năm xưa đang dần quay trở về, Tiêu Gia Ánh có thể cảm giác được hơi thở cùng tính chiếm hữu của y.
Song song với điều đó là sức ăn của y.
Một cái hamburger nào đủ cho sức ăn của Đàm Mặc, vậy mà y không hề đề cập đến việc gọi món, chuyện này làm cho Tiêu Gia Ánh mở rộng tầm mắt.
Chạng vạng tối Tiêu Gia Ánh mới đưa Đàm Mặc về bệnh viện.
Tàu điện ngầm đi thẳng về hướng bắc, sau đó đổi thành xe buýt, gần đến nơi, bên ngoài đã tối đen.
Ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đen như vẩy mực, trăng non như móc câu, ánh trăng bàng bạc khắp không gian tựa như muốn vĩnh viễn chiếu sáng đường về nhà.
Tiêu Gia Ánh nhét một túi kẹo quả quýt vào túi quần của Đàm Mặc, lúc nãy cậu mua ở cửa hàng tiện lợi:
"Em không cần phải lo lắng về việc trang hoàng nhà mới, anh sẽ phụ trách chuyện này, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời chủ nhiệm Bạch là được."
Đàm Mặc lạnh nhạt nói:
"Ông ta quá phiền phức."
Tiêu Gia Ánh:
"Anh vẫn luôn lấy làm lạ, sao em cứ hay chống đối ông ấy?"
"Bởi vì ông ta luôn không cho em gặp anh."
Nói xong, Đàm Mặc quay đầu nhìn ngoài cửa sổ:
"Sắp đến nơi."
Nhớ đường đi rồi sao?
Thông minh!
Đứng trước cổng chính bệnh viện, hai người tạm biệt nhau, Đàm Mặc ôm eo Gia Ánh, tỏ ý bảo cậu đừng đi vội.
Hai luồng nhiệt nóng hầm hập quấn vào nhau, in cùng với hai cái bóng chồng lên nhau trên mặt đất là hình chiếu của một túi nilon rất to, bên trong có chứa đồ ăn vặt và trái cây Tiêu Gia Ánh mua trên đường về.
Có y tá trực đêm chạy xe đạp đi ngang qua:
"Đứng đây làm gì vậy Đàm Mặc? Mau vào trong đi."
Y quay đầu đáp:
"Nói với anh tôi mấy câu."
Y tá đạp xe đi mất.
[Ed: Mới không phải vì nhiều chuyện mà đạp xe đến chỗ này đâu!😏]
Khu nội trú bên kia đèn đuốc sáng trưng, phía bên này, bóng dáng hai người hòa làm một trải dài trên mặt đường, tuy thân cận nhưng không xảy ra hành động nào quá mức.
Ngoại trừ những tình huống đặc thù thì Đàm Mặc vẫn luôn là người biết giữ khuôn phép, y chăm chú nhìn vào đôi mắt Tiêu Gia Ánh, cảm giác nơi đó tồn tại một bóng đen, bóng đen đang phản chiếu ảnh ngược của y:
"Bọn họ thường mở nhạc trước khi ngủ nhưng em không thích nghe."
Tiêu Gia Ánh gật gật đầu.
"Sáng mai em sẽ thức dậy lúc 7 giờ, chạy bộ để rèn luyện thân thể."
Tiêu Gia Ánh lại gật đầu, không rõ là y nói những chuyện này để làm gì:
"Mau vào trong đi."
Đàm Mặc nhíu mày, đứng nhìn Gia Ánh trong chốc lát rồi xoay người đi mất.
Lòng gấu quá khó đoán!!
[EQ thấp thì không thể sửa được đâu Gia Ánh!]
Trên đường về nhà, Tiêu Gia Ánh xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, hình như hôm nay đã dựa đầu trên vai Đàm Mặc quá lâu, cảm giác như bị sái cổ.
Không khỏi nhớ đến buổi xem phim năm đó, cũng là tư thế này nhưng ngủ một giấc dậy lại không có cảm giác gì.
Chờ đến khi Đàm Mặc nhớ lại là có thể nói những chuyện này với y, không còn phải một mình cô đơn trong hồi ức nữa.
Về đến nhà, vốn định leo thẳng lên giường ngủ nhưng mồ hôi cứ dinh dính trên người, không tắm là không chịu nổi.
Ra khỏi phòng tắm thì phát hiện cuộc gọi nhỡ của Đàm Mặc.
Gia Ánh gọi lại cho y:
"Có chuyện gì sao?"
"Có chuyện mới được gọi điện thoại cho anh à?"
"Lắng nghe mọi lúc mọi nơi."
Tiêu Gia Ánh nằm nghiêng một bên, tìm một tư thế để cổ cảm thấy thoải mái:
"Em muốn nói gì với anh?"
"Tiêu Gia Ánh."
Hình như Đàm Mặc ngồi gần cửa sổ, loáng thoáng nghe tiếng gió thổi:
"Em yêu anh."
Tiêu Gia Ánh im lặng.
Ngừng trong chốc lát, y bổ sung:
"Em cảm thấy..."
.......
Sau một hồi lâu vẫn không nghe được đoạn tiếp theo.
Suy cho cùng thì y vẫn còn trẻ, không đủ kiên nhẫn:
"Anh có nghe em nói không Tiêu Gia Ánh?"
"Anh đây!"
Tiêu Gia Ánh gấp gáp nhưng vẫn thấp giọng:
"Anh đang nghe, em cảm thấy thế nào?"
"Em rất yêu anh, dù không nhớ được chuyện trong quá khứ nhưng em cảm thấy hẳn là như vậy."
Tiêu Gia Ánh lại tiếp tục im lặng.
Đàm Mặc quay trở về với kiểu nói chuyện ngang tàng:
" Không còn gì khác, em chỉ muốn nói với anh vậy thôi."
"Em đang ngồi trên bệ cửa sổ à?"
Đàm Mặc chậc lưỡi, nghe tiếng giống như đang nhảy vào phòng.
Trái tim của Tiêu Gia Ánh được trở về trong lồng ngực:
"Ừ, anh biết rồi, em yêu anh."
"Anh trả lời hết sức qua loa."
" Không, anh rất nghiêm túc."
Tiêu Gia Ánh duỗi tay tắt đèn ngủ đầu giường:
"Em đi ngủ đi."
"Em thổ lộ với anh, anh lại bảo em đi ngủ sớm?"
Đàm Mặc sắp bị tức đến hộc máu.
Chút nhân cách còn sót lại làm y biết bản thân mình thích ai, yêu ai, gần như là trực giác.
" Không, anh không có ý đó, anh cảm thấy khá bất ngờ, tính cách của em không cho phép em nói những lời như vậy, chỉ là chưa quen mà thôi."
"Đó là vì anh muốn em nói nhiều hơn một chút."
Sửa đổi tật xấu mỗi khi gặp chuyện liền im lặng không nói một lời, đây là yêu cầu mà Gia Ánh đề ra.
"Sau khi cân nhắc thì em nghĩ rằng em có thể sửa."
Y dùng thái độ hết sức bình tĩnh để bàn luận về vấn đề này:
"Nhưng anh cũng phải tương tác với em."
"Ừ."
Mặt Gia Ánh hơi nóng:
"Anh sẽ tương tác với em."
"Em yêu anh."
"......"
"Em nhớ anh."
"......."
"Em muốn hôn anh."
"Đàm Mặc....."
Đàm Mặc tỏ vẻ khinh thường:
"Một câu trả lời có lệ cũng không có."
Tiêu Gia Ánh:
"Em muốn anh phải thế nào? Anh lại không phải kiểu người nói lời bay bướm. Anh chỉ muốn nhớ rõ những lời em nghiêm túc nói với anh sau khi tìm lại ký ức."
"Khi nào thì anh bắt đầu để ý đến em?"
Tiêu Gia Ánh cầm điện thoại, trở mình nhìn về phía màn cửa:
"Để anh ngẫm lại, câu chuyện có thể bắt đầu từ lúc em đến trả máy tính cho anh, cũng có thể bắt đầu từ cái ôm của đêm giao thừa năm đó, hoặc là....Thôi, anh cũng không biết."
Gia Ánh cười ngượng ngùng:
"Trong phương diện tình cảm thì anh vẫn còn ngây ngô lắm!"
Đàm Mặc im lặng trong chốc lát lại nói:
" Tiêu Gia Ánh, ngày mai anh đến thăm em đi!"
"Tại sao phải là ngày mai?"
"Em muốn nhờ chủ nhiệm Bạch tìm cách giúp em một lần nữa."
Y tiếp tục nói:
"Thời gian vừa qua em suy nghĩ rất tiêu cực vì em không biết mình sẽ nhớ lại được cái gì, hiện tại thì em có rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp."
Ví như mình đã bắt đầu yêu người anh này từ khi nào, đã từng hôn môi chưa, có từng chọc anh ấy khóc không, những lúc cãi nhau ai là người nhận lỗi trước, anh ấy thích ăn gì, thích nghe gì, những thói quen khi ngủ, và.... mình đã được anh ấy nhặt về từ lúc nào.
Y muốn khâu lại từng mảnh ghép để có được một quá khứ hoàn chỉnh, từ đó trở đi y sẽ không còn là một con gấu bơ vơ.
CHƯƠNG 59: HOÀN
Edit: J.F
Cho dù hôm sau Tiêu Gia Ánh đến thăm Đàm Mặc thì cũng không có bất ngờ nào xảy ra.
Nếu Đàm Mặc tích cực phối hợp trị liệu, một kết quả tốt sẽ đến sau khoảng thời gian nhất định, đó không phải là chuyện một sớm một chiều, không thể khôi phục toàn bộ ký ức chỉ trong chớp mắt.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có một niềm vui nho nhỏ, Đàm Mặc đang từ từ nhớ lại những chuyện trước kia.
Chủ nhiệm Bạch đổi thuốc cho y, một ngày nọ y đột nhiên nhớ lại chuyện y lén đặt túi quýt ở trước cửa liền quyết định tạo một bất ngờ trong buổi gặp mặt Tiêu Gia Ánh....
Hôm đó y đưa cho Gia Ánh một trái quýt chua làm cho cậu bị chua đến mặt mày nhăn nhó.
Mấy ngày sau Tiêu Gia Ánh tìm lại cái máy tính cũ, đem đến cho Đàm Mặc xem phim:
"Mật mã khởi động là jiaying888."
Đàm Mặc nghe thấy, vẻ mặt lạnh nhạt:
"Rất xứng với cái máy tính này của anh."
"Chê anh già hả?"
Tiêu Gia Ánh gõ đầu y:
"Sau khi hết bệnh nhớ đi làm thêm kiếm tiền mua cho anh một cái mới."
"....Tiêu Gia Ánh."
Đàm Mặc bỗng nhiên gọi cậu.
"Sao em?"
"Em muốn đi học."
Tiêu Gia Ánh kinh ngạc:
"Em muốn tiếp tục học đại học à? Anh từng hỏi thăm giáo viên phụ trách Phòng Giáo Vụ, học bạ của em đã...."
"Em biết."
Đàm Mặc chen ngang:
"Học nghề thì không cần đến học bạ."
Ý của Đàm Mặc là muốn học một nghề để mưu sinh.
Tiếc nuối trong quá khứ không chỉ dừng lại ở mối quan hệ với Tiêu Gia Ánh, còn có mối trăn trở về tương lai, tìm lại ký ức chỉ là một phần trong việc cởi bỏ mọi vướng mắc.
Tiêu Gia Ánh cũng từng suy xét về phương diện này nhưng vẫn luôn do dự.
Nếu thi đại học một lần nữa thì tuổi tác là một vấn đề khó giải quyết, nếu để em ấy học trường nghề lại e ngại tâm lý không tiếp thu được, dù sao cũng là chuyện cả đời, người trưởng thành như Tiêu Gia Ánh cũng khó mà quyết định:
"Em nghĩ kỹ chưa?"
Y đáp đã suy nghĩ kỹ rồi, tương lai không chỉ quyết định bằng một tấm bằng đại học, ánh mặt trời treo trên vai y, vẫn là bóng dáng một thiếu niên nhưng tâm lý đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đến khi bệnh tâm lý của Đàm Mặc ổn định, Tiêu Gia Ánh liền báo danh cho y vào một trường nghề.
Chuyên ngành là do y chọn, kiến trúc thi công, quen tay thì học cũng nhanh, vốn dĩ y đã là công nhân lái máy xúc, sau này học giỏi rồi nhờ người có tiếng nói giới thiệu thêm một chút, chắc chắn sẽ tìm được đầu ra.
Một tuần bảy ngày, bốn ngày đi học ba ngày chữa bệnh, thời gian rảnh rỗi Đàm Mặc sẽ dùng điện thoại liên lạc với Tiêu Gia Ánh.
Về chỗ làm việc sau thời gian nghỉ trưa, Tiêu Gia Ánh nhận được tin nhắn của Đàm Mặc.
Một tấm ảnh.
Hình như y đang ghé người lên bàn, chụp nghiêng một góc phòng học.
Kính pha lê trong suốt, ánh mặt trời tươi sáng, cửa sổ bằng gỗ giản dị, còn có góc bản vẽ bị gió thổi tung lên.
[Không nghỉ trưa?]
Tiêu Gia Ánh trả lời bằng tin nhắn chữ.
[Không buồn ngủ.]
[Chiều nay học đến mấy giờ?]
[5 giờ.]
[Ừ, nhớ bôi kem chống nắng, đừng để bị phỏng nắng, cuối tuần anh đến thăm em.]
Trên màn hình nhấp nháy dòng chữ "Đang soạn tin nhắn...", Tiêu Gia Ánh kiên nhẫn chờ.
Chờ hết năm phút cũng không chờ được cái gì.
Bận rồi sao?
Không nghĩ thêm gì, Tiêu Gia Ánh thả điện thoại xuống.
Khoảng 3, 4 giờ chiều mới nhận được một tấm ảnh do Tiểu Lưu gửi đến, cô đến trường học thăm Đàm Mặc.
Người trong ảnh trông có vẻ luộm thuộm.
Tóc ngắn, áo thun to rộng, cổ tay áo còn kéo đến trên vai, nước da đen hơn trước rất nhiều nhưng cả người như đang phát sáng, giống như vàng lẫn trong đá sỏi.
Tấm hình này làm Tiêu Gia Ánh nhớ đến lúc Đàm Mặc còn làm ở công trường.
Khi đó Đàm Mặc nghèo khổ nhưng không túng quẫn, cắn răng tồn tại, chờ một ngày mai tươi sáng, là một Đàm Mặc đầy mị lực.
Tiểu Lưu gửi kèm theo tấm hình:
[Đẹp trai không?]
Dĩ nhiên là đẹp.
Tiêu Gia Ánh nhìn chăm chú vào tấm hình, nhanh chóng bị Dư Diệu ở bên cạnh phát hiện, cô buồn bã nói:
"Phó tổng Tiêu, đừng xem nữa, xem mà không ăn được cũng chẳng có lợi ích gì, món ăn ngon ngọt thế này mà anh không cần thì có một đống người muốn đến cướp."
"......"
Buổi tối, sau khi về nhà.
Tiêu Gia Ánh gọi điện thoại cho Đàm Mặc đang trọ ở trường:
"Trưa nay em muốn nói gì với anh?"
Cậu thẳng thắn hỏi:
"Anh thấy bên phía em vẫn luôn trong trạng thái "đang soạn tin nhắn"."
Có lẽ Đàm Mặc đang đứng ngoài hành lang, loáng thoáng nghe được tiếng y chào hỏi bạn bè:
"Không có gì, hôm qua em về bệnh viện tiếp nhận thôi miên."
Cơn buồn ngủ của Tiêu Gia Ánh biến mất trong nháy mắt:
"Kết quả thế nào?"
"Nhớ được hai thứ."
"Hai thứ gì?"
"Sổ sách."
Đàm Mặc dừng một lát mới nói:
"Áo lông."
Rất nhiều ký ức vụn vặt được hai món đồ này tái hiện, tạo thành khởi đầu của quá khứ cùng với kết thúc trong im lặng của nó, đó là quá khứ trong hiện thực của hai người, khoảng thời gian lưu đầy những tiếc nuối.
"Anh không nói với em về chuyện 2000 tệ kia."
Y nói:
"Em lại nợ anh thêm một khoản."
"Chẳng đáng bao nhiêu."
" Không đáng với anh mà thôi, với em thì không phải như vậy."
Một người sống trong một không gian tối tăm, với người đó mà nói, ánh sáng của bật lửa cũng là một loại an ủi, vì nó chứng tỏ có những người khác đang tồn tại, huống chi Tiêu Gia Ánh còn đánh bóng cái bật lửa đó, còn vẫy tay về phía y nói.....
Hãy đến chỗ của anh.
Tuy anh không có nhiều hơn em bao nhiêu nhưng hai người vẫn tốt hơn một người.
" Được rồi, em nói sao thì là vậy."
Tiêu Gia Ánh không tranh cãi đúng sai với Đàm Mặc:
"Rận nhiều quen ngứa, nợ nhiều thì quen lo."
"Bệnh của anh thế nào rồi?"
Sổ sách có thể xem như căn nguyên của bệnh, nơi ghi chú lại những ký ức tối tăm, cho dù có nặng nề thế nào, đến thời điểm này cũng chỉ còn lại vài lời nói bâng quơ mà thôi.
"Dĩ nhiên là khỏe hẳn."
"Ừ."
Tiếng nói của Đàm Mặc vang lên rất rõ ràng, có lẽ y để điện thoại sát vào bên tai:
"Em cũng nghĩ vậy, trông anh ổn hơn em rất nhiều."
Tiêu Gia Ánh bật cười:
"Ngủ sớm một chút đi, lái xe vận chuyển hàng hóa cả ngày mà không mệt sao? Anh thấy chân mày em nhíu chặt, có phải bị cảm nắng rồi không?"
" Cô ấy chia sẻ ảnh cho anh sao? Em đã nói là đừng chia sẻ."
"Sao không cho chia sẻ? Chụp rất đẹp nha, Tiểu Lưu rất biết tìm góc chụp."
" Không biết."
Y thấp giọng đoán bừa.
"....."
Không biết gì, không đủ đẹp trai đúng không, chụp phải đẹp đến kinh thiên động địa, chỉ trên trời mới có đúng không:
"Ừ, cô ấy không biết, ngủ đi, 12 giờ đêm rồi, em còn trẻ, anh thì không chịu nổi, muộn rồi."
Đàm Mặc bất mãn nói:
"Chúc anh đêm nay mơ thấy em."
Tiêu Gia Ánh cười chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Không biết có phải "lời nguyền rủa" có hiệu lực hay không, trong giấc mộng đêm nay cậu thật sự nhìn thấy Đàm Mặc.
Nhưng trong hình dạng gấu bông.
Đã lâu không gặp nhân cách này của y, lúc còn chưa nhận ra bản thân là người, nó đã xuất hiện với vẻ ngoài của Đàm Mặc.
Tiêu Gia Ánh chưa từng nhìn thấy cái túi xách treo trên lưng gấu lúc này, nó nghênh ngang đi đến mép giường, lắc cho cậu tỉnh dậy bằng một cách rất bất lịch sự:
"Dậy đi Tiêu Gia Ánh, cậu đã nói muốn dẫn tôi đi siêu thị."
"....."
Tiêu Gia Ánh xoa mắt:
"Mấy giờ rồi...."
"Sắp 9 giờ rồi, hừm..., mấy người ngủ nướng sẽ không có tương lai. "
Giọng gấu nghe rất lạnh lùng, rất giống phong cách của nó trước kia.
Đã nói là phải làm, haizz.....
Không còn cách nào, Tiêu Gia Ánh đành phải vội vàng rời giường tắm rửa, mặc áo hoodie, ra khỏi nhà với cơn buồn ngủ.
Thời tiết bên ngoài rất tốt.
Có lẽ hiện tại là cuối tuần, người đi đường đông đúc nhưng khuôn mặt đều mơ hồ, Tiêu Gia Ánh đút tay vào túi áo, gấu nhảy dựng lên, rút ra rồi nắm lấy.
“?”
"Lạnh."
Gấu không nhìn cậu, cứng rắn nói.
Được thôi, em nói lạnh thì lạnh.
Dắt gấu bông vào siêu thị vậy mà không nghe được một tiếng trầm trồ nào, thế giới này thật là kỳ lạ, Tiêu Gia Ánh chui đầu vào mũ áo hoodie ngáp một cái, gấu vừa lải nhải vừa vội vàng đá một cái xe đẩy đến, sau đó nhảy vào, đứng trong giỏ xe, lại ngồi bệch xuống, ý bảo Gia Ánh đẩy đi.
"....."
Cũng biết hưởng thụ đó!
Gia Ánh đẩy xe như mấy bà nội trợ đẩy con nhỏ đi siêu thị, thỉnh thoảng chợt khựng lại hù gấu, nó xoay đầu trừng mắt nhìn, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu:
"Muốn mua cái gì?"
"Đồ ăn vặt."
"Em đâu có ăn được."
Nó mắng một câu thô tục rồi nói:
"Vậy coca đi."
Tiêu Gia Ánh không quan tâm đến nó, cứ theo ý mình mà chọn mua một túi mì sợi, một hộp trứng gà tươi, một ít gia vị, thêm mấy loại rau dưa, thả hết vào xe cho đồ đạc lấp hết không gian xung quanh nó:
" Đừng lộn xộn, dẫm vỡ trứng gà là bắt gấu đền mạng."
".....Nhàm chán."
Nó hung dữ nói:
"Có thể sáng tạo hơn một chút được không? Ăn mì cả ngày không thấy ngán à?"
"Em không thích ăn mì hả?"
"Tôi thích ăn thì anh liền nấu mì mỗi ngày sao?"
"Đúng rồi."
Tiêu Gia Ánh bình tĩnh đáp trả.
Gấu im lặng một giây, hai lỗ tai run nhè nhẹ:
"Anh cũng thức thời lắm đó!"
Không cần khen đâu!
Tư duy của gấu bỗng nhiên hỗn loạn, vừa ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng chờ nó ở đằng xa.
Nó biết người kia, người kia đang đến tìm nó.
"Này Tiêu Gia Ánh."
Nó cúi đầu, lúng túng nói:
"Tôi qua chỗ kia tìm đồ, anh đừng đi theo."
Nói xong nó nhảy khỏi xe đẩy, chạy vài bước rồi rẽ sang một hướng khác, tránh khỏi tầm mắt của Tiêu Gia Ánh.
Người kia đang chờ nó, tựa hồ chắc chắn nó sẽ đến, nó không thể làm ngơ.
Nó với người kia có một sự ăn ý nào đó.
Nó đứng bên cạnh chân người kia, ngẩng đầu nhìn lên, dần dần nhìn rõ được khuôn mặt của một thiếu niên.
Nó hỏi:
"Anh đến để đuổi tôi đi à?"
Thiếu niên lắc đầu:
"Dĩ nhiên là không phải, tôi chính là em, sao có thể đuổi em đi?"
"Lúc trước....."
"Lúc trước là lúc trước, bây giờ em muốn ở lại bao lâu cũng được, tôi không phải là người bội bạc."
" Nhưng người mặc áo trắng kia nói..."
Giọng gấu bỗng ũ rũ, cả người cũng uể oải:
"Tôi mà không đi thì bệnh của anh sẽ không thể chữa khỏi, Tiêu Gia Ánh cũng sẽ không vui, nhưng tôi muốn cho anh biết, anh có đuổi tôi cũng không đi, tôi muốn ở bên cạnh Tiêu Gia Ánh."
Thiếu niên ngồi xổm xuống, đối mặt với nó:
"Anh biết, em nghĩ như vậy là chuyện hết sức bình thường."
"Tại sao?"
"Bởi vì chúng ta là một, không ai trong chúng ta phải rời khỏi Tiêu Gia Ánh, anh ấy chấp nhận chúng ta, một mặt ấu trĩ trẻ con cùng một mặt trưởng thành tự lập."
"Nè!!"
Anh nói ai đó? Gấu bất mãn mà lẩm bẩm:
"Anh mới ấu trĩ!"
Ánh mắt lạnh nhạt của thiếu niên hiếm khi được phủ lên ấm áp.
Gấu liếc mắt:
"Trông anh cũng ổn đấy!"
"......Sao tiềm thức của anh lại là một con gấu như em nhỉ? Thật là vô lý!"
"Xùy... Anh cho rằng tôi muốn là anh à?"
Gấu tức giận lùi về sau một bước, tỏ vẻ hung dữ trừng thiếu niên, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng thân thiết với thiếu niên có vẻ ngoài lạnh nhạt này.
Thiếu niên đứng dậy rời khỏi.
"Nè!!"
Gấu gọi thiếu niên:
"Vậy là xong rồi hả?"
Còn tưởng rằng phải nghe mấy lời phát biểu đầy cao siêu nào đó chứ?
Thiếu niên không ngừng chân, tiếp tục bước về nơi có ánh sáng, cũng không quay đầu lại, chỉ nâng tay phải vẫy vẫy về phía sau, nói vọng lại một câu.
Trở lại bên cạnh Gia Ánh, xe đẩy đã bị nhét tràn đầy.
Gấu hít hà một hơi:
" Tiêu Gia Ánh!"
"Sao?"
"Anh chuyển siêu thị về nhà hả? Nói trước là tôi không xách được đâu."
Tiêu Gia Ánh tỏ vẻ bản thân vô tội:
"Anh cũng đâu có để em xách, em chỉ là gấu mà thôi."
"...."
Không, em không phải gấu.
Không biết tại sao mà câu nói này cứ bồi hồi trong lòng nó.
Trên đường về nhà, gấu cứ mãi suy nghĩ.
Tiêu Gia Ánh gọi một chiếc taxi, bỏ hết đồ đạc vào cốp xe, để gấu ngồi ở hàng ghế sau, gấu không ngồi mà lại đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiêu Gia Ánh nhìn theo ánh mắt gấu, hỏi:
"Đang nhìn gì đó?"
"À.... Không có gì, ngắm cảnh mà thôi."
"Em lấy cái túi xách này ở đâu vậy?"
Gấu quay đầu lại, rũ mắt nhìn xuống:
"Cái này hả? Con thỏ cho, nó nói trong túi có kẹo, thật là vớ vẩn!"
"......"
Tiêu Gia Ánh không để ý đến gấu nữa, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Một lúc sau, gấu nắm lấy khuỷu tay cậu, trèo lên đùi cậu rồi đứng đó nhìn cậu nói:
"Tiêu Gia Ánh, lúc nãy có người đến tìm tôi."
"Rồi sao nữa?"
" Tôi không quen biết anh ta."
Gấu ngẫm nghĩ, lại sửa lời:
" Không phải, hẳn là có quen biết, anh ta nói tôi chính là anh ta, anh ta chính là tôi."
"Quá rắc rối!"
"Từ từ đã...."
Gấu ngây ngốc gật đầu, vươn hai cái móng vuốt lông xù kéo mặt Gia Ánh để cậu nhìn thẳng vào nó:
"Anh đừng nói gì, nghe tôi nói trước đã. Anh ta đã đến tìm tôi rất nhiều lần, nói với tôi rất nhiều thứ, nói cái gì không quan trọng, dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng khi nãy anh ta rời khỏi lại nói...."
"Nói gì?"
Hỏi xong Tiêu Gia Ánh mới nhớ là mình không được nói chuyện nên làm động tác kéo khóa miệng.
Gấu cạn lời, nó nhìn chằm chằm Tiêu Gia Ánh lại suy nghĩ một hồi mới nói ra nghi vấn trong lòng:
"Anh ta nói "hoan nghênh cậu trở về, Đàm Mặc"."
Mừng cậu tìm lại được chính mình.
Nói câu này xong, toàn bộ ánh sáng của thế giới này đều tập trung trên người nó.
Lớp lông xù màu nâu bắt đầu tản ra, màu sắc của vải lót móng vuốt dần nhạt đi, lỗ tai dựng thẳng lên.
Trọng lượng của nó cũng từ từ mất đi.
Bay lên, nhìn thế giới bên ngoài qua lớp cửa kính.
Những ký ức bị quên lãng đang chậm rãi trở về, bao gồm cả những ký ức trong thế giới tưởng tượng, trong đó có một phần Đàm Mặc, có gấu và tất cả những gì liên quan đến gấu.
Thế giới đang nhộn nhịp bỗng im ắng trở lại, quang cảnh xung quanh cùng người qua đường cũng biến mất không còn bóng dáng.
Mà gấu cũng như lông chim nhẹ phe phẩy rồi rớt xuống ghế ngồi.
Ý thức của Tiêu Gia Ánh trở nên mê mang, cậu nghiêng đầu từ từ dựa vào người gấu:
"Sao anh lại mệt như vậy?"
Gấu hé miệng, lên tiếng gọi:
" Tiêu Gia Ánh...."
"Sao?"
" Tôi ở đây!"
Không biến mất.
"Ừ."
Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng ôm gấu, nhắm mắt vùi đầu cọ vào người gấu:
"Sau này đừng đi đâu nữa."
Câu nói mơ hồ kết thúc, thế giới trước mắt bắt đầu sụp đổ.
Trong đó có một phòng nhỏ, nằm đối diện bệnh viện, nơi chỉ có 9 mét vuông, có mẹ của Đàm Mặc ở bên trong, cuối cùng bà cũng không còn phải chịu đựng sự tra tấn của bệnh tật, nhắm mắt lại an giấc ngàn thu.
Một căn phòng khác là nhà cũ khi Đàm Mặc còn nhỏ, ở đó nhốt người cha vô trách nhiệm của y, ký ức ông ta đánh mắng y, tìm y đòi tiền cũng bị vùi lấp theo bức tường ngã xuống.
Còn có phòng học, ký túc xá công trường, phòng bệnh, thế giới tinh thần rộng lớn như mê cung dần dần sụp xuống trước mắt.
Căn phòng cuối cùng là nơi mà y và Tiêu Gia Ánh thuê chung sau khi dọn ra ngoài.
Bên trong vẫn luôn không có người ở.
Trời đông giá rét qua đi, đêm tối kết thúc, căn phòng thiếu vắng bóng người nghênh đón chủ nhân cũ của nó, Đàm Mặc đứng bên ngoài nhìn vào, nhìn chiếc giường từng ngủ, sô pha từng nằm, kệ sách từng sửa chữa, máy tính từng chơi, tủ quần áo từng dọn dẹp.
Những ngày mê mang đó, y từng muốn vào xem rất nhiều lần, tiếc là không tìm được lối vào.
Y trằn trọc, băn khoăn, dây dưa ở nơi này mãi không đi.
Cuối cùng y cũng chờ được một chủ nhân khác của căn phòng này.
Sống ở đây, làm một con gấu, được hưởng thụ ấm áp, được quan tâm yêu thương, giúp y chịu đựng qua ba năm đau khổ nhất.
Thế giới hư ảo sụp đổ, thế giới chân thật lại theo đó mà dựng lên.
Hai người có nơi ở mới.
Trong quá khứ, hai người đã từng thương lượng với nhau chuyện mua căn hộ, cũng từng đến xem qua, Đàm Mặc cũng lên mạng tìm hiểu rất nhiều.
Nhưng có để dành bao nhiêu cũng không đủ tiền, cho dù y nỗ lực vô cùng, làm ngày làm đêm không ăn không ngủ để kiếm tiền cũng vẫn không đủ.
Nhận rõ hiện thực phũ phàng, y bỏ cuộc, nhưng căn hộ từng mơ ước lại xuất hiện rõ ràng trước mặt như một kỳ tích.
Có người ở bên trong.
“Đàm Mặc?”
Tiêu Gia Ánh đứng trong phòng khách, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như trong quá khứ:
"Anh đã giữ lời, anh mua nhà rồi."
Người trong mộng rơi lệ lúc nào không hay.
Quay đầu nhìn lại thế giới đã sụp đổ chỉ còn lại phế tích, y thấy mẹ, thấy con thỏ, con thỏ liên tục nhảy lên, trên người mang theo túi nhỏ, kẹo rơi vãi đầy đất.
Bọn họ cùng nhau rời khỏi, lưu lại một Đàm Mặc bơ vơ, nhưng y không hề sợ hãi.
Trong tim y tồn tại một niềm hy vọng.
Thử dùng nó để tồn tại trong cuộc sống này, sống sót cho dù phải đối mặt với bao gian khó trở ngại trong tương lai.
"Tôi biết."
Đàm Mặc thấp giọng lẩm bẩm:
"Tôi biết hai người muốn nói gì."
Thân xe đột nhiên xóc nảy.
Chỉ vài giây nhưng lại phảng phất đã qua rất lâu.
Tiêu Gia Ánh giật mình, phát hiện mình đang tựa vào vai người nào đó.
Cậu nhúc nhích, Đàm Mặc cũng lập tức tỉnh dậy, y giơ tay vuốt vuốt sống mũi:
"Sắp về đến nhà."
Tiêu Gia Ánh quay đầu nhìn bên ngoài, đúng là như vậy.
"Chút nữa em xách đồ đi."
Đàm Mặc liếc xéo cậu một cái, cậu cảm thấy thú vị nên trêu chọc:
"Xách luôn cả ba túi."
"Tại sao em phải xách?"
"Kính già yêu trẻ nha."
Sau một lúc lâu vẫn không nghe được phản bác.
Kỳ lạ!
Tiêu Gia Ánh mỉm cười nhìn người ngồi bên cạnh:
"Cảm thấy bất công không? Nếu có thì tự chịu đi, vì anh là anh trai của em."
Một giây sau Đàm Mặc đột nhiên nâng hai tay, đè thấp giọng gầm nhẹ một tiếng.
Tiêu Gia Ánh há to miệng:
"Hả? Gàoooo...."
Y hạ tay xuống, khôi phục biểu cảm lạnh lùng:
"Gấu gầm."
Nhóc lưu manh.
__HOÀN CHÍNH VĂN__
*
Tác giả có lời muốn nói:
Viết viết sửa sửa, hết hai ngày rưỡi mới viết xong chương cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đồng hành. Ngày mai tôi lại viết thêm lời cuối sách, với tôi, quyển sách này có ý nghĩa phi phàm.