Trên tầng 15 của tòa nhà văn phòng, phòng truyền thông của “Hương vị thực tế”.
Thường Hạ đã biên soạn bản đánh giá và quảng cáo của mình trong tuần này thành một tập tài liệu, và đến báo cáo với tổng biên tập.
“Nói chung là vậy, nhưng tháng sau sẽ có một nhà hàng mới ở phía Tây Bắc Kinh. Tôi nghĩ mình có thể đánh giá một nhà hàng.” Thường Hạ mở thông tin thu thập được trên máy tính cho Mục An An.
Mục An An, tổng biên tập của “Hương vị thực tế”, người giám sát trực tiếp của Thường Hạ, và là một trong những người sáng lập “Hương vị thực tế”. Mục An An lạnh lùng và quyến rũ, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao dong dỏng và có năng lực làm việc mạnh mẽ, chỉ lớn hơn Thường Hạ hai tuổi.
“Đúng vậy, sau khi viết đánh giá xong, cậu có thể tổng hợp tất cả các bài đánh giá về nhà hàng trong mấy tháng qua rồi báo cáo lại.” Mục An An cẩn thận xem thông tin trên màn hình bằng cách lướt chuột, “Có cần trợ lý không? Nhớ lấy hóa đơn về. Để được hoàn trả sau khi ăn.”
Trợ lý? Thường Hạ liền nhớ đến con mèo mướp tham ăn đang ở nhà, thỉnh thoảng dẫn cậu đi ăn món gì ngon, có lẽ cậu sẽ rất vui đúng không nhỉ? “Tôi có thể tùy ý chọn trợ lý không?” Thường Hạ hỏi cô.
“Chắc chắn rồi, nhưng tiền đề là phải hoàn thành công việc với chất lượng cao.” Mục An An rất hào phóng đồng ý.
Báo cáo công việc xong cũng gần đến giờ tan làm. Thường Hạ xoa gáy, xoay cái cổ cứng ngắc của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà.
Mục An An duỗi cái eo lười biếng, xương cốt phát ra tiếng kêu rộp roạt, cô đứng dậy ngăn cản Thường Hạ đang chuẩn bị rời đi, “Cậu về nhà sớm như vậy?”
“Hehehe” Giọng điệu của Thường Hạ trở nên vui vẻ khi anh nghĩ đến một cậu trai đáng yêu đang đợi anh về nhà, “Tôi đã làm thêm giờ một tuần rồi, giờ tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Mời cậu ăn tối, đi không?” Mục An An mời Thường Hạ. Ai cũng biết rằng cô ấy quan tâmThường Hạ nhất, điều duy nhất mà cô ấy không biết là người ta là chó FA đã 26 năm rồi.
“Cảm ơn, nhưng tôi muốn về sớm.” Đương nhiên là Thường Hạ trực tiếp từ chối cô, “Tôi phải về nhà nấu cơm.”
Đây là tình huống gì cơ chứ? Không phải Thường Hạ đang sống một mình sao? Mục An An tinh ý cảm nhận được sự khác thường nhỏ nhất ở Thường Hạ, cô bước đến chỗ Thường Hạ, quay đầu lại nhìn anh, “Có phiền không nếu như thêm một miệng ăn?”
Không đợi Thường Hạ trả lời, Mục An Nam vỗ vai Thường Hạ thúc giục anh tan việc, “Đi thôi, tôi chọn nguyên liệu cho bữa ăn tối nay luôn rồi nè.”
Có thể nói rằng Mục An An có chút hiểu biết về cuộc sống cá nhân của Thường Hạ. Người đàn ông này rất cẩn thận, tính tình hiền lành, ngoại hình thì ưa nhìn nhưng không hiểu sao lại độc thân. Nhưng vấn đề là Thường Hạ không phải là mẫu người cô yêu thích nhất, nhưng hiệu suất công việc và các mối quan hệ khi làm việc với Thường Hạ khiến cô cảm thấy hài lòng về anh.
Là một người phụ nữ khá độc lập, Mục An An luôn tuân thủ quan niệm tình yêu là phải hành động dứt khoát, thỉnh thoảng thể hiện những mặt tốt hoặc mời đối phương hẹn hò là cách tốt nhất để thu phục đàn ông. Mục An An đã thực hiện nó suốt thời gian qua, nhưng không biết liệu Thường Hạ có nhận ra ý nghĩa hay không.
Mục An An không bao giờ nghi ngờ sự quyến rũ của cô, trong thâm tâm của cô, chỉ có người đồng tính mới từ chối cô thôi.
Thường Hạ: Tại sao tôi cảm thấy đầu gối hơi đau ấy nhỉ?
Cả hai đến siêu thị gần đó để chọn nguyên liệu. Mục An An đứng ở khu rau củ chọn lựa, đang suy nghĩ có nên làm món đặc sản để kiếm chút điểm hay không, nhưng quay đầu lại thấy Thường Hạ đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống.
Mèo thường thích ăn gì? Thường Hạ cân nhắc trong khi lựa chọn trong số những đống cá trên đá đông lạnh. “Cậu có muộn chọn thêm không?” Thường Hạ nhất thời không quyết định được, liền chọn ba con cá và một hộp tôm đông lạnh, bỏ vào xe đẩy.
“Anh thích hải sản hả?” Mục An Nam đến bên cạnh anh, nhìn xem đồ trong xe đẩy.
“Ừm, có một chút.” Thường Hạ lấy một ít gia vị và rau củ bỏ vào xe đẩy, chuẩn bị đẩy đi thanh toán.
“Đến đây, đến đây, tôi sẽ trả tiền nấu nướng cho cậu.” Mục An An kéo tay anh đi lấy xe hàng, đẩy xe hàng nhanh đến đó.
Nhìn bóng lưng nhiệt tình của đồng nghiệp, Thường Hạ luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Mờ ám? Tất nhiên, mọt người tăhngr tắp như anh làm sao có thể nhận ra được điều gì cơ chứ.
Sau khi kết thúc chuyến tham quan siêu thị, hai người trở về căn hộ với hai túi lớn nguyên liệu, có chút mệt mỏi.
Thường Hạ lấy chìa khóa trong túi ra và mở cửa.
“Có cần tôi giúp một chút không?” Mục An An hỏi anh, muốn tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc nhiều hơn.
“Không sao đâu, một mình tôi có thể làm được.” Thường Hạ vốn quen nấu ăn một mình, không thích mọi người quan sát xung quanh.
“Hừm.” Mục An An không đồng ý cho lắm.
Cửa được mở và cả hai bước vào trong.
Thí Đào với thính giác nhạy bén, đã nghe thấy tiếng mở khoá cửa, khi Thường Hạ bước vào cửa, từ trên sô pha cậu liền ngồi dậy, sốt ruột chạy ra cửa.
“Thường ~ Hạ ~” Thí Đào vui mừng kéo dài giọng, lao vào vòng tay của Thường Hạ.
Thí Đào, người chỉ mặc một chiếc áo phông rộng, hoàn toàn không nhận thấy rằng có một người phụ nữ bên cạnh anh, nhưng Mục An An lại để ý phần dưới không mặc thêm gì hết của Thí Đào.“Whatttt, tình huống gì thế này…” Mục An An nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn, mịn màng của Thí Đào.