Editor: Stop
***
Trong phòng bệnh cao cấp.
Người đàn ông trên giường bệnh hai mắt nhắm lại, đôi lông mày nhíu chặt, môi mỏng liên tục nỉ non hai chữ, như thể đang ở trong một cơn ác mộng đáng sợ.
Đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng "Độ Niệm", sau đó giật mình mở mắt ra.
Đập vào mắt là một hoàn cảnh xa lạ.
Phó Kiêu híp mắt nhìn chung quanh, sau đó từ trên giường ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra.
Hắn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ khủng khiếp, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Hắn mơ thấy để rời xa mình, Độ Niệm đã kiên quyết nhảy xuống từ tầng thượng, rơi thẳng xuống đất như con bướm gãy cánh.
Phó Kiêu trước nay chưa từng có giấc mơ như vậy.
Trước kia cho dù có nằm mơ, thì giấc mơ cũng chỉ đầy rẫy kiếm sắc máu tanh, tranh giành danh lợi, chứ không phải cảnh tượng chân thực đến mức làm hắn kinh hãi như vừa rồi.
Lòng bàn tay Phó Kiêu đã đầy mồ hôi, hắn nhắm mắt lại, khàn giọng hô lên: "Độ Niệm."
Âm thanh tiêu tán trong không khí, đợi một lúc cũng không có người ôn nhu đáp lại hắn như thường lệ.
Yết hầu Phó Kiêu hơi di chuyển, nỗi bất an trong lòng ngày càng dâng lên.
Hắn bước xuống giường bệnh, nhìn quanh phòng rồi lại gọi: "Độ Niệm?"
Lần này, cửa phòng bệnh cuối cùng cũng được mở ra.
Trái tim bị treo lên của Phó Kiêu rốt cuộc cũng buông xuống.
Hắn biết nếu Độ Niệm không ở trong phòng bệnh, thì nhất định sẽ canh giữ bên ngoài, dù sao cũng không có khả năng cách hắn quá xa.
"Em..." Phó Kiêu vẻ mặt thả lỏng, nhìn về phía cửa, nhưng khi nhìn rõ người đang đi tới, ánh mắt liền cứng đờ.
Đôi mắt Tiêu Như Niên ửng đỏ, gọi một tiếng: "Anh Phó."
"Độ Niệm đâu?" Phó Kiêu gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta, tiến về phía trước vài bước.
Tiêu Như Niên bị vẻ mặt của hắn làm cho sợ hãi, lùi lại vài bước, run giọng nói: "Anh Phó, anh Độ Niệm đã chết rồi, không phải anh đã tận mắt nhìn thấy sao?"
Chết rồi?
Phó Kiêu dừng lại, trong mắt hiện lên sự tức giận. Độ Niệm rõ ràng hôm qua còn ngủ trong lòng hắn, sao có thể chết được?
Sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lẽo nhìn Tiêu Như Niên: "Nếu còn dám nói bậy bạ, tôi sẽ xé nát miệng cậu ra."
Đôi môi Tiêu Như Niên run rẩy, lại lui về phía sau mấy bước, không dám lên tiếng nữa.
Cậu ta không ngờ rằng sau khi tỉnh dậy, Phó Kiêu lại quên mất chuyện xảy ra đêm đó. Giống như cơ chế tự bảo hộ bản thân, cho rằng chuyện Độ Niệm đã chết chỉ là một giấc mơ.
Nhưng Độ Niệm thực sự đã chết rồi.
Đem theo những bí mật vĩnh viễn không thể bại lộ mà chết rồi.
Tiêu Như Niên mặc dù sợ hãi bộ dáng hiện tại của Phó Kiêu, nhưng trong lòng vẫn có chút vui vẻ. Cậu ta lau lệ trên khóe mắt, ôn nhu nói: "Anh Phó, để em đi gọi bác sĩ."
Ngay lúc cậu ta chuẩn bị quay người đi ra ngoài, Phó Kiêu đã lướt qua cậu ta, chạy ra khỏi phòng bệnh như một cơn gió.
Ngoài cửa phòng bệnh có mấy người đàn ông đang canh gác, thấy Phó Kiêu đi ra liền tiến đến ngăn cản bước chân hắn: "Phó tổng, thân thể ngài còn chưa hồi phục, phải đợi bác sĩ tới. .."
Phó Kiêu túm lấy cổ áo của một người trong số họ, hung hăng đẩy mạnh lên tường: "Độ Niệm đâu? Sao em ấy không ở đây?"
Đôi môi cấp dưới ngập ngừng vài cái rồi trầm mặc.
"Nói!" Phó Kiêu gầm lên, gân xanh trên trán nổi lên.
Sau một hồi im lặng, có người nuốt khan, đánh bạo nói với hắn: "Phó tổng, ngài Độ đã qua đời rồi."
Phó Kiêu buông cổ áo của người đàn ông ra, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khuôn mặt từng người.
Hắn không biết tại sao sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, mọi người đều nói cho hắn biết Độ Niệm đã chết, còn lộ ra vẻ mặt đau thương như vậy.
Chẳng lẽ là do Độ Niệm muốn rời khỏi hắn, nên đã cấu kết với những người này, lừa hắn rằng Độ Niệm đã chết?
Phó Kiêu quay người đi về phía thang máy.
Đợi tìm được Độ Niệm trở về, hắn nhất định sẽ không dễ dàng tha cho y.
Thuộc hạ của hắn đuổi theo, cố gắng ngăn cản hắn, nhưng lại bị Phó Kiêu đá sang một bên không chút lưu tình.
Tiêu Như Niên cũng đuổi theo hắn ra khỏi phòng bệnh, trong tay cầm một tờ giấy đưa ra trước mặt Phó Kiêu: "Anh Phó, anh nhìn đi."
Phó Kiêu nhấn nút xuống thang máy, lạnh lùng liếc nhìn tờ giấy, không có ý định nhận lấy.
Tiêu Như Niên cắn môi nói: "Đây là báo cáo tử vong của anh Độ Niệm."
Phó Kiêu đột nhiên quay đầu lại, giật lấy tờ giấy trong cậu ta, cúi đầu đọc từng chữ một.
Đọc xong chữ cuối cùng, hắn nắm chặt tờ giấy, trước mắt như biến thành màu đen.
"Phó tổng, đây là đồ được lấy từ trên người ngài Độ." Thuộc hạ đưa cho hắn một cái túi niêm phong trong suốt.
Phó Kiêu cầm lấy chiếc túi niêm phong, nhìn chiếc vòng tay bên trong, cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Trước mặt hắn xuất hiện hình ảnh Độ Niệm đứng trên lan can tầng thượng, bị gió lạnh thổi cho lung lay sắp ngã, nhưng vẫn cúi đầu đeo chiếc vòng tay vào.
Sau khi đeo vòng tay, Độ Niệm trèo qua lan can, không chút do dự nhảy xuống. Hắn lao tới nhưng chỉ bắt được một đoạn dây thừng.
Đó không phải là mơ.
Hắn chợt nhớ đến đêm tuyết rơi đó, thân thể Độ Niệm dần dần cứng đờ trong lòng hắn, cùng với trái tim mà hắn không thể cảm nhận nhịp đập.
Cuối cùng, Độ Niệm cũng thành công rời khỏi hắn, dùng phương pháp kết liễu sinh mệnh của bản thân.
Phó Kiêu nắm chặt vòng tay, như muốn khảm chiếc vòng vào trong da thịt, vài giọt máu chảy ra từ kẽ ngón tay. Hắn đẩy những người đứng trước mặt ra, lao về phía cầu thang.
Hắn muốn đi tìm Độ Niệm.
Bác sĩ vừa trong thang máy đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức kêu những người đó giữ Phó Kiêu lại.
Phó Kiêu vừa mới tỉnh lại nhưng sức lực lại lớn vô cùng, mấy người đàn ông vạm vỡ cũng thiếu chút nữa không ngăn được hắn, bị hắn kéo đi về phía trước mấy bước.
"Cút ngay!" Phó Kiêu hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt gần như điên cuồng, đá bay người gần mình nhất.
Những người khác mặc dù sợ hãi nhưng cũng không dám né tránh, càng ra sức ngăn cản Phó Kiêu.
"Phó tổng, ngài bình tĩnh chút!"
Mãi cho đến khi cổ họng Phó Kiêu trào ra vị tanh ngọt, mất hết sức lực, những người đó cuối cùng mới có thể giữ được hắn.
Bác sĩ nhân lúc này tiêm cho Phó Kiêu một mũi thuốc an thần rồi đưa hắn về phòng bệnh.
***
Khi tỉnh lại, Phó Kiêu ngồi trên giường bệnh trầm mặc hồi lâu.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc an thần, trên người hắn không có chút sức lực nào, đầu óc cũng có chút mê man.
Đối mặt với cái chết của Độ Niệm, hắn vẫn không có chút cảm giác chân thực nào. Hắn luôn cảm thấy Độ Niệm vẫn chưa rời đi, mà chỉ là lén lút đi đến một nơi hắn không biết mà thôi.
Phó Kiêu ngồi trên giường hồi lâu, đã không còn bộ dạng điên cuồng lúc mới tỉnh lại, giống như đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước kia.
Hắn không để ý đến thuộc hạ ngăn cản hắn xuất viện, trở về nhà.
Trong nhà rất yên tĩnh, tất cả người giúp việc đều không dám lên tiếng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu.