Editor: Stop
***
Trong phòng khách nhất thời không ai lên tiếng, âm thanh thời sự trên TV trở lên đặc biệt rõ ràng.
Độ Niệm xem một lúc mới nhận ra tin tức chủ yếu không phải về Phó Kiêu, mà là về Phó gia, Phó Kiêu chỉ là được thuận tiện nhắc đến mà thôi.
Nhưng thời gian này Phó Kiêu đã bị đuổi ra khỏi Phó gia, cho nên trong tin tức nhắc đến Phó Kiêu lại có chút kỳ quái. Hơn nữa với địa vị hiện tại của Phó Kiêu, không đáng được tin tức nhắc đến mới đúng.
Độ Niệm nhất thời cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ tiếp nữa, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì tới y.
Khi bức ảnh chụp sườn mặt của Phó Kiêu xuất hiện trên màn hình, y vô thức nhìn đi nơi khác, tầm dừng ở Thịnh Văn Nhiên ngồi bên cạnh.
Thịnh Văn Nhiên vẫn đang chăm chú xem thời sự, lông mày vô thức nhíu lại.
Độ Niệm nhớ tới cậu vừa phát ra tiếng "Ấy", thuận miệng hỏi: "Em biết anh ta à?"
"Vâng... Trước kia em từng gặp qua." Thịnh Văn Nhiên trả lời y.
Độ Niệm hơi nhướng mày.
Trước kia Phó Kiêu vẫn còn ở Phó gia, nếu Thịnh Văn Nhiên gặp qua hắn thì chắc là ở trong một bữa tiệc hoặc một dịp quan trọng nào đó.
Để có thể tham dự bữa tiệc có sự hiện diện của Phó gia, thân phận của Thịnh Văn Nhiên chắc chắn không đơn giản.
Thấy Thịnh Văn Nhiên vẫn chăm chú xem TV, hoàn toàn không biết thân thế của mình sắp bị lộ, Độ Niệm trong lòng lắc đầu.
Đứa nhỏ ngốc nghếch này.
Nhưng Thịnh Văn Nhiên lại không phòng bị mà nói ra như vậy, cũng là vì tin tưởng y. Đã lâu lắm rồi Độ Niệm mới được người khác tin tưởng như vậy, y có chút không quen.
Sau khi tin tức được chiếu hết, Thịnh Văn Nhiên lập tức dời ánh mắt, lại đem sự chú ý về trên người Độ Niệm, lộ ra ánh mắt chờ cơm quen thuộc: "Ăn cơm thôi, để em đi bưng thức ăn."
"Được." Độ Niệm đồng ý, trong giọng nói mang theo ý cười, đứng lên cùng cậu đi vào trong bếp.
Mấy ngày trôi qua, quán bar ký hợp đồng với Thịnh Văn Nhiên chậm chạp không thông báo cho cậu đến biểu diễn, số lần trong hợp đồng cũng không thể hoàn thành. Bọn họ không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Thịnh Văn Nhiên hối hận vì đã ký hợp đồng này, nếu không có hợp đồng này thì cậu đã có thể sớm về nước, trở thành ca sĩ tại quán bar của bạn Độ Niệm.
Hiện tại Độ Niệm không chịu lấy tiền của cậu, cậu lại không thể làm gì cho Độ Niệm, luôn cảm thấy có chút băn khoăn.
Nhưng cho dù có hối hận thì cũng không còn cách nào khác, ngày thường Thịnh Văn Nhiên chỉ có thể đi thêm vài quán bar để kiếm thêm tiền mua đồ cho Độ Niệm, về nhà lại tranh giành với Độ Niệm giúp y làm việc nhà.
Độ Niệm lại không hề gấp gáp như trong tưởng tượng của cậu.
Giá thành nước S tuy cao, nhưng lương theo giờ cũng không thấp, bình thường y cũng không tiêu tiền vào việc gì khác, tiền lương cũng đủ nuôi hai người.
Hơn nữa Thịnh Văn Nhiên tới nước S, có lẽ là muốn né tránh người khác ở trong nước, ở lại nước S lâu hơn chút sẽ khiến Thịnh Văn Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
Thịnh Văn Nhiên tâm tình tốt, tâm tình của y cũng sẽ tốt.
Nghĩ đến đây, Độ Niệm tình nguyện ở lại nước S thêm một thời gian nữa.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, hợp đồng Thịnh Văn Nhiên ký vẫn chưa hoàn thành, nhưng cậu đã tích lũy được một chút danh tiếng ở các quán bar khác.
Hầu như đêm nào cậu cũng được quán bar mời biểu diễn, tiền lương ngày càng cao.
Một buổi tối nọ, sau khi Độ Niệm lên giường đi ngủ, mãi vẫn không nghe thấy tiếng Thịnh Văn Nhiên trở về.
Y băn khoăn không biết Thịnh Văn Nhiên có phải lại đi sang con phố khác mua đồ cho y không, ngồi dậy đợi một lúc, mãi vẫn không thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Cuối cùng y vẫn gọi điện cho Thịnh Văn Nhiên.
Điện thoại reo hồi lâu nhưng không có người bắt máy, mấy phút sau tự động cúp, Độ Niệm nhíu mày, gọi lại.
Lần này cuộc gọi rất nhanh được kết nối, nhưng không có tiếng của Thịnh Văn Nhiên, chỉ nghe thấy một giọng nam đang nói gì đó bằng tiếng Trung.
Có vẻ như điện thoại đặt trong túi đã bị bấm nhầm mà kết nối.
Độ Niệm chuyển điện thoại sang chế độ loa ngoài, đặt lên giường, đứng dậy thay đồ rồi cầm điện thoại vội vàng đi ra ngoài.
Thịnh Văn Nhiên mấy ngày nay đều biểu diễn ở một quán bar, Độ Niệm bắt taxi trực tiếp đến đó.
Đêm đã khuya, quán bar đang trong thời điểm náo nhiệt, Độ Niệm đi xuyên qua đám người, rất nhanh đã nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên đang đứng trước khu ghế lô.
Dưới chân cậu có một bình rượu vỡ, thoạt nhìn giá không hề rẻ.
Độ Niệm dừng lại một chút, có chút muốn đỡ trán.
Cái cốt truyện như "Làm vỡ chai rượu đắt tiền" này không phải là của nữ chính sao? Tại sao một nam phụ như Thịnh Văn Nhiên lại dính phải?
Y bước tới kéo tay áo Thịnh Văn Nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
Thịnh Văn Nhiên nhìn thấy y, lúc đầu rất kinh ngạc, sau đó lập tức dùng tay ngăn cản y, muốn bảo vệ y ở phía sau: "Em sắp giải quyết xong rồi, anh ra ngoài đợi em đi."
Độ Niệm đẩy tay cậu ra, giọng điệu càng nghiêm túc hơn: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thịnh Văn Nhiên mím môi, quay người kể lại toàn bộ sự việc cho y nghe.
Chuyện là hôm nay sau buổi biểu diễn, cậu vừa định về nhà thì bị một cô gái ngăn lại tặng một bó hoa, không ngờ cô gái đó lại chính là người mà một thanh niên ngồi trong khu ghế lô thích.
Vì vậy, khi Thịnh Văn Nhiên mang theo cây đàn guitar đi ngang qua ghế lô, gã thanh niên kia đã ném chai rượu vào chân cậu rồi yêu cầu bồi thường theo giá gốc. Vừa rồi Thịnh Văn Nhiên yêu cầu ông chủ kiểm tra camera, nhưng ông chủ lại nói rằng camera đã bị hỏng.
Độ Niệm liếc nhìn quán bar một lượt.
Quán bar này chuyên tiếp đãi người Hoa, chủ quán đương nhiên cũng là người Trung Quốc, nói không chừng còn có quan hệ thân thiết với những sinh viên quốc tế nhà giàu kia, cho nên mới đứng về phía họ.
Một tiếng huýt sáo phát ra từ trong ghế lô, một giọng nói ác ý vang lên:
"Nếu không thì để người đẹp bên cạnh mày đến đền bù đi? Thấy sao?"
Sắc mặt Thịnh Văn Nhiên biến đổi, muốn xông lên phía trước.
Độ Niệm ngăn cản cậu: "Chờ một chút."
Trước đây khi làm việc ở quán bar, y từng thấy hãng chai rượu bị đập nát trên đất kia, tuy hơi đắt nhưng cũng không phải giá trên trời, vì ông chủ không chịu kiểm tra camera nên bọn họ chỉ có thể trả tiền để giải quyết vấn đề.
Mấy người trong ghế lô đều hứng thú mà đánh giá Độ Niệm, ngay lúc bọn chúng đang định nói thêm gì đó thì biểu tình trên mặt đột nhiên thay đổi, chuyển thành nụ cười nịnh nọt: "Anh Phó, anh đến rồi."
Cái xưng hô này làm đầu ngón tay Độ Niệm khẽ run lên.
Y ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Người tới chính là Phó Đinh.
Lúc Phó Đinh bắt gặp ánh mắt của y, rõ ràng cũng sửng sốt một chút, sau đó cau mày ngồi xuống ghế lô.
Cậu cong ngón tay, gõ nhẹ lên bàn hai cái, không chút để ý hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người bên cạnh lập tức đem mọi chuyện kể lại, nhưng lại bẻ cong một chút sự thật.
Phó Đinh nghe xong cũng không nói gì, chỉ gọi ông chủ đến: "Lấy camera giám sát đến cho tôi xem xem."
Những người khác trong ghế lô sắc mặt đều cứng đờ, không dám thở mạnh, cũng không dám nói một lời.
Độ Niệm bất đông thanh sắc mà đánh giá Phó Đinh trước mặt.
Y biết trước kia Phó Đinh ở nước ngoài không chăm chỉ học hành, thích vui chơi bên ngoài, mãi cho đến hai năm sau tình trạng mới được cải thiện, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy một mặt khác của Phó Đinh.